Then Came You

Chương 7

Bá tước Giuseppe Gavazzi có tất cả những nét rực rỡ ấn tượng của một vóc dáng từ những bức vẽ Ý thời phục hưng – những đường nét nổi bật táo bạo, mái tóc đen xoăn, làn da oliu mượt mà, và đôi mắt đen rực rỡ. Lily nhớ lại lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn. Giuseppe đã đứng trong quảng trường Florentina ngập nắng, được bao quanh bởi một nhóm phụ nữ Ý bám lấy từng lời hắn nói ra. Với nụ cười lóe sáng và vẻ đẹp đen huyền, hắn đã cướp mất hơi thở của Lily. Lối đi của họ đã trải lên nhau rất nhiều lần ở các sự kiện xã hội, và Giuseppe đã bắt đầu theo đuổi cô một cách nồng nàn, phô trương. Lily đã bị áp đảo bởi chất lãng mãn của Ý và sự khích động chưa từng biết đến khi được một người đàn ông đẹp trai quyến rũ. Harry Hindon, người yêu duy nhất còn lại của cô, đã rất trầm tính và đặc sệt chất Anh, những phẩm chất đã làm hài lòng bố mẹ cô. Cô đã nghĩ vòng ôm chặt đúng đắn của Harry sẽ ảnh hưởng đến cô, cứu lấy cô. Thay vì thế sự hoang dại của cô đã khiến anh ta rời bỏ cô. Nhưng bá tước Gavazzi dường như thích thú với niềm vui sướng bốc đồng của cô – hắn đã gọi cô là xinh đẹp, đáng say mê. Vào lúc đó có vẻ như cuối cùng cô cũng đã tìm được người đàn ông mà cô có thể thả rơi mọi trò giả vờ khi ở cùng và được là chính mình. Giờ đây ký ức về sự ngu ngốc của chính cô làm cô chán ghét. Trong những năm qua vẻ ngoài của Giuseppe đã trở nên thô đi – hay có lẽ chỉ là nhận thức của cô về hắn đã thay đổi. Đôi môi bĩu ra của hắn, được những phu nhân Ý ca tụng vì sự đầy đặn đầy nhục cảm của nó, giờ đây chỉ có vẻ kinh tởm đối với Lily. Cô ghê tởm cái cách ánh mắt hắn lang thang một cách thèm khát trên người cô, dù đã có thời cô thấy hãnh diện với sự chú ý của hắn. Có gì đó xơ xác ở vẻ ngoài của hắn, thậm chí trong cái cách hắn đứng với đôi bàn tay chống lên hông để nhấn mạnh nét hẹp khác lạ của chúng. Dạ dày cô đảo lộn khi nhìn hắn ta và nhớ đến cái đêm họ chia sẻ với nhau. Hắn đã ngạc nhiên và làm nhục cô bằng cách hỏi xin một món quà sau đó. Như thể cô là một bà cô già cạn khô, sẵn lòng trả cho một người đàn ông để bước vào giường cô. Giuseppe với tay và đẩy mũ choàng của Lily ra sau, để lộ khuôn mặt cương quyết của cô. “Buona Sera,” hắn nói bằng giọng diễn cảm, đầu ngón tay xòe ra để vuốt ve má cô. Cô gạt tay hắn ra, khiến hắn cười lặng lẽ. “Ah, vẫn với móng vuốt, con mèo yêu quí của anh. Anh đến vì tiền, caro. Em đến vì tin tức mới của Nicole. Giờ thì đưa cho anh, và anh sẽ làm như cũ.” “Không thêm nữa,” Lily hít vào một hơi thở run rẩy. “Anh đồ con hoang ngọt xớt. Tại sao tôi nên đưa thêm tiền cho anh khi tôi thậm chí còn không biết con bé con sống hay không?” “Anh hứa với em, con bé an toàn, hạnh phúc -” “Làm sao nó có thể hạnh phúc khi không có mẹ?” “ Chúng ta đã có là một cô bé thật nhỏ nhắn xinh đẹp, Lily. Với nụ cười mọi lúc, và mái tóc xinh xắn...” Hắn chạm vào những lọn tóc đen như gỗ mun của chính mình. “Xinh đẹp như của anh. Con bé gọi anh là Papa. Thỉnh thoảng nó hỏi anh Mama đâu.” Điều đó phá hủy cô như không gì có thể làm được. Lily nhìn hắn chằm chằm không chớp. Cô nuốt vào một nỗi đau đớn khủng khiếp, và lệ dâng lên tới mắt cô. “Tôi là mẹ con bé,” cô nói đau khổ. “Con bé cần tôi, và tôi muốn nó quay lại, Giuseppe. Anh biết là con bé thuộc về tôi!” Hắn đánh giá cô với một nụ cười tội nghiệp mờ nhạt. “Đáng nhẽ anh có thể trả Nicoletta trước đây, em yêu, nhưng em phạm phải quá nhiều sai lầm. Em cho người tìm kiếm, hỏi han trong thành phố. Em dùng mưu mẹo với anh, cho chúng theo dõi anh sau khi chúng ta gặp nhau. Em khiến anh tức giận. Giờ anh nghĩ đến nhiều năm giữ Nicoletta nữa.” “Tôi đã bảo anh, tôi chả biết gì về chuyện đó cả,” Lily khóc. Đó là một lời nói dối, tất nhiên. Cô nhận thức rất rõ là Derek đã cho người tìm kiếm Nicole. Derek có những nguồn cung cấp tin ở mọi nơi trong thành phố, bao gồm cả những người gác cổng, thư ký, nhà buôn, đĩ điếm, đồ tể hay chủ hiệu cầm đồ. Suốt năm qua anh đã gọi Lily đến bốn lần khác nhau để nhìn một cô bé tóc đen phù hợp với miêu tả về Nicole. Không ai là con gái cô cả. Cô không đủ khả năng để nhận chúng về. Những gì Derek làm với chúng sau đó, cô không hỏi và cũng không có khao khát muốn biết. Cô nhìn Giuseppe với đôi mắt chứa đầy căm ghét. “Tôi đã đưa cho anh cả một gia tài,” cô nói khàn khàn. “Tôi không còn gì nữa. Anh đã nghe thành ngữ ‘ép máu từ cây củ cải’ chưa, Giuseppe? Nó có nghĩa là tôi không thể cho anh thêm nữa, bởi vì “tôi không có!” “Vậy em phải tìm cách có thêm,” câu đáp lại êm ái của hắn vang đến. “Hay từ đâu đó anh sẽ kiếm ra tiền – có rất nhiều người hỏi mua một cô gái xinh xắn như Nicoletta.” “Gì cơ?” Lily đặt một tay lên mồm để ngăn lại một tiếng khóc xé ruột. “Làm sao anh có thể làm thế với con của chính mình? Anh sẽ không bán nó như thế - điều đó sẽ giết chết con bé – và tôi – ôi, chúa ơi, anh chưa làm thế đấy chứ, phải không?” “Vẫn chưa. Nhưng anh đã đến gần rồi đấy, có lẽ thế, em yêu ạ.” Hắn giơ ra một lòng bàn tay trống rỗng. “Giờ thì em trả tiền đi.” “Chuyện này sẽ còn tiếp diễn bao lâu nữa?” cô thì thầm. “Khi nào thì là đủ?” Hắn lờ đi câu hỏi của cô và đẩy bàn tay mở ra của hắn về phía cô. “Ngay bây giờ?” Nước mắt chảy xuống mặt cô. “Tôi không có nó.” “Anh cho em ba ngày, Lily. Em đến mang theo năm nghìn bảng...nếu không Nicoletta sẽ đi mãi mãi.” Cô hạ thấp đầu xuống, nghe thấy âm thanh tiếng bước chân rút lui của hắn, âm thanh điên cuồng của Vườn tu viện, hơi thở nhẹ nhàng của con ngựa. Cô quay cuồng với tuyệt vọng – cô phải dùng toàn bộ sức mạnh của mình để giữ nó ẩn sâu bên trong. Tiền. Tài khoản của cô chưa bao giờ rỗng không đến thế. Tháng vừa rồi cô đã không xoay được lợi nhuận bình thường của mình ở Craven’s. Chà, may mắn của cô sẽ phải thay đổi, và nhanh thôi. Cô sẽ phải chơi thật đậm. Nếu cô có thể thắng năm nghìn trong ba ngàn...chúa ơi, cô sẽ làm gì đây? Cô có thể hỏi vay Derek...Không. Cô đã phạm phải sai lầm này một lần trước đó, cách đây một năm rưỡi. Cô đã nghĩ rằng với tài sản rất lớn của mình, anh sẽ không bận tâm cho cô vay một hay hai nghìn, đặc biệt là với lời hứa sẽ hoàn lại có lãi suất của cô. Trước sự ngạc nhiên của cô, Derek đã trở nên hung dữ lạnh lùng, và bắt cô phải thề rằng cô sẽ không bao giờ hỏi vay tiền anh nữa. Phải mất hàng tuần để quay lại trong sự trọng đãi yêu quí của anh. Lily không hiểu tại sao cô lại tức giận đến thế. Không phải là vì anh keo kiệt – mà hoàn toàn ngược lại. Anh hào phóng trong vô số cách – tặng quà cô, quyền sử dụng tài sản rộng lớn của anh, cho phép cô chôm chỉa từ nhà bếp và nguồn cung cấp rượu của anh, giúp cô tìm kiếm Nicole...nhưng anh không bao giờ cho cô một xu. Giờ cô khôn ngoan hơn là hỏi xin. Cô cân nhắc vài người đàn ông già nua giàu có mà cô biết, những người đàn ông cô đã đánh bạc và tán tỉnh và duy trì tình bạn cùng. Ngài Harrington, cô nghĩ mụ mẫm, với vòng eo béo tròn, khuôn mặt đỏ ửng vui vẻ và mái tóc giả khô rang ủ rũ. Hay Authur Longman, một luật sư đáng kính trọng. Khuôn mặt ông ta hơi thiếu hấp dẫn – mũi to, không cằm, cặp má võng xuống – nhưng đôi mắt tử tế, và là một người đàn ông đáng kính trọng. Cả hai người họ đã gợi ý theo cách rất hào hiệp về sự cuốn