Then Came You

Chương 2

Cô hầu chính bước vào phòng với cánh tay nặng trịu bộ quần áo lộng lẫy cho buổi tối. “Không, Annie, không phải bộ váy hồng,” Lily nói, ra dấu qua vai. “Tối nay ta muốn thứ gì đó táo bạo hơn. Thứ gì đó xấu xa.” Cô ngồi ở bàn trang điểm, nhìn chăm chú vào một chiếc gương oval khung mạ vàng và chạy các ngón tay qua những lọn xoăn màu đen ngang bướng của mình. “Cái màu xanh dương có các ống tay xẻ-và-phồng với cái cổ thấp thì sao ạ?” Annie gợi í, khuôn mặt tròn trịa phình lên trong một nụ cười. Sinh ra và lớn lên ở nông thôn, cô ta bị mê hoặc với toàn bộ các kiểu thời trang rắc rối được tạo ra ở Luân Đôn. “Hoàn hảo! Ta luôn luôn thắng nhiều hơn khi mặc bộ đó. Tất cả các quý ông đều nhìn chằm chằm vào ngực ta thay vì tập trung vào các quân bài của họ.” Annie cười thầm và đi tìm bộ váy, trong khi Lily buộc một dải băng màu bạc và ngọc bích quanh trán. Một cách nghệ thuật, cô dỗ vài sợi tóc xoăn rơi xuống trên dải ruy băng rực rỡ. Cô mỉm cười vào gương, nhưng nó trông giống một cái nhăn nhó hơn. Nụ cười toe toét táo bạo trước kia cô thường sử dụng để đạt được ấn tượng tuyệt vời đã biến mất. Gần đây cô dường như không thể tạo ra thứ gì ngoại trừ những mô phỏng kém cỏi. Có lẽ đó là do sự căng thẳng cô đã phải sống cùng quá lâu. Lily cau mày thiểu não với bóng phản chiếu của mình. Nếu không phải nhờ tình bạn của Derek Craven, đến giờ hẳn cô đã trở nên cay đắng và nhẫn tâm hơn nhiều. Thật mỉa mai làm sao, khi người đàn ông cay độc nhất cô từng biết lại đã giúp cô giữ lại được những mảnh hy vọng cuối cùng. Lily biết rằng phần lớn giới thượng lưu tin rằng cô đang bồ bịch với Derek. Cô không ngạc nhiên trước những suy đoán ấy – Derek không phải loại đàn ông có quan hệ thuần khiết với phụ nữ. Nhưng không có sự gắn kết lãng mạn nào giữa họ cả và sẽ không bao giờ có. Anh chưa bao giờ thử hôn cô. Tất nhiên, thuyết phục bất kỳ ai tin vào điều đó cũng là bất khả thi, vì họ đã bị nhìn thấy cùng nhau, như hình với bóng, trong những địa điểm nổi tiếng ưa thích nhất của họ, kéo từ những hàng ghế đắt đỏ nhất ở rạp hát cho tới những chỗ uống rượu tối tăm nhất của vườn Tu viện. Derek không bao giờ đề nghị tới thăm nhà riêng ở Luân Đôn của Lily, và cô cũng không mời anh. Có những ranh giới vững chắc mà họ không hề vượt qua. Lily thích sự sắp xếp đó, vì nó giữ cho những người đàn ông khác không đưa ra những lời tán tỉnh không mong muốn với cô. Không ai dám xâm phạm thứ được xem là lãnh thổ của Derek Craven. Có những thứ về Derek Craven mà Lily đã trở nên ngưỡng mộ sau hai năm qua – sức mạnh và sự thiếu hụt hoàn toàn nỗi sợ hãi. Tất nhiên, anh cũng có những lỗi lầm của mình. Anh hoàn toàn không có sự ủy mị. Anh yêu tiền. Tiếng leng keng của đông tiền là âm nhạc đối với anh, ngọt ngào hơn bất kỳ âm thanh nào mà một cây violon hoặc piano có thể tạo ra. Derek không có sở thích gì đối với hội họa hoặc điêu khắc, nhưng hình khối hoàn hảo của một viên súc sắc - cái đó anh tán dương. Như sự thiếu hụt cái đẹp nghệ thuật của anh – Lily cũng phải thừa nhận rằng Derek ích kỷ tới tận xương tủy – lý do, cô nghi ngờ, rằng anh chưa bao giờ rơi vào tình yêu. Anh sẽ không bao giờ có thể đặt nhu cầu của bất kỳ ai lên trước bản thân mình. Nhưng nếu anh ít ích kỷ hơn, nếu anh sở hữu một bản tính nhạy cảm và tử tế, hẳn tuổi thơ của anh đã hủy hoại anh rồi. Derek đã thú nhận với Lily rằng anh được sinh ra trong một cái máng nước, và bị mẹ anh ruồng bỏ. Anh đã được nuôi lớn bởi ma cô, đĩ điếm, và tội phạm, những kẻ đã chỉ cho anh thấy mặt tối nhất của cuộc sống. Thời trẻ anh đã kiếm tiền bằng cách ăn trộm mồ mả, nhưng phát hiện ra rằng dạ dày anh quá yếu ớt cho việc đó. Sau đó anh chuyển sang lao động trên bến tàu – xúc phân thú vật, phân loại cá, bất kỳ việc gì mang lại một đồng. Khi anh vẫn còn là một cậu bé, một phu nhân quý tộc đã thoáng thấy bóng anh từ xe của bà ta khi anh mang những chiếc hộp đựng chai rỗng ra khỏi một quán rượu. Bất chấp vẻ ngoài nhếch nhác và bẩn thỉu, vẫn có thứ gì đó v ề ngoại hình của anh đã hấp dẫn bà ta, và bà ta đã mời anh vào trong xe ngựa của mình. “Đó là lời nói dối.” Lily đã ngắt ngang giữa câu chuyện đặc biệt đó, quan sát Derek với đôi mắt mở to. “Đó là sự thực,” anh uể oải nói ngược lại, thư giãn trước ngọn lửa trong phòng riêng của anh, duỗi thẳng đôi chân dài. Với mái tóc đen và khuôn mặt rám nắng, với những đường nét không hoàn hảo như điêu khắc nhưng cũng không hề thô ráp, mà là đâu đó ở giữa, anh đẹp trai...gần như vậy. Hàm răng trắng khỏe của anh hơi khấp khểnh, trao cho anh vẻ ngoài của một con sư tử thân thiện khi anh mỉm cười. Gần như không thể cưỡng lại được, nụ cười đó, dù nó không bao giờ với tới được đôi mắt xanh lục cứng rắn của anh. “Bà ta đưa anh vào xe ngựa của mình, bà ta đã làm thế, và mang anh tới nhà bà ta ở Luân Đôn.” “Chồng bà ta đã ở đâu?” “Về nông thôn.” “Bà ta muốn làm gì với một cậu nhóc bẩn thỉu bà ta lôi lên từ đường phố cơ chứ?” Lily hỏi nghi ngờ, và cau mày khi anh trao cho cô một nụ cười ranh mãnh. “Em không tin chuyện này, Derek! Không một từ điên khùng nào của nó cả!” “Đầu tiên bà ta cho anh đi tắm,” Derek hồi tưởng, và một nét mặt trầm tư trên khuôn mặt anh. “Chúa ơi...dòng nước nóng...xà bông cục, và nó có mùi thật ngọt ngào....và tấm thảm trên sàn nhà...mềm mại. Anh đã rửa cánh tay và khửu tay đầu tiên...làn da anh trông thật trắng trẻo đối với chính anh...” Anh lắc đầu với một nụ cười yếu ớt và nhấp một ít brandy. “Sau đấy anh đã run rẩy như một con chó mới sinh.” “Và rồi em cho rằng bà ta đã mời anh vào giường và anh là một người tình tuyệt diệu, trên bất cứ thứ gì bà ta đã trải nghiệm qua trước đó,” Lily nói mỉa mai. “Không.” Derek toe toét. “Tệ nhất, giống thế hơn. Làm sao anh biết cách làm hài lòng một người phụ nữ cơ chứ? Anh chỉ biết cách làm hài lòng bản thân mình thôi.” “Nhưng dẫu sao bà ta cũng thích nó hả?” Lily hỏi hoài nghi. Cô đang trải qua cùng một nỗi ngượng ngập cô luôn có liên quan đến những vấn đề thế này. Cô không biết điều gì thu hút đàn ông và phụ nữ lại với nhau, tại sao họ lại khao khát chia sẻ cùng một chiếc giường, tham