Thị Ngược Thành Tính
Chương 122
Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên trực tiếp đi về phía ngã tư đường náo nhiệt, quả nhiên không bao lâu người đi trước an bài chỗ ở liền đi ra đón, nói chỗ phòng, Hàn Lượng liền tung thân trực tiếp lao lên, không cần đi cửa chính chọc sự chú ý của mọi người, trực tiếp từ cửa sổ phía sau đi vào, với thân pháp hiện tại chủa hắn, người có thể nhìn rõ cũng không nhiều.
Chờ vào phòng, phát hiện người đi mua nam châm đã chờ ở trong phòng.
“Công tử, có phải thứ này?” Chờ Hàn Lượng đặt Lục Đỉnh Nguyên xuống giường, mới lấy một thứ từ trong ngực ra.
“Phải thử qua mới biết được.” Hàn Lượng cầm lấy, “Đóng cửa sổ lại, rồi đi bưng một bồn nước ấm lại đây.”
“Vâng.”
Hàn Lượng trực tiếp xé rách quần áo của Lục Đỉnh Nguyên, lúc này cứu mạng là cứu chốt, ai rảnh mà còn quản cần phải tránh né hay không?
Thuộc hạ của Đông cung múc nước về, nhìn thấy Hàn Lượng cầm khối nam châm kia rà qua rà lại trên phần bụng lõa lồ của Lục Đỉnh Nguyên như muốn tìm kiếm gì đó, quan hệ giữa Hàn Lượng và Lục Đỉnh Nguyên đã truyền khắp Nghiễm Hàn Cung, vô luận ngày Lục Đỉnh Nguyên quỳ xuống có người ở hay không, việc này cũng đã truyền ra, lúc này lại là tình cảnh này, người của Đông cung cũng không biết có nên tránh né hay không. Chính lúc này, thanh âm của Hàn Lượng vang lên.
“Đem nước để ở bên này.” Hàn Lượng chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh mình, “Trên người có thuốc giải độc? Thuốc cầm máu?”
“Có.”
“Ngươi biết y thuật không?” Hàn Lượng lại hỏi.
“Hiểu một chút về băng bó miệng vết thương đơn giản nhất cùng bức độc.” Người ra ngoài lấy mạng đổi mạng, y lý cơ bản nhất vẫn là biết một chút.
“Ừ, lại đây giúp ta.”
“Vâng.” Người Đông cung đứng ở bên giường, tùy thời đợi mệnh.
Hàn Lượng dùng nam châm ở trên bụng Lục Đỉnh Nguyên chậm rãi tìm kiếm, đầu ngón tay tỉ mỉ cảm giác mỗi một rung động nhỏ bé nhất từ dưới làn da truyền lại. Dựa theo cách nói của Tiểu Hà Tử, bọn họ chỉ tìm ra một cây, nhưng miệng vết thương rõ ràng có ba cái, nói cách khác, lúc bọn họ cứu Lục Đỉnh Nguyên, châm đã thuận theo nội lực hoặc máu trôi lệch đi, cho nên bọn họ mới có thể không tìm thấy. Cũng may Tiểu Hà Tử thông minh, lập tức điểm toàn bộ huyệt đạo của Lục Đỉnh Nguyên, lại suốt một đường dùng nội lực phong bế nội kình của Lục Đỉnh Nguyên trong đan điền, nếu không chỉ bằng độc cũng đã độc chết.
Nhưng là không thể tiếp tục như vậy, huyệt đạo toàn thân bị chặn năm ngày, nếu thêm hai ngày, không nhắc đến cái khác, chỉ là huyết mạch không thông cũng đủ muốn mạng của Lục Đỉnh Nguyên, cho dù không chết, người cũng phế đi, thế nào cũng phải hoàn toàn suy sụp. Lúc này Hàn Lượng mới biết khi gặp nhau tại sao Tiểu Hà Tử lại có vẻ tuyệt vọng như vậy, không đơn giản chỉ là bị địch nhân truy đuổi đến chỉ còn hai người, càng nhiều, là vì mệnh của Lục Đỉnh Nguyên vô cùng nguy cấp.
Hàn Lượng đang suy nghĩ, đột nhiên nội tức nơi đầu ngón tay cảm giác được một tia chấn động, nam châm hơi giật giật, chấn động nơi đầu ngón tay cũng tương ứng theo, quả nhiên ở trong này. Đầu ngón tay của Hàn Lượng dùng tới bí quyết chữ niêm, vừa hút lên, độc châm phá thể mà ra, “đinh” một tiếng, cắm vào trụ giường ở sau lưng Hàn Lượng. Tuy là vì lấy châm trị thương, nhưng rốt cục đối với Lục Đỉnh Nguyên mà nói cũng là lần thứ hia thương tổn. Hàn Lượng vừa dùng nội lực hút châm ra, liền vội vàng dùng đầu ngón tay truyền nội lực vào chỗ bị thương, sau đó xoay người dặn người đợi lệnh bên cạnh, “Dùng nội lực giúp ta chặn lại nơi bị thương này, tận lực giảm bớt nội lực xói mòn.”
“Vâng.” Người của Đông cung làm sao từng được hầu hạ Lục Đỉnh Nguyên? Hơn nữa còn là hầu hạ bên người, trước kia loại chuyện này đều là thù vinh của Hà tổng quản, sao còn có phần của người bên ngoài, quả thực nghĩ cũng không dám tưởng. Thế là kinh sợ, dặn gì nghe nấy.
Hàn Lượng không nghĩ nhiều, đem miệng vết thương thứ nhất giao cho người bên ngoài, liền lại tiếp tục tìm kiếm cây độc châm đòi mạng còn lại.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
389 chương
442 chương
91 chương
60 chương
127 chương
73 chương