Tứ Hoàng tử cao ngạo tự đại nhưng từ nhỏ cũng đọc không ít binh thư, bây giờ bị Hoài Nam Vương đánh mạnh, căn bản không có đường lui là đủ thấy thủ đoạn của Hoài Nam Vương. Nguy cơ hàng đầu này mọi người đều biết rõ ràng, chỉ có Thành Vương mới có thể chống lại, cho nên toàn bộ triều đình đều tán thành Thành Vương xuất chinh. “Truyền ý chỉ của trẫm, Tứ Hoàng tử Cảnh Du lập tức chuyển giao binh quyền cho Tổng binh Giang Nam Lục Triển Bằng, Thành Vương Cảnh Thiều mang thân binh xuất chinh đi Hoài Nam!” Hoành Chính đế hít sâu một hơi, áp chế lửa giận ban bố ý chỉ, yêu cầu Lục Triển Bằng trước khi Cảnh Thiều tới phải giữ được thành Bình Giang, thuận đường triệu hồi Tứ Hoàng tử tức khắc hồi kinh, khỏi cho ở trước mặt Hoài Nam Vương mà mất mặt xấu hổ. Cảnh Thiều nhận được ý chỉ thì câu môi mỉm cười, cho Đa Phúc lập tức chuẩn bị xe ngựa cho Mộ Hàm Chương, thu thập hành trang cho hai người xong, lại để Hách đại đao tới Kỳ Huyền trước, mang thân binh đến thành nam đợi lệnh. Chờ Mộ Hàm Chương trở về thì thấy Cảnh Thiều đã chuẩn bị xuất phát, xe ngựa cũng xong xuôi. “Oa ô!” Đương nhiên trong xe ngựa còn có Tiểu Hoàng cũng muốn đi theo. “Mang lão hổ theo làm gì?” Mộ Hàm Chương nhìn lão hổ nằm ngưa trên thảm, nhịn không được run rẩy khóe miệng. Tuy nói Cảnh Thiều cùng Cố Hoài Khanh đã thương lượng xong, đánh nhau lần này cũng là làm bộ cho người ta xem, mang theo y đi Giang Nam thì có thể nói là tiện đường, còn mang theo lão hổ này làm gì? “Nghe nói Hoài Nam Vương có một con sư tử hung mãnh vô cùng, bổn vương cũng không có cách nào khắc chế, cho nên mang theo mãnh hổ tới áp trận.” Cảnh Thiều nghiêm túc nói. Mãnh hổ? Mộ Hàm Chương vươn tay vò đầu hổ, mãnh hổ kia lập tức khoe cái bụng trắng nhung nhung, ngửa đầu nhìn y. Trông cậy tên ngốc này đi áp trận á, phỏng chừng chỉ có thể toàn quân bị diệt thôi... Mộ Hàm Chương lại phải tiến cung một chuyến, nói mình thuận đường Cảnh Thiều đi Giang Nam, lần này chuyện hải thương cũng chỉ là thử xem, nhóm quan viên phái đi không nhiều lắm cũng đã xuất phát đi Giang Nam cho nên Mộ Hàm Chương chỉ còn một mình một người. Hoành Chính đế lại không nói gì, cảm thấy tiểu nhi tức văn nhược này đi theo Cảnh Thiều không cần người khác bảo hộ, cũng bớt lo. Bởi chiến sự khẩn trương, thậm chí không có đế vương tiễn đưa, Cảnh Thiều trực tiếp chạy tới đại doanh thành nam mang theo binh khởi hành. Thánh chỉ từ kinh thành tới Giang Nam chỉ tám trăm dặm, không quá ba ngày đã tới tay Tứ Hoàng tử, chờ Cảnh Thiều tới Giang Nam thì Tứ Hoàng tử đã xám mặt là ly khai, Lục Triển Bằng tự mình