Theo đuổi vợ câm
Chương 200
Khả Hân có thể cảm nhận được rõ những thay đổi trên người Đình Phong. Cô giả vờ cúi đầu nhấm nháp tách trà, trong lòng tự giễu.
Sức quyến rũ của cô đối với người đàn ông này vẫn không hề thuyên giảm. Không biết cô có nên cảm kích vì sự sỉ tình của Đình Phong với Khả Hân trong quá khứ, hay châm chọc chuyện #nli lá nhanh chóng có cảm giác mãnh liệt với Julia Trương không đây, cho dù cả hai người trước sau đều là cô.
Đặt tách trà xuống bàn, gương mặt Khả Hân lại lạnh nhạt, xa cách như bình thường.
“Lúc trước dự án từ thiện DFD do anh Nhật Dương sáng lập. Bởi vì một vài nguyên nhân nên anh ấy không thể tiếp tục thực hiện nó nữa.” “Sẵn tiện tôi cũng là người có sở thích làm từ thiện nên quyết định trao đổi với anh ta về chuyện tiếp tục phát triển dự án này, may mắn là anh Nhật Dương đã đồng ý,” “Thì ra là vậy” Đình Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chợt nhớ đến ngày xưa Khả Hân cũng cực kỳ yêu thích lĩnh vực này, trái tìm anh bỗng nhiên đập lỡ một nhịp.
Lại một lần nữa anh phát hiện ra điểm tương đồng giữa hai người phụ nữ. Không hiểu đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là ông trời vì muốn trừng phạt anh mới để một người giống liệt Khả Hân xuất hiện trước mặt anh nữa.
Đình Phong muốn trốn tránh suy nghĩ này nên vội hỏi tiếp: “Xem hai người nói chuyện vui vẻ nên tôi nghĩ cô và cậu ấy tương đối hợp nhau đúng không? Tôi bỗng có chút tò mò về lần đầu tiên cô và Nhật Dương gặp nhau, chắc là thú vị lắm hả?” Khả Hân bắt được một tia sáng trong đôi mắt nâu sâu hun hút của Đình Phong. Cô biết anh đang muốn làm rõ chuyện gì, có vẻ như Đình Phong vẫn đang mong muốn chứng thực thân phận của cô.
Nếu anh đã muốn biết, cô rất sẵn lòng “trả lời”: “Cũng không hẳn là thú vị, giống như anh và vị hôn thê của anh, anh Nhật Dương lúc đầu cũng tưởng lầm tôi là Đặng Khả Hân, nhưng sau đó anh ấy đã nhận ra ngay chúng tôi là hai người khác biệt.” “Tôi đoán, anh Nhật Dương rất hiểu biết về cô Khả Hân thì mới nhanh chóng khẳng định như Vậy được. Tôi nói thế không biết có đúng không?“ Câu nói tưởng chừng đơn giản của Khả Hân lại mang hàm ý chế nhạo làm Đình Phong hơi nóng mặt.
Ý cô là Nhật Dương không hề bị lầm tưởng cô là Khả Hân bởi vì cậu ta biết rõ Khả Hân, chẳng vì vẻ bề ngoài của cô mà khiến cảm xúc bị dao động.
Không giống như anh, mang tiếng là chồng của Khả Hân mà có thể dễ dàng nhận nhầm người phụ nữ khác là vợ mình.
.Đình Phong giả bộ ho vài tiếng để che dấu sự bối rối của mình. Sau đó, anh bình tĩnh nói chuyện với cô: “Tôi xin đính chính một chút, Hoàng Ly không phải là vị hôn thê của tôi. Mối quan hệ ừm…có thể là coi là bạn cũ đi.
Chẳng biết vì lý do gì mà Đình Phong không muốn Khả Hân hiểu lầm mình và Hoàng Ly nên mới vội giải thích.
Khả Hân cũng không nói gì thêm về chuyện ñày Hiên anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bàn đến chủ để chính: “Chắc cô cảm thấy khá ngạc nhiên vì tôi hẹn gặp cô đúng không?” “Không, tôi biết anh đến đây vì mẹ mình, bà chủ Kim Nhã. Có vẻ như lần đầu gặp gỡ đã khiến mẹ anh có chút hiểu lầm.” Đình Phong giật mình vì sự thẳng thắn của Khả Hân. Cô không ngần ngại nhắc đến chuyện tiếp xúc với mẹ anh, chứng tỏ cô chẳng cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Điều này càng chứng minh, những lời kể gay gắt của mẹ anh về cô là không chính xác.
Nghĩ vậy, Đình Phong hơi trầm mặc, mở miệng nói lời xin lỗi: “Cô Julia, xin lỗi cô vì mẹ tôi có chút hiểu lắm với cô. Nếu mẹ tôi có trót nói những điều khiến cô buồn lòng thì mong cô bỏ qua. Hiện tại bà cũng lớn tuổi rồi nên tính tình thường có chút nghiêm khắc hơn.” Khả Hân lắc đầu, hiền lành nói: “Không sao, ai bảo tôi lại quá giống với con dâu cũ của mẹ anh làm gì. Chuyện khúc mắc giữa bà ấy và cô Khả Hân tôi không biết rõ lắm, nhưng anh yên tâm, tôi cảm thấy mọi chuyện vẫn tốt.” Thấy Khả Hân hiểu chuyện như vậy, Đình Phong rất vui mừng đồng thời có chút xấu hồ vì cách hành xử của mẹ mình.
