“Tần Tống anh thề với nước non, đời này không phải Tần Tang thì không cưới!” Tần Tống hắng giọng nói về phía mặt hồ. Lời thề mang theo sự tức giận nhắc nhở Tần Tang, kế này không xong, cô xoay mặt đi, thở dài. “Đây là núi giả và hồ nhân tạo, không được thề non hẹn biển như thế.” Tần Tang kéo cánh tay phải đang giơ lên của anh xuống, “Đi thôi, đưa tôi về.” “Em kéo cũng vô dụng.” Tần Tống lầu bầu một tiếng, đi theo cô lấy xe. . . . . . . Mở cửa đi vào căn phòng yên tĩnh, Tiểu Ly nghĩ nhất định là Trần Ngộ Bạch uống thuốc xong đã đi ngủ rồi. Cô đổi dép rón rén đi về phía phòng ngủ xem xét. Quả nhiên Trần Ngộ Bạch ở đây, đang nằm trên giường, đôi chân dài rủ xuống mặt đất, giày da trên chân còn chưa thay, kéo đại một góc chăn đắp lên, một bàn tay che ở trên mắt, lẳng lặng nằm đó. An Tiểu Ly đột nhiên đau lòng, cảm thấy anh thật đáng thương. Cô ngồi xổm xuống cởi giày cho anh, cầm chân anh đặt lên trên giường. Kéo chăn đắp lại, Tiểu Ly nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt của anh, lại đặt tay của anh xuống nhét vào trong chăn. “A!” An Tiểu Ly trợn to mắt, thụt lùi lại hai bước, kêu sợ hãi thất thanh, “Trần Ngộ Bạch! Anh đóng phim kịnh dị à! Đã tỉnh thì anh cũng nên lên tiếng chứ! Anh muốn hù chết em à!” Đôi mắt trong veo của anh, nhìn chằm chằm vào An Tiểu Ly, “Anh cũng không nói anh ngủ mà?” Tiểu Ly vỗ ngực trấn an trái tim nhỏ bé đang nhảy thình thịch, xì một tiếng, liếc nhìn anh, “Uống thuốc chưa?” “Chưa.” Vẻ mặt Trần Ngộ Bạch không hề thay đổi, thân thể rụt vào trong chăn, hơi nhắm mắt lại, ra vẻ vô cùng mệt mỏi. Tiểu Ly lập tức mềm lòng, ai lại so đo với người bệnh chứ. Cô xoay người đi ra ngoài, đến phòng bếp bật lửa, vo gạo nấu cháo. Lại đi tìm thuốc bao tử, rót nước rồi bưng vào phòng ngủ, “Ngủ rồi hả?” Cô ngồi trên giường cúi người xuống nhẹ nhàng hỏi anh. Trần Ngộ Bạch nhắm mắt hừ một tiếng không động đậy. “Ngoan, ngồi dậy uống thuốc.” Tiểu Ly cười kéo anh dậy, bị cô kéo rất mạnh, anh thuận thế đột ngột ngồi dậy ôm chặt cô vào trong ngực của mình. Tiểu Ly lắc người giãy giụa, “Uống thuốc ——” “—— không sao, ” Trần Ngộ Bạch cười rất hiền hòa, “Anh không uống thuốc. Anh muốn ăn em.” “Anh không đau dạ dày hả?” “Lỗ tai em bị sao mà nghe anh nói đau bụng chứ?” An Tiểu Ly biết bị anh lừa, nhưng mà, hình như là anh chỉ hỏi cô thuốc ở đâu, tiếp theo đương nhiên đều là do cô nghĩ. “Buông em ra. . . . . . Giường ướt rồi. . . . . .” Tiểu Ly sờ thấy một mảng ẩm ướt lành lạnh trên giường, là do ly nước đổ ra. “Cũng không sao,” Trần Ngộ Bạch hôn lên chóp mũi cô, thân mật cọ mũi cô, “Bởi vì, như thế này sẽ càng ướt.” “Hic. . . . . . Trần Ngộ Bạch anh hãy nghe em nói. . . . . .” An Tiểu Ly hoảng sợ rồi, anh. . . . . . hình như muốn thật. “Suỵt, ” Đôi mắt Trần Ngộ Bạch vô cùng ấm áp, ngón trỏ chạm vào môi cô, “Em không cần giải thích