“Công tử?” Phi Ảnh không biết Hàn Lượng tìm mình vì việc gì. “Ngồi đi, thừa dịp Đỉnh Nguyên không ở, có vài việc muốn hỏi ngươi.” Hàn Lượng cùng phi Ảnh ngồi xuống chiếc bàn trong viện. Trên bàn có điểm tâm, đủ loại kiểu dáng, trong ấm thậm chí còn có trà nóng, không khí ngày Tết còn đậm, nhưng trong mắt Hàn Lượng lại thong thả lạnh xuống. Phi Ảnh không biết Hàn Lượng muốn hỏi mình việc gì, nhưng cảm giác được khí thế nghiêm nghị lại lạnh băng xung quanh Hàn Lượng, liền biết không phải chút việc nhà, ngữ khí cũng trở nên kính cẩn, “Công tử muốn hỏi thuộc hạ việc gì?” “Đỉnh Nguyên vì sao bị thương, đem chuyện kể lại tỉ mỉ từ đầu tới cuối cho ta.” Hàn Lượng nhìn thẳng vào mắt Phi Ảnh, mâu quang băng hàn khiến người cảm thấy lạnh lẽo. “Công tử,” Phi Ảnh cứng lại, thống khổ cũng dâng lên phủ đầy hai mắt, “Là thuộc hạ hộ chủ bất lực.” “Không có ai truy cứu lỗi của ngươi. Ngươi cửu tử nhất sinh hộ y, ta đã thực cảm tạ ngươi, ta chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra.” Hàn Lượng dùng thanh âm cứng ngắc trần thuật sự thật, nghe không giống như lời an ủi, lại làm cho Phi Ảnh đang kích động nhanh chóng bình tĩnh lại. “Sự tình là như vầy…” Phi Ảnh bắt đầu kể từ lúc xuất phát liền phát hiện có người theo dõi. “…Chúng ta vốn tưởng là luận võ bất quá là tranh đấu giữa chưởng môn các phái, lại không ngờ rằng đối phương dùng xa luân chiến, ngay cả một vài kẻ loại phó thủ đường chủ cũng đi lên khoa tay múa chân, vì không làm mất thân phận của chủ tử, ta cùng Hạ Thiên, còn có vài tên hộ vệ cũng đi lên, kết quả ít nhiều đều bị thương. Đợi đến ngày cuối cùng lúc chủ tử luận võ, bốn năm chưởng môn trong vòng trăm chiêu đều bị chủ tử đánh bại, thậm chí không đến trăm chiêu liền thua, chủ tử một người đầu hớn bảy, tám. Đợi đến lúc thể lực của chủ tử không chống đỡ nổi, liền đi lên một người tên Toàn Hữu Câu, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nói đao kiếm không có mắt, muốn…muốn dùng quyền cước…” Phi Ảnh nói tới đây đã có chút nói không được, Hàn lượng biết Toàn Hữu Câu nhất định là điểm mấu chốt của câu chuyện, cũng không quấy rầy thúc giục, chỉ yên lặng rót ra một tách trà, đưa cho Phi Ảnh. Phi Ảnh tiếp nhận chén trà, mượn dùng động tác uống trà thoáng ổn định cảm xúc của mình, mới tiếp tục nói: “Đợi đến khi hắn cùng chủ tử đấu võ, lại dấu độc châm trong chưởng, đầu tiên là dùng hư chiệu dụ chủ tử truy kích, tiếp theo liền thừa dịp chủ tử chưa kịp chuẩn bị liền đem độc châm bắn vào đan điền của chủ tử. Đan điền của chủ tử bị thương, đối phương lại chiêu chiêu ép sát, dưới tình thế cấp bách chủ tử liền rút ra nhuyễn kiếm tùy thân, ngay lúc này đối phương cố ý đánh lên mũi kiếm, làm bộ bị thương, lại dùng nội lực hướng mọi người kêu lên, nói chủ tử không tuân thủ quy củ, dấu diếm vũ khí đả thương người. Sau đó liền có người đưa vũ khí cho hắn, hắn từng bước ép sát, đem chủ tử đã không thể vận công trọng thương trên lôi đài.” Phi Ảnh nói tới đây, hai vai đã run run, hai đấm siết chặt. Hàn Lượng lại không có động tác gì, vẫn là tư thế cũ, vẫn là vẻ mặt cũ, thậm chí ngay cả hơi thở cũng không thay đổi, nhưng không khí bên người hắn đột nhiên lạnh xuống, phảng phất mùa đông kéo đến, khiến người đông cứng. Phi Ảnh hít sâu, tiếp tục nói: “Lúc đầu chúng ta chưa kịp phản ứng, chỉ biết chủ tử rút kiếm nhất định là đã đến lúc vô cùng bất đắc dĩ, chờ phát hiện chủ tử chỉ thủ khó công, thậm chí tay đều nâng không được, đã muốn chậm. Chúng ta xông lên đem chủ tử trọng thương giải cứu xuống, người của đối phương liền kêu đánh kêu giết bắt đầu đuổi giết chúng ta.” “Đại khái là do khoảng thời gian chủ tử trên đài lại không thể vận công chống cự mới khiến độc châm chạy, lúc Phi Ảnh cứu người xuống, chủ tử chỉ kịp nói một câu ‘Về cung’, liền ngất đi.” Lúc này Tiểu Hà Tử mang hộp thức ăn đi vào viện, tiếp tục lời kể của Phi Ảnh, một giọt lệ cũng nhịn không được mà chảy xuống. “Hạ Thiên vì để cho chúng ta lao ra sơn trang liền dẫn theo một đám huynh đệ đi đoạn hậu, cũng là khi đó không có tin tức.” Phi Ảnh bồi thêm một câu. Chuyện mặt sau không cần bọn họ nói, Hàn Lượng cũng đã có thể đoán được, đơn giản chính là đối phương phái rất nhiều nhân mã đuổi giết, gắng đạt tới đuổi tận giết tuyệt, mà Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử mang một đám huynh đệ nghìn cay vạn đắng bảo hộ Lục Đỉnh Nguyên chạy về. Nhưng Hàn Lượng vẫn đỏ mắt, làm cho hắn đau lòng chua xót, là hai chữ mà Lục Đỉnh Nguyên chống đỡ không té xỉu nói ra – về cung. Trước khi té xỉu, y không nói gì về thương thế của mình, cũng không nói chuyện độc châm, chỉ nói phải về. Hàn Lượng so với người khác càng thêm hiểu biết câu nói kia, Lục Đỉnh Nguyên không phải muốn về Nghiễm Hàn Cung, mà là muốn về bên cạnh Hàn Lượng hắn. Vì nguyện vọng này của y, lại có bao nhiêu huynh đệ trả giá đại giới thảm trọng, thậm chí sinh mệnh?