gia vào một hành động mà quá đau đớn, nhục nhã, và buồn chán đến vậy. Không nghi ngờ việc đàn ông tận hưởng việc đó nhiều hơn phụ nữ nhiều. Tại sao một người phụ nữ lại cố ý tìm kiếm một kẻ lạ mặt nào đó để cặp đôi cùng? Một vệt đỏ lan lên cằm cô và ánh mắt cô hạ xuống, nhưng cô lắng nghe chăm chú khi Derek tiếp tục. “Bà ta đã dạy anh những gì bà ta thích,” anh nói. “Và anh đã muốn học.” “Tại sao?” “Tại sao ư.” Derek do dự, uống nhiều hơn, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhảy múa. “Bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể động dục, nhưng chỉ một số ít biết hoặc quan tâm đến việc làm hài lòng một người đàn bà. Và nhìn thấy một người đàn bà như vậy, trở nên mềm mại và trơn mượt dưới anh...nó cho một người đàn ông quyền lực, em hiểu không?” Anh liếc đến khuôn mặt bối rối của Lily và cười lớn. “Không, anh cho rằng em không hiểu, cô bé tinh quái tội nghiệp.” “Em không phải thứ gì tội nghiệp cả,” cô vặn vẹo, nhăn mũi chán ghét. “Và anh có ý gì khi nói ‘quyền lực’?” Nụ cười anh chuyển sang cô hơi xấu xa. “Cù đuôi của một người phụ nữ đúng cách, và cô ta sẽ làm mọi thứ cho em. Mọi thứ.” “Thứ,” Lily nói rõ rành, và lắc đầu sửng sốt. “Em không đồng ý với anh, Derek. Em đã có... ý em là, em đã làm...điều đó...và nó không phải những gì em mong đợi tí nào. Và Giuseppe được khắp mọi nơi biết đến như là người tình vĩ đại nhất nước Ý. Mọi người đều nói thế.” Đôi mắt xanh lục sáng ngời của Derek chứa đầy sự nhạo báng. “Chắc chắn là hắn ta đã làm đúng chứ?” “Vì em đã hình thành một đứa trẻ từ hành động đó, hắn ta hẳn phải làm vài thứ đúng,” Lily vặn vẹo. “Một người đàn ông có thể làm cha một nghìn đứa con hoang, và vẫn không làm đúng việc đó, bé cưng ạ. Đơn giản như một cái ống tẩu thuốc – em không biết tí gì về việc đó.” Tự mãn đàn ông, Lily nghĩ, và trao cho anh một cái liếc nói thành lời. Cô không quan tâm người ta làm việc đó thế nào, không có cách khả dĩ nào nó có thể dễ chịu được. Nhăn mặt, cô nhớ đến cái miệng ướt át của Giuseppe trên da cô, sức nặng ngột ngạt của cơ thể hắn, cơn đau đã chạy xuyên suốt và xuyên suốt cô cho đến khi cô trở nên cứng nhắc trong nỗi đau khổ lặng im... “Đó là tất cả những gì em có để trao đi ư?” hắn ta đã hỏi gặng bằng thứ tiếng Ý trơn tuột của mình, đôi bàn tay hắn đi khắp cơ thể cô. Cô đã chùn bước khỏi những cái dò dẫm thân mật chỉ mang lại nỗi hổ thẹn, những tìm kiếm mạnh bạo chỉ mang lại nỗi đau. “Ah, em giống hệt tất cả những người Anh...lạnh như một con cá!” Từ rất lâu trước đó, cô đã học được rằng cô không thể tin tưởng đàn ông bằng trái tim mình. Giuseppe đã dạy cô đừng tin tưởng ai bằng cả chính cơ thể mình nữa. Bị lệ thuộc bản thân cô vào điều đó lần nữa, dù là từ bất kỳ người đàn ông nào, cũng sẽ là nhục nhã hơn cô có thể chịu đựng. Đọc được suy nghĩ của Lily, Derek đứng dậy và tiến đến gần ghế cô. Anh chống hai tay ở trên đầu cô và nhìn chằm chằm xuống cô với đôi mắt xanh lục lấp lánh. Lily nhúc nhích khó chịu, cảm thấy bị bẫy lại. “Em có lôi cuốn anh, bé cưng ạ,” Derek thì thầm. “Anh muốn được làm người đàn ông chỉ cho em thấy khoái lạc có thể là thế nào.” Không thích cảm giác bị đe dọa đang bao trùm lên cô, Lily cau mày với anh. “Em sẽ không cho phép anh chạm vào em, đồ khu đông ngạo mạn.” “Anh có thể nếu anh muốn,” anh đáp lại đều đều. “Và anh sẽ khiến em thích nó. Em cần một cái ngã nhào thật tốt, tệ hơn bất kỳ người phụ nữ nào anh từng biết. Nhưng người tấn công em sẽ không phải là anh.” “Sao lại không?” Lily hỏi, cố cho giọng thật lạnh nhạt. Giọng cô rung lên nóng nảy khiến anh mỉm cười. “Sau đó anh sẽ mất em,” anh nói. “Đó là thứ luôn xảy ra. Và ác quỷ sẽ bị mù mắt trước khi anh để mất em. Nên em sẽ tìm vài người đàn ông nào khác nhấc gót giầy cho em. Và anh sẽ ở đây, khi em quay lại với anh. Luôn như vậy.” Lily im lặng, ánh mắt băn khoăn của cô khóa chặt trên khuôn mặt quả quyết của anh. Có lẽ, cô nghĩ, đây là thứ gần nhất mà Derek từng đến trong việc yêu một ai đó. Anh thấy tình yêu là yếu ớt, và khinh thường sự yếu ớt trong bản thân mình. Nhưng cùng lúc đó, anh phụ thuộc vào tình bạn kỳ quặc của họ. Anh không muốn mất cô...chà, cô cũng không muốn mất anh nữa. Cô trao cho anh một cái liếc khinh bỉ chế nhạo. “Đó có được coi là một lời tuyên bố yêu mến không?” cô hỏi. Bầu không khí bị phá vỡ. Derek toe toét và vò rối mái tóc ngắn của cô, kéo những lọn xoăn mượt mà. “Em muốn nó là gì cũng được, em yêu ạ.” ****************** Sau buổi gặp gỡ với Zachary, Lily đi tới Craven’s để tìm Derek. Chắc chắn anh sẽ biết gì đó về Wolverton. Derek biết giá trị tài chính của bất kỳ người đàn ông nào trên nước Anh, bao gồm cả những vụ vỡ nợ và tai tiếng trong quá khứ, những khoản thừa kế trong tương lai, và cả những tài sản và khoản nợ chưa trả. Thông qua dịch vụ tình báo của chính mình, Derek cũng thông thạo cả những vấn đề riêng tư trong ý muốn của họ, người đàn ông nào giữ nhân tình, họ trả cô ta bao nhiêu, và số điểm con trai họ đạt được ở Eton, Harrow, và Westfield. Mặc bộ váy xanh dương nhạt, bộ ngực nhỏ của cô được làm nổi bật bởi thân áo cổ vuông viền một dải đăng ten màu kem lấp lánh, Lily đi dạo qua Craven’s mà không có người tháp tùng. Sự hiện diện của cô chỉ thu hút một ít sự chú ý, vì đến giờ cô đã là một hình ảnh quen thuộc, một trường hợp kỳ lạ được chấp nhận. Cô là người phụ nữ duy nhất Derek từng cho phép là hội viên của Craven’s, và để đổi lại anh đã đòi hỏi sự chân thành tuyệt đối từ cô. Anh là người duy nhất biết về những bí mật đen tối của cô. Dõi mắt từ phòng này qua phòng khác, Lily thu hết vào quang cảnh đầu buổi tối ở cung điện bài bạc. Phòng ăn đầy những vị khách cùng hưởng thụ đồ ăn và thức uống hảo hạng. “Những con chim bồ câu,” cô nói dịu dàng, mỉm cười với chính mình. Đó là từ của Derek cho các vị khách của anh, dù không ai ngoài cô từng nghe anh sử dụng nó. Đầu tiên lũ “chim bồ câu” sẽ ăn những món ăn tuyệt vời nhất Luân Đôn, được chuẩn bị bởi một bếp trưởng mà Derek đã trả một khoản lương không thể hình dung nổi là hai nghìn bảng một năm. Bữa ăn sẽ được tháp tùng bởi những chai rượu vang Pháp và