chuyện xế chiều hôm nay gặp Tần Tống, cũng không cần giải thích gạt anh buổi tối tụ tập với bạn học, nhưng thật ra là đi ăn với Tần Tống.” “Còn nhớ không? Lúc anh giúp em tìm điện thoại của Tang Tang, em đã cam kết với anh muốn cám ơn anh đấy. . . . . .” Đầu ngón tay của anh từ môi của cô đi xuống chiếc cằm xinh xắn, tới xương quai xanh nhỏ nhắn, mềm mại . . . . . . An Tiểu Ly níu lấy tay của anh, mặt đỏ lên, “Em nhớ em nhớ —— nhưng mà em chưa có đồng ý cảm tạ anh như thế nào.” “Cũng không phủ nhận cảm tạ thế nào —— em, chấp nhận.” Trần Ngộ Bạch trở tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hai tay một lớn một nhỏ vén lên chiếc áo trước ngực cô, anh vừa dùng sức, tay của cô đã đặt ở trên ngực của mình vân vê xoa nắn. “Hiện tại tới cám ơn anh đi!”, trong mắt của anh bùng lên lửa nóng, làm hô hấp của An Tiểu Ly càng ngày càng gấp, cảm giác nóng bỏng từ ngực khuếch tán ra, thân thể cũng mềm nhũn, không thể động đậy. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng hôn lên mắt của cô, cô lập tức giống như bị ếm bùa, ngoan ngoãn nhắm cặp mắt mơ màng lại, mặc anh hôn lên môi mình, cắn nhẹ cánh môi mềm mại của cô, đầu lưỡi đưa vào cám dỗ chiếc lưỡi đinh hương của cô. Hương vị bạc hà the mát của anh mang theo mùi rượu thoang thoảng, An Tiểu Ly như say, lâng lâng bay bổng. Trần Ngộ Bạch hài lòng nếm đi nếm lại, chợt kéo cô lên giường đè dưới người anh, một tay chống ở bên gối đầu, cúi đầu mút cô từng lượt, một tay khác nhanh chóng cởi nút áo áo sơ mi của cô ra, cơ thể cô hiện ra trước mắt anh từng chút một, chiếc áo lót màu trắng, chiếc bụng nhỏ đáng yêu, vòng eo thon nhỏ, lửa tình trong mắt Trần Ngộ Bạch càng lúc càng mạnh, “Em là cô bé đáng ghét . . . . . Anh nên sớm ăn em . . . . . Ăn em rồi, thì sẽ không sợ em chạy loạn nữa. . . . . .” Anh cố ý phả hơi nói khẽ vào lỗ tai cô, làm cô nóng nóng nhột nhột, trong nháy mắt Tiểu Ly tê dại từ đầu đến tận ngón chân. Ăn hết? Ăn hết! —— “Chờ một chút!” An Tiểu Ly chợt ngồi dậy, người đàn ông còn chưa dùng hết món ăn khai vị dĩ nhiên là không đồng ý, ôm eo cô kéo trở lại đè xuống, bàn tay giơ lên lột áo sơ mi của cô, không nói lời nào lại há miệng ngậm vào nơi nhỏ nhỏ xinh đáng yêu của cô cách lớp áo lót, cắn một cái không nhẹ không nặng. “Chờ một chút rồi làm tiếp! Trong phòng bếp vẫn còn đang nấu cháo đó!” An Tiểu Ly nóng nảy, nói ra một hơi. Trần Ngộ Bạch ngừng một chút, sau đó chôn ở ngực cô bật cười. Tiểu Ly chưa bao giờ cầu nguyện sấm sét đánh giống như bây giờ, trời ơi, đánh chết tôi đi! “Được, chờ một chút làm tiếp.” Trần Ngộ Bạch rất rộng rãi mà thả cô đi, lại còn rất tốt bụng lấy áo sơ mi trên sàn nhà mặc vào cho cô, cài từng nút áo một. “Ăn cháo xong, no bụng rồi làm tiếp.” Anh nói với bộ mặt phớt tỉnh, trong mắt tràn ngập vui vẻ. Lần đầu tiên không lãng mạn như vậy thật sự