hút của họ đối với cô. Cô có thể chấp nhận một người trong số họ là người bảo trợ. Không nghi ngờ gì cô sẽ được đối xử tử tế và được tặng quà một cách hào phóng. Nhưng nó sẽ thay đổi đời cô vĩnh viễn. Những cánh cửa rõ ràng vẫn mở ra với cô sẽ đóng lại mãi mãi. Cô sẽ trở thành một con điếm đắt tiền – và đó chỉ là nếu cô còn may mắn. Nếu kinh nghiệm của cô với Giuseppe là một thứ được xét đến, cô có thể cho thấy là hoàn toàn không tốt đẹp trên giường khiến không ai còn muốn giữ cô nữa. Lily tới chỗ ngựa và dựa trán mình vào cái cổ ấm áp, bụi bặm của nó. “Ta quá mệt mỏi,” cô thì thầm. Mệt mỏi và cay độc. Cô có quá ít lý do để hy vọng Nicole trở về. Cuộc sống của cô đã trở thành không gì cả ngoài việc không ngừng xoay xở để có tiền. Cô đáng nhẽ không bao giờ nên lãng phí quá nhiều thời gian với việc về Penny, Zach và Alex Raiford đến thế. Nó có thể khiến cô mất Nicole. Nhưng nếu không phải nhờ sự xao lãng tuần qua, cô nghĩ mình có thể đã đánh mất sự tỉnh táo rồi. Một cơn mưa nhẹ bắt đầu đổ xuống, rơi lộp bộp trên tóc cô. Lily nhắm mắt lại và ngước mặt lên, để dòng nước lê xuống má cô thành những con lạch nhỏ mát lạnh. Đột ngột cô nhớ đến Nicole vào giờ tắm, khám phá ra rằng con bé có thể làm ướt nắm tay nhỏ xíu của mình, lắc chúng trong không khí và tóe nước trong bồn tắm. “Nhìn xem con có thể làm gì này!” Lily đã thốt lên với một tiếng cười. “Làm sao con dám tóe nước mama con, con vịt bé nhỏ lanh lợi này...nước là để tắm, không phải cho sàn nhà...” Lily bướng bỉnh quét sạch những giọt nước mắt và giọt mưa rơi xuống. Cô thẳng vai lên. “Chỉ là tiền mà thôi,” cô lẩm bẩm. “Mình đã kiếm được nó trước đây. Mình sẽ kiếm lại nó bằng cách nào đó.” ******************* Chiếc đồng hồ điểm chuông chín lần. Alex đã nhìn chằm chằm vào nó trong gần một giờ. Nó là một cái đồng hồ bằng đồng có những hình ảnh ủy mị, được trang trí với hoa hồng bằng sứ và một cô gái chăn cừu e thẹn liếc qua vài mình tới một quý ông đang dâng lên một bó hoa. Phần còn lại trong phòng ngủ của Lily cũng nữ tính y như vậy – bức tường màu xanh nước biển nhạt trang trí với lớp trát màu trắng thanh nhã, cửa sổ treo rèm lụa màu hoa hồng, đồ đạc được phủ nhung mềm. Giờ khi anh nghĩ về nó, cái lướt ngắn ngủi anh có được về nhà của Lily rất khác so với đây – u ám, sang trọng, và gần như nam tính. Như thể cô đã giữ căn phòng riêng của mình cho tất cả niềm đam mê nữ tính mà cô không cho phép mình ở bất kỳ chỗ nào khác. Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, cửa căn phòng ngủ mở ra. Người quản gia. Burton, cô đã gọi ông ta thế. “Buổi sáng tốt lành, thưa ngài.” Burton nói bình thản. “Tôi tin rằng ngài đã có một đêm yên tĩnh?” Alex trừng mắt với ông. Sau khi Lily bỏ anh đi, anh đã ở một mình mà không có gì ngoài hàng giờ tĩnh mịch trước mặt. Cho đến lúc đó anh đã tạo ra thói quen lấp đầy từng khoảnh khắc đang thức với sự xao lãng. Công việc, thể thao, các sự kiện xã hội, uống rượu, phụ nữ, vô số cách anh đã nghĩ ra để tránh phải đơn độc với những suy nghĩ của mình. Không cố ý, Lily đã bắt anh phải đối diện với những gì anh e sợ nhất. Trong bóng tối tĩnh lặng, anh đã không thể ngăn những ký ức ấy không xà xuống anh như những con kền kền, xé vụn trái tim anh. Đầu tiên tất cả chỉ là một mớ bòng bong – tức giận, đam mê, hối tiếc, đau khổ. Không một ai biết được những gì anh đã trải qua trong những giờ giam hãm ấy. Không một ai có bao giờ cần được biết. Tất cả những gì quan trọng là mớ bòng bong ấy bằng cách nào đó đã tự mình phân loại nó ra, và những thứ ấy đã trở nên rõ ràng trong trí óc anh. Anh sẽ không bao giờ thấy Caroline trong khuôn mặt một phụ nữ khác nữa. Cô là một phần quá khứ của anh, và anh sẽ để cô ở đó. Không thêm những đau khổ, không thêm những bóng ma nữa. Và với Lily...Anh đã cống hiến rất nhiều suy nghĩ cho những gì anh sắp làm với cô. Thỉnh thoảng trong những tiếng buổi sáng đó anh đã trôi vào một giấc ngủ sâu nhẹ nhàng, trong lành. Người quản gia đến bên cạnh mang theo một con dao nhỏ. “Tôi được phép chứ, thưa ngài?” Burton hỏi, ra dấu tới hai cánh tay trói lại của anh. Alex trao cho ông một cái nhìn hoài nghi. “Ồ, vâng, tất nhiên rồi,” anh đáp lại trong màn trình diễn tính lịch sự đầy mỉa mai. Người quản gia khéo léo cứa sợi dây thừng được bện một cách khéo léo. Alex nhăn nhó khi cánh tay phải của anh được thả ra. Anh đưa nó lên ngực, vặn những cơ bắp đau nhức với một tiếng rên im lặng, và quan sát khi Burton đi quanh giường tới bên kia. Trong thâm tâm Alex phải thừa nhận rằng Burton rất ấn tượng. Ông có vẻ ngoài quản gia đích thực nhất Alex từng thấy. Ông có một bộ râu được cắt tỉa đẹp đẽ, một cái cái nhìn thông minh và uy quyền. Tất cả được gói trong một kiện tôn trọng không chê vào đâu được. Phải có sự vững lòng mới tiếp cận tình huống này với thái độ đàng hoàng được, tuy nhiên Burton đang cởi trói cho anh khỏi giường với cùng một dáng điệu khắc kỷ mà ông có thể dùng để rót trà hay phủi sạch một cái mũ. Lông mày của Burton nhíu lại trong vẻ có thể gọi là xuống tinh thần khi ông nhìn thấy cổ tay phồng rộp của Alex. “Đức ngài, tôi sẽ mang một hộp thuốc mỡ đến cho cánh tay ngài.” “Không,” Alex gầm gừ. “Ông đã làm khá đủ rồi.” “Vâng, thưa ngài.” Một cách đau đớn Alex nhấc mình lên tư thế ngồi, uốn vặn tứ chi đã bị gò bó của anh. “Cô ta ở đâu sáng nay?” “Nếu ngài đang ám chỉ cô Lawson, thưa ngài, tôi không biết tí gì việc cô ấy ở đâu. Tuy nhiên, tôi đã được chỉ dẫn nhắc cho ngài nhớ lại rằng cậu chủ Henry ở cơ ngơi của ông Craven.” “Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với thằng bé, tôi sẽ tính ông từng phân trách nhiệm một y như cô Lawson vậy.” Trông Burton không hề bối rối. “Vâng, thưa ngài.” Alex lắc đầu kinh ngạc. “Ông sẽ giúp cô ta giết người nếu cô ta đề nghị, phải không?” “Cô ấy không yêu cầu việc đó, thưa ngài.” “Chưa,” Alex lẩm bẩm. “Nhưng nếu cô ta có?” “Là người thuê tôi, cô Lawson nhận được lòng trung thành tuyệt đối của tôi.” Burton nhìn Alex một cách lịch thiệp. “Ngài có muốn một tờ báo không, đức ngài? Cà phê? Trà, có lẽ vậy. Cho bữa sáng chúng tôi có thể mang đến -” “Để bắt đầu, ông có thể dừng biểu hiện như thể đây là một sự kiện thường ngày đi....hay là thế? Có phải đề nghị bữa sáng cho những vị khách đã bị trói cả tay lẫn chân vào giường của Lily Lawson là chuyện thông thường với ông không? Burton xem xét câu hỏi một cách cẩn thận, như thể bất đắc dĩ phải phản bội sự riêng tư của Lily. “Ngài là người đầu tiên, ngài Raiford.” Cuối cùng ông thú nhận. “Thật là một vinh dự khủng khiếp.” Alex đặt một bàn tay lên cái đầu đau nhức của anh và thận trọng thăm dò. Có một chỗ u lên nhẹ trên tai anh vài inch. “Ta sẽ lấy một ít bột đau đầu. Cô ta nợ ta điều này, để bắt đầu.” “Vâng, thưa ngài.” “Và hãy bảo người lái xe của ta mang cỗ xe ra cửa trước – trừ phi ông và cô Lawson đã trói ông ta vào một cái chuồng ngựa hoặc cọc gỗ ở đâu đó rồi.” “Vâng, thưa ngài.” “Burton – đó là tên ông, phải không? Ông đã làm việc cho cô Lawson bao lâu rồi?” “Từ khi cô ấy quay lại Luân Đôn, thưa đức ngài.” “Chà, bất kể mức lương của ông là thế nào, ta sẽ tăng gấp đôi nếu ông đến làm việc cho ta.” “Cảm ơn, ngài Raiford. Tuy nhiên, tôi phải kính cẩn từ chối.” Alex