Rhenish chọn lọc, những thứ đó Derek chi trả vào chính phí tổn của anh, bề ngoài là do lòng tử tế từ trái tim anh. Một biểu hiện hào phóng như thể sẽ khuyến khích các vị khách tiêu nhiều hơn ở các bàn bài sau đó. Sau bữa ăn, các thành viên câu lạc bộ sẽ đi xuyên qua tòa nhà để đến các phòng trò chơi. Vua Louis 14 hẳn sẽ cảm thấy ở đây quen thuộc như ở nhà, được bao quanh bởi kính màu, những chiếc đèn chùm lộng lẫy, hàng tá nhung xanh thẫm, những công trình nghệ thuật sáng chói và vô giá. Nằm ở trung tâm của dinh thự, giống như một viên ngọc đặc biệt, là phòng súc sắc với trần nhà mái vòm. Bầu không khí lấp đầy những tiếng rì rầm kín đáo của trò chơi. Đi men rìa căn phòng hình bát giác, Lily mê mải giai điệu của con súc sắc ngà kêu lạch kạch trong hộp, tiếng xáo giòn tan của các quân bài, tiếng rì rầm của các giọng nói. Một ngọn đèn được treo ngay trên chiếc bàn súc sắc hình oval, tập trung ánh sáng rực rỡ trên lớp thảm xanh lục và các dấu hiệu màu vàng. Tối nay vài viên chức đại sứ Đức, đôi ba người Pháp tha hương, và một số công tử bột người Anh được nhóm lại quanh bàn súc sắc trung tâm. Một nụ cười nhăn nhó, khinh bỉ hé ra trên môi Lily khi cô thấy họ mê mải đến thế nào. Những cuộc cá độ được đặt ra và súc sắc quăng đều đều như thôi miên. Nếu một người khách nước ngoài đến đấy, một người chưa từng nhìn thấy cờ bạc ăn tiền trước đó, anh ta hẳn sẽ cho rằng đang diễn ra vài kiểu lễ nghi tôn giáo nào đó. Mánh khóe chiến thắng là chơi có suy xét, nhận vào những rủi ro đã được tính toán. Nhưng phần lớn những người đàn ông ở đây không chơi để thắng, họ chơi vì sự khích động trong việc ném mình vào lòng nhân từ của định mệnh. Lily chơi không cảm xúc, thắng không nhiều lắm nhưng liên tục. Derek đã gọi cô là một ‘tay bạc bịp’, là cụm từ tán dương cao nhất đối với anh. Một cặp chia bài ở bàn súc sắc, Darnell và Fitz, gật đầu kín đáo khi Lily đi qua. Cô có giao thiệp rất tốt với những người làm việc cho Derek, bao gồm cả nhân viên bếp. Bếp trưởng, Monsieur Labarge, luôn khăng khăng cô là người nếm thử và ca tụng những sáng tạo mới nhất của ông – bánh tôm hùm phủ ruột bánh mỳ và kem, bánh bông lan khoai tây nhỏ, gà gô nhồi quả phỉ và nấm trúyp, trứng tráng nhồi hoa quả đông, bánh nướng, và bánh sữa trứng chảy nước miếng phủ các lớp hạnh nhân ép. Lily liếc quanh phòng súc sắc để tìm vóc dáng đen, mảnh dẻ của Derek, nhưng anh không có ở đó. Khi cô hướng đến một trong sáu cánh cửa uốn vòm, cô nhận thấy một cái chạm nhẹ ở khửu tay đeo găng của mình. Quay ra với một nụ cười nửa miệng, cô mong được nhìn thấy khuôn mặt thon nạc của Derek. Không phải Derek, mà là một người Tây Ban Nha cao đeo một phù hiệu vàng trên ống tay áo chỉ rõ anh ta là viên hầu cận của đại sứ. Anh ta cúi người trước cô chiếu lệ, rồi với lấy cô một cách suồng sã láo xược. “Cô đã thu hút sự chú ý của đại sứ Alvarez,” anh ta thông báo cho cô. “Đến đây, ngài ấy muốn cô ngồi cùng. Đi với tôi.” Giật khửu tay của cô ra, Lily nhìn qua căn phòng tới ngài đại sứ, một người đàn ông phục phịch với hàng râu mép mỏng quẹt. Ông ta đang say sưa nhìn cô chằm chằm. Với một cử chỉ không thể nhầm lẫn, ông ta ra hiệu cho cô đến chỗ ông ta. Lily quay ánh mắt lại viên hầu cận. “Có một nhầm lẫn ở đây,” cô nói nhẹ nhàng. “Bảo với Ngài Alvarez rằng sự thích thú của ông ấy khiến tôi được phỉnh nịnh, nhưng tôi có những kế hoạch khác cho tối nay rồi.” Khi cô quay đi, viên hầu cận nắm lấy tay cô và giật cô lại. “Đi nào,” anh ta khăng khăng. “Ngài ấy sẽ trả cho khoái lạc của mình.” Rõ ràng cô đã bị nhầm với một trong những người phụ nữ làm thuê ở Craven’s, nhưng thậm chí họ cũng không phải đối tượng cho kiểu cư xử này, như thể họ là loại gái điếm được tìm thấy ở một góc phố. “Tôi không phải một trong những cô gái làm thuê ở đây,” Lily nói qua kẽ răng. “Tôi không phải để bán, anh hiểu chứ? Giờ thì thả tôi ra.” Khuôn mặt viên hầu cận tối đi tức giận. Anh ta bắt đầu nói luôn mồm bằng tiếng Tây Ban Nha, cố ép cô ra hướng bàn súc sắc nơi Alvarez đang đợi. Vài vị khách ngừng việc chơi bài của họ lại để quan sát cuộc rối loạn. Khi sự bẽ mặt tham gia cùng với tình trạng cáu giận, Lily bắn một cái liếc đầy sát khí tới chỗ Worthy, quản lý của Derek. Ông đứng dậy từ bàn của mình ở trong góc và bắt đầu hướng về phía họ. Trước khi Worthy chạm được tới viên hầu cận, Derek xuất hiện một cách kỳ diệu từ trong không khí. “Chà, giờ thì, ngài Barreda, tôi thấy ngài đã gặp cô Lawson. Một mỹ nhân, phải không?” Khi nói, Derek khéo léo giải thoát Lily khỏi bàn tay túm chặt của anh chàng Tây Ban Nha. “Nhưng cô ấy là một vị khách đặc biệt – vị khách đặc biệt của tôi. Chúng tôi có những phụ nữ khác cho tiện nghi của ngài đại sứ, và có vị ngọt ngào hơn. Cô gái này là một quả táo nhỏ chanh chua, cô ấy là vậy đó.” “Anh biết anh là cái gì,” Lily lẩm bẩm, trừng mắt nhìn Derek. “Ngài ấy muốn cô này,” viên hầu cận khăng khăng. “Ngài ta không thể có cô ấy,” Derek nói, giọng anh dễ chịu. Cung điện sòng bạc là vương quốc riêng của anh, lời anh nói là quyết định cuối cùng trong tất cả các vấn đề. Lily thấy vẻ bối rối lóe lên trong ánh mắt của anh chàng Tây Ban Nha. Đã một lần thử đối mặt với anh, cô biết chính xác anh làm nản chí đến thế nào. Như thường lệ, Derek mặc một bộ quần áo đắt tiền – một chiếc áo choàng xanh lục, quần bó màu xám ngọc trai, và một chiếc áo sơ mi trắng không tì vết với cà vạt. Nhưng bất chấp bộ quần áo được cắt may trang nhã, Derek vẫn có cái nhìn dữ dội, dày dặn của một người đã dành phần lớn cuộc đời mình trên đường phố. Giờ đây anh chà xát khửu tay bằng loại kem của xã hội thượng lưu, cũng biết rõ như tất cả những người khác rằng hai khửu tay của anh ban đầu dùng để chiếm cứ những vị trí ít cao quý hơn nhiều. Derek ra dấu tới hai cô gái phục vụ xinh đẹp nhất của anh, họ di chuyển mau lẹ tới vị đại sứ đang cau có, trưng bày những hình ảnh hào phóng của khe ngực. “Không, tôi bảo đảm với ngài, ông ấy sẽ thích hai cô kia hơn...thấy chưa? Vui như chuột sa chĩnh gạo.” Lily và Barreda dõi theo ánh mắt anh và thấy rằng với sự quan tâm lão luyện của hai người phụ nữ, cái cau có