Theo đuổi vợ câm
Chương 117 : Trả giá
“Hoàng Ly.”
Ông Kiên mở cửa phòng bệnh, thấy Hoàng
Ly đang nằm khóc, vội vàng bước đến cầm tay cô.
“Ngoan, không khóc, mọi chuyện sẽ ổn thôi”
Dựa vào phản ứng của con gái thì ông đoán cô đã phần nào biết được sự thật. Đôi mắt ông
Kiên lập tức đỏ hoe, xót xa nhìn Hoàng Ly của
ông gục ngã.
“Ba ơi.”
Hoàng Ly nghe thấy tiếng ông Kiên gọi, ngẩng đầu lên nhìn ông. Đúng lúc đó, cô trông thấy ba người cùng nhau bước vào.
Đình Phong nhìn khuôn mặt tái nhợt đầm đìa nước mắt của Hoàng Ly, lòng anh dâng lên một trận đau nhức.
Trong ký ức của Đình Phong, Hoàng Ly luôn là một cô gái vui vẻ, phóng khoáng và thích cười.
Ngay cả những khi khổ sở nhất thì cô cũng luôn luôn lạc quan hướng về phía trước. Bộ dạng này của Hoàng Ly chứng tỏ cô hoàn toàn bị đánh gục.
Nhật Dương và Khả Hân quan sát biểu hiện của Hoàng Ly cũng có chút không đành lòng
Tuy nhiên, không phải vì thế mà họ có thể bỏ qua được lỗi lầm của cô. Sở dĩ Hoàng Ly trở nên. thế này cũng là do cô tự làm tự chịu
Ánh mắt Hoàng Ly theo sát từng hành động của Khả Hân. Cô siết chặt hai bàn tay, kìm nén. để mình không thốt ra những lời mắng chửi.
Thấy khuôn mặt Khả Hân biến dạng vì bị đánh, Hoàng Ly cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Chắc chắn đây là tác phẩm của Hương Linh. Thật tiếc là con bé không tìm cách hủy luôn dung mạo. đáng ghét đó.
Lúc bình tĩnh lại, Hoàng Ly đã suy nghĩ kỹ.
Quá khứ không thể thay đổi, dù cô có giết chết
Khả Hân cũng không lấy lại được đôi chân như. cũ nữa. Vì thể, cô phải dùng nó để làm lợi thế trong cuộc chiến giành lại Đình Phong.
Nghĩ vậy, ánh mắt Hoàng Ly dần dần thay đổi, từ sự oán hận chuyển sang đau lòng. Sự. chuyển biến này nhanh đến nỗi tất cả mọi người trong phòng đều không nhận ra được, trừ một người, đó chính là Nhật Dương.
Ngay từ lúc vào cửa anh đã chú ý theo dõi từng ánh mắt, cử chỉ của Hoàng Ly. Anh biết cô ta đang nung nấu ý định trả thù Khả Hân. Đáng tiếc, cô ta diễn kịch quá giỏi, dẫu hiện tại có vạch mặt cũng không tác dụng gì.
Mọi người đều tin rằng Khả Hân là thủ phạm trong chuyện này, dù thái độ Hoàng Ly có không tốt thì cũng là điều dễ hiểu.
“Khả Hân… tại sao cô nỡ làm thế?”
Thân thể Hoàng Ly run rẩy, nước mắt tí tách chảy xuống, biểu hiện mười phần khổ sở. Cô ôm lấy ngực, lắc đầu lầm bẩm:
“Tôi đã cổ gắng giải thích với cô rằng tôi không có ý định tranh đoạt gì với cô cả. Vì sao cô vẫn không chịu tin tôi, thậm chí còn…”
Dường như nói đến chỗ đau lòng, Hoàng Ly cắn môi, đôi mắt nhắm lại vô cùng đáng thương.
Bất cứ ai nhìn thấy tình cảnh này cũng đều có một suy nghĩ duy nhất, tiến đến ôm lấy cô và dỗ dành.
Hoàng Ly diễn kịch tốt đến nối ngay cả Nhật
Dương là người biết sự thật cũng phải âm thầm. khen ngợi. Chẳng trách cô gái này có thể hại thảm Khả Hân như vậy.