nhìn ông chằm chằm tò mò. “Tại sao? Chúa biết rằng Lily phải đặt ông xuyên qua địa ngục. Biết rõ cô ta, tôi nghi ngờ rằng đây là hành động phóng túng tệ nhất mà cô ta từng khiến ông dính vào.” “Tôi e là không phải, thưa đức ngài.” “Vậy thì tại sao lại ở lại?” “Cô Lawson là một....người phụ nữ khác thường.” “Vài người gọi đó là lập dị.” Alex nói khô khốc. “Hãy nói cho ta biết cô ta đã làm gì để nhận được lòng trung thành đến vậy.” Bề ngoài bình thản của Burton có vẻ nhạt đi, chỉ trong một giây, và có gì đó gần như là thích thú trong mắt ông. “Cô Lawson có một trái tim trắc ẩn, đức ngài, và hoàn toàn không có thành kiến. Khi cô ấy đến Luân Đôn cách đây hai năm, tôi đã ở trong một tình huống khá là khó chịu, làm việc cho một ông chủ thường xuyên say sưa và lăng mạ. Một lần, trong một lần chè chén, ông ấy đã gây ra một vết thương vào bên mặt tôi với một cái dao cạo. Một lần khác ông ấy triệu tôi tới phòng mình và vẫy một khẩu súng đã lên đạn trước mặt tôi, dọa sẽ bắn tôi.” “Quỷ thật.” Alex nhìn ông với sự ngạc nhiên. “Tại sao ông không tìm việc ở chỗ nào khác? Một người quản gia có phẩm chất như ông -” “Tôi có nửa dòng máu Ai len, thưa đức ngài.” Burton nói điềm tĩnh. “Phần lớn ông chủ yêu cầu những người hầu ở địa vị cao nhất của họ thuộc về nhà thờ Anh quốc, mà tôi thì không. Điều đó và di sản Ai len của tôi - dù không hiện ra rõ ràng – cho thấy rằng tôi không đủ tư cách để làm người hầu cho những gia đình đứng đắn nhất nước Anh. Do đó tôi bị kẹt chặt trong một tình huống quá quắt nhất. Ngay khi nghe được tình trạng khó xử của tôi, cô Lawson đã đề nghị thuê tôi với một mức lương cao hơn mức lương tôi đang kiếm được, dù cô ấy biết là tôi hẳn sẽ làm việc với mức lương ít hơn nhiều.” “Ta hiểu rồi.” “Có lẽ ngài bắt đầu, thưa đức ngài.” Burton do dự và tiếp tục với tông giọng thấp, như thể nó chống lại óc suy xét của ông. “Cô Lawson đã quyết định rằng tôi cần được giải cứu. Một khi cô ấy đã có được ý tưởng đó vào đầu thì không có cách gì để ngăn cô ấy lại. Cô ấy đã ‘giải cứu’ rất nhiều người, dù không có ai nhận ra rằng cô ấy là người cần nhất -” Bất chợt ông dừng lại và hắng giọng. “Tôi đã diễn thuyết quá đủ rồi, thưa đức ngài. Thứ lỗi cho tôi. Cõ lẽ ngài sẽ xem xét lại ý nghĩ về cà ph -” “Ông đã định nói gì? Rằng Lily cần giải cứu? Khỏi cái gì? Khỏi ai?” Burton nhìn anh trống rỗng, như thể anh đang nói một thứ ngôn ngữ ngoại quốc. “Tôi có nên mang đến ấn bản sáng nay của tờ Times cùng với thuốc đau đầu của ngài không, đức ngài?” ************************** Henry ngồi trên chiếc bàn dài trong căn bếp to như một hang động, quan sát thích thú khi Monsieu Labarge và đội quân người hầu đeo tạp dề làm việc trong các kế hoạch với hàng ngũ chỉnh tề luống cuống. Nước xốt thơm nức và các đồ pha chế bí ẩn nổi bong bóng trong các chiếc vại trên chiếc bếp lò bằng gang. Toàn bộ một bức tường được phủ bằng một bộ sưu tập đáng kinh ngạc những chiếc vại, chảo, khuôn sáng bóng và một bộ phân loại cái mà Labarge ám chỉ đến như batterie de cuisine ( đồ làm bếp) của ông. Vị bếp trưởng sải bước quanh căn phòng trong điệu bộ của một viên tướng quân đội, ra hiệu với dao, thìa, bất kỳ dụng cụ gì tình cờ ở trong tay ông. Cái mũ chóp trắng của ông nghiêng đi trong một góc đáng báo động đáp lại những cử động hoạt bát của ông. Ông quát thảo bếp trưởng thứ hai, đang làm món súp quá đậm cho một đĩa cá bọc trong bột nhão, và một thợ giúp làm bánh đã để cho ổ bánh nâu quá đậm màu. Cuối cùng, phần đuôi cong ngược lên của hàm ria ông rung lên phẫn nộ khi ông nhìn thấy một trong những cô hầu cắt rau đang cắt cà rốt quá dày. Trong sự thay đổi tâm trạng đột ngột, bối rối, Larbarge đẩy những món ăn hấp dẫn ngay trước mặt Henry và cười rạng rỡ hài lòng khi Henry ăn lấy ăn để món ăn thơm ngon. “Ah, le jeune gentilhomme, mange, mange ....anh chàng quý tộc trẻ tuổi của chúng ta phải thử một ít cái này...và cái này... cestbien, oui?" (rất tuyệt, phải không?) “Rất ngon,” Henry nói một cách nhiệt tình, trong cái miệng đầy bột trộn với hoa quả và kem chanh. “Cháu có thể có thêm tí thứ màu nâu với nước sốt này không?” Với lòng hãnh diện như của người bố, bếp trưởng mang cho cậu một cái khay thứ hai đầy những miếng thịt bê nhỏ xíu xào với bơ brandy, hành, và súp nấm. “Công thức đầu tiên tôi học được khi còn là một cậu bé, giúp mon pere (cha của tôi) chuẩn bị bữa ăn chole comte (ngài bá tước),” ông nhớ lại. “Cái này thậm chí còn ngon hơn các bữa ăn chúng cháu được ăn ở Raiford Park,” Henry nói. Monsieur Labarge phản ứng lại với rất nhiều lời nhận xét tồi tệ về đồ ăn Anh quốc, gọi nó là thứ rác rưởi không có mùi vị gì cả, rằng ông thậm chí sẽ không cho cả chó ăn. Đây, mặt khác, lại là ẩm thực Pháp, là bề trên của món ăn Anh như thể bánh ngọt đối với bánh mỳ thiu. Một cách khôn ngoan, Henry gật đầu tán đồng và tiếp tục ăn. Vừa đúng lúc Henry bị ép phải đặt dĩa của mình xuống bởi vì dạ dày cậu đã đầy ứ khó chịu, Worthy tiến đến lối vào bếp. “Cậu Henry,” ông nói một cách trầm trọng, “anh trai cậu vừa đến. Ngài ấy phát ra vài...ờ, tuyên bố hùng hồn lo lắng cho cậu. Tôi nghĩ tốt nhất cậu nên trình diện mình ngay lập tức. Đi với tôi, nếu cậu vui lòng.” “ồ,” đôi mắt xanh màu hoa ngô của Henry mở tròn mất hết tinh thần. Cậu che miệng mình bằng lòng bàn tay, nén lại một cái ợ, và thở dài khi cậu bé nhìn quanh bếp. Dàn nhân viên bếp nhìn cậu đầy cảm thông. “Sẽ mất một thời gian dài trước khi cháu có thể quay lại đây,” Henry nói buồn bã. “Hàng năm trời.” Monsieur Labarge trông đau buồn, hàm ria mỏng của ông xoắn lại khi ông nghĩ thật nhanh. “Ngài Raiford, ngài ấy có tính khí nóng nảy, phải không? Có lẽ chúng ta nên mời ngài ấy món poularde a la Periguex . . . hoặc saumon Monpellier trước..." Vị bếp trưởng khựng lại và cân nhắc những món cao lương mỹ vị khác mà ông có thể chuẩn bị, tự tin rằng những kiệt tác nấu nướng của ông sẽ xoa dịu cả những tính khí hung dữ nhất. “Không,” Henry nói rầu rĩ, biết rằng thậm chí cả lời mời món gà tẩm hoặc cá hồi ngập nước sốt của Labarge cũng sẽ không làm dịu Alex được. “Cháu không nghĩ là nó sẽ có tác dụng đâu. Nhưng cảm ơn ông, monsieur. Điều này đáng với bất kỳ hình phạt nào. Cháu sẽ dành một tháng ở Newgate vì một trong những cái bánh xốp với kem cà phê này – hoặc thứ phồng phồng màu xanh kia.” Cảm động rõ ràng, Labarge ôm lấy hai vai Henry, hôn cả hai bên má, và phát ra một bài phát biểu ngắn bằng tiếng Pháp, mà Henry không thể hiểu nổi. Ông kết thúc bằng việc kêu lên, “Quel jeune homme magnifique – thật là một cậu bé tuyệt vời làm sao.” “Đến đây nào, Henry.” Worthy ra dấu tới cậu bé. Họ rời khỏi bếp và đi bộ xuyên qua phòng ăn. Trước khi họ vòng vào sảnh chính, Worthy cảm thấy bị ép buộc phải tự mình làm một bài phát biểu ngắn. “Henry...tôi cho rằng cậu đã nghe nói rằng một quý ông luôn hành xử với sự thận trọng. Đặc biệt là khi nó dính lứu tới những vấn đề được thảo luận liên quan tới, ờ....hoạt động với giới tính kia.” “Phải,” Henry nói với thái độ bối rối. Cậu bé nhìn lên Worthy chằm chằm hơi cau mày. “Thế có nghĩa là cháu không nên kể cho anh trai cháu về những cô gái ông Craven đã giới thiệu với cháu tối qua phải không?” “Trừ phi....cậu cảm thấy có một lý do