Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, y nằm ở trên giường trong phòng ngủ mà không phải mật thất, trên người nhẹ nhàng chỉnh tề thoải mái, thậm chí ngay cả tất cũng đều được mang sẵn, nhưng trên giường cũng chỉ có một mình y. Lục Đỉnh Nguyên vén màn ra, quả nhiên Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh đang canh giữ bên ngoài, chẳng qua lúc này ngay cả Phi Ảnh cũng không dám nhìn thẳng vào y. “Lượng đâu?” Vẫn là câu kia, chẳng qua trong giọng nói đã không còn kinh ngạc cùng nghi vấn. “Công…Công tử ra cửa làm việc đi.” Trả lời là Tiểu Hà Tử. “Ừ.” Lục Đỉnh Nguyên chỉ hừ một tiếng xem như đáp lại. Tiểu Hà Tử đến gần muốn hầu hạ chủ tử mặc quần áo mang giầy, lại bị Lục Đỉnh Nguyên ngăn cẩn, lúc này ngay cả Tiểu Hà Tử nhiều ngày không yên lòng cũng phát hiện chủ tử nhà mình không thích hợp. “Chủ tử…” Tiểu Hà Tử hoảng sợ gọi một tiếng. “Ta đi luyện công.” Lục Đỉnh Nguyên mang giày vào, ngay cả áo khoác cũng không mặc, lấy dây cột tóc buộc tóc lại liền đi vào mật thất. “Đồ ăn sáng…” Tiểu Hà Tử nhìn Phi Ảnh, không biết phải làm sao để giải quyết tình huống này. “Dọn đi, ta đi ra dùng.” Nói xong, người đã đi vào trong mật thất. “Sao lại như vậy.” Tiểu Hà Tử dậm chân. Phi Ảnh cũng nhíu mày, không biết có phải mình là làm sai hay không. Lúc Hàn Lượng trở về, đã là ba ngày sau. Mới mấy ngày, Lục Đỉnh Nguyên cũng là gầy yếu trông thấy. Bất quá Hàn Lượng cũng không thoải mái gì, đầy người phong sương, vẻ mặt mệt mỏi. Lúc Hàn Lượng vào cửa, Lục Đỉnh Nguyên mới từ mật thất đi ra, còn chưa kịp hỏi kĩ, lại bị Hàn Lượng đẩy về trong mật thất. Gặp mặt chuyện thứ nhất, Hàn Lượng vẫn là kiểm tra tình trạng luyện công của Lục Đỉnh Nguyên. Chờ thấy Lục Đỉnh Nguyên có đàng hoàng luyện công, thả lỏng cười, trực tiếp đem người ném vào trong ôn tuyền. Mấy ngày không gặp, Hàn Lượng tựa hồ so với Lục Đỉnh Nguyên càng thêm gấp gáp, ở trong ôn tuyền muốn Lục Đỉnh Nguyên hai lần. Lục Đỉnh Nguyên vẫn luôn run rẩy, run từ thân thể đến thẳng trong lòng. Mùi hương trên người Hàn Lượng quá nặng, cho dù cởi quần áo cũng không biến mất, giữa tóc còn có một cỗ mùi phong trần, đó là mùi son phấn chỉ có ở kĩ quán mới có, Lục Đỉnh Nguyên từng tới đó, tự nhiên nhận biết. Lượng đây là đi nơi nào? Kĩ quán sao? Trong lòng bị một đống nghi vấn đè nặng, tuy rằng phân thân không bị trói chặt, Lục Đỉnh Nguyên cũng không có bắt một lần. Hàn Lượng tựa hồ cực kì mệt, không có chú ý tới phản ứng của Lục Đỉnh Nguyên, vội vã muốn y hai lần, vội vàng dọn dẹp hai người, rồi mới ôm Lục Đỉnh Nguyên nằm trong phòng ngủ trong mật thất ngủ thiếp đi. Bữa tối chỉ có Lục Đỉnh Nguyên một người ăn, Hàn Lượng vẫn còn đang ngủ. Lục Đỉnh Nguyên thấy hắn tựa hồ là cực kì thiếu ngủ, liền không kêu hắn dậy, sau khi ăn cơm xong, liền an tâm cùng Hàn Lượng nghỉ ngơi. Đợi tới sáng hôm sau, Lục Đỉnh Nguyên lại một mình tỉnh lại trong mật thất. Ra mật thất, thấy Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh đang ở cửa thấp giọng nói chuyện với nhau, Lục Đỉnh Nguyên trực tiếp hỏi: “Lượng đi khi nào?” Hai người giật mình, đại khái không nghĩ tới Lục Đỉnh Nguyên ra nhanh như vậy. “Chủ tử…” Tiểu Hà Tử vẻ mặt sợ hãi, không biết phải trả lời làm sao. “Trời vừa sáng, cuối giờ Dần đầugiờ Mẹo (khoảng 5h sáng).” Phi Ảnh thản nhiên trả lời, nhìn thẳng về phía Lục Đỉnh Nguyên. “Đã biết.” Lục Đỉnh Nguyên ngay cả liếc mắt nhìn hai người đều lười, trực tiếp xoay người vào mật thất luyện công. “Chủ tử… bữa sáng…” Tiểu Hà Tử còn chưa nói xong, Lục Đỉnh Nguyên cũng đã không còn bóng dáng, lúc này ngay cả một thanh âm cũng không có. Lần này Hàn Lượng vừa đi liền đi 7 ngày. Ba ngày đầu Lục Đỉnh Nguyên vẫn có thể bình thường luyện công, đến tối ngày thứ ba sau khi ngồi trong phòng cả đêm cũng không đợi được Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên bắt đầu trái tim băng giá. Rõ ràng là khí hậu mùa xuân, Lục Đỉnh Nguyên lại cứ như đã đứng nửa ngày trong gió tuyết mùa đông, chẳng những tay chân lạnh như băng, ngay cả thân thể cũng lạnh đến mức không ngừng run rẩy. Công phu là không luyện nổi nữa, mỗi ngày đều uể oải nằm trên giường hàn ngọc trong mật thất, trong lòng chỉ có một câu: Lượng, ngươi ở đâu?