Vì thế, anh thử ướm lời với cô: “Cảm ơn cô đã không trách mẹ tôi. Nếu cô không ngại thì tôi mong có thể mời cô một bữa ăn để tỏ lòng cảm kích.” ‘Sợ Khả Hân hiểu lầm mình có ý đổ gì với cô nên Đình Phong vội nói ngay: “Thực ra tập đoàn Kings cũng thường xuyên tài trợ cho các dự án từ thiện. Tôi thấy ứng dụng DFD là một cơ hội mở ra tương lai giúp người câm điếc có thể hòa nhập với mọi người nên rất có hứng thú tìm hiểu. Liệu cô…“ “Ổ, anh cũng quan tâm đến lĩnh vực này Sao?” Khả Hân giả vờ tỏ ra sửng sốt và hào hứng Vẻ lạnh nhạt lúc đầu của cô cũng biến mất, thay vào đó là sự nhiệt tình hơn làm Đình Phong nhất thời chưa kịp thích ứng.
Tuy nhiên, anh đoán Khả Hân đã dành nhiều tâm huyết cho dự án DFD nên khi tìm được những người có chung quan điểm, cô sẽ mở lòng hơn.
Đây chính là cơ hội mà anh tìm kiếm đã lâu để có thể khám phá nhiều hơn về cô gái này, giúp dập tắt đi hi vọng còn sót lại trong anh về chuyện cô chính là Khả Hân.
“Phải, cô nghĩ sao về lời mời của tôi?“ Đình Phong nín thở chờ đợi câu trả lời từ Khả Hân. May mắn, sau một hồi suy nghĩ, cô cũng đồng ý.
Tốc độ của Đình Phong rất nhanh. Ngay khi Khả Hân sắp xếp được thời gian có thể đến gặp anh, anh đã cho người chuẩn bị sẵn địa điểm phù hợp để đặt bàn.
“Cô Julia Trương quả nhiên đúng hẹn.” Đình Phong mỉm cười nói, đổng thời nhịn không được cảm thán một câu: “Hôm nay cô thực sự rất xinh đẹp.” Ngay khi trông thấy Khả Hân bước tới, Đình Phong đã ngây ngẩn cả người vì vẻ đẹp của cô.
Tuy nhiên, khi nhìn kỹ bộ váy trên người cô, một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng anh Chiếc váy này rất giống với chiếc váy hồi anh mua tặng Khả Hân và yêu cầu cô mặc khi tổ chức bữa tiệc có mặt của Nhật Dương và Tường Vy.
Khi ấy, Khả Hân đã xấu hổ đến nỗi liên tục kéo cao phần cúp ngực để che chắn phần da thịt đầy đặn trắng nõn của cô.
Hiện tại, cũng là chiếc váy đó, cũng là ngoại hình đó, nhưng Julia Trương thoải mái phô bày những điểm đẹp đẽ nhất trên cơ thể, tuyệt không có chút gì gọi là ngại ngùng.
Chính vì thế, từ lúc cô xuất hiện, đã thu hút Tết nhiều ánh mắt si mê của đám đàn ông đang ngồi ở những bàn xa xa.
Bỗng nhiên, Đình Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hai tay anh cuộn tròn thành nắm đấm dưới khăn trải bàn, muốn lập tức che chắn cho cô khỏi những ánh nhìn khiếm nhã ấy.
Nếu biết cô xuất hiện lộng lẫy như vậy, anh đã yêu cầu Phan Thành bao nguyên tầng ăn này. rồi May mắn là Phan Thành không nghe thấy lời oán trách này của sếp mình, nếu không sẽ khóc thét lên vì cảm thấy oan uổng.
Chính Đình Phong yêu cầu chọn một địa điểm sang trọng, không quá náo nhiệt, cũng không cần quá mức riêng tư vì sợ Julia Trương nghĩ nhiều nên hắn mới chọn đặt bàn ở đây.
Vừa đảm bảo những yêu cầu khắt khe của Đình Phong, lại vừa mang tới không khí lãng mạn khi có nghệ sĩ chơi đàn piano cho thực khách thưởng thức.
Vậy mà giờ chỉ vì Julia Trương bị người khác tòi ñgó đã nổi giận chỉ trích hắn. Người làm trợ lý Thư hắn dễ dàng sao? Thật quá đáng mà.
Trái ngược với cảm xúc khó chịu của Đình Phong, Khả Hân rất thoải mái mặc kệ những ánh mắt đang dán vào mình.