đặc biệt nào đó để cho anh cậu biết?” Henry lắc đầu. “Cháu không thể nghĩ ra được cả một lý do nữa.” “Tốt.” Worthy thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Ngược lại với những chờ đợi của Henry, Alex không hề mang một cái cau mày sấm sét. Thực ra thì anh dường như hơi quá bình tĩnh khi đứng ở sảnh chính, bàn tay đút thoải mái vào túi áo khoác. Bộ quần áo của anh nhàu nhĩ và khuôn mặt đầy râu rỉa mọc lởm chởm. Henry không quen với việc nhìn thấy anh trai mình trong bộ dạng lộn xộn như vậy. Nhưng lạ lùng thay, Alex trông thư giãn hơn nhiều so với cả thời gian dài trước đó. Có thứ gì đó khá là đáng lo về đôi mắt anh, tia sáng lập lòe của một ngọn lửa bạc, và một nét nhàn nhã trên khuôn mặt anh. Henry cau mày, tự hỏi điều gì đã xảy ra với anh. Và tại sao anh lại xuất hiện sáng nay, thay vì đến đón cậu về nhà từ tối qua.” “Alex,” cậu nói, “Tất cả đều là lỗi của em. Em không bao giờ nên đi mà không nói cho anh biết, nhưng em -” Alex nắm lấy vai cậu, quan sát cậu chỉ trích. “Em ổn chứ?” “Vâng, em đã có một bữa tối tuyệt vời tối qua. Em đã học cách chơi bài kippi với ông Craven. Em đã lên giường sớm nữa.” Yên trí với biểu hiện ngoan ngoãn của cậu bé, Alex trao cho cậu một cái nhìn chằm chằm sắc nhọn. “Chúng ta sẽ nói chuyện, Henry. Về trách nhiệm.” Cậu bé gật đầu nghiêm túc, hiểu được rằng về nhà sẽ là cả một chuyến đi dài. “Đức ngài,” Worthy xen vào, “thay mặt ông Craven và đội ngũ nhân viên của chúng tôi, tôi muốn được nói rằng em trai ngài là một cậu bé cử xử tốt hiếm có. Tôi chưa từng thấy ông Craven – không kể đến vị bếp trưởng đồng bóng của chúng tôi – bị một người mê hoặc đến thế.” “Đó là tài năng thiên phú. Henry đã tinh thông nghệ thuật tâng bốc khi còn rất nhỏ.” Alex liếc qua em trai anh, cậu đang đeo một nụ cười bẽn lẽn, và rồi quay lại với vị quản lý. “Worthy, cô Lawson có ở đây chứ?” “Không, thưa đức ngài.” Alex tự hỏi ông có nói dối không. Lúc này Lily có thể đang ở trong giường của Craven. Anh cảm thấy một cơn đau nhói ghen tuông chiếm hữu. “Vậy thì tôi có thể mong tìm thấy cô ta ở đâu?” “Tôi mong chờ là cô Lawson sẽ ở đây trong vài đêm tới, thưa đức ngài, hoặc trong phòng bài hoặc trong phòng súc sắc. Chắc chắn cô ấy sẽ tham dự vũ hội giả trang của chúng tôi vào thứ bảy.” Worthy nhướn lông mày lên và săm soi anh qua cặp kính tròn. “Tôi có thể chuyển cho cô ấy một thông điệp gì không, thưa đức ngài?” “Có. Bảo cô ta là hãy chuẩn bị cho vòng kế tiếp.” Với phát biểu đáng ngại đó, Alex chào tạm biệt vị quản lý và sải bước ra khỏi Craven’s, Henry chạy lóc cóc sát gót chân anh. **************** Khi Alex về Raiford Park và sải bước vào trang viên, anh ngay lập tức nhận thấy sự yên lặng đáng báo động lan khắp bầu không khí. Henry cũng nhạy cảm với đám mây ảm đảm vô hình ấy. Cậu bé ngạc nhiên nhìn quanh ngôi nhà im lìm. “Cảm giác như thể có ai đó chết vậy!” Âm thanh của những tiếng xì mũi thờ ơ báo trước sự hiện diện của phu nhân Totty. Bà rón rén bước xuống chiếc cầu thang khổng lồ, khuôn mặt tròn trĩnh nhăn nhúm lại với đau khổ. Bà nhìn Alex như thể bà nghi ngờ anh sẽ phóng tới trước và tra tấn thể xác bà. “Đức n-ngài,” bà rung lên và òa ra khóc. “Con bé đi rồi! Penny yêu dấu của tôi đã đi rồi! Đừng đổ lỗi cho đứa con tội nghiệp ngây thơ của tôi, lỗi lầm là của tôi hết. Tất cả mọi sự buộc tội chỉ nên đổ lên mỗi đầu tôi thôi! Ôi, trời ơi, ôi...” Một trạng thái pha trộn tức cười giữa đau khổ và hoảng sợ băng qua những đường nét của Alex. “Phu nhân Totty...” Anh tìm kiếm một chiếc khăn tay trong túi áo. Anh liếc qua Henry, cậu nhún vai vô vọng. “Em có nên lấy cho bà ấy ít nước không?” Henry hỏi lầm rầm. “Trà,” Totty nức nở. “Trà đặc, với một muỗng sữa. Và một ít đường. Chỉ ít thôi, nhớ để ý đấy.” Khi Henry chạy gấp đi, Totty tiếp tục bài độc thoại nấc cục của mình. “Ồ, tôi sẽ làm gì đây? ... tôi nghĩ mình đã hơi phát điên rồi! Tôi sẽ bắt đầu giải thích như thế nào...” “Không cần lời giải thích nào cả.” Alex tìm thấy một chiếc khăn tay và đưa nó cho bà. Anh vỗ về phần lưng phúng phính của bà với những cử chỉ xoa dịu vụng về. “Tôi nhận thấy rõ tình huống này – Penelope, Zachary, trốn khỏi nhà, tất cả mọi thứ. Quá muộn để quy trách nhiệm, phu nhân Totty. Đừng làm khổ mình nữa.” “Vào lúc tôi tìm thấy bức thư ngắn và đánh thức George để đi theo chúng thì chúng đã đi quá xa rồi.” Totty xì mũi một cách trang nhã. “Thậm chí đến giờ ông ấy vẫn đang cố định vị bọn chúng. Có lẽ vẫn còn thời gian...” “Không.” Anh tạo ra một nụ cười nhân từ. “Penelope quá tốt với tôi. Tôi cam đoan với phu nhân, tử tước Stamford sẽ tỏ ra là một người chồng đáng giá hơn nhiều.” “Tôi không hề đồng ý,” Totty nói buồn rầu. “Ôi, ngài Raiford, giá như ngài ở đây tối qua. Tôi sợ rằng sự vắng mặt của ngài có thể đã khuyến khích chúng vào hành động dại dột khủng khiếp này.” Đôi mắt xanh tròn của bà, đong đầy nước mắt, nài xin một lời giải thích. “Tôi đã bị....cầm chân lại không thể tránh được,” Alex đáp lại, vò đầu một cách phiền não. “Tất cả điều này là do Wilhemina làm.” Totty bực dọc. Anh nhìn bà chăm chú. “Sao lại thế được?” “Nếu con bé không đến đây và đặt những ý nghĩ ấy vào đầu chúng...” Đột ngột Alex cảm thấy một nụ cười kéo ra ở khóe môi anh. “Tôi tin rằng những ý tưởng ấy đã ở đó sẵn rồi,” anh nói dịu dàng. “Nếu chúng ta đặt những cảm xúc của chúng ta sang một bên, phu nhân Totty, tôi nghĩ chúng ta có thể nhận ra rằng Penelope và tử tước Stamford là một cặp đôi hòa hợp lý tưởng.” “Nhưng Zachary chẳng là gì khi so sánh với ngài!” Totty thốt ra nóng nảy, lau mắt. “Và giờ...giờ ngài không còn là con rể của chúng tôi nữa.” “Hiển nhiên là không.” “Ôi, trời.” Totty thở dài chán nản. “Với cả trái tim mình tôi ước gì...giá mà tôi có một đứa con gái thứ ba để gả cho ngài!” Alex ngây ra nhìn bà. Rồi anh bắt đầu phát ra một âm thanh tắc nghẹn kỳ quặc. Sợ rằng anh đã không chống nổi một cơn ngập máu, Totty quan sát hãi hùng khi anh phịch xuống bậc cầu thang, ngồi đó với hai tay ôm lấy đầu. Toàn bộ khung người anh rung lên, và anh thở vào những hơi thở hổn hển rời rạc. Dần dần bà nhận ra rằng anh đang cười. Cười. Cằm bà rớt xuống, miệng thành hình chữ o xiên. “Đức ngài?” “Chúa ơi,” Alex gần như ngã xuống. “Một đứa thứ ba. Không. Hai là quá đủ rồi. Chúa Jesus ơi. Lily đáng giá mười nếu cô ấy có thể định giá được bằng bất kỳ thứ gì!” Totty nhìn anh với vẻ báo động tăng lên, rõ ràng băn khoăn có phải sự biển chuyến của các sự kiến đã làm anh rối trí. “Ngài Raiford,” bà nói yếu ớt, “tôi không nghĩ sẽ có bất kỳ ai trách cứ ngài vì đã...quên mất chính mình. Tuy nhiên, tôi tin rằng...tôi sẽ uống trà của mình trong phòng khách....v- và cho ngài một chút riêng tư.” Bà nhanh chóng rời đi, hai khửu tay phúng phính đánh loạn lên như bánh răng. “Cảm ơn bà,” Alex cố gắng nói, vật lộn để kiểm soát chính mình. Vài hơi thở sâu và anh im lặng, dù một nụ cười rộng mở vẫn giữ nguyên trên mặt anh. Anh tự hỏi mình có ổn không. Ồ, phải. Có một cảm giác nhẹ nhõm bên trong anh, một cơn thúc đẩy quá khích hân hoan mà anh không thể diễn tả. Nó khiến anh hơi không đúng mực, bồn chồn, như một cậu học sinh trong kỳ nghỉ hè. Cảm xúc ấy đòi hỏi hành động. Anh đã thoát khỏi Penelope. Nó còn hơn cả cảm