Theo đuổi vợ câm

Chương 127 : Nổi điên

Nửa đêm, một chiếc xe phóng như bay trên đường. Rất may là hiện tại con đường này tương đối vắng người qua lại, nếu không, với tốc độ lái xe kinh hoàng như vậy thì rất dễ xảy ra tai nạn. “Thùng, thùng, thùng” Tiếng đập cửa vang lên liên hồi làm chủ của ngôi nhà thức giấc. Quốc Bảo cáu kỉnh vì bị làm tỉnh giấc. Ngay. cả Ngọc Lan nằm bên cạnh cũng lầm bầm chửi rủa ai đến đây giờ này. “Hay là con Hân về?” Ngọc Lan ngồi dậy, cau mày suy đoán. Cô ta nghĩ Khả Hân không tìm thấy chỗ nào để tá túc nên lại vác mặt về đây. “Hừ, để anh ra xem.Nửa đêm nửa hôm còn dám làm ồn như vậy, thật là bực bội.“ Quốc Bảo xuống giường bật điện và bước nhanh ra ngoài để mở cửa. “Tao đã bảo mày cút đi cơ mà. Sao mày còn…” Dù cánh cửa chưa hoàn toàn mở ra nhưng Quốc Bảo đã quát tháo ầm ï. Tuy nhiên, nhìn thấy, người đứng trước mặt, hắn lập tức câm như hến. “Cậu…cậu Phong…tại…sao”” Đình Phong đẩy mạnh cửa bước vào trong. Thân hình cao lớn đứng sừng sững giữa phòng ngó nghiêng một hồi. Anh nhớ là phòng ngủ của Khả Hân ở phía cuối nhà nên mau chóng sải bước tới đó, Lúc này, Quốc Bảo dường như đã hoàn hồn. Hắn vội vã chạy theo, lắp bắp nói: “Cậu làm cái gì vậy?” Tuy nhiên, Đình Phong không thèm trả lời hắn mà vặn bung cánh cửa phòng Khả Hân ra. Chỉ cần đảo mắt sơ qua là anh biết căn phòng này đã bị thay đổi làm nơi chứa đồ và hiện tại không có ai ở đây. “Khả Hân đâu?” Hơi thở lạnh băng trên người Đình Phong khiến toàn thân Quốc Bảo phát run. Rõ ràng thời tiết khá nóng nực nhưng hắn lại nổi da gà vì ớn lạnh. Thấy Quốc Bảo chỉ đứng đần mặt ra đó và trố mắt nhìn anh, Đình Phong nhăn mặt và lặp lại lời nói: “Tôi hỏi Khả Hân đâu rồi?“ Đình Phong biết chuyện Khả Hân đã trở về tây Vào sáng nay, nhưng lại không hề biết cô đã bị hai kẻ lòng lang dạ sói này đuổi đi Sau khi buổi họp báo kết thúc, anh bị bà Kim Nhã bắt ép phải đi dự một bữa tiệc với hội đồng quản trị của tập đoàn Kings, rồi lại thêm một bữa tiệc ấm cúng với gia đình Hoàng Ly. Mãi đến bây giờ anh mới có thời gian để di tìm Khả Hân. Anh muốn biết cô trở về đây sống. có phải chịu ấm ức gì không. Thực ra, trong lòng Đình Phong đang che giấu một kế hoạch. Anh sẽ tìm kiếm những bác sĩ giỏi nhất để điều trị chấn thương cho Hoàng Ly, đồng thời kéo dài thời gian tổ chức đính hôn với cô. Đợi khi Hoàng Ly đã hoàn toàn bình phục, anh sẽ chủ động giải thích với cô mọi chuyện, đồng thời xin ba mẹ cho mình ra nước ngoài để điểu hành chỉ nhánh của tập đoàn bên đó một thời gian. Lúc ấy, anh sẽ bí mật mang theo bé Bin và Khả Hân để bắt đầu một cuộc sống mới. Qua vài ngày, khi mọi người dần quên đi sự cố ngày đó, ba tệ cũng hết giận, anh sẽ mang hai mẹ con trở về. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, biết đâu bọn họ còn có thêm và đứa con. Dù bà Kim Nhã có tàn nhẫn đến cỡ nào cũng không thể bắt mấy đứa trẻ phải rời xa mẹ mình. Ôm tâm tư về một tương lai tràn trề hi vọng nên Đình Phong lập tức lái xe tới đây. Ngoài việc muốn làm chỗ dựa cho Khả Hân trước mặt anh chị, anh cũng muốn thổ lộ với cô chuyện này. Đáng tiếc, dù tính toán tỉ mỉ đến mức nào thì Đình Phong cũng không ngờ rằng Khả Hân đã bị đuổi đi ngay từ lúc mới đặt chân về nhà. Quốc Bảo hoảng loạn vuốt mổ hôi khi bị Đình Phong truy hỏi tới tấp. Hiện tại, hắn vô cùng ảo não khi nghe lời vợ tống cổ Khả Hân đi. Ai biết được tên công tử khó chiều này lại đến tìm con bé. “Thực ra…thực ra…” Đúng lúc Quốc Bảo đang vắt óc tìm câu trả lời thích hợp thì Ngọc Lan đã từ trong phòng ngủ chay ra, vẻ mặt xởi lời “Cậu Phong đấy à, khổ, đến mà không báo trước để vợ chồng tôi còn tiếp đón.“ Nói xong, cô ta nháy mắt ra hiệu với chồng, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt táo bón của hắn. “Tôi hỏi lại lần cuối, Khả Hân đâu rồi?” “À..ra là chuyện này. Cậu không biết đấy thôi. Lúc sáng, con bé có tạt qua nhà một lát rồi bảo là sẽ chuyển ra ngoài sống. Vợ chồng tôi đã khuyên bảo hết lời mà Khả Hân vẫn chẳng thay đổi quyết định.” Ngọc Lan giả bộ thở dài, trong lòng có chút suy đoán về chuyện Đình Phong nửa đêm còn tới tìm Khả Hân. Mặc dù không biết lý do tại sao nhưng cách tốt nhất là cứ đổ hết mọi trách nhiệm sang Khả Hân cho bớt nhức đầu. “Vậy hai người có biết cô ấy chuyển đến đâu không?” Đình Phong tỏ ra cực kỳ lo lắng. Việc Khả Hân thoát khỏi tầm mắt của anh là điểu anh Khô ngờ tới.Càng nghĩ, trong lòng Đình Phong tâng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Ánh mắt anh vô thức đảo quanh căn phòng. Phát hiện ra điều gì đó, khuôn mặt anh lập tức trầm xuống. “Chuyện gì đã xảy ra với căn phòng này? Tôi nhớ Khả Hân có yêu cầu anh chị giữ nguyên hiện trạng căn phòng cơ mà?” Anh thừa biết việc Khả Hân lén lút gửi tiền về đây với mong muốn giữ lại căn phòng làm kỷ. niệm, chẳng qua không thèm vạch trần mà thôi Thấy vẻ mặt biến ảo của hai vợ chồng, Đình Phong ngửi được một tia âm mưu trong này. Liệu có phải vì điều này nên Khả Hân mới tức giận bỏ đi? Hay là chính hai kẻ này nghĩ cô. đã bị gia đình anh từ bỏ nên quyết định đuổi cô ra ngoài? Đình Phong vốn là cao thủ trên thương trường. Anh nhanh chóng nắm bắt được sự việc và dồn ép Quốc Bảo và Ngọc Lan phải nói ra sự thật. Lúc đầu, cả hai còn cương quyết phủ nhận chuyện mình đã làm, nhưng sát khí tỏa ra từ lưỡi Đình Phong khiến họ phải lập tức đầu hàng. “Khốn kiếp.” Đình Phong phát điên khi nghe lời thú nhận đã đuổi Khả Hân đi của Quốc Bảo. Những tiếng răng rắc của khớp xương nơi hai bàn tay vang lên rõ mồn một trong màn đêm yên tĩnh. Bỗng nhiên, Đình Phong lao vào căn phòng vốn là phòng cũ của Khả Hân, đập phá mọi thứ trong này. Khi đã phát tiết xong cơn thịnh nộ, anh hầm hầm bước ra, chỉ vào mặt