Liếc mắt sang phía Đình Phong, thấy vẻ đau thương trên mặt anh, Nhật Dương cong môi nhạo báng. Đồ ngu xuẩn, ai tốt ai xấu cũng không phân biệt được. Vậy mà còn đòi bảo vệ
Khả Hân.
“Bốp, bốp, bốp.”
Ba tiếng vỗ tay vang lên khiến tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt.
“Cô Hoàng Ly, có ai nói với cô là cô rất hợp làm diễn viên không?”
Nhật Dương thong thả bước về phía giường bệnh của Hoàng Ly, không quan tâm đến sắc mặt biến đổi của cô.
Hoàng Ly nghe thấy vậy thảm hận Nhật
Dương nhiều chuyện. Cô đoán anh tin tưởng Khả
Hân chứ không phải cô. Nhưng thế thì sao chứ, người cô cần lấy lòng tin đâu phải anh.
Cố gắng bày ra bộ dạng nhu nhược yếu ớt nhất, Hoàng Ly ngước mắt nhìn Nhật Dương, mím môi nói:
“Tôi biết anh thích Khả Hân từ lâu, cũng biết anh lựa chọn tin tưởng cô ấy. Tôi không trách anh, nhưng anh đừng nói những lời khiến người khác tổn thương như vậy được không?”
Lúc này, Khả Hân cũng đã tiến đến gần giường bệnh của Hoàng Ly. Cô ra hiệu và tiếp tục nhờ Nhật Dương phiên dịch:
“Có đáng không?”
Hoàng Ly đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe
Khả Hân khóc lóc chỉ trích, vạch trần âm mưu của mình. Thậm chí, cô đã nghĩ sẵn lời đáp trả và cân nhắc dùng thái độ như thế nào để ứng phó.
Nhưng không, điều cô nghe được lại câu này.
“Cô nói thế là có ý gì? Cô hại tôi còn chưa đủ sao?”
Khả Hân đảo mắt nhìn xuống chân phải của
Hoàng Ly, sau đó thở dài ra hiệu tiết.
“Dùng đam mê, sự nghiệp và tương lai để đổi lấy một người không thuộc về mình, để phá hủy thêm một người khác. Cô làm được, nhưng cái giá phải trả thật không nhỏ.”
“Vốn dĩ tôi còn oán trách cô vì đẩy hết lên người tôi. Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dạng này. của cô, tôi lại có suy nghĩ khác. Cô là một kẻ đáng thương.”
Nhật Dương thuật lại lời Khả Hân muốn nói một cách hoàn hảo, nhấn nhá đúng chỗ, lọt vào. tai Hoàng Ly không khác gì những cái tát thằng vào mặt khiến cô giận run lên.
Cố gắng kiểm chế cơn phẫn nộ đang trào dâng trong lòng, Hoàng Ly quay đầu về phía
Đình Phong, ánh mắt thể hiện sự đau đớn khôn cùng,
“Đình Phong, em không có…”
Sau đó, cô hoàn toàn như con diều đứt dây gục xuống giường để khóc.
“Đủ rồi”
Đình Phong không thể tiếp tục đứng ngoài thờ ơ được nữa. Anh bước nhanh lại gần Hoàng
Ly, thay thế ông Kiên ngồi bên cạnh cô.
Ông Kiên có chút tức giận vì những câu nói của Khả Hân được Nhật Dương thuật lại. Nhưng nghĩ đây là chuyện của lũ trẻ nên ông không can thiệp vào mà chỉ đứng gần con gái, sẵn sàng làm chỗ dựa cho cô.
Đình Phong nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hoàng
Ly. Anh có thể cảm nhận được thân thể cô cứng đờ, sau đó run rẩy.
“Xin lỗi em, Hoàng Ly. Anh nhất định tìm được bác sĩ giỏi để chữa cho em, nếu ở Việt Nam không có thì ra nước ngoài. Em cần phải mạnh mẽ hơn, tương lai nhất định có hi vọng.
Lời hứa hẹn của Đình Phong một phần là vì cảm thấy đau lòng thay Hoàng Ly, một phần nữa là vì thay Khả Hân chuộc tội. Khả Hân là vợ anh, dù gây ra tội lỗi tày đình đến cỡ nào thì anh cũng sẽ thay cô gánh chịu.