của Alvarez thực sự đã biến sạch. Trao cho Lily cái quắc mắt cuối cùng, viên hầu cận rút lui với vài từ lầm bầm. “Sao anh ta dám chứ,” Lily ca thán phẫn nộ, mặt cô đỏ bừng. “Và sao anh dám? Vị khách đặc biệt của anh ư? Em không muốn bất kỳ ai nghĩ rằng em cần một người bảo hộ. Em hoàn toàn tự quyết định được, và em sẽ cảm ơn anh vì cố nín không ám chỉ thêm khác nữa, đặc biệt trước mặt -” “Thư giãn, hạ nhiệt độ của em xuống đi. Anh nên để anh ta tiến tới với em, thế có phải không?” “Không, nhưng anh có thể nhắc đến em với chút ít kính trọng. Và anh đã ở cái nơi chết tiệt nào vậy? Em muốn nói chuyện với anh về một người -” “Anh kính trọng em, bé cưng ạ, nhiều hơn một người phụ nữ nên được. Giờ thì đi dạo với anh nào. Tai anh - những gì còn lại của nó – là để em nhai đấy.” Lily không thể ngăn một tiếng cười ngắn, và cô trượt bàn tay mình vào trong vòng tay rắn chắc của Derek. Anh thường thích đưa cô vào chuyến tản bộ qua cung điện sòng bạc của anh, như thể cô là một phần thưởng hiếm có anh vừa thắng được. Khi họ băng qua sảnh chính và đi tới chiếc cầu thang mạ vàng lộng lẫy, Derek chào mừng vài thành viên câu lạc bộ đang bước vào, ngài Millwright và ngài Nevill, một nam tước và một bá tước, đáng kính trọng. Lily ban cho họ một nụ cười rạng rỡ. “Edward, tôi hy vọng tí nữa ngài sẽ nuông chiều tôi với một ván bài kippi,” Lily nói với Nevill. “Sau khi tôi đã thua ngài tuần trước, tôi rất bứt rứt với một cơ hội đền bù lại cho chính mình.” Khuôn mặt ngắn mập của ngài Neville nhăn lại với một nụ cười trả lời. “Chắc chắn rồi, cô Lawson. Tôi trông mong một trận khác đấy.” Khi Nevill và Millwright hướng tới phòng ăn, Nevill bị nghe thấy nói rằng “Đối với một phụ nữ, cô ấy khá là thông minh...” “Không nhiều hơn chút xíu đâu,” Derek cảnh báo Lily. “Ngày hôm qua ông ta đã đến chỗ anh xin một khoản nợ. Ví tiền của ông ta không đủ sâu để làm hài lòng một tay bạc bịp như em đâu.” “Chà, vậy của ai?” Lily nói, khiến anh cười thầm. “Thử ngài Bentick trẻ tuổi đi – bố cậu ta chăm sóc các món nợ khi cậu ta chơi quá sâu.” Cùng nhau họ đi lên chiếc cầu thang hùng vĩ tráng lệ. “Derek,” Lily nói mạnh mẽ, “Em đến đây để hỏi xem anh biết gì về một người đàn ông.” “Ai?” “Bá tước Wolverton. Ngài Alexander Raiford.” Derek nhận ra cái tên ngay lập tức. “Vị quý tộc đã đính hôn với em gái em.” “Vâng, em đã nghe vài suy đoán khá là đáng lo âu về tính cách anh ta. Em muốn ấn tượng của anh về anh ta.” “Tại sao?” “Bởi vì em sợ rằng anh ta sẽ là một người chồng hung dữ với Penelope. Và vẫn còn thời gian để em làm gì đó về việc này. Đám cưới chỉ còn bốn tuần nữa.” “Em không đưa cả một con hàu cho em gái em.” anh nói. Lily hướng thẳng một cái trừng mắt quở trách vào anh. “Điều đó cho thấy anh biết về em ít ỏi đến thế nào! Đúng là chúng em không bao giờ giống nhau nhiều lắm, nhưng em tôn thờ Penny. Con bé dịu dàng, e thẹn, vâng lời .... những phẩm chất mà em nghĩ là rất đáng ngưỡng mộ ở những phụ nữ khác.” “Cô ấy không cần sự giúp đỡ của em.” “Có, nó cần. Penny cũng ngọt nào và yếu ớt như một con cừu non vậy.” “Và em được sinh ra với móng vuốt và răng nanh,” anh nói êm ái. Lily hỉnh mũi lên. “Nếu có gì đó đe dọa hạnh phúc tương lai của em gái em, trách nhiệm của em là làm gì đó với nó.” “Một vị thánh khát máu, em đấy.” “Giờ thì kể cho em nghe những gì anh biết về Wolverton đi. Anh biết tất cả mọi thứ về tất cả mọi người mọi người. Và dừng ngay cái việc cười khẩy như thế đi – em không có ý định can thiệp vào công chuyện của bất kỳ ai, hay làm gì đó hấp tấp.” “Chắc như đ’inh là em sẽ không,” Derek đang cười lớn, tưởng tượng một tình thế lúng túng nữa mà cô có thể đáp mình vào. “ Đinh, Derek,” cô khiển trách, phát âm lại từ đó. “Hôm nay anh đã không gặp ông Hastings phải không? Em luôn có thể nói ra khi nào thì anh nhỡ mất một bài học.” Derek trao cho cô một cái liếc cảnh cáo. Chỉ mình Lily biết rằng hai ngày mỗi tuần Derek thuê một gia sư đặc biệt cố làm mềm trọng âm khu Đông của anh thành một thứ khác quý phái hơn. Đó là một trường hợp vô vọng. Sau hai năm học hành tận tụy, Derek đã xoay xở để nâng cao lối nói của anh từ cấp độ hàng tôm hàng cá tới cấp độ...chà, có lẽ là của một người làm thuê, hay thương nhân. Một cải thiện nhỏ, nhưng hầu như không rõ rệt. “Chữ ‘h’ là sự xuống cấp của ông ấy,” vị gia sư đã một lần nói với Lily trong tuyệt vọng. “Ông ấy có thể nói chúng nếu ông ấy thử, nhưng ông ấy luôn quên béng nó. Đối với ông ấy tôi sẽ là ông ‘astings cho đến khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng.” Lily đã đáp lại với sự pha trộn giữa buồn cười và cảm thông. “Sẽ ổn thôi mà, ông Hastings. Chỉ cần kiên nhẫn. Một ngày nào đó anh ấy sẽ làm ông ngạc nhiên. Cái tiếng h đó không thể ngăn cản anh ấy mãi mãi được.” “Ông ấy không có tai cho nó,” vị gia sư nói rầu rĩ. Lily đã không tranh cãi gì. Riêng mình, cô biết rằng Derek sẽ không bao giờ nghe giống một quý ông cả. Điều đó không quan trọng với cô. Cô đã thực sự trở nên thích thú lối nói của anh, sự pha trộn giữa v’s và w’s, những phụ âm mơ hồ rơi xuống tai lại khá là thú vị. Derek dẫn cô tới ban công chạm khắc, mạ vàng nhìn phòng chính từ trên cao. Đây là nơi ưa thích nhất để nói chuyện của anh, vì anh có thể theo dõi mọi cử động ở các bàn, đầu óc anh không bao giờ ngừng các tính toán phức tạp. Không một đồng fa-đinh (=1/4 penni), thu được ở quầy kippi, hay một cái búng bài qua các ngón tay lanh lẹ từng thoát được khỏi ánh mắt thận trọng của anh. “Alex Raiford,” anh lẩm bẩm trầm ngâm. “Aye, anh ta đã đến đây lắc khửu tay một hay hai lần gì đó. Dù vậy không phải là một con chim bồ câu.” “Thực hả,” Lily nói ngạc nhiên. “Không phải một con chim bồ câu. Đến từ anh, đó gần như là một lời khen đấy.” “Raiford chơi khôn ngoan – theo các cuộc rượt đuổi nhưng không bao giờ đi quá sâu.” Derek quay một nụ cười sang cô. “Thậm chí cả em cũng sẽ không thể bịp anh ta được.” Lily lờ chế nhạo đó đi. “Anh ta có giàu như đồn đại không?” Câu đó cho ra một cái gật dứt khoát. “Hơn.” “Có bất kỳ tai tiếng gia đình nào không? Bí mật, rắc rối, bồ bịch trong quá khứ, bất kỳ hành động xấu nào sẽ ảnh hưởng tồi tệ đến tính cách anh ta? Anh ta có vẻ giống một gã lạnh lùng, hung dữ không?” Derek ôm đôi bàn bàn tay dài, được chăm sóc kỹ lưỡng qua tay vịn, nhìn xuống vương quốc nhỏ của anh. “Anh ta rất kín tiếng. Đặc biệt là từ khi người phụ nữ anh ta yêu bị nghẻo cách đây một hay hai năm gì đó.” “Nghẻo?” Lily ngắt ngang, vừa thích thú vừa khiếp hãi. “Anh có phải khiếm nhã đến thế không?” Derek lờ đi lời quở trách. “Cô Caroline Whitemore, Whitfield, gì đó kiểu thế. Gãy cổ trong một cuộc săn bắn, như người ta nói. Đáng đời con nhỏ ngốc ngếch, như anh nói.” “Săn bắn à,” Lily nói, cáu tiết bởi cái liếc đầy ý nghĩa của anh. Cô yêu việc cưỡi ngựa theo đàn chó, nhưng thậm chí cả Derek cũng không tán thành một hoạt đông nguy hiểm đến thế đối với một phụ nữ. “Và em không giống những phụ nữ khác. Em có thể cưỡi giỏi như bất kỳ người đàn ông nào. Giỏi hơn phần lớn.” “Đấy là cái cổ của em,” anh đáp lại cộc lốc. “Chính xác. Giờ thì, đó không thể là tất cả những gì anh biết về Wolverton. Em biết anh mà. Anh đang giấu em gì đó.” “Không.” Lily bị tóm bởi ánh mắt kiên định của Derek, sững sờ với màu xanh sâu thẳm lạnh lùng. Mắt anh chứa một tia hài hước, nhưng cũng có một lời cảnh cáo. Một lần nữa cô được nhắc nhở rằng, bất chấp tình bạn của họ, Derek sẽ không ở đó giúp cô nếu cô đáp mình vào rắc rối. Giọng anh phủ một sức mạnh tĩnh lặng cũng phiền muộn và hiếm gặp. “Nghe anh nói này, cô bé tinh quái. Hãy kệ nó đấy- đám cưới, mọi thứ. Raiford không phải dạng hung ác, nhưng anh ta cũng không phải loại súc vật chờ giết mổ đâu. Tránh khỏi anh ta. Em đã có đủ rắc rối để g’iải quyết rồi.” Môi anh xoắn lại nhăn nhở, và tự sửa lại mình. “Giải quyết.” Lily xem xét lời khuyên của anh. Derek đúng, tất nhiên rồi. Cô nên bảo toàn sức mạnh của mình, không nghĩ đến gì khác ngoài việc giành lại Nicole. Nhưng vì vài lý do, câu hỏi về tính cách của Wolverton đã bám rễ trong cô, mè nheo cho đến khi cô không thể yên bình nếu không gặp anh ta. Cô nghĩ Penny đã luôn dễ bảo thế nào, không bao giờ cư xử thiếu đứng đắn hay nghi ngờ các quyết định của cha mẹ họ. Chúa biết rằng Penny không có ai để giúp đỡ con bé. Hình ảnh khuôn mặt cầu xin của Zachary đến trước mặt cô. Cô nợ anh ấy điều này. Lily thở dài. “Em phải tự mình gặp và quan sát Wolverton.” Cô nói bướng bỉnh. ********************* Tụ họp ở chuồng ngựa với những người khác, Alex chờ đến khi một đội quân nhỏ những người giữ ngựa mang ngựa ra cho ông chủ của mình. Không khí tràn đầy sự kích động, bởi tất cả những người tham dự đều biết hôm nay sẽ là một ngày hiếm có. Trời lạnh và khô ráo, cuộc đua sẽ rất thách thức, và đội chó săn Middleton đã nổi danh vì chất lượng của mình, được cho là đáng giá hơn ba nghìn ginê. Alex liếc mắt lên bầu trời quang đãng, miệng anh cong lại sốt ruột. Cuộc săn đã được lên lịch lúc sáu giờ. Họ sẽ bắt đầu muộn mất. Hơn nửa người tham gia buổi tiệc săn vẫn chưa hề trèo lên ngựa. Anh cân nhắc việc đi ra chỗ ai đó và bắt đầu một cuộc trò chuyện. Đa số những người đàn ông ở đây đều quen thuộc với anh, vài người là bạn cùng lớp cũ. Nhưng anh không có tâm trạng giao du. Anh muốn cưỡi ngựa, đánh mất bản thân mình trong cuộc săn cho đến khi anh quá mệt để nghĩ ngợi hay cảm nhận. Anh nhìn băng qua cánh đồng tới làn sương mù lạnh giá đang treo lơ lửng trên lớp cỏ vàng và tiếp cận khu rừng âm u, xanh xám. Lùm cây gần đó dày đặc những cây kim tước hoa vàng đầy gai. Ngay lập tức một ánh chớp ký ức xông vào anh.... “Carr, em sẽ không tham gia cuộc săn.” Hôn thê của anh, Caroline Whitmore, cười lớn và bĩu môi đùa vui. Cô là một cô gái dễ thương, với làn da màu hồng đào và đôi mắt nâu nhạt rực sáng, với mái tóc màu hổ phách sẫm của mật ong nguyên chất. “Anh yêu, anh sẽ không lấy đi những thú vui như thế của em chứ, phải không? Không có cơ hội nguy hiểm nào đâu. Em là một người cưỡi ngựa xuất sắc, một người cưỡi ngựa cừ khôi, như người Anh các anh sẽ nói.” “Em không biết nó thế nào đâu, cưỡi ngựa nhảy trong đám đông. Có va chạm, ngựa từ chối không nhảy, hoặc em có thể bị ném xuống và dẫm lên -” “Em sẽ cưỡi ngựa với sự thận trọng tối đa. Anh cho là gì chứ, em sẽ cưỡi theo kiểu được ăn cả ngã về không qua mỗi hàng rào ư?Em sẽ cho anh biết, anh yêu, lý trí thông thường là một trong những ưu điểm của em. Bên cạnh đó, anh biết là không thể nào thay đổi ý kiến của em một khi em đã quyết chí làm gì đó.” Caroline thở dài thống thiết.“Sao anh lại phải quá khó khăn đến thế?” “Bởi vì anh yêu em.” “Vậy thì đừng yêu em. Ít nhất không phải sáng mai....” Alex lắc đầu hoang dại, cố xóa sạch những kí ức dai dẳng đó. Chúa ơi, sẽ luôn như thế này ư? Đã hai năm kể từ cái chết của cô ấy, và anh vẫn bị nó dày vò. Quá khứ nhấn chìm Alex trong những tấm màn vô hình. Anh đã thử vượt lên trên nó, nhưng sau vài cố gắng vô ích, anh đã nhận ra rằng anh sẽ không bao giờ thoát khỏi Caroline. Tất nhiên có những người khác như cô ấy, những phụ nữ đầy mạnh mẽ, đam mê, nhưng anh không muốn loại phụ nữ đó chút nào nữa. Caroline đã một lần bảo anh rằng cô nghĩ không ai có bao giờ có thể yêu anh đủ tương xứng. Đã hàng năm trời anh bị tước mất sự chăm sóc ủng hộ của một người phụ nữ. Mẹ anh đã chết khi sinh lúc Alex còn là một chú bé. Sự ra đi của bá tước theo cái chết của bà một năm sau. Người ta nói rằng ông đã tự hiến mình cho cái chết, bỏ lại đằng sau hai đứa con trai và một núi trách nhiệm. Từ tuổi mười tám, Alex đã bận rộn với việc quản lý các lợi tức thương mại, các tá điền và người quản lý ruộng đất, gia nhân trong nhà và gia đình. Anh có tài sản ở Herefordshire, nằm giữa những cánh đồng lúa mì và ngô màu mỡ, những dòng sông đầy ắp cá hồi, và còn một điền trang Buckinghamshire nằm giữa một vùng đất đẹp mê đắm có cả ngọn đồi đá phấn thoai thoải Chiltern. Alex đã tận tụy hết mình với việc chăm sóc và dạy dỗ đứa em trai bé nhỏ của anh, Henry. Những ước muốn của riêng anh bị bỏ mặc, đặt sang một bên để được chăm sóc vào một ngày nào đó trong tương lai. Khi anh tìm thấy một người phụ nữ để yêu, những cảm xúc đã dồn nén quá lâu trở nên áp đảo. Đánh mất Caroline gần như đã giết chết anh. Anh