hai vợ chồng Quốc Bảo và Ngọc Lan, gắn giọng cảnh cáo. “Nếu Khả Hân xảy ra chuyện gì, tôi cam đoan các người sẽ phải hối hận.” .. “Sếp, anh đừng quá lo lắng, em đã cho người đi tìm chị Khả Hân rồi. Chắc chắn chị ấy chưa rời khỏi thành phố đâu.” Phan Thành nghiêm túc khuyên nhủ Đình Phong. Nhìn gương mặt tiều tụy của anh, hắn có chút thương hại Những tưởng đứng trên địa vị cao có thể tự: do quyết định cuộc sống của mình, không ngờ. vẫn bị trói buộc bởi những trách nhiệm nặng nề. Quả nhiên ứng với câu nói: Đi càng xa thì vai càng nặng. “Phan Thành, có phải tôi làm sai rồi không?” Đình Phong bất chợt lên tiếng hỏi người trợ lý thân thiết. Anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế, suy tư về những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay. Anh bỗng nhiên cực kỳ hối hận khi buông tay Khả Hân ra. Anh sai rồi, lẽ ra anh không nên trốn tránh mà đẩy Khả Hân về phía trước làm tấm mộc để người đời chỉ trích. Cũng không nên đồng ý với lời yêu cầu vô lý của Hoàng Ly mà phải tìm cách khiến cô thay đổi quyết định. Khả Hân, rốt cuộc em đang ở đâu? Phan Thành cũng chẳng biết nên nói gì bây giờ. Cá nhân hắn thấy Đình Phong làm vậy là đúng: Dấu việc này không vẻ vang gì nhưng ít nhất giúp Khả Hân thoát khỏi chuyện phải đứng trước vành móng ngựa hay tập đoàn Kings đứng trước cơn sóng lớn. Chẳng qua, Đình Phong lựa chọn giấu diếm chuyện này mà không nói thật cho Khả Hân biết đúng là sẽ khiến cô hiểu lầm. “Anh đừng nghĩ nhiều, đợi đến khi tìm được chị Khả Hân thì giải thích cho chị ấy hiểu là được.” Đình Phong gật đầu, tay day day cái trán đang đau nhức,bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi chứ biết làm sao. Gọi điện thoại cô không trả lời, tìm đến trường nơi cô giảng dạy để gặp bà Phương hiệu trưởng cũng chỉ nhận được những ánh nhìn thiểu thiện cảm và lời nói trách móc chứ chẳng có kết quả. Ngay cả liên lạc với kẻ mà anh ghét nhất là Nhật Dương để hỏi thăm tin tức cũng không có. tá€:dụng. Ni vậy, anh phải lệnh cho Phan Thành sai người tìm kiếm Khả Hân, đồng thời nhờ cậy Thanh Sơn ra tay giúp đỡ. Hi vọng sẽ sớm có tin tức của cô. Phan Thanh thấy Đình Phong có vẻ mệt nên xin phép ra ngoài làm việc để cho anh nghỉ ngơi. Trong căn phòng lớn chỉ còn lại Đình Phong với những luồng suy nghĩ rối ren và cảm giác lo lắng khôn cùng. Bỗng, điện thoại của Đình Phong đổ chuông. Nhìn thấy cái tên trên màn hình, anh lập tức ngồi thằng dậy, hấp tấp nhấn nút nghe. “Alo, Phong hả, tôi đã tin tức của Khả Hân. Nhưng cậu nghe tôi nói xong phải hết sức bình tĩnh nhé.” Vừa mở lời, Thanh Sơn đã rào trước đón sau làm tâm trạng Đình Phong càng tệ. Bàn tay siết chặt chiếc điện thoại đến phát đau, anh trầm giọng hỏi: “Khả Hân đã xảy ra chuyện gì sao?“ *không phải, cô ta vẫn bình an vô sự: “Hiện cô ấy ở đâu?” “Nhà riêng của Pham Nhât Dương.”