Khả Hân chớp mắt nhìn người đàn ông được. gọi là chồng mình đang dịu dàng dỗ dành một cô gái khác, một kẻ vu oan giá họa cho cô khiến cô lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Trái tim cô đau đớn hơn bao giờ hết, đau đến nỗi cô chẳng còn sức để thể hiện ra bên ngoài. Gương mặt Khả Hân lúc này chỉ còn là một chuỗi lạnh lùng vô cảm. Có thứ gì đó trong. lòng cô hoàn toàn vỡ vụn
Nhật Dương muốn bước lên để an ủi Khả
Hân, nhưng đúng lúc đó thì cửa phòng bệnh lại mở ra, một đám người bước vào
“Ở đây ai là Đặng Khả Hân?”
Một người chiến sĩ công an có dáng vẻ uy nghiêm lên tiếng trước, sau anh là hai người đồng đội cùng với một cô gái trẻ. Đó chính là
Hương Linh.
Sự xuất hiện của lực lượng chức năng tại đây làm tất cả mọi người đều bàng hoàng, nhất là Khả Hân.
Mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn tính thần cho. tình huống xấu nhất nhưng khi điều này thực sự xảy ra cô vẫn vô cùng hoảng sợ.
Người đó đảo mắt một vòng, nhìn vào ảnh trong điện thoại mà mình vừa được cung cấp, nhanh chóng đi đến trước mặt Khả Hân, nghiêm túc giơ tay chào theo quy định:
“Chào cô, tôi là Trung, đội trưởng đội phòng chống tội phạm thành phố. Chúng tôi vừa nhận được đơn tố giác cô về hành vi mưu sát. Đây là giấy triệu tập của Viện kiểm sát, mời cô theo chúng tôi về đồn để điều tra.”
Nói xong, anh chìa ra lệnh triệu tập để Khả
Hân có thể nhìn rõ.
Khả Hân run run nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, thân thể lảo đảo suýt ngã. May mắn, có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy cô.
Lần này do có kinh nghiệm nên Đình Phong chạy rất nhanh tới gần Khả Hân, gạt phắt đi động tác vươn tay ra của Nhật Dương.
“Chào các anh, tôi là chồng của cô ấy. Liệu các anh có thể xem xét cho chúng tôi giải quyết nội bộ được không, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm:
Anh nhanh chóng đánh mắt về phía ông
Kiên và Tường Vy xin giúp đỡ. Điều anh lo lắng nhất đã xây ra. Hương Linh viết đơn tố cáo gửi lên cơ quan điều tra. Hiện tại, tình thế của Khả
Hân vô cùng nguy hiểm.
Vẻ mặt ông Kiên hiện lên chút do dự. Ông quay lại định hỏi ý kiến Hoàng Ly thì Hương Linh đã vội vàng la lên:
“Không được, Khả Hân là hung thủ ra tay ám hại chị Hoàng Ly. Cô ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
“Cổ.”
Nhật Dương tức điên người, bàn tay phát ra những tiếng kêu răng rắc của khớp xương. Nếu biết trước cô gái này thích gây chuyện như vậy thì lẽ ra lần trước anh nên thuê người ra tay nặng hơn. Thật đáng hận.
Tuy nhiên, sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng, người công an lắc đầu, nghiêm khắc từ chối:
“Chúng tôi chỉ làm theo lệnh, mời cô Đặng
Khả Hân cùng chúng tôi về đồn. Có tội hay không thì sau khí điều tra sẽ rõ.
Khả Hân nuốt nước miếng một cách khó nhọc. Cô chăm chú nhìn Đình Phong, mấp máy. vài chữ:
“Anh chăm sóc tốt cho cu Bin.”
Rồi quay sang Nhật Dương, nở nụ cười biết
ơn nhưng buồn đến não nề:
“Cám ơn anh vì tất cả.”
Sau đó im lặng theo những người cảnh sát ra khỏi phòng.
Khuôn mặt Đình Phong tái xanh, anh muốn chạy theo ngăn lại thì nghe được câu nói của Hoàng Ly
“Anh Đình Phong, anh muốn cứu Khả Hân sao?”
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
156 chương
243 chương
12 chương
27 chương