sẽ không bao giờ lấy mình ra làm đối tượng cho nỗi đau đớn như thế một lần nữa. Đó là lý do anh đã cố ý tìm đến bàn tay của Penelope Lawson. Một cô gái tóc vàng nghiêm trang, đặc trưng của Anh quốc, cô đã thu hút anh với cử chỉ nhẹ nhàng ở rất nhiều vũ hội tại Luân Đôn. Penelope là những gì anh cần. Đã đến lúc cưới vợ và sản sinh ra những người thừa kế. Penelope không thể khác biệt với Caroline hơn. Cô sẽ chia sẻ giường anh, mang thai các con anh, già đi cạnh anh, tất cả trong yên ổn và hòa bình, và không bao giờ trở thành một phần của anh. Alex thấy thoải mái trong sự hiện diện không đòi hỏi của Penelope. Không có nét sống động hay hoạt bát trong đôi mắt nâu xinh xắn của cô, không có sự sắc sảo trong những lời bình luận của cô, không có gì đe dọa sẽ chạm tới trái tim anh dù trong bất kỳ cách nào. Cô sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tranh luận hoặc cãi lại anh. Cô dường như cũng không muốn bắc cầu qua thứ thân mật dè dặt giữa họ nhiều hơn anh chút nào. Bỗng nhiên những ý nghĩ của Alex bị ngắt ngang bởi một cảnh tượng khác thường. Một phụ nữ đang cưỡi ngựa qua rề đám đông, một người phụ nữ trẻ cưỡi trên một con ngựa non khỏe sung sức. Alex thả rơi ánh mắt mình ngay lập tức, nhưng bóng ma đó vẫn chiếu sáng rực rỡ trong tâm trí anh. Một cái cau có tự mình gút lại giữa đôi lông mày anh. Đẹp kỳ lạ, lanh lẹ, đáng chú ý, cô ta đã xuất hiện từ không khí. Cô ta mảnh dẻ như một cậu bé, ngoại trừ cái nhô lên dịu dàng của bộ ngực. Mái tóc đen, xoăn ngắn được giữ lại sau trán bởi một dây ruy băng. Một cách hoài nghi Alex nhìn thấy cô ta đang giang chân trên ngựa theo cách một người đàn ông làm, thấy cô đang mặc một chiếc quần bó bên dưới bộ váy cưỡi ngựa. Chiếc quần bó có màu của trái mâm xôi, vì chúa. Tuy nhiên dường như không có ai thấy cô kỳ dị như anh thấy. Phần lớn cánh đàn ông dường như quen biết cô, trao đổi những câu bình luận cười đùa với cô, tất cả mọi người từ ngài Yarborough mặt búng ra sữa cho tới ngài Harrington già nua kỳ cục. Alex quan sát đờ đẫn khi người phụ nữ trong chiếc quần màu mâm xôi cưỡi ngựa quanh khoảng rừng thưa nơi những con cáo để săn sắp được tháo dây. Có gì đó quen thuộc kỳ lạ về cô ta. ********************** Lily nén lại một nụ cười thỏa mãn khi cô thấy Wolverton đã dán chặt một ánh mắt không chớp vào cô. Anh ta chắc chắn đã chú ý đến cô. “Đức ngài,” cô nói với Chester Harrington, một quý ông già tráng kiện đã là một người ngưỡng mộ của cô nhiều năm rồi, “người đàn ông đang nhìn tôi chằm chằm một cách thô lỗ thế kia là ai vậy?” “Sao cơ, đó là bá tước Wolverton,” Harriton đáp lời. “Ngài Raiford. Ta đã cho rằng em đã quen anh ta trước đó, xem xét đến việc anh ta sẽ sớm cưới cô em gái thú vị của em.” Lily lắc đầu với một nụ cười. “Không, ngài ấy và tôi đã di chuyển trong những quỹ đạo khá khác nhau. Hãy nói cho tôi biết, anh ta có cục mịch như anh ta biểu hiện không?” Harrington bung ra một tiếng cười sảng khoái. “Em có muốn ta giới thiệu hai người không, như thế em có thể tự mình đánh giá?” “Cảm ơn ngài, nhưng tôi tin rằng tôi sẽ tự giới thiệu mình với Raiford mà không cần người tháp tùng.” Trước khi ông ta kịp đáp lời, Lily đi ngựa về phía Wolverton. Khi cô đến gần anh hơn, cô nhận ra một cảm giác kỳ quặc trong bụng mình. Cô nhìn thoáng qua mặt anh và bất chợt nhận ra anh là ai. “Chúa tôi,” cô thở dốc, dừng ngựa cô lại bên cạnh anh. “Đó là ngài.” Ánh mắt anh sắc nhọn như một thanh kiếm. “Bữa tiệc trên sông,” anh thì thầm. “Cô là người đã nhảy qua thành tàu.” “Và ngài là người có ánh mắt chằm chằm phản đối.” Lily toe toét với anh. “Hôm đó tôi đã là một kẻ ngu xuẩn,” cô thú nhận rầu rĩ. “Nhưng tôi đã hơi hỗn loạn. Mặc dù tôi cho rằng ngài sẽ không coi đó là một lời bào chữa chấp nhận được.” “Cô muốn gì?” Giọng anh khiến cho mọi sợi tóc khỏe khoắn trên gáy cô đều dựng lên nhận thức. Trầm, thô ráp, nghe như thể anh đang gầm gừ. “Tôi muốn gì ư?” Cô đáp lại, cười êm ái. “Ngài thật thẳng thừng làm sao. Nhưng tôi thích điều đó ở một người đàn ông.” “Cô sẽ không tiếp cận tôi trừ phi cô muốn gì đó.” “Ngài nói đúng. Ngài có biết tôi là ai không, đức ngài?” “Không.” “Cô Lily Lawson. Chị gái của hôn phu ngài.” Che đậy nỗi bất ngờ, Alex nghiên cứu cô kỹ lưỡng. Chuyện sinh vật này có họ hàng với Penelope dường như là không thể. Một người thì tóc vàng và như thiên thần, một người khác thì tóc đen và nung nấu giận dữ...và tuy vậy, vẫn có nét tương quan. Họ có cùng đôi mắt nâu, cùng những nét xinh đẹp, cùng vẻ ngọt ngào độc nhất trong đường cong ở môi. Anh cố gợi nhớ những điều ít ỏi mà nhà Lawson đã tiết lộ về đứa con gái lớn của họ. Họ thích không nhắc đến cô ta hơn, ngoại trừ nói rằng Lily – hay Wilhemina, như bà mẹ gọi cô ta – đã trở nên ‘hơi điên cuồng’ sau khi bị phụ bạc ở bệ thờ năm cô hai mươi tuổi. Cô ta đã ra nước ngoài sống sau đó. Dưới sự kèm cặp lỏng lẻo của bà cô góa, Lily đã sống một cách hoang dại. Alex đã chỉ hơi có hứng thú với câu chuyện – giờ anh ước gì mình đã lắng nghe tỉ mỉ hơn. “Gia đình tôi đã từng nhắc đến tôi với ngài chưa?” cô hỏi. “Họ đã miêu tả cô là một người lập dị.” “Tôi băn khoăn liệu họ có còn bận tâm đến việc thừa nhận sự tồn tại của tôi.” Cô cúi xuống và nói bí ẩn, “Tôi có một danh tiếng nhơ nhuốc – phải mất hàng năm nỗ lực tận tụy mới đạt được. Nhà Lawsons không ủng hộ tôi. Chà, số mệnh đã chọn mối quan hệ họ hàng của chúng tôi, như họ nói. Quá muộn để cắt tôi khỏi cây gia phả.” Lily dừng lại trong tràng huyên thuyên khi cô nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt thật gần của anh. Chúa biết điều gì đang diễn ra đằng sau đôi mắt xám đó. Rõ ràng là anh ta sẽ không nuông chiều cô với nụ cười và những câu chuyện phiếm, lặp lại cái trò chơi mà những người lạ mặt thân thiện thường chơi. Cô băn khoăn liệu thẳng thừng có phải cách tốt nhất để đối phó với anh. “Wolverton,” cô nói mạnh mẽ. “Tôi muốn nói chuyện với ngài về em gái tôi.” Anh im lặng, quan sát cô với đôi mắt xanh băng giá. “Tôi biết nhiều hơn bất kỳ ai về tham vọng có một đám cưới đặc biệt cho Penny của cha mẹ tôi,” Lily bình luận. “Con bé là một cô gái đáng