là đả kích người khác. An Tiểu Ly bị đả kích, đứng thẳng dậy rụt đầu chạy vội vào trong bếp. Trần Ngộ Bạch đứng tựa vào cửa nhìn cô, màu sắc ấm áp pha với ánh đèn êm ái chiếu xuống mỗi góc trong bếp, nồi cháo bốc lên hơi nước màu trắng sôi sùng sục, bóng lưng cô bận rộn, tất cả tĩnh lặng làm rung động lòng người, chỉ có thể dùng từ thiên trường địa cửu để hình dung. “Đừng khó chịu, đợi chúng ta trở về phòng rồi tiếp tục, hen?” Trần Ngộ Bạch đi tới ôm cô, vuốt vuốt mái tóc dài của cô, hôn trên mặt cô, giọng nói cười cợt. An Tiểu Ly đỏ mặt đẩy tay của anh ra, “Ai muốn trở về phòng tiếp tục với anh chứ!” Trần Ngộ Bạch nghe vậy, thì ôm chặt cô từ phía sau, một tay mò vạt áo sơ mi của cô lần lên, nắm lấy vật nhỏ đáng yêu của cô vân vê, một tay khác, thì cho vào váy lượn vòng ở trên bắp đùi cô, “Vậy thì tiếp tục ở đây luôn.” Tiểu Ly thẹn thùng giãy giụa mãnh liệt, anh dính sát uy hiếp, vật thô to nóng hổi chạm vào mông cô, “Anh không nói giỡn.” “Đợi. . . . . . em chọn đợi trở về phòng. . . . . .” . . . . . . Động tác ăn cháo của Trần Ngộ Bạch thật sự là làm người sợ hãi. Từ từ thổi lạnh, dịu dàng dùng cánh môi chạm một cái, rồi nuốt vào, ánh mắt nhìn cô lom lom, giống như là đang nuốt. . . . . . cô vậy. . . . . . An Tiểu Ly đang cầm ly nước ngồi ở đối diện, uống nước trái cây mà lòng không yên, đầu óc cấp tốc vận chuyển nghĩ làm thế nào thoát khỏi ma trảo của anh. Mới vừa rồi nóng bỏng như vậy làm đầu óc cô cũng mơ màng ỡm ờ chấp nhận, nhưng ở thời gian và địa điểm như vậy, cô suy nghĩ lại hơi không muốn. “Nghĩ gì thế? Sợ đau hả?” Trần Ngộ Bạch nắm tay cô ở trên bàn, cười cực kỳ dịu dàng. Tiểu Ly cảm động gật đầu một cái, thật ra thì đau cũng là một lý do lớn để lùi bước. Nghe nói bình thường lần đầu tiên của con gái sẽ đau chết đi sống lại, sẽ không có cảm thụ được gì. Ngón tay thon dài của anh đang kẹp một viên thuốc nhỏ màu hồng, đặt ở trong lòng bàn tay cô, “Uống cái này sẽ không đau.” An Tiểu Ly nửa tin nửa ngờ, “Đây là thuốc gì?” “. . . . . . Thuốc để cho em hưởng thụ lần đầu tiên.” “Anh có dự tính trước!” An Tiểu Ly kêu lên, có cảm giác đang nhảy vào trong bẫy. Trần Ngộ Bạch cầm một tay giữ chặt cô không để cô lui về phía sau, “Làm tê dại cảm giác đau tạm thời, không có bất kỳ tác dụng phụ gì. Lúc đau đầu anh thường uống nó.” “Ha ha. . . . . . hay là. . . . . . thôi đi.” An Tiểu Ly càng nói càng sai. “Hả? Không sợ đau? Vậy. . . . . . Chúng ta bắt đầu ở đây đi?” Anh tao nhã cầm khăn ăn lên lau miệng, làm ra vẻ bất cứ lúc nào anh cũng sẵn sàng. Tiểu Ly nhanh chóng ngửa đầu, uống viên thuốc nhỏ kia, có thể duy trì tạm thời thì tạm thời. Huống chi. . . . . . Bàn ăn cũng rất cứng. Trần Ngộ Bạch cầm cái muỗng lên uống một hớp cháo có mùi mùi khét, mím môi nở nụ cười, đối với sự do dự và lùi bước, biện pháp của anh chính là —— đạp cô một phát.