Theo đuổi vợ câm

Chương 155 : Lọt vào bẫy

“Cô muốn đi đâu?” Khả Hân vừa lao ra khỏi cửa đã nghe thấy một giọng nói cất lên. Ngoảnh đầu nhìn lại thì bắt gặp người vệ sĩ có dáng người cao lêu nghêu của. mình đang bước nhanh tới chỗ cô. Hải Kều sửng sốt khi trông thấy gương mặt dài dụa nước mắt của Khả Hân nên vội mở miệng hỏi ngay: SĐã xảy ra chuyện gì sao?” Khả Hân không suy nghĩ được nhiều, gật đầu lia lịa, bộ dạng đáng thương vô cùng. Cô chạy tới túm lấy tay hắn, làm ký hiệu yêu cầu hắn đưa cô đến một nơi. Mặc dù không rõ Khả Hân đang nói gì nhưng qua hành động của cô, Hải Kều có thể hiểu đơn giản rằng cô muốn đi ra ngoài. Vì vậy, hắn lập tức dò hỏi: “Cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đi.“ Lúc này, Khả Hân mới phát hiện cô quên đem theo điện thoại hay giấy bút để ghi địa chỉ cho người vệ sĩ biết. Rất may, Hải Kều lục túi của mình đưa điện thoại cho cô để soạn chữ nên mới Hân cần tới khách sạn Bemila gấp. “Được, cô đứng đây đợi tôi một lát.” Sau khi biết được yêu cầu của Khả Hân, hắn liền chạy đi lấy xe. Chỉ vài phút sau, chiếc xe lăn bánh Đích đến chính là một trong những khách Sạn Nồi tiếng nhất thành phố, nơi sắp diễn ra lễ đính hôn được mong chờ trong nhiều ngày qua. Qua chiếc gương chiếu hậu, người đàn ông. đang lái xe nhìn thấy tâm trạng Khả Hân rất kích động. Cô vừa khóc, vừa chắp tay cầu nguyện điều gì đó. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng hắn vẫn lên tiếng an ủi: “Cô cứ bình tĩnh, nếu có chuyện gì khó khăn thì có thể nói ra, biết đâu tôi có thể giúp đỡ một chút.” Khả Hân mím môi lau nước mắt rồi gật đầu. Trong lòng cô đang loạn thành một đoàn, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đến khách sạn Bemila để xác minh chuyện bé Bin mất tích. Cô cực kỳ hi vọng những gì mình nghe được chỉ là tin vìa hè, bé Bin vẫn đang an toàn bên Đình Phong và ông bà nội. Khoảng 40 phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng của một tòa nhà cực kỳ lớn. Tấm biển sang trọng ngay kế bên có ghi dòng chữ mạ vàng: Khách sạn quốc tế Bemila. Khả Hân vội vàng bước xuống xe, vì quá gấp gáp nên suýt nữa cô bị té, may mà có ai đó nhanh tay đỡ lấy cô. Vừa ngẩng đầu lên, Khả Hân bắt gặp một khuôn mặt mà có nằm mơ cô cũng không nghĩ sẽ gặp lại ở đây. Đó chính là anh trai ruột của cô, Quốc Bảo. “Khả Hân, em nghe tin rồi đúng kF Quốc Bảo sốt sắng đỡ Khả Hân đứng thẳng dậy, thái độ lo lắng không thua kém gì so với cô làm Khả Hân phút chốc kinh ngạc. Cô ngây ngẩn nhìn người từng nhãn tâm đánh đuổi mình ra khỏi nhà, bây giờ lại tỏ ra vô cùng thân thiết. Đột nhiên, Khả Hân vung mạnh tay ra, chán ghét bước lùi lại. “Khả Hân, anh xin lỗi, chuyện lần trước là do anh nóng giận nên nhất thời mất tỉnh táo. Em tha thứ cho anh được không?” Giọng nói của Quốc Bảo rất khẩn thiết, giống như thật sự hối hận chuyện đã đối xử tệ Đặc Với Khả hân ngày đó. Khi hắn đang muốn tiến đến để nắm tay Khả Hân thì Hải Kều đã vội xuống xe, bước lại gần, đồng thời ném một ánh mắt cảnh cáo về phía Quốc Bảo. €ó lẽ Quốc Bảo cũng không đoán được thân phận của người này nên chỉ nghĩ đây là tài xế nên thay đổi sắc mặt nhanh chóng: “Tiền xe hết bao nhiêu để tôi trả?” Phớt lờ vẻ mặt khinh khinh của Quốc Bảo, Hải Kều sang hỏi Khả Hân: “Đây có phải người quen của cô không?” Nghe giọng điệu của người này có vẻ là chỗ quen biết với Khả Hân, Quốc Bảo nhíu mày lên giọng: “Người quen gì chứ, tôi là anh ruột nó đấy: Rồi chưa kịp để Hải Kều phản ứng gì, hắn đã trực tiếp nói với Khả Hân: “Hân, thằng cu Bin mất tích thật rồi” Câu nói của Quốc Bảo làm gương mặt Khả Hiên lái nhợt, thân hình lung lay như muốn ngã xuống dất. Đúng lúc đó, có một người lễ tân khách sạn bước nhanh về phía ba người, lễ phép nói: “Thưa anh, nơi này không được phép đỗ xe, làm phiền anh mang xe đi chỗ khác hoặc mang tới hầm để xe ạ. Hải Kều tỏ ra bối rối, nhiệm Vụ của k phải theo sát Khả Hân, tình huống hiện tại ki: hắn phải yêu cầu cô đi theo hoặc là đứng đợi trong lúc hắn tìm chỗ đậu xe. Khả Hân chỉ cần liếc mắt là hiểu được nỗi băn khoăn của người này. Cô vội vàng bấm vài chữ trên điện thoại rồi trả lại hắn. Biết được người đàn ông kia đúng là người thân của Khả Hân, Hải Kều mới yên tâm dặn dò cô đứng yên ở đây, đợi hắn cất xe rồi cùng vào. Khả Hân sốt ruột gật đầu, thúc giục hắn mau đi. Đợi chiếc xe nổ máy đi mất, Quốc Bảo tận dụng thời cơ kéo luôn Khả Hân vào bên trong khách sạn. Vì quá lo lắng cho con trai nên Khả Hân không phản đối. Dù sao, cô tin Quốc Bảo cũng không thể làm gì cô giữa thanh thiên bạch nhật thế này. “Cu Bin mất tích lúc nào? Đã báo công an chưa?“ Khả Hân vừa đi vừa ra hiệu hỏi Quốc Bảo. “Anh cũng không biết chính xác thời gian, chỉ nghe nói là cháu đích tôn tập đoàn Kings mất tích sáng nay nên vội vàng chạy đến, không ngờ. gặp em ở đây.” Khả Hân có chút nghỉ ngờ lời nói của Quốc Bảo. Từ trước nay hắn chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của cô và bé Bin. Trong mắt hắn, lúc nào cũng chỉ có tiền và tiền. Giá trị duy nhất của cô đối với hắn chính là dùng cô để làm công cụ đòi hỏi lợi ích từ Đình Phong. “Thật là..mất tích đúng ngày hôm nay, không biết có phải âm mưu của ai đó không?” Quốc Bảo lầm bẩm nói, nhưng âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai của Khả Hân. Bước chân của cô chợt khựng lại, suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này. Phải, hôm nay là lễ đính hôn của Đình Phong, bé Bin mất tích chẳng khác nào phá hỏng buổi lễ. Rốt cuộc, đây là do cu Bin đi lạc hay có ai đó cố ý bắt thằng bé gây áp lực cho Đình Phong hoặc ông Nam bà Nhã? Ai sẽ người được lợi nếu buổi lễ đính hôn này bị phá hủy? Người đó làm vậy là có mục đích gì? Hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu Khả Hân khiến cô nhăn mặt lắc đầu. Bởi vậy, cô không chú ý được bên cạnh mình, ánh mắt