Nghe anh nói như vậy Ngô Đông Nghiên mới kịp phản ứng lại, hình như cô nhắc anh hôn lưỡi mới được gọi là nụ hôn đầu, sau đó mới có chuyện phía sau… Cao Du Giai nhìn đồng hồ, đã là 12 rưỡi, liền thúc giục nói:” Ngủ đi, muộn rồi.” Ngô Đông Nghiên vùi mặt trên vai anh thấp giọng nói” Vầng”. Cô vẫn không đủ dũng khí ngẩng mặt lên nhìn anh, sự việc phát sinh đêm nay cô vẫn rất ngại ngùng. Có phải sau khi trưởng thành thì chuyện này sẽ xảy ra không? Mặc dù cô rất mắc cỡ, nhưng tuyệt đối không bài xích hành động của anh, chỉ cần… có chừng mực là được. Cao Du Giai đặt cô nằm trên giường, sau đó đến bên tủ tìm hai cái gối, một cái đặt ở dưới đầu cô, một cái để dưới chân để cô duỗi dễ dàng, rồi lấy một cái chăn mỏng đắp trên bụng cô. Đối với một loạt hành động này, Ngô Đông Nghiên cảm thấy rất uất ức, lúc nào anh cũng cẩn thận như thế. Cao Du Giai cúi đầu xuống mổ nhẹ một cái trên môi cô:” Ngủ ngon, vị hôn thê của anh.” Lúc anh đứng dậy, Ngô Đông Nghiên bỗng nắm cổ tay anh, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn lên môi anh, xấu hổ nói:” Anh ngủ ngon.” Ngô Đông Nghiên phát hiện mình rất thích ba chữ này. Làm vị hôn thê của anh, cảm giác thật tốt nha. Vậy nên vừa rồi cô mới chủ động hôn anh. Cao Du Giai đảo khách thành chủ, đặt cô trên giường, đầu lưỡi nóng bòng hung hăng hôn. Sau đó anh mới thỏa mãn đứng dậy, giúp cô tắt đèn, trở lại nằm trên ghế sô pha. Trong ánh trăn mờ tối, Ngô Đông Nghiên nhìn anh nằm trên ghế, ghế sô pha hơi ngắn. Thân thể cao lớn của anh co phía trên, chắc chắn không thoải mái. Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng:” Cái ghế kia, anh ngủ sẽ không thoải mái, nếu không…” Cô còn chưa nói xong đã bị Cao Du Giai ngắt lời:” Em muốn ngủ chung với anh sao?” Ngữ điệu giống như rất cao hứng. Ngô Đông Nghiên quýnh lên một chút. Ý cô muốn nói là nếu anh không chê có thể ngủ trên giường ba mẹ cô, hoặc là cô nhường giường cho anh, còn mình thì đến phòng ba mẹ ngủ. Lúc cô chưa kịp mở miệng, Cao Du Giai lại nói:” Mặc dù anh rất muốn, nhưng lại sợ lúc ngủ sẽ đè lên vết thương của em. Cho nên bây giờ không thể, lúc nào em khỏi thì được.” Ngô Đông Nghiên trừng mắt, không thèm để ý đến anh. Miệng anh còn nhếch lên, thôi kệ, để anh ngủ sô pha đi. Cao Du Giai thấy đợi khá lâu không thấy cô nói chuyện, liền quay đầu qua phía cô nhẹ nhàng nói:” Em ngủ rồi sao?” ” Em chưa.” ” Hôm nay anh rất vui.” Khóe miệng Cao Du Giai nhếch lên, âm thanh nhẹ nhàng thỏa mãn. Ngô Đông Nghiên nghe anh nói như vậy sững sờ một chút, sau đó mới phản ứng lại nói:” Em cũng rất vui.” Trong bóng đêm, Cao Du Giai cười không ra tiếng, âm thanh ôn nhu không thể tưởng tượng nổi:” Em ngủ đi, ngủ ngon.” “Ngủ ngon.” Ngô Đông Nghirn cũng không nhịn được mà khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, thỏa mãn thở dài. Cao Du Giai trở mình đối mặt với căn phòng của cô, ý cười vương trên mặt. Đêm nay là đêm vui nhất của anh trong mấy năm nay. Sau khi đi du lịch về 3 năm trước, kỳ thật anh có vụng trộm đi nhìn cô. Anh nấp ở phía sau một cây lớn dưới lầu ký túc xá của cô. Chờ hơn 1 giờ mới thấy cô cùng một nữ sinh ôm sách đi về ký túc xá, mấy chục giây sau thì biến mất trong hành lang. Anh sửng sốt rất lâu, sau đó mới rời đi. Anh rất nhớ cô, nên trong lúc nhất thời xúc động đã chạy đến nhìn cô một chút. Năm