Thời gian vì em mà ngọt ngào

Chương 20 : Khiến nam kiều phải ngồi tù mục xương

Sau khi khách sáo vài câu, Quý Vũ nói rõ ý đồ của mình đến đây hôm nay. “Chú ba, thật ra… Hôm nay cháu tới đây là có chuyện muốn nhờ chú giúp một tay.” Hoắc Vân Tương lấy tay đang sờ mèo ra, hờ hữ đáp: “Nói đi.” Tuy Quý Vũ không phải họ Hoắc, nhưng được nhà họ Hoắc nhận nuôi nhiều năm, không khác gì cháu ruột của anh. Chỉ cần là yêu cầu hợp lý, anh ta luôn là cầu được ước thấy. Quý Vũ ân cần rót nước cho anh, nói. “Cháu có một người đàn anh cùng trường, vợ anh ấy bị hại, lúc đầu bị cáo đã bị bắt, tất cả chứng cứ đều đã chuẩn bị đủ, chỉ đợi phiên tòa xét xử mà thôi. Kết quả bị cáo đột nhiên lại được một người có lai lịch không nhỏ nộp tiền bảo lãnh ra ngoài.” “Vì thế?” Hoắc Vân Tương nhìn thấy Nam Kiều còn chưa có vào, ánh mắt anh lại liếc ra bên ngoài cửa sổ. Lúc này mới phát hiện ra ở bên ngoài, cô gặp bà cụ, hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau. “Cho nên cháu muốn mời chú ba điều tra một xíu, xem ai là người đã bảo lãnh cô ta ra ngoài.” Quý Vũ nói. Bản thân anh ta đã phái người điều tra, nhưng địa vị của đối phương không nhỏ, bên phía trại tạm giam không chịu lộ ra.Ở Hoa Đô này, có người mà anh ta không điều tra được, nhưng tuyệt đối không có ai là chú ba không tra ra được. Vì thế anh ta chỉ có thể đi nhờ cậy chú ba mà thôi. Hoắc Vân Tương hỏi lại: “Chỉ yêu cầu này thôi?” Nếu như chỉ là yêu cầu nhỏ này, anh ta sẽ không tự mình chạy đến đây. “Mặt khác, cháu muốn mời luật sư nhà họ Hoắc đại diện cho đàn anh của cháu, tốt nhất là để cho người phụ nữ kia ngồi tù mục xương, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa.” Quý Vũ nghĩ đến cảnh ngộ mà đàn anh của mình gặp phải, đối với bị cáo kia cũng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Hoắc Vân Tương nhíu mày, loáng thoáng nghĩ đến điều gì đó. “Người phụ nữ kia là ai?” Quý Vũ thở dài, chậm rãi nói. “Cận Thần chính là đàn anh cùng trường với cháu, là nghệ sĩ hot của công ty truyền thông Diệu Thế, vốn dĩ anh ấy và bạn gái tu thành chính quả, có cuộc sống hôn nhân mỹ mãn, chị dâu cũng mang thai.” “Thế nhưng tất cả đều bị Nam Kiều kia phá hỏng, hiện tại chị dâu một xác hai mạng, đàn anh cũng không gượng dậy nổi.” Hoắc Vân Tương mím môi, anh đã nói mà, sao chuyện này lại có chút quen tai đến thế. Thì ra là đang nói đến Nam Kiều. Quý Vũ nhìn anh không nói gì, anh ta tiếp tục giận dữ nói. “Vốn dĩ mọi chuyện rất thuận lợi, chỉ đợi tháng sau mở phiên tòa xét xử thì có thể định tội của cô ta rồi.” “Kết quả đột nhiên nhảy ra một người bảo lãnh cô ta ra ngoài, còn âm thầm ở trong bóng tối điều tra vụ việc này, không biết người phụ nữ kia tìm ai giúp đỡ, đây chính là muốn tự mình lật lại bản án.” “Vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, cháu chỉ có thể mời chú ba giúp đỡ, để luật sư nhà họ Hoắc tiếp nhận vụ án kia, tuyệt đối không thể để cho hung thủ giết người chạy thoát khỏi vòng pháp luật.” Hoắc Vân Tương nghe xong, lạnh lùng nói. “Chuyện này chú không thế giúp cháu.” Người là do nhà họ Hoắc bảo lãnh, giúp anh ta đưa người ta vào lại trong tù. Chẳng phải anh… Đang lấy oán báo ân ư. “Vì sao chứ?” Quý Vũ không hiểu. Chuyện này đối với chú ba của anh ta mà nói, chỉ là nhấc tay mà thôi. Không đợi Hoắc Vân Tương trả lời, Nam Kiều và bà cụ Hoắc đã cùng nhau vào cửa. Quý Vũ đang muốn chào hỏi với bà cụ Hoắc, nhìn thấy Nam Kiều đứng bên cạnh bà cụ thì cả người cảm thấy không ổn. “Sao… Sao cô ta lại ở chỗ này?” Chẳng lẽ Tiểu Kiều trong miệng chú ba vừa nói, còn có cô Nam mà quản gia nhắc đến… Chính là cô. Hoắc Vân Tương chậm rãi nói: “Cô ấy là ân nhân cứu mạng của chú.” “Chú ba à, chú đừng nói với cháu, là chú nộp tiền bảo lãnh cho cô ta ra ngoài đấy nhé?” Quý Vũ khó mà tin được. “Đúng thế.” Hoắc Vân Tương nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói: “Cho nên chú không thể giúp cháu được.”