yêu và dễ bảo, phải không? Và đó sẽ là một đám cưới sáng chói. Cô Penelope Lawson, nữ bá tước Wolverton. Không ai trong gia đình tôi từng tiến lên được một tước hiệu như thế. Nhưng tôi tự hỏi...trở thành vợ ngài có phải là lợi ích tốt nhất cho nó? Đó là, ngài có quan tâm đến em gái tôi không, ngài Raiford.” Mặt anh dửng dưng. “Nhiều như cần thiết.” “Điều đó khó mà làm trí óc tôi dịu xuống được.” “Mối quan tâm của cô là gì, cô Lawson?” anh nói mỉa mai. “Rằng tôi sẽ ngược đãi em gái cô ư? Rằng cô ấy không có quyền lựa chọn trong chuyện này ư? Tôi bảo đảm với cô, Penelope khá là bằng lòng với lời tuyên bố này.” Mắt anh hẹp lại, và anh tiếp tục êm ái. “Và nếu cô sắp sửa làm người ta vui thích với một trong những màn trình diễn điệu bộ của mình, cô Lawsons, tôi cảnh báo cô...tôi không thích các trò hề đâu.” Lily bối rối bởi sự đe dọa úp mở trong tông giọng của anh. Ồ, cô không thích anh tí nào! Đầu tiên cô đã xem anh hơi thú vị, một quý tộc to lớn, hơi vênh vang với dòng nước đá chảy trong tĩnh mạch. Nhưng điều gì đó cảnh báo cô rằng bản tính của anh không chỉ lạnh lùng, mà còn ác nghiệt. “Tôi không tin lời quả quyết của ngài rằng Penny bằng lòng,” cô đáp lại. “Tôi biết em gái tôi, và tôi không nghi ngờ gì bố mẹ tôi đã chèn ép và thúc đẩy nó từng bước trên đường để đạt được điều họ muốn. Ngài hẳn phải làm Penny hoảng sợ. Hạnh phúc của nó có quan trọng với ngài tí nào không? Con bé xứng đáng có một người đàn ông thực sự yêu nó. Bản năng của tôi bảo tôi rằng tất cả những gì ngài muốn là một cô gái phục tùng, mắn đẻ sẽ sinh ra một dây những người thừa kế tóc vàng để mang tên ngài, và nếu là trường hợp đó thì ngài có thể dễ dàng tìm thấy một trăm cô gái khác để -” “Đủ rồi,” anh ngắt lời cay nghiệt. “Hãy đi xía vào cuộc sống của ai đó khác ấy, cô Lawson. Tôi sẽ gặp cô ở địa ngục – không, tôi sẽ gửi cô xuống đó – trước khi tôi để cô can thiệp vào cuộc sống của tôi.” Lily trao cho anh một cái nhìn đáng ngại. “Tôi sẽ tìm ra những gì tôi muốn biết,” cô nói, sẵn sàng rời đi. “Ngày tốt lành, đức ngài. Ngài đã khai sáng rất nhiều đấy.” “Chờ đã.” Trước khi Alex nhận thức được mình đang làm gì, anh đã với tay ra và tóm lấy một trong những dây cương của cô. “Thả ra!” Lily nói trong nỗi tức giận ngạc nhiên. Hành động của anh là lăng nhục. Nắm lấy bất kỳ một dây cương nào của người cưỡi ngựa mà không được mời, tháo bỏ sự kiểm soát con ngựa – đó là một hành động làm mất phẩm giá. “Cô sẽ không đi săn.” Anh nói. “Ngài không nghĩ tôi ra đây để chúc ngài mạnh khỏe đấy chứ? Có, tôi sẽ đi săn. Không có gì phải lo âu cả, tôi sẽ không làm chậm bất kỳ ai đâu.’ “Phụ nữ không nên đi săn.” “Tất nhiên họ nên, nếu họ muốn thế.” “Chỉ nếu họ ngẫu nhiên là vợ hoặc con gái người dạy chó săn. Ngoài ra -” “Một tai nạn nhỏ nhặt khi được sinh ra sẽ không cản tôi khỏi việc săn bắn đâu. Tôi là một người cưỡi ngựa thành thạo, và tôi kiên quyết không cần sự cho phép nào cả. Tôi sẽ nhảy qua bất kỳ hàng rào nào, dù có cao đến đâu. Tôi cho rằng ngài sẽ thích tôi ở với những phụ nữ khác, thêu thùa và tán phét.” “Ở đó cô sẽ không gây ra nguy hiểm cho bất kỳ ai. Ngoài kia cô sẽ là một chướng ngại cho những người khác cũng như cho chính cô.” “Tôi e rằng ý kiến của ngài thuộc về phe thiểu số, ngài Raiford. Không ai trừ ngài phản đối sự hiện diện của tôi ở đây.’ “Không người đàn ông nào có lí trí lại muốn cô ở đây.” “Giờ tôi cho rằng mình nên đi ra một cách nhu mì,” Lily đăm chiêu, “ánh mắt tôi hạ thấp xuống trong hổ thẹn. Làm sao tôi lại dám xía vào một công việc đàn ông như săn bắn cơ chứ? Chà, tôi không trao tặng điều này -” cô làm một cử chỉ búng tay với những ngón tay đeo găng, “- cho ngài và những quan điểm tự tôn của ngài đâu. Giờ thì thả ra!” “Cô sẽ không cưỡi ngựa,” Alex lẩm bẩm. Có thứ gì đó phá tung xiềng xích trong anh, khiến anh vượt qua mọi ý nghĩ lí trí. Caroline, không, ôi Chúa ơi - “Tôi sẽ bị nguyền rủa nếu không ra đó!” Lily giật mạnh dây cương, trong khi chú ngựa non bước từng bước khó khăn. Cái nắm của Alex giữ nguyên không buông. Bị sốc, Lily nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám phản chiếu như một tấm gương. “Ngài quẫn trí rồi,” cô thì thầm. Cả hai cùng chết lặng. Lily là người đầu tiên dịch chuyển, vung chiếc roi của cô ra trong một cú đòn tức giận chống đối. Nó quật vào Alex ở ngay dưới quai hàm, để lại một vệt đỏ kết thúc ở chóp cằm anh. Thúc chú ngựa tới trước, Lily dùng cử động đột ngột đó để giải phóng dây cương khỏi những ngón tay bẫy lại của anh. Cô cưỡi ngựa đi mà không nhìn lại. Cuộc đối đầu đã diễn ra nhanh đến mức không ai chú ý cả. Alex quét vết máu bẩn khỏi cằm anh, hầu như không chú ý đến cơn đau bỏng rát. Tâm trí anh đang xoay tít. Anh tự hỏi điều gì đang xảy ra với mình. Trong vài giây anh đã không thể chia tách hiện tại với quá khứ. Giọng nói nhẹ bẫng, từ xa xăm của Caroline đến bên tai anh. “Alex thân yêu...vậy thì đừng yêu em...” Anh nao núng, tim anh bắt đầu đập thình thịch khi nhớ lại cái ngày cô ngã xuống... “Một tai nạn,” một trong những người bạn của anh đã nói điềm tĩnh. “Bị ngã ngựa. Tớ biết lúc cô ấy rơi xuống -” “Đi kiếm một bác sĩ đi,” Alex nói khàn khàn. “Alex, không có tác dụng gì đâu.” “Quỷ tha ma bắt cậu đi, đi kiếm một bác sĩ nếu không tôi sẽ -” “Cổ cô ấy đã gẫy vì cú ngã.” “Không -” “Alex, cô ấy chết rồi...” Giọng người giữ ngựa của anh đột ngột lôi anh về hiện tại. “Đức ngài?” Alex nhấp nháy mắt và tập trung ánh mắt vào con ngựa thiến màu hạt dẻ rực sáng, được chọn nhờ sự kết hợp giữa sức mạnh và sự mềm dẻo của nó. Nắm lấy dây cương, anh cưỡi lên con ngựa một cách dễ dàng và liếc quanh khoảng rừng thưa. Lily Lawson đang huyên thuyên và mỉm cười với những người cưỡi ngựa khác. Nhìn vào cô, người ta sẽ không bao giờ đoán được là giữa họ vừa có một trận đối đầu. Đàn chó săn cáo được thả ra, phủ toàn bộ cánh đồng với tiếng khụt khịt điên cuồng của chúng. Rồi một mùi hương đã được tìm ra. “Con cáo đã ra!” tiếng kêu vọng đến khi một con cáo chạy khỏi chỗ trốn. Một tiếng kêu lanh lảnh phá vỡ bầu không khí khi người huấn luyện thổi tù và và những người cưỡi ngựa bắt đầu bước