thứ hai đại học, lúc Chu Chiếm đến chơi chỉ thấy anh vùi đầu nghiên cứu pháp luật. Hắn nghĩ trăm phương ngàn kế kéo anh ra ngoài. Trong quán bar bao nhiêu tuấn nam tuấn nữ, anh đi vào liền có nữ nhân đến bắt chuyện, thậm chí còn sờ loạn lên người. Anh vốn không thích những nữ nhân khác đứng gần, nói gì đến loại phụ nữ như thế. Cao Du Giai bực bội vung tay ra. Có thể do dùng quá sức, người phụ nữ kia ngã trên mặt đất, ánh mắt ai oán nhìn anh chằm chằm. Chu Chiếm vội vàng hòa giải:” Các mỹ nhân, bạn tôi không quá thích chuyện này. Mọi người tiếp tục chơi, tôi và cậu ấy ra ngoài nói vài lời.” Vừa ra khỏi phòng bao, ánh mắt Chu Chiếm tiếc nuối “rèn sắt không thành thép” nhìn anh:” Cậu là đàn ông, tại sao không phải là cô gái kia thì không thể? Nam nhân thay bạn gái như thay quần áo, thật không hiểu rõ cậu.” Cao Du Giai trừng mắt nhìn hắn:” Giống như cậu mới tốt sao? Cẩn thận về sau gặp báo ứng. Về sau đừng gọi tôi đến những chỗ thế này. Đối với mấy người phụ nữ kia tôi không có hứng thú.” Chu Chiếm xem thường nói:” Tôi có thể gặp báo ứng? Từ trước đến nay chỉ có tôi đá người ta, chưa bao giờ có chuyện người ta đá tôi.” Chu Chiếm cố ý. Quả nhiên mặt Cao Du Giai lập tức đen lại, hung dữ nói:” Bị đá cũng vui, một ngày nào đó bọn tôi sẽ quay lại.” Lúc ấy Chu Chiếm ghét bỏ phất tay, sau đó lại đi vào phòng bao. Sau khi chuyến du lịch kia kết thúc, trên xe lửa anh đã quyết định. Cô nói còn đi học sẽ không yêu đương, vậy được, anh sẽ chờ. Đợi khi cô tốt nghiệp, dù có phải dùng thủ đoạn anh cũng muốn mang cô về lại bên mình. Bây giờ cô đã trở lại, mặc dù biểu cảm trên mặt Cao Du Giai không thay đổi nhiều, nhưng kỳ thật trong lòng anh rất vui sướng, hưng phấn, mừng rỡ không tìm ra lí do. Sau đó, anh gửi một cái tin nhắn cho Chu Chiếm. Nội dung là:” Ha ha!!! Tôi có vợ rồi, về sau cậu không còn cơ hội chế giễu tôi nữa.” Lúc này Chu Chiếm vừa mới kết thúc một trận vận động kịch liệt, một tay lười biếng dao động trên người cô gái bên cạnh, mottj tay cầm điện thoại nhắn tin:” Rốt cuộc cũng thông suốt. Là cô gái như thế nào? Hôm nào dẫn đến cho tôi nhìn.” Sau khi Cao Du Giai xem , lập tức nhắn lại:” Không cần nhìn, cậu cũng biết cô ấy, bọn tôi quay lại rồi.” Chu Chiếm thấy vậy lơ đễnh cười cười, ngón tay bấm điện điện thoại nhắn một câu:” Vậy cậu ăn cô ấy chưa? Chưa ăn thì sao gọi là vợ được?” Cuối cùng Chu Chiếm chỉ nhận được một chữ:” Tục”, tiện tay ném điện thoại sang một bên, mò lên người phụ nữ bên cạnh, tiếp tục làm ” tục”. Sau khi Cao Du Giai đặt điện thoại xuống liền nghiêm túc hỏi mình: Phải ăn qua mới được gọi là vợ sao? Vậy phải lập kế hoạch lúc nào đó sẽ ăn sạch… Lúc này Ngô Đông Nghiên đã ngủ say nên không biết móng vuốt của con sói xám lớn đang muốn hướng vào mình. Cao Du Giai một đêm không ngủ, cách một lúc lại đi qua nhìn cô có đạp chăn lung tung không, giúp cô chỉnh lại tư thế, thuận tiện chiếm tiện nghi một chút… Ngược lại, Ngô Động Nghiên một đêm mộng đẹp. Cô bị âm thanh trong phòng bếp đánh thức. Bởi vì không đóng của phòng nên âm thanh khá lớn. Cô chống tay ngồi dậy. Đầu gối không đau lắm, cảm giác khá lên nhiều, cô liền muốn thử đứng lên. Không nghĩ tới vừa muốn duỗi thẳng chân liền đau, chân trái vẫn không thể chạm đất. Cao Du Giai vừa bước đến liền thấy cô ngọ ngậy muốn đứng dậy. Anh vội vàng bế cô