Quốc. Bảo lóe lên một tia sáng độc ác rồi biến mất. “Em tò mò ai đã báo tin cho anh đúng không? Đó là bạn thân anh, hiện đang làm lễ tân ở khách sạn này” *Cậu ta cũng biết chuyện của gia đình mình, Hôm hay lại tham gia phục vụ buổi lễ đính hôn của cậu chủ tập đoàn Kings nên nắm được vài thông tin.Anh nghĩ chúng ta nên gặp trực tiếp. cậu ta để hỏi chuyện.” Trong lòng càng lúc càng bất an, nhưng Khả Hân vẫn lựa chọn tin tưởng Quốc Bảo. Nói cho cùng, người mất tích của là cháu ruột của hắn. Quốc Bảo dẫn Khả Hân lên một căn phòng. ‘Vừa bước vào, cô đã có cảm giác không yên tâm lắm khi thấy đây là phòng dành để nghỉ dưỡng. “Em đợi một lát, cậu ấy đang lên rồi.” Quốc Bảo an ủi Khả Hân, đồng thời bước tới gần tủ lạnh, mở ra và lấy một chai nước đưa cho cô. “Đi bộ từ nãy đến giờ cũng khát rồi đúng không? Uống miếng nước đi, em phải giữ tỉnh thần tỉnh táo để còn tìm kiếm thằng Bin nữa.” Khả Hân cảm thấy Quốc Bảo nói cũng có lý, sẵn cơn khát, cô không do dự cầm lấy chai nước và uống. Nhìn Khả Hân nuốt từng ngụm, trong lòng Quốc Bảo dâng lên một trận sung sướng. Cuối cùng, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, chỉ cần đợi mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, hắn sẽ có trong tay một khoản kếch xù. Từng phút trôi qua trong bầu không khí yên tĩnh đến kỳ quái, bỗng nhiên, Khả Hân cảm thấy thân thể có chút khác thường. Thân thể cô bắt đầu nóng lên, gương mặt ửng hồng. Cảm giác này giống rất giống lúc cô động tình. Động tình? Làm sao có thể? Khả Hân hoảng sợ ngầng lên nhìn Quốc Bảo, thấy khóe miệng hắn nhếch lên, không thèm che. dấu vẻ phấn khích trong đáy mắt, cô phát hiện ra một sự thật kinh hoàng. Cô bị bỏ thuốc, hơn nữa, đây lại là thuốc kích thích. Khả Hân đột ngột đứng dậy, nhưng thân thể mềm yếu lung la lung lay nên lại ngã phịch xuống đất Quốc Bảo xắn tay túm lấy cô đẩy lên giường. Xong xuôi, hắn từ trên nhìn xuống và nói: “Đừng trách tao độc ác, tất cả cũng chỉ vì miếng cơm manh áo thôi. Mày đã vô tình vô nghĩa không thèm giúp đỡ cho cái nhà này thì tao đành tự thân vận động vậy.” “Ai bảo mày là cái đinh trong mắt người ta, thôi thì nằm im hưởng thụ đi em gái, người quen của mày cũng sắp tới rồi.” “Đồ khốn nạn, kẻ nào đã sai khiến anh làm điều này?” Khả Hân gắng gượng véo thật mạnh vào tay mình để mượn cơn đau giúp cô tỉnh táo. Nhưng loại thuốc này dường như khá mạnh nên cô không biết bản thân kiên trì được bao lâu. “Đó là…” Quốc Bảo làm bộ đắn đo suy nghĩ xem có nên nói ra hay không. Nhìn bộ dạng thống khổ và tuyệt vọng của Khả Hân, hắn tỏ ta khoái chí vô:cùng. Nói cho mày cũng được, đó là người mà chúng ta đều quen biết. Bây giờ thì ngoan ngoãn làm nhân vật chính trong vở kịch sắp tới đi.“ Đây là câu nói cuối cùng mà Khả Hân nghe được từ trong miệng Quốc Bảo. Lý trí của cô dần dần bị ăn mòn, cho đến khi toàn bộ cơ thể chìm trong một thứ cảm giác mê muội mà cô chưa bao giờ trải qua.