Thị Ngược Thành Tính
Chương 159
Bật người ngồi dậy, nhìn ra ngoài. Bên ngoài chỉ có một mình Tiểu Hà Tử. Lục Đỉnh Nguyên há miệng, lại một câu cũng không nói ra được.Nghĩ đến trận khắc khẩu mấy ngày trước của Hàn Lượng cùng Phi Ảnh, lại nghĩ đến sự ôn nhu chưa từng có trong mấy ngày nay của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới chân, một luồng sóng tuyệt vọng từ trên đầu chụp xuống, khiến Lục Đỉnh Nguyên ngã lại về giường, nhưng đột nhiên cũng mất đi lực lượng ngồi dậy.
“Chủ tử?” Tiểu Hà Tử không rõ, nghe thấy chủ tử ở sau màn phát ra động tĩnh quá lớn liền ra tiếng hỏi.
“Ta…ngủ thêm chút nữa…ngươi đi xuống đi!”
Lục Đỉnh Nguyên nằm trên giường chừng hai ngày, mới lừa mình dối người tự nói, Hàn Lượng đi lần này chỉ là đi sớm chút thôi, mấy ngày nữa sẽ trở về. Rồi mới như bình thường mà luyện công, nhưng là thời gian luyện công khoảng 8 đến 10 canh giờ, biến thành không luyện đủ 10 canh giờ tuyệt đối không đi ra, thậm chí có khi liên tiếp vài ngày đều không xuất hiện.
Tiểu Hà Tử nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, lại không biết làm sao để mở miệng Phi Ảnh cũng lo lắng, nhưng hắn một người trở thành mấy người để dùng, căn bản không thể phân thân, cũng không có rảnh mà khuyên nhủ Lục Đỉnh Nguyên. Lục Đỉnh Nguyên cũng là càng chờ càng nóng nảy, từng ngày từng ngày như nước trôi đi, chớp mắt 30 ngày trôi qua, hơn một tháng, Hàn Lượng một chút dấu hiệu trở về cũng không có. Hắn, sẽ không thật là…
Phốc!Một ngụ máu tươi phun ra ngoài, Lục Đỉnh Nguyên vội vàng thu công không dám tiếp tục luyện tập. Nếu tiếp tục phân tâm mà luyện, chỉ bị nội thương cũng không sao, nếu tẩu hỏa nhập ma mới gọi nguy hiểm.
Lục Đỉnh Nguyên đứng dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng. May mà không bị thương quá nặng, hướng Tiểu Hà Tử muốn hai viên đan dược liền giải quyết, bằng không đợi Hàn Lượng trở về biết được, chỉ sợ… Nghĩ vậy, trong lòng Lục Đỉnh Nguyên đau đớn như bị đao phong cắt qua. Lượng, hắn còn có thể trở về sao?
Không được, y phải hỏi rõ ràng!
Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên lao ra mật thất. Y muốn tìm Phi Ảnh hỏi rõ ràng, y không thể cứ vậy mà mất đi Hàn Lượng, cho dù Hàn Lượng thật sự không cần y, y cũng phải tìm hắn giáp mặt hỏi rõ ràng rốt cục là vì cái gì! Còn có, y muốn hắn chính miệng nói cho y! Mặc kệ y có chịu đựng được hay không!
Lúc Lục Đỉnh Nguyên lao tới, vừa lúc nhìn thấy Phi Ảnh tựa hồ đang nói gì đó với Tiểu Hà Tử, mà vẻ mặt của Tiểu Hà Tử không quá tốt đẹp, mà vẻ mặt này y đã hồi lâu không thấy.
“Chủ tử?!”
“Chủ tử…” Hai người trăm miệng một lời, nhưng ngữ khí cùng vẻ mặt hoàn toàn sai lệch.
Lục Đỉnh Nguyên không rảnh hơi mà để ý chuyện của bọn họ. Hiện tại dù trời sập xuống, y cũng không quan tâm! Y chỉ muốn biết Lượng đi nơi nào, y tin tưởng Phi Ảnh Nhất định biết được, chỉ là chưa từng chủ động nói cho y mà thôi. Trước kia y cũng là không muốn ngăn cản tự do của Hàn Lượng, lại ngại với mặt mũi của mình — một người nam nhân chẳng lẽ cả ngày giống như một cô vợ nhỏ quấn quýt hỏi nơi đi của nam nhân, cho nên vẫn luôn không hỏi tới. Nhưng hiện tại, y không để ý được nhiều như vậy!
“Phi Ảnh, Lượng rốt cục đi đâu vậy?” Còn có thể cố gắng trấn định đặt câu hỏi, là bởi vị ở trong tay áo không người nhìn thấy, đầu ngón tay đã cắm sâu vào trong thịt.
“…” Phi Ảnh cứng đờ, quay đầu nhìn Tiểu Hà Tử. Sao bọn họ mới vừa nói, chủ tử liền hỏi, chẳng lẽ chủ tử nghe được cái gì?
“Chủ tử…” Tiểu Hà Tử có chút hoảng, nhưng sắc mặt còn khó nhìn hơn cả Lục Đỉnh Nguyên.
“Nói!” Lục Đỉnh Nguyên rất ít khi nóng nảy, gấp gáp, cho dù là tức giận, cũng thường thường là lạnh lùng thoáng nhìn liền đủ khiến người bên ngoài run rẩy nửa ngày, còn trừng mắt suýt nữa vỗ bàn như hôm nay, thật sự là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua, ít nhất Tiểu Hà Tử đi theo y từ nhỏ là chưa từng thấy tình huống như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
389 chương
442 chương
91 chương
60 chương
127 chương
73 chương