giác nhẹ nhõm đơn thuần, mà là cảm giác giải phóng. Anh đã không nhận ra gánh nặng mà cuộc đính hôn đã đặt ra, một trọng lượng ngột ngạt mỗi ngày lại đè xuống anh nặng nề hơn. Giờ nó đã đi rồi. Anh tự do. Và Penelope hạnh phúc, vào lúc này hẳn là đang ở trong vòng tay của người đàn ông mà cô yêu. Lily, mặt khác, hoàn toàn không hề nhận thức được những gì cô đã bắt đầu. Alex tràn đầy trạng thái mong chờ. Anh chưa xong với Lily đâu - ồ, anh thậm chí còn chưa bắt đầu với cô. “Alex?” Henry đứng trước mặt anh, nhìn anh thật gần. “Họ sẽ mang trà từ biếp ra sớm.” “Phu nhân Totty ở trong phòng khách.” “Alex...tại sao anh lại ngồi trên bậc thang? Sao anh lại trông...vui thế? Và nếu anh không ở đây tối qua, anh đã ở đâu?” “Như anh nhớ, em có hai cuộc hẹn với các gia sư tiềm năng chiều nay. Em có thể tắm một cái, Henry, cũng như thay quần áo.” Mắt anh thu hẹp lại cảnh cáo. “Và anh không vui đâu. Anh đang cân nhắc xem phải làm gì với cô Lawson.” “Người lớn hơn á?” “Tất nhiên là người lớn hơn.” “Anh đang nghĩ phải làm gì?” Henry hỏi. “Em chưa đủ lớn để biết đâu.” “Đừng chắc chắn về điều đó thế.” Henry nói với một cái nháy mắt, phóng nhanh lên cầu thang trước khi Alex có thể phản ứng lại. Alex chửi thề nhẹ nhàng và cười toe toét. Anh lắc đầu. “Lily Lawson,” anh lầm bầm. “Một điều chắc chắn là – em sẽ quá bận rộn với tôi để dành thêm một đêm nữa trên giường của Craven.” ******************************* Tối nay cũng diễn ra y như tối qua – khiếp hãi. Lily đã đánh mất vẻ duyên dáng và đang xoay xở duy trì một bầu không khí tự tin để những người đàn ông quanh cô không nhận ra rằng cô đang chết đuối ngay trước mắt họ. Cô đang mặc một trong những bộ váy xinh xắn nhất cô có, một chiếc váy màu đen với tấm lưới thêu nằm trên một lớp lụa trong suốt, tạo ra vẻ ngoài như thể cô đang được bọc trong một thứ chỉ dày hơn lụa đen mỏng một tí. Đứng ở bàn súc sắc với một nhóm những tên công tử bột, bao gồm cả ngài Tadworth, ngài Banstead, và Foka Berinkov, một nhà ngoại giao người Nga đẹp trai, Lily đeo một vẻ mặt bình tĩnh, vui vẻ như một chiếc mặt nạ. Mặt cô cảm giác như một chiếc mặt nạ, cứng nhắc và vô hồn đủ để tách ra được như bột nhão và giấy cứng. Cơ hội giành lại Nicole đang tuột dần khỏi các ngón tay cô. Bên trong cô trống rỗng. Nếu có ai đó đâm cô, cô thậm chí cũng sẽ không chảy máu. Điều gì đang xảy ra?cô nghĩ hoang mang. Vận bài bạc của cô chưa bao giờ như thế này. Cô nhận thức được ánh mắt của Derek trên người cô khi anh di chuyển quanh căn phòng. Sự không tán đồng của anh không được nói ra, nhưng dù sao cô cũng nhận thấy nó. Nếu Lily thấy một ai đó khác trong địa vị của cô, phạm phải những sai lầm thảm khốc như vậy, cô hẳn sẽ khuyên anh ta thử lại vào một đêm khác. Nhưng cô không có thời gian. Chỉ có bây giờ và ngày mai. Ý nghĩ về năm nghìn bảng cào cấu cô như vô số cú thúc nhỏ xíu buốt nhọn. Fritz, người chia bài, quan sát hành động của cô mà không có lời bình luận nào, mắt anh ta gần như không gặp mắt cô. Lily biết rằng cô đang chơi quá sâu, quá nhanh, đón lấy những rủi ro điên rồ. Cô liên tiếp cố kìm lại mình, nhưng đã quá muộn. Cô đang ở trên đường trượt của một tay cờ bạc điển hình – một khi đã bắt đầu, không thể dừng lại. Một cách liều lĩnh cô quăng ba con súc sắc trên chiếc bàn phủ nỉ với một cái khoát tay nhanh lẹn. “Đến đây nào, hãy có một bộ ba!” Khối lập phương xoay tròn hết lần này đến lần khác, cho đến khi con số hiện ra. Một. hai. sáu. Không gì cả. Tiền của cô đã gần cạn rồi. “Chà,” cô nói với một cái nhún vai, đối diện với nụ cười an ủi của Banstead, “tôi tin rằng tối nay tôi sẽ chơi nợ vậy.” Đột ngột Derek đã ở bên cô, giọng lạnh lùng của anh vang bên tai cô. “Hãy đi dạo trước.” “Em đang chơi,” cô nói nhẹ nhàng. “Không mà không có tiền.” Anh bẫy chặt cổ tay đeo găng của cô trong bàn tay anh. Lily xin thứ lỗi khỏi bàn súc sắc, mỉm cười với những người khác và hứa sẽ quay lại sớm. Derek dẫn cô một cách ép buộc tới chiếc bàn rỗng không của Worthy, nơi họ có thể nói chuyện với một chút riêng tư. “Anh đồ con hoang phiền phức,” Lily nói qua kẽ răng. Cô mỉm cười khiến nó có vẻ như là họ đang có một cuộc trò chuyện dễ chịu. “Anh có ý gì thế, kéo em ra khỏi một ván đấu? Và sao anh dám từ chối cho em nợ - em đã chơi nợ ở đây hàng trăm lần rồi, và em luôn luôn thắng!” “Em mất vận may rồi,” Derek nói đều đều. “Nó đã đi rồi.” Cô cảm thấy như thể anh vừa tát cô. “Không đúng. Không có gì gọi là may mắn cả. Đó là các con số, sự am hiểu về các con số và cơ hội -” “Gọi nó là bất kỳ cái gì em muốn. Nó đã đi rồi.” “Không đâu. Em sẽ quay lại bàn và chứng minh cho anh thấy.” “Em sẽ chỉ thua thôi.” “Vậy thì hãy để em thua,” cô nói với cơn tức giận tuyệt vọng. “Anh nghĩ anh đang làm gì chứ? Cố bảo vệ em ư? Đây có phải là một quyền khác mà gần đây anh đã ban tặng cho mình không? Quỷ tha ma bắt anh đi! Em phải thắng năm nghìn bảng, nếu không em sẽ đánh mất Nicole mãi mãi!” “Và n’ếu tối nay em thua nhiều hơn thì sao?” Derek hỏi lạnh băng. Lily biết rằng cô không cần phải trả lời. Anh nhận thức rất rõ về lựa chọn duy nhất của cô – bán cơ thể mình cho người trả giá cao nhất. “Anh sẽ có đống tiền chết tiệt của mình. Hoặc cái đòi hỏi quá đáng của anh. Bất kỳ điều gì hấp dẫn với anh nhất. Không có gì quan trọng với em như con gái em, anh không hiểu ư?” Ngay lập tức trọng âm của Derek hoàn hảo tinh nguyên. “Con bé không cần một con điếm làm mẹ của mình.” “Hãy để định mệnh quyết định,” Lily nói căng. “Đó là triết lý của anh. Không phải sao?” Derek im lặng một cách lạnh lùng, đôi mắt anh như hai mảnh ngọc bích. Rồi anh tạo ra một cái cúi người chế giễu và mỉm cười, thả tự do cho cô. Đột ngột Lily cảm thấy lạc lõng, lênh đênh, như cô đã cảm thấy cái đêm cách đây hai năm, trước khi Derek cho phép cô vào câu lạc bộ. Anh cũng lôi cuốn và dễ thay đổi như thủy triều, nhưng một lần nữa cô nhận ra rằng mình không thể dựa vào anh. Một phần nhỏ trong cô luôn hy vọng rằng anh sẽ ở đó giúp đỡ nếu cô chạm đến tận cùng vận may của mình. Giờ thì hy vọng đó đã ra đi vĩnh viễn rồi. Cô không thể đổ lỗi cho Derek vì là anh như thế. Cô phải dựa vào chính mình, như cô vẫn luôn thế. Quay lưng lại với anh, cô đi khỏi nhanh chóng, váy của cô luẩn quẩn quanh mắt cá chân. Khi cô tới bàn súc sắc, cô trang trí một nụ cười trên khuôn mặt mình. “Các quý ông, xin hãy thứ lỗi cho sự ngắt quãng vừa rồi. Giờ -” Cô khựng lại với một hơi thở dốc khi nhìn thấy người mới thêm vào đám đông. Alex tựa vào bàn cùng những người khác. Anh mặc quần ống bó chẽn màu đen, một áo gi lê lụa thêu, và một áo khoác màu xanh lục buồn tẻ với hàng khuy vàng làm nổi bật nước da hung hung của anh. Anh trao cho cô một nụ cười chậm rãi, ung dung. Các giác quan của cô lóe lên nhận thức. Anh trông khác hẳn thường ngày. Thậm chí trong trạng thái tốt nhất của Alex, tâm trạng nóng giận hùng hổ nhất, vẫn luôn có gì đó hơi kiềm chế ở anh, một phần của anh luôn luôn được giữ lại. Giờ đây sự kiềm chế đó đã mất. Như thể là anh đã được châm một ngọn lửa hạnh phúc thầm kín. Lily đã thấy những kẻ đánh bạc đeo cùng một nét mặt ấy trong một vòng chơi may mắn, bất cẩn mạo hiểm toàn bộ gia tài. Tinh thần của cô còn lún xuống thấp hơn cả trước đó. Cô