vào cuộc săn. Những thợ săn phi tới lùm cây trong một cơn sốt hân hoan. Cánh đồng hoàn toàn bị xới tung dưới cuộc công kích dữ dội của ngựa và chó săn, móc guốc băm nát mặt đất, những tiếng gào háo hức xé rách không khí. “Đi đi!” “Tallyho!” “Halloo!” Khi nhóm người thúc ngựa tiến lên trước, đoàn săn nhận được thông tin mong chờ, người phụ trách chó săn phi đến gần con chó đầu đàn, những ngọn roi bám đuôi đàn chó và giữ cho những người thi thoảng bị tụt lại cùng nhịp bước với cả đoàn. Lily Lawson cưỡi ngựa như một người phụ nữ hăng hái quá đáng, phi qua những vật cản cao nhất và đón lấy chúng như thể cô có cánh. Cô dường như không có tí quan tâm nào cho sự an toàn của bản thân mình. Thường thì Alex hẳn sẽ phi lên đầu với những người khác, nhưng vào lúc này anh kìm cương lại. Anh bị thôi thúc đi theo Lily, quan sát cô đón nhận những cơ hội tự sát. Đường đua đầy những tiếng huyên náo ồn áo, trong khi Alex đang xuyên qua một cơn ác mộng có thật. Ngựa của anh căng lên băng qua các chướng ngại, móng guốc cắm sâu xuống nền đất với mỗi cú xông lên. Caroline....Cách đây lâu rồi anh đã đóng tất cả lại, khóa chặt mọi hồi ức sâu trong tâm trí. Nhưng anh không có chút phòng thủ nào để chống lại những ý nghĩ đến không báo trước, cảm giác khuôn miệng của Caroline bên dưới miệng anh, mái tóc mềm mại của cô trong đôi bàn tay anh, sự tra tấn ngọt ngào của việc ôm cô thật gần. Cô đã lấy đi một phần trong anh mà không bao giờ có thể hoàn lại. Đồ ngốc nhà ngươi, anh tự nói với mình một cách tức giận. Anh đang biến cuộc đi săn thành một điệp khúc kinh khủng trong quá khứ. Một tên ngốc vô vọng tìm kiếm sau khi đã đánh mất những giấc mơ....và anh vẫn đi theo Lily, quan sát cô nhảy qua những chiếc hố và những hàng rào đã được gia cố lại. Mặc dù cô không ngoái lại, anh cảm thấy rằng cô biết anh ở đó. Họ cưỡi ngựa trong gần một giờ, băng sang một hạt khác. Lily thúc ngựa tới trước quyết tâm, các dây thần kinh của cô rung lên háo hức. Cô chưa bao giờ quan tâm nhiều đến phần cuối cuộc săn, trong phần giết thịt, nhưng việc phi ngựa....oh, không có gì giống như vậy. Hân hoan, cô tiến đến gần một hàng rào đôi cao chót vót, một cây táo gai móc vào hai bên cạnh với hai chấn song. Trong một phần của giây cô nhận ra rằng nó quá cao và quá nguy hiểm để nhận lấy, nhưng một ham muốn ma quỷ nào đó đã thúc cô tiến lên. Ở giây phút cuối cùng, chú ngựa non từ chối nhảy lên. Cử động hãm lại của chú ngựa quăng Lily ra khỏi yên. Thế giới dường như xoay tròn và cô lơ lửng giữa không trung. Rồi mặt đất đến đổ xô vào cô. Che mặt bằng đôi bàn tay, Lily cảm thấy cơ thể ngã phịch xuống mặt đất đầy rêu. Hơi thở bị ép ra khỏi phổi. Quằn quại trên mặt đất, cô hổn hết hít không khí, trong khi đôi tay vô thức túm chặt một nắm lá và bùn. Sửng sốt cô cảm thấy mình bị xoay lại và vai cô được nhấc lên. Mở miệng ra, cô đấu tranh để hớp không khí vào. Đỏ và đen nhảy múa trước mắt cô. Chậm rãi làn sương mù trôi đi để lộ một khuôn mặt ở trên cô. Wolverton. Sắc vàng óng của làn da anh bị ngấm với màu xám tái mét. Lily cựa quậy chống lại anh, khám phá ra rằng cô được ôm vững chắc trong mạn dưới cặp đùi cơ bắp của anh. Cô rũ rượi và vô dụng như một con búp bê. Ngực cô nhô lên hạ xuống gấp gáp khi cô cố giành lại hơi thở. Bàn tay anh siết chặt sau cổ cô...quá chặt...làm đau cô... “Ta đã bảo em đừng đi săn,” Wolverton gầm gừ. “Em đang cố tự sát đấy à?” Lily thốt ra một âm thanh nhỏ, ngước lên nhìn anh bối rối mờ mịt. Có vệt máu trên cổ áo anh, một dấu vết màu đỏ tươi từ vết thương mà cô đã gây ra cho anh trước đó. Bàn tay anh mạnh mẽ trên cổ cô. Nếu anh chọn, anh có thể bẻ gãy xương của cô như thể nó là cành củi. Lily nhận thức được sức nặng và bắp thịt của anh, sức mạnh tuyệt đối cư trú trong cơ thể anh. Có một biểu cảm nguyên thủy trên khuôn mặt xúc động của anh, pha trộn giữa căm ghét và điều gì đó cô không thể nhận ra. Qua tiếng o o ở tai, cô nghe thấy một cái tên...Caroline... “Anh điên rồi,” cô thở dốc. “Chúa nhân từ. Anh thuộc vể trại tâm thần Bedlam mới đúng. Điều gì đang xảy ra vậy? Anh có biết tôi là ai không? Bỏ bàn tay anh ra khỏi tôi, anh có nghe thấy không?” Lời của cô dường như mang anh quay lại nhận thức về những gì mình đang làm. Tia sáng sát khí rời khỏi mắt anh, và hình hài méo mó của miệng anh mềm lại. Lily cảm giác thấy một sức căng thẳng khổng lồ đang rời khỏi cơ thể anh. Anh thả rơi cô ngay lập tức, như thể chạm vào cô khiến anh bị bỏng. Rơi lại xuống giữa lá cây và bùn đất, Lily nhìn trừng trừng khi anh đứng dậy. Anh không với tay xuống để giúp cô, nhưng anh có đứng chờ đến khi cô vật lộn để đứng lên trên đôi chân. An tâm rằng không có sự tổn hại nghiêm trọng nào đến với cô, anh nhấc bổng người mình lên ngựa. Thấy rằng đầu gối cô vẫn còn yếu ớt, Lily tựa mình vào một thân cây. Cô sẽ đợi cho đến khi cảm thấy khỏe lại thì mới trèo lên chú ngựa non lần nữa. Tò mò cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình thản của Wolverton. Cô hít vào vài hơi thở đều đặn. “Penny quá tốt cho ngài,” cô xoay xở để nói. “Trước kia tôi đã e ngại ngài sẽ làm con bé khốn khổ. Giờ tôi tin rằng ngài sẽ gây ra những đau đớn về thể xác cho con bé!” “Tại sao cô lại giả bộ quan tâm?” anh nhếch mép khinh bỉ. “Cô đã không gặp em gái hay gia đình mình nhiều năm rồi. Và rõ ràng họ không muốn có chuyện gì với cô cả.” “Ngài chả biết gì về chuyện đó cả!” cô nói kịch liệt. Nghĩ đến cảnh một con quái vật đè bẹp mọi hạnh phúc khỏi cuộc đời Penelope...điều đó sẽ khiến em gái cô già trước tuổi. Nỗi tức giận dần hình thành trong cô. Tại sao một con quỷ như Wolverton lại được phép cưới Penelope, khi một người đáng mến và dịu dàng như Zachary lại đang yêu con bé? “Ngài sẽ không có Penny đâu,” Lily gào lên. “Tôi sẽ không cho phép điều đó!” Alex đánh giá cô khinh bỉ. “Đừng biến mình thành một kẻ ngốc thậm tệ hơn nữa, cô Lawson.” Nguyền rủa, vét hết những ngôn từ bẩn thỉu nhất cô có thể nghĩ đến, Lily nhìn Wolverton cưỡi ngựa đi. “Ngài sẽ không có được con bé đâu,” cô nguyện dưới hơi thở thì thầm. “Tôi thề bằng cả mạng sống của mình. Ngài sẽ không có được con bé!”