Cô nhớ hổi còn huấn luyện bên Mỹ, có lần cô bị bắt ăn mặc mát mẻ, gợi cảm hơn thế này. đến địa điểm công cộng. Khi ấy cô phải quyết tâm lắm mới dám thực hiện.
Denis có nói điều này là để giúp cô triệt để thoát khỏi hình tượng kín đáo, e thẹn của người phụ nữ phương Đồng.
_Nói cho cùng, muốn biến thành môt người mà mọi phương diện đều xuất sắc, trước hết phải tự tin vào bản thân mình đã, không phải sao? “Cám ơn lời khen của anh. Anh trông cũng rất bảnh bao, chẳng trách lại thu hút nhiều ánh mắt của phụ nữ đến vậy.” Khả Hân nở nụ cười mê hoặc. Khí chất của cô trở nên khác biệt hẳn so với lúc trước ở văn phòng làm việc Nhất là khi cả hai bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, Đình Phong càng phải ngạc nhiên vì kiến thức sâu rộng của cô.
Bớt đi vẻ lạnh nhạt, Khả Hân bộc lộ ra một khía cạnh mà anh không ngờ, đó là sự uyên bác, thu hút và một chút bí ẩn.
Cô giống như một cuốn sách hấp dẫn người đọc ngay từ vẻ bề ngoài cho đến nội dung bên trong, càng đọc càng khiến họ phấn khích và muốn tìm hiểu nhiều hơn.
Biết mình đã gợi lên những cảm xúc dao động trong lòng Đình Phong, khóe môi Khả Hân khẽ cong lên, đây mới chỉ là bắt đầu, hy vong món quà tiếp theo cô dành cho anh, anh sẽ thích.
Đột nhiên, âm nhạc dừng lại, các thực khách cũng hướng sự chú ý lên phía sân khấu, phát hiện ra nữ nghệ sĩ đang chơi đàn đã biến mất từ bao giờ.
Quản lý nhà hàng vội vàng đứng ra xin lỗi và nói là nghệ sĩ của mình có việc gấp nên phải về nhà, mong bọn họ thông cảm.
Nhiều vị khách tỏ ra khó chịu. Họ đến đây dùng bữa, một phần là vì đổ ăn ngon, còn lại cũng là vì nơi đây có phục vụ âm nhạc để thỏa mãn niềm đam mê của họ.
Do đó, những tiếng cằn nhẫn và chê bai liên tiếp vang lên, khiến người quản lý phải khốn khổ cáo lỗi.
“Anh có muốn nghe nhạc không?” Giữa lúc đó, Khả Hân bất chợt lên tiếng hỏi Đình Phong. Cả hai cũng đã dùng bữa xong, nên hiện tại tương đối rảnh rỗi.
“Cô biết chơi piano sao?“ Đình Phong nhìn Khả Hân bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn mong chờ.
Khả Hân không trả lời mà buông ly rượu vang trên tay xuống. Cô chậm rãi bước về phía sân khấu, nơi có chiếc đàn piano màu trắng.
Ngay khi những âm thanh đầu tiên vang lên, tiếng ồn ào của căn phòng biến mất. Tất cả mọi người đồng loạt chăm chú ngắm nhìn cô gái cực kỳ.xinh đẹp đang bắt đầu chơi đàn.
Không một ai lên tiếng, dường như họ đều bị thứ giai điệu tuyệt vời và hình ảnh đẹp đẽ phía trên hút hồn.
Đình Phong cũng không ngoại lệ. Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi bóng dáng Khả Hân một giây một phút nào.
Nhìn cô chìm đắm trong việc chơi đàn, anh có cảm giác toàn thân cô được bao phủ bởi một vầng hào quang rực rỡ.
Ngay giây phút ấy, Đình Phong cảm nhận được trái tím rung động mãnh liệt. Trong một tích tắc, tham vọng chiếm hữu trong lòng anh dâng lên đến đỉnh điểm.
Mặc kệ cô có phải Khả Hân hay không, hoặc cô là vị hôn thê của ai, anh muốn cô gái này thuộc về mình.
Mọi thứ trong căn phòng này thật hoàn hảo, nhưng ở phía hành lang, có một người đang nhìn chằm chằm vào người chơi đàn bằng ánh mắt oán độc.
Thân hình Hoàng Ly run rẩy, trong lòng phun trào cay đắng và giận dữ khi trông thấy rõ vẻ mặt cuồng nhiệt và say mê của Đình Phong dành cho Julia Trương.
Thật không ngờ tối nay cô nhận lời mời của đại diện nhãn hàng mình đang hợp tác, khi ra về lại bắt gặp hình ảnh khiến cô tan nát cõi lòng như vậy.
Đình Phong, anh có biết bản thân đang làm qì không? Đã hơn hai năm rồi anh mới lại nhìn thấy thể giới mà không có kết quả, Nhật Dương vĩnh phòng làm việc của Julia Trương, hài lòng nhìn diện với mọi người.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
6 chương
35 chương
25 chương
170 chương
2 chương
96 chương
48 chương
159 chương