đã biết cuối cùng thì cô cũng sẽ phải đương đầu với anh – nhưng tại sao lại là bây giờ? Đầu tiên là thua hết tiền của cô, rồi sự ruồng bỏ của Derek, và giờ là điều này. Nó đang nhanh chóng định hình một trong những buổi tối tệ nhất của đời cô. Chán nản cô nhận lời thách đấu. “Ngài Raiford. Thật ngạc nhiên làm sao. Đây không phải kiểu đi săn ưa thích của anh cơ mà, phải không?” “Tôi thích ở bất kỳ đâu em ở.” “Một tên ngốc đi vào vết xe đổ của mình,” cô trích dẫn êm ái. “Em đã rời đi trước khi trò chơi cuối cùng của chúng ta kết thúc.” “Vào lúc đó tôi bận tâm đến những điều quan trọng hơn.” Alex liếc vào bàn, nơi Banstead vừa ném con súc sắc. “Như là giành lại vận may của em ư?” Vậy là anh đã nghe nói rằng cô đang có một đêm tồi tệ. Tartworth hẳn đã nói với anh, hoặc có thể là Foka, con bò to mồm. Lily nhún vai thờ ơ. “Tôi không tin vào may mắn.” “Tôi có.” “Và tôi cho rằng nó ở bên anh tối nay?” cô cáu kỉnh. “Làm ơn đừng để tôi ngăn anh không đặt ra một vụ cá cược, đức ngài.” Foka và Banstead di chuyển để tạo ra chỗ trống cho anh. Alex không rời mắt khỏi Lily. “Tôi sẽ cá mười nghìn bảng....đổi lại một đêm với em.” Anh quan sát mắt của Lily mở to và họng cô nhấp nhô trong im lặng. Hoạt động ở bàn dừng lại. “Anh ta vừa nói gì?” Tartworth háo hức gặng hỏi. “Gì cơ?” Khi tin tức ấy lan ra đám đông ở bàn súc sắc, những người chiếm dụng căn phòng khác trở nên lanh lợi với những gì đang xảy ra. Nhanh chóng một đám đông được hình thành, tất cả đều rướn tới trước, một trăm ánh mắt thèm khát tập trung vào họ. “Rất thú vị,” Lily xoay xở để nói khàn khàn. Alex kéo một hối phiếu ngân hàng từ túi trong chiếc áo khoác của anh và thả rơi nó xuống bàn. Cô nhìn chằm chằm vào cú liệng của tờ giấy trong sửng sốt, rồi nhìn vào mặt anh. Anh mỉm cười yếu ớt, như thể anh hiểu rõ những ý nghĩ kinh hoàng đang quay cuồng trong trí óc cô. Trời ơi, anh nghiêm túc. Tình huống này như diễn ra trong một làn sương mờ ảo. Lily cảm thấy như một người quan sát chứ không phải là một người tham dự. Cô phải từ chối vụ cá cược này. Nó là cuộc đánh bạc sau chót, với tiền đặt cược cao không thể chấp nhận được. Nếu cô thắng, tiền đó sẽ cứu con gái cô. Nhưng nếu cô thua... Trong một giây cô cố tưởng tượng ra cảnh đó. Lạnh ngắt vì hoảng sợ, cô hơi lắc đầu. Ánh mắt của Alex rơi xuống đôi môi run rẩy của cô, và ánh sáng thích thú trong đôi mắt anh mờ đi. Khi anh nói tiếp, giọng anh dịu dàng kỳ lạ. “Sẽ thế nào nếu tôi đặt thêm năm nghìn nữa?” Có những tiếng reo hò và kêu ca quanh họ. “Giờ nó lên tới mười lăm rồi đấy!” Tadworth hét lớn. Cánh đàn ông bắt đầu ùa vào từ phòng hút thuốc và phòng ăn. Những người xem tản ra trước sau để loan truyền tin tức ấy. Lily thường thích thú được làm trung tâm của sự chú ý. Danh tiếng của cô về sự cuồng nhiệt đã giành được rất tốt. Cô đã cười đùa, nhảy mía, và reo hò, nghịch các trò tinh quái được truyền tụng khắp Luân Đôn. Nhưng đây không phải là một truyện đùa hay trò nghịch ngợm.....đây là sống hoặc chết. Cô không thể ném vụ cá cược này vào mặt anh – cô quá tuyệt vọng với nó. Cô cần sự giúp đỡ, và không có ai để tìm đến. Chỉ có một cặp mắt xám giá buốt nhìn xuyên qua vẻ cố tỏ ra can đảm, sự giả vờ, và những rào chắn mỏng manh của cô. Đừng làm thế này với tôi, cô muốn cầu xin. Câm nín cô nhìn chằm chằm vào anh. “Lựa chọn của em, cô Lawson.” Anh nói điềm tĩnh. Lựa chọn nào chứ? Tâm trí cô kêu vo vo. Lựa chọn quái quỷ nào chứ? Cô phải đặt lòng tin vào định mệnh. Có lẽ toàn bộ trò gạ gẫm kỳ quái này là ý trời – cô phải thắng, cô sẽ thắng, và dùng tiền đó để mua thêm thời gian cho Nicole. “Kh – không phải với súc sắc,” cô nghe thấy mình nói. “Trò chơi thường ngày của chúng ta ư?” anh hỏi. Tập trung đủ hơi cho một lời đáp lại thật là khó khăn. “Chúng ta sẽ đi tới một trong những phòng chơi bài. B-ba ván?” Đôi mắt của Alex lóe lên thỏa mãn. Anh gật đầu cụt lủn. “Vụ đánh cá đã được chấp thuận!” có ai đó gào lên. Chưa bao giờ có chuyện náo động đến thế ở Craven’s. Âm thanh ồn ào của đám đông như một tiếng rống bên tai Lily. Những người đàn ông tụ tập lại gần hơn thành một đám đông chen lấn. Lily thấy mình bị ép chặt không thoải mái vào bàn. Những người gần nhất với cô cố cưỡng lại áp lức từ bên ngoài, nhưng những người đàn ông bên rìa đám đông đều háo hức đến gần cái bàn để có một tầm nhìn tốt hơn. Lily nửa xoay lại trong cơn hỗn loạn, cau mày khi thành bàn va vào bên người cô. “Đừng có đẩy nữa, tôi không thể thở được -” Alex di chuyển nhanh chóng. Anh với tay ra và kéo cô dựa vào anh, cánh tay anh hình thành một lồng giam bảo vệ quanh cô. Lily thốt ra một tiếng cười nghẹt lại, tim cô đập thình thịch dữ dội. “Nhìn xem những gì anh vừa bắt đầu. Chúa tôi.” Anh nói êm dịu dưới những tiếng ầm ĩ ca thán. “Ổn mà.” Cô nhận ra cô đang run rẩy, dù đó là do sốc, sợ hãi, hay khích động thì cô không biết. Trước khi cô có thể hỏi xem anh có ý gì, cô nghe thấy giọng chỉ huy của Derek. “Tới ngay đây,” Derek gọi ầm ĩ. Anh di chuyển tới trước, tách đường trong đám đông khi anh nói. “Tới ngay đây, tất cả lùi lại. Hãy để Quý cô Tinh quái có chút không khí. Lùi lại, để ván bài có thể bắt đầu.” Đám đông nới ra một chút, sự xô đẩy giảm bớt khi Derek gạt đường vào giữa. Alex thả Lily ra. Tự động cô quay sang Derek, mắt cô cầu xin. Derek đeo cùng một nét mặt dửng dưng như thường lệ. Anh không nhìn vào Alex, mà tập trung vào khuôn mặt nhỏ bé, căng thẳng của Lily. “Worvy bảo với anh là chúng ta có một trận cá cược nhỏ.” (đây là anh Derek nói sai đó nhé các ss nhé, không phải em đâu^_^.) “Ba ván của trò xì lát,” Lily nói run rẩy. “Chúng tôi...chúng tôi cần một phòng bài -” “Không, hãy chơi ở đây đi.” Nụ cười như một tiếng gầm gừ của Derek xuất hiện. “Tiện hơn nhiều, tất cả chúng ta không thể nghe thấy hết được trong phòng bài.” Lily chết đứng trước sự phản bội ấy. Không một lời quở trách hay quan tâm. Derek chỉ đơn giản để nó xảy ra. Anh thậm chí còn lợi dụng quang cảnh này! Nếu cô đang chết đuối, hẳn anh sẽ mời cô một cốc nước. Một ngọn lửa tức giận trụ vững cho cô, cho cô sức mạnh. “Như thường lệ,” cô nói lạnh lùng, “anh không hơn một trò tự quảng cáo bé tẹo.” “Anh không phải vô duyên vô cớ mà là Derek Craven, cô bé tinh quái.” Ánh mắt anh quét khắp phòng tìm vị quản lý của mình. “Worvy,” anh gọi, “mang một bộ bài mới đến đây. Chúng ta sẽ xem xem kinh thánh của quỷ có gì để nói.” Lần đầu tiên trong lịch sử của cung điện bài bạc, những hoạt động ở bàn súc sắc bị ngắt ngang. Những anh bồi chạy nhốn nháo để mang đồ uống mới. Tiền và sổ ghi điểm truyền tay nhau cho đến khi bầu không khí bị lấp đầy với những tiếng loạt xoạt của giấy tờ. Các giọng nói xướng cao khi các vụ đánh cá được đặt ra và nhân đôi. Lily nghe vài vụ đánh cá với nỗi kinh hãi xúc phạm. Cay đắng cô nhận ra rằng phần lớn những tên đàn ông cô đã đánh bạc cùng không thích gì hơn là được nhìn thấy cô thua. Nó sẽ đặt cô vào đúng chỗ của mình, họ nghĩ thế. Nó sẽ trừng trị cô thích đáng, vì dám xâm phạm vào sự thiêng liêng của một câu lạc bộ dành cho nam giới. Những kẻ mọi rợ đáng kinh tởm, tất cả bọn họ. “Tôi sẽ chia nhé?” Derek hỏi. “Không,” Lily nói sắc nhọn. “Worthy là người đàn ông duy nhất em tin.” Chạm vào trán với một