lên hỏi:” Muốn đi vệ sinh sao?” Đúng là cô muốn đi vệ sinh, nghĩ mình tự đi lại bị anh ôm, mà còn trực tiếp ôm vào phòng vệ sinh, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Sau khi thấy cô đứng vững mới lưu lại một câu:” Xong gọi anh.” rồi đi ra ngoài. Thần xui quỷ khiến, Ngô Đông Nghiên nhẹ nhàng mở cửa, quả nhiên thấy anh đứng trước phòng vệ sinh. Cô ngượng ngùng lên tiếng nhắc nhở anh:” Anh… không được đứng ở đây, em… khi nào xong em sẽ gọi.” Thấy được sự bối rối của cô, Cao Du Giai cười:” Nhớ kỹ xong gọi anh, anh sợ em ngã.” Ngô Đông Nghiên ngó đầu ra ngoài, xác nhận anh đã đi mới đóng của lại giải quyết vấn đề cá nhân. Hiển nhiên Cao Du Giai mười phần chú ý nhà vệ sinh, vừa nghe thấy tiếng dộng mở của lập tức chạy đến, để cô dựa trên người anh. Nhìn bên trên bồn rửa mặt có 3 cái bàn chải đánh răng, anh quay người hỏi:” Cái nào của em?” Nghô Đông Nghiên nhìn theo ánh mắt anh:” Màu hồng, trong ngăn kéo dưới tủ ti vi có một bàn chải mới.” ” Chờ em xong rồi anh đi lấy sau.” Sau khi Ngô Đông Nghiên đánh răng rửa mặt xong, Cao Du Giai ôm cô ngồi xuống bên cạnh bàn ăn rồi mới tìm bàn chải đánh răng dự phòng đi đến phòng vệ sinh đánh răng. Ngô Đông Nghiên ngồi bên cạnh bàn ăn, nhìn hai món ăn trên bàn: Rau trộn trứng muối, củ cải cay… Vậy trước đó anh làm bữa sáng sao? Trong đầu Ngô Đông Nghiên nảy sinh một suy nghĩ: Anh là một người đàn ông tốt, thiếu chút nữa mình đã bỏ qua. Đúng là như vậy, trước kia còn nhỏ anh vẫn một mực tôn trọng, luôn suy nghĩ cho cô. Đến bây giờ, mặc dù đã cách xa nhiều năm, anh còn chăm sóc tỉ mỉ hơn. Nghĩ đi nghĩ lại Ngô Đông Nghiên vẫn cảm thấy mình thật có lỗi với anh. Hình như cô cũng không làm điều gì cho anh. Ngược lại đều là anh nỗ lực. Hai người có thể ở bên nhau cũng đều do anh. Nghĩ tới những điều này, trong lòng Ngô Đông Nghiên thầm hạ quyết tâm. Sau này cô nhất định phải đối xử với anh rất rất rất tốt, như anh đối với cô vậy. Cao Du Giai bưng tới hai bát cháo, nhìn cô hỏi:” Bao giờ ba mẹ em về?” ” Bình thường khoảng 3 giờ chiều.” “Ừ, vậy thì tốt, trong tủ lạnh không còn đồ ăn. Trưa nay em muốn ăn gì?” ” Em không biết… Hôm qua Du Du bảo hôm nay sẽ đến, chờ cậu ấy đến rồi nói sau.” Cao Du Giai đã quên hôm qua Du Du nói sẽ sang. Hiện tại anh thật không hi vọng cô ấy sẽ đến, chỉ muốn cùng cô ở riêng thế giới hai người, không bị ai quấy rầy. Nhưng Cao Du Giai không nói ra. Có lẽ Du Du đến chơi cô sẽ vui hơn. Cho nên anh chỉ có thể đem tâm tư của mình giấu trong lòng. Sau khi ăn xong bữa sáng, Cao Du Giai ôm Ngô Đông Nghiên vào trong ngực, mặc kệ cô uốn éo như thế nào anh đều không buông ra. Cuối cùng Ngô Đông Nghiên xoay đến mệt mỏi liền dựa vào ngực anh, híp mắt hừ nhẹ. Cao Du Giai nghe được tiếng hừ đầy tình ái kia liền cười cười, cúi đầu xuống tìm môi của cô, mãnh liệt triền miên hôn cô như thế nào cũng cảm thấy chưa đủ. Ngô Đông Nghiên bị anh hôn thở hổn hển, cảm giác được vật kia dần dần thức tỉnh, cứng rắn chống lên chạm vào cô. Cô không dám động đậy, ngoan ngoãn bị anh ô trong ngực. Cuối cùng nghe được tiếng anh ở bên tai cô nỉ non:” Thật muốn ăn em.” Ngô Đông Nghiên cứng nhắc, ngây ngốc trong lòng anh. Đương nhiên cô hiểu ý của anh, nhưng giờ phút này chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy. Cứ làm ổ như vậy trong ngực anh cảm giác thực tốt.