kiểu chào châm biếm, Derek tạo đường cho Worthy. Người quản lý nghiêm trang lau sạch bong chiếc kính của ông với một cái khăn tay và đặt chúng lại lên mặt. Ông phá dấu niêm phong trên bộ bài. Đám đông ổn định lại với trạng thái nín lặng mong chờ. Worthy tráo bài thành thạo, các quân bài bay lên và bật tanh tách trong đôi bàn tay nhỏ của ông. Hài lòng khi nó đã được tráo lộn hoàn toàn, ông đặt bộ bài lên bàn và nhìn Lily. “Vui lòng kinh bài ra.” (Kinh bài :thuật ngữ chuyên môn, Kinh bài là để chỉ hành động chia đôi bộ bài ở 1 vị trí bất kỳ sau khi xóc bài xong nhằm tránh gian lận hay để xua đi vận hên của nhà cái ^_^ ) Cô với tay ra và kinh bài với một bàn tay run rẩy. Worthy lấy nửa trên cô vừa ra dấu và đặt nó dưới những quân bài khác. Với một cử chỉ chính xác, đủ chậm để tất cả mọi người có thể theo dõi, ông bỏ quân bài đầu tiên và đặt nó sang bên. Lily cảm thấy được an ủi bởi sự vững vàng của ông. Cô quan sát mọi cử động ông tạo ra, chắc chắn rằng ông đang chia một ván bài công bằng. “Ba lượt của trò xì lát,” Worthy nói. “Át có giá trị là một hoặc mười một, tùy vào ý muốn của người chơi.” Ông chia cho mỗi người bọn họ hai quân bài, một ngửa, một sấp. Quân của Lily là tám. Của Alex, mười. Worthy nói điềm tĩnh. “Cô Lawson?” Là người chơi ngay bên trái của ông, số phận của cô là chơi trước. Lily lật quân bài úp mặt của cô và cắn môi khi đọc nó. Một quân hai. Nhìn Worthy, cô ra dấu cho một quân khác. Ông đặt nó kế bên những quân bài gốc của cô. Một quân chín. Có những phản ứng nghe thấy rõ từ đám đông – huýt sáo và cảm thán. Thêm tiền được trao tay trong đám đông. Lily bắt đầu thư giãn, lén ấn một bàn tay đeo găng vào cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô. Tổng số của cô là mười chín. Tỷ lệ đang có lợi cho cô. Cô quan sát khi Alex lật quân bài của anh. Một con bảy, khiến tổng số của anh là mười bảy. Anh ra hiệu lấy thêm một quân nữa. Lily thốt ra một tiếng kêu thầm lặng khi Worthy chia cho anh một quân J, đặt anh cao hơn hẳn hai mốt. Cô đã thắng ván đầu tiên. Cô toe toét khi cảm thấy vài cái vỗ chúc mừng bốc đồng trên lưng và vai cô. “Những tên điên hỗn xược, tôi vẫn chưa thắng đâu.” Có vài tiếng cười lục khục, những vị khách chào đón chút giãn đoạn tạm thời khỏi cơn căng thẳng. Worthy dịch chuyển những quân bài tới điểm thải bài và chia một lượt mới. Đám đông lắng xuống ngay lập tức. Lần này tổng số của Lily là mười tám. Thật là ngốc khi yêu cầu thêm một quân bài khác. “giữ nguyên,” cô lẩm bẩm. Cô cau mày khi liếc tới quân bài ngửa mặt của Alex, là một con K. Anh xoay vòng quân bài của mình, và tim của Lily rơi xuống. Một con chín. Giờ thì mỗi người đều thắng một ván. Cô nhìn Alex, anh đang quan sát cô không chút tự mãn hay lo lắng, không có gì ngoài một vẻ chắn chắn im lặng khiến cô lo lắng hết sức. Làm sao anh dám nhìn điềm tĩnh đến thế khi toàn bộ đời cô đang nằm lơ lửng trong vòng xoay điên đảo của một quân bài. Worthy cất đi những quân bài đã được chơi và chia thêm lần nữa. Căn phòng im lặng khác thường, hơi thở nín lại. Lily nhìn vào quân bài của cô, một con K, và lật con thứ hai. Một con ba. Cô ra dấu lấy một con thứ ba. Worthy chia cho cô một con bảy. Tổng số của cô là hai mươi! “Tạ ơn Chúa.” Cô toe toét với Alex, ngầm thách thức anh thắng được nó. Cô sẽ chiến thắng. Nhẹ nhõm và vui sướng, cô nghĩ đến mười lăm nghìn bảng. Có lẽ khoản tiền lớn đến thế cuối cùng cũng có thể đủ đút lót Giuseppe để buông Nicolette mãi mãi. Mà ít nhất thì, nó cũng sẽ cho cô thêm thời gian. Và cô sẽ có thể thuê lại vị thám tử cô đã bị ép phải thải hồi do thiếu tiền. Cô xúc động với niềm vui chiến thắng khi nhìn Alex. Quân bài đầu tiên của anh là mười. Anh nhẹ nhàng búng nhẹ con thứ hai. Át cơ. Đôi mắt xám của anh nâng lên khuôn mặt sững sờ của Lily. “Hai mốt.” Một trường hợp hiếm có. Im lặng hoàn toàn. Derek là người đầu tiên nói. “Gậy ông đập lưng ông,” anh quan sát hòa nhã. Rồi đám đông cùng xướng lên một tiếng gào như thể một nghi lơ rừng rú nguyên thủy đang diễn ra. “Kết thúc ván đấu, phần thắng thuộc về ngài Raiford,” Worthy nói, nhưng lời tuyên bố chính thức của ông bị lạc mất trong sự huyên náo. Các vị khách biểu hiện như một bộ lạc của những tên man rợ cổ xưa thay vì là những quý ông Anh quốc văn minh. Nước uống bị tràn và giấy xốp che phủ cả tấm thảm. Alex là đối tượng cho những cái bắt tay nghiền chặt và những cú đánh mãnh liệt vào lưng và cánh tay, trong khi Foka cố xức dầu thánh cho anh bằng cách rót vodka vào đầu anh. Anh cúi xuống né tránh dòng chất lỏng tung tóe, rồi nhỏm dậy tìm kiếm Lily. Với một âm thanh nghèn nghẹn phủ nhận, cô đã lách xuyên qua đám đông, tìm đường đến được ngưỡng cửa khổng lồ. “Lily!” Alex cố đi theo, nhưng đám đông bọc kín khiến việc đó là không thể. Anh chửi thề khi cô biến mất khỏi tầm nhìn. Lily chạy trốn vội vã khiến xương cốt run rẩy, bụng phập phồng, quá khiếp hãi để nhìn xem cô đang đi đâu. Đột ngột cô va vào một vật thể cứng rắn đánh bật cả hơi thở ra khỏi người cô. Cô thốt ra một âm thanh chán ghét và hổn hển hít không khí, bắt đầu khựu xuống sàn nhà. Derek, người đã chặn cuộc chạy trốn điên rồ của cô với chính cơ thể anh, túm lấy cô và giữ cô thẳng người. Anh nhìn cô chằm chằm với đôi mắt như băng xanh. “Thả em ra,” cô khò khè. “Phụ nữ không có lòng tự trọng. Em cố bỏ chạy đấy, phải không? Đồ đàn bà với trái tim gà.” Lily ôm chặt lấy cánh tay cứng rắn của anh van xin. “Derek, em không thể làm điều này, em không thể -” “Em sẽ. Không có gì để bàn cãi. Em sẽ thực hiện đúng như cá cược của mình, cô bé tinh quái, dù cho anh có phải tự mình lôi em tới giường. Và nếu em bỏ đi, anh sẽ mang em trở lại. Giờ thì đến phòng của anh và chờ anh ta đi.” “Tại sao lại ở đây? Em....em thà là đi tới nhà của em.” “Em làm chuyện đó ở đây để anh biết em là không chạy làng.” “Không.” Cô lắc đầu một cách ngớ ngẩn, nước mắt sẵn sàng rơi xuống. “Không.” Đột ngột Derek thay đổi, làm cô bối rối với một nụ cười dịu dàng. “Không ư? Quá muộn cho điều đó rồi, cô bé tinh quái. Đây là một cục u bự. Nhưng em phải nhận lấy nó.” Giọng anh chuyển sang điềm tĩnh và tử tế, như thể anh đang nói chuyện với một đứa trẻ cứng đầu. “Nếu em không thực hiện đúng như cá cược, không có chỗ nào ở Luân Đôn sẽ để em chơi nữa – không phải Craven’s, không cả những sòng bạc hèn mọn nhất ở hang ổ của những tên trộm.” “Vậy tại sao lúc đó anh không ngăn em lại?” Lily òa ra, răng cô đánh lập cập. “Nếu anh quan tâm tí gì đến em, anh sẽ không để nó xảy ra! Anh nên giữ em không xa vào đống lộn xộn này – anh ta sẽ làm đau em, Derek, anh không hiểu đâu -” “Anh hiểu mọi thứ. Anh ta sẽ không làm đau em đâu. Tất cả những gì anh ta muốn là một chút va chạm với em, em yêu, đó là tất cả.” Anh làm cô ngạc nhiên khi cúi xuống hôn trán cô. “Đi đi. Đi rót một ít rượu vào bụng em, và chờ gã đó.” Anh cố rũ tay cô khỏi ống tay áo anh, nhưng cô càng túm chặt hơn. “Em sẽ làm gì chứ?” Cô chản nản, nhìn anh chằm chằm với đôi mắt to tròn. Đôi lông mày đen của Derek nhíu chặt vào nhau. Đột ngột vẻ dịu dàng của anh biến mất, thay thế bởi một nụ cười xấc xược. “Vào giường, và nằm bẹp như một con cá bơn. Đơn giản thôi. Giờ thì đi đi, và đừng hỏi anh xem nên quay về bên nào.” Tràng cười chế giễu của anh là thứ duy nhất khiến cô bật ra. Lily thả tay áo anh ra. “Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!” Derek đáp lại bằng cách chỉ xuống hành lang hướng đến chiếc cầu thang dẫn tới các phòng riêng. Cô gom những mảnh tự hào đã bị vỡ vụn còn sót lại và thẳng vai lên, sải bước đi mà không nhìn lại. Ngay khi cô đi, nụ cười của Derek biến mất. Anh lao vào phòng súc sắc. Bắt lấy ánh mắt của Worthy, anh làm miệng câu hỏi ‘anh ta đâu?’ Worthy ra hiệu tới bên rề của đám đông, nơi Alex Raiford đang đẩy vài vị khách ngang bướng sang bên trong nỗ lực đến được một trong những lối ra. ********************** Lờ đi những lời chúc mừng tới tấp đang được ném vào anh, Alex tìm đường đi xuyên qua đám đông tới hành lang. Anh do dự khi liếc tới hướng phòng cà phê và thư viện, tự hỏi Lily đã đi đâu. “Ngài Raiford?” Alex quay sang nhìn thấy Worthy hiện ra từ đống náo loạn trong phòng trò chơi. Derek Craven hiện ra cùng lúc. Có gì đó lỗ mãng và cứng rắn trong nét mặt anh ta khiến anh ta trông càng giống ‘kẻ mới phất hơn’, một tên trộm đã giàu có nhưng không bao giờ có thể thoát khỏi quá khứ nhơ nhớp của mình. Đôi mắt xanh khóa chặt đôi mắt xám trong một cái nhìn chằm chằm thách thức. Không hề có một cuộc tranh cãi nào giữa họ, tuy vậy vẫn có một cảm giác rõ rành rành về sự bất hòa mãnh liệt, cảm giác bực bội của phái nam. “Đức ngài,” Derek nói điềm tĩnh. “Tôi vừa bảo Quý cô Tinh quái rằng cô ấy đã tự mang mình vào chuyện đó. Worvy đã chia thành thật, ông ấy đã làm thế, và không ai có thể nói -” “Cô ấy đâu?” Alex ngắt ngang. “Đầu tiên tôi có vài điều để nói.” “Gì?” Một cái nhìn kỳ quặc băng qua mặt Derek. Anh có vẻ đang tìm kiếm từ ngữ, như thể anh muốn nói rất nhiều nhưng lại sợ sẽ phản bội chính mình. “Hãy dắt cô ấy nhẹ nhàng thôi,” cuối cùng anh nói, giọng anh lồng với sự đe dọa lạnh lùng. “Tử tế và nhẹ nhàng, nếu không tôi sẽ khiến anh trả giá cho nó thật đắt đấy.” Anh ra dấu tới vị quản lý của mình, ông đứng đợi im lặng cạnh đó. “Worvy sẽ dẫn anh tới phòng ngủ trên gác, đức ngài. Lily đang...” Anh khựng lại và miệng anh xoắn vào nóng nảy. “Cô ấy đang đợi ở đó.” “Tiện thật,” Alex nói cộc lốc. “Anh không chỉ chia sẻ người phụ nữ của mình, mà anh còn cung cấp cả giường ngủ nữa.” Derek trao cho anh một nụ cười không chút đùa cợt. “Tôi không chia sẻ thứ gì của tôi cả. Hiểu chứ? Phải rồi, tôi thấy là anh hiểu.” Alex nhìn anh chằm chằm bối rối. “Vậy anh và cô ấy không -” “Chẳng hề một lần,” Derek nói bằng giọng từ yết hầu của khu đông, với một cái lắc đầu. “Nhưng trước đó anh hẳn phải -” “Tôi chỉ mang gái điếm tới giường.” Derek nói không chút hài hước trước nét mặt trống rỗng của Alex. “Lily là loại tài sản khác lạ. Tôi sẽ không chạm vào cô ấy với đôi bàn tay này. Cô ấy quá tốt cho nó.” Tức giận và kinh ngạc xung đột trong lồng ngực của Alex. Có thể nào những tin đồn là sai và không có chuyện bồ bịch gì giữa họ? Chúa giúp anh nếu anh cho phép mình tin vào một thứ không hợp lý đến vậy. Nhưng họ có mục đích gì để nói dối chứ? Nó chẳng có nghĩa lý gì. Chết tiệt, liệu anh có bao giờ tìm ra được Lily Lawson là ai hay là cái gì không? Craven búng ngón tay với viên quản lý. “Worvy,” anh lẩm bẩm, và đi khỏi đó thật nhanh. Chết lặng, Alex quan sát sự khởi hành vội vã của Craven. “Điều gì đang diễn ra giữa hai người bọn họ?” Worthy nhìn anh bình thản. “Không gì cả, chính xác như ông Craven đã bảo với ngài. Ông Craven luôn cảm thấy rằng khôn ngoan là giữ tình bạn của ông ấy với cô Lawson thuần khiết.” Với câu nói đó, ông ra dấu cho Alex theo ông dọc theo khúc rẽ của hành lang. “Sao lại thế?” Alex gặng hỏi. “Có gì không ổn với cô ấy? Hay là anh ta?” Anh dừng lại và túm lấy ve áo của viên quản lý, xoay ông ta quay lại. “Nói cho tôi nghe đi, không thì tôi sẽ nặn nó ra khỏi ông đấy!” Worthy nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp vải len hảo hạng của áo ông khỏi nắm tay Alex. “Quan điểm của cá nhân tôi về vấn đề này,” ông nói điềm tĩnh, “là ông ấy sợ sẽ yêu cô ấy.” Bàn tay Alex buông thõng xuống. Anh cảm thấy như thể mình đang lơ lửng trên bờ vực của một thảm họa khủng khiếp nào đó. “Ồ, chết tiệt.” Worthy nhìn anh dò hỏi. “Chúng ta sẽ tiếp tục chứ, đức ngài?” Alex gật đầu không nói một lời. Worthy đưa anh tới một cánh cửa khiêm tốn trông như nó có thể dẫn tới vài hầm chứa thực phẩm nào đó. Thay vì thế nó mở ra để lộ một cầu thang hẹp xoắn ốc lên trên. Worthy bước lên nốt những bậc thang còn lại và ra dấu tới một cánh cửa khác. Ông ngước lên nhìn Alex với cùng một vẻ mặt Derek có lúc trước, khao khát muốn nói nhưng đấu tranh để kìm lại. “Để tôi đảm bảo với ngài, đức ngài, ngài sẽ không bị làm phiền. Nếu ngài yêu cầu bất kỳ thứ gì, hãy rung chuông gọi nhân viên. Họ đã được chọn lựa vì năng lực và tính thận trọng của mình.” Ông lách qua Alex và biến mất như một cái bóng. Alex thấy mình đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng lại với một cái nhăn nhó. Anh nhớ lại khuôn mặt của Lily trong phòng trò chơi khi cô nhận ra rằng cô đã thua. Cô đã bị phá hủy. Không nghi ngờ gì cô chờ đợi những điều tệ hại nhất từ anh, đặc biệt là sau những gì cô đã làm với anh. Nhưng anh sẽ không làm đau cô. Bất chợt anh thật sốt ruột muốn làm cô hiểu rằng trả thù không có phần trong chuyện này. Túm chặt tay nắm cửa, anh xoay và đẩy vào. *********************** Worthy tìm thấy Derek trong một căn phòng nhỏ, hiếm khi được sử dụng trong cung điện bài bạc. Nó được trang hoàng với ghế, một cái bàn, và một ghế dài, biến nó thành một chốn hẹn hò thuận tiện hoặc một nơi mà các công việc làm ăn có thể được tiến hành với sự riêng tư tuyệt đối. Derek đứng cạnh một cái cửa sổ, gần như bị che đi bởi tấm rèm. Mặc dù anh nhận thấy Worthy tiến đến gần, anh vẫn giữ im lặng, các ngón tay gõ không ngừng nghỉ vào những nếp gấp dày của lớp nhung màu đỏ thắm. “Ông Craven?” Worthy hỏi do dự. Derek nói như thể với chính mình. “Chúa ơi, cô ấy trắng bệch như phấn. Đầu gối run lẩy bẩy khiến khí phách của cô ấy rơi rụng. Không phải những gì Raiford mong chờ khi tìm thấy, tôi dám đánh cuộc thế.” Anh thốt ra một tiếng cười cay nghiệt. “Tôi không ghen với tên con hoang tội nghiệp đó.” “Ông không ư, thưa ông?” Worthy hỏi điềm tĩnh. Không có gì ngoài sự im lắng. Derek giữ mặt anh ngoảnh đi. Có một âm thanh khác thường trong hơi thở của anh. Sau vài giây, anh nói khàn khàn, tạo ra một nỗ lực cẩn thận để làm dịu đi trọng âm khu đông của mình. “Ta không đủ tốt cho cô ấy. Nhưng ta biết cô ấy cần gì. Một người cùng loại với cô ấy.... một người không sống đời mình quá lâu trong máng nước. Ta nghĩ...ta nghĩ cô ấy có thể đã quan tâm đến ta. Nhưng ta không để nó xảy ra. Ta ... muốn tốt hơn cho cô ấy.” Anh quét một bàn tay qua đôi mắt và phát ra một tiếng cười cay đắng, tự giễu. “Giá như ta được sinh ra là một quý ông,” anh thì thầm cay nghiệt. “Nếu ta được sinh ra đứng đắn. Vậy thì lúc này đây ta sẽ ở với cô ấy chứ không phải tên Wolverton khốn khiếp chết tiệt đó.” Anh nuốt mạnh rành rành đấu tranh để tự chủ lại. “Ta muốn một cốc rượu.” “Loại nào ông thích?” “Bất kỳ thứ gì. Chỉ cần nhanh lên.” Anh chờ cho đến khi Worthy bỏ đi, rồi dựa mặt anh vào tấm rèm, cọ lớp nhung vào má.