ở tiền tuyến chống đỡ tấn công của Hoài Nam binh. “Ngươi giờ mới tới.” Lục Triển Bằng uống ừng ực một miệng nước trà. Cảnh Thiều nhìn bộ dạng Chim kho râu ria xồm xoàm, nhịn không được cười nhạo hắn, “Ngươi sao lại giống Cảnh Du rồi, một gã Hoài Nam Vương mà đánh ngươi đến tè ra quần rồi à?” “Ngươi mới giống Cảnh Du ấy!” Lục Triển Bằng nguýt hắn một cái, “Ngươi cũng chẳng biết tiểu tử kia vô dụng ra sao, hao tổn binh lực thế nào! Ta nhận lấy cục diện rối rắm ngay lúc cự mộc công thành của Hoài Nam Vương cũng đã đến dưới chân thành a!” Ngẫm lại tình hình lúc đó mà lòng hắn còn sợ hãi. Mộ Hàm Chương mang theo Tiểu Hoàng trong nhà dạo qua một vòng, đây là căn nhà mới mà Lục Triển Bằng mua giúp, hoàn toàn mang cảnh trí Giang Nam, năm bước một hành lang mười bước một tiểu đình, tiểu kiều lưu thủy, đình đài lầu các, rừng trúc khóm hoa, tầng tầng lớp lớp làm người nhìn hoa cả mắt. Tiểu Hoàng nhìn trúng đại hoa viên có rừng trúc, nhảy qua muốn chiếm làm chỗ riêng khiến hạ nhân sợ hãi liên tục. Đuổi Lục Triển Bằng lải nhải đi xong, Cảnh Thiều chạy tới hoa viên tìm Vương phi nhà mình, chỉ thấy nhà thủy tạ róc rách nước chảy, một mỹ nhân thanh y tùy ý tựa vào lan can lẳng lặng đọc sách, lão hổ vàng vàng đen đen nằm bên chân y, ôm đùi y say sưa ngủ. Tịch dương chiếu vào gương mặt tuấn mỹ càng có vẻ trầm tĩnh mà xinh đẹp. Cảnh Thiều chậm rãi đi tới, nhà tủy tạ bằng gỗ được mài nhẵn, không có ghế ngồi, trên mặt đất đặt lộn xộn vài miếng đệm ngồi cùng một cái bàn thấp. Nhìn kĩ mới thấy Vương phi nhà mình thế mà chân trần ngồi dưới đất, một bàn chân trắng nõn gác trên bụng Tiểu Hoàng, lông mao mềm mại bao phủ lấy bàn chân, cọ cọ...mấy ngón chân mượt mà nổi lên một tầng hồng phấn. “Chiến sự bên ngoài thế nào?” Mộ Hàm Chương thấy hắn tới thì liền buông sách trên tay. “Trời tối, Hoài Nam quân trở về ăn cơm chiều a.” Cảnh Thiều không để ý lắm, nói. “Lộ Châu cách Bình Giang chỉ chừng ba mươi dặm, sáng sớm mai ta ghé qua, buổi chiều có thể về kịp.” Mộ Hàm Chương gỡ tiểu hổ ôm đùi mình đến đổ mồ hôi ra, lập tức bị Cảnh Thiều bắt lấy kéo đến cạnh mình. “Không được, đợi hai ngày nữa ta đuổi Cố Hoài Khanh ra khỏi thành mười dặm rồi hẵng đi cùng nhau.” Cảnh Thiều đầy hứng thú nhìn bàn chân trong tay mình, bắt lấy một cái móng vuốt hổ mềm mềm đang buồn ngủ, gãi gãi nhẹ lòng bàn chân non mềm kia. Mộ Hàm Chương sợ nhột lui lại, “Lộ Châu có quan viên phụ hoàng phái tới, ngươi đi rồi người ta nhận ra thì làm sao?” “Ta giả thành tiểu tư của ngươi, đổi chỉ dụ bảo bọn họ chuyển sự vụ tới Bình Giang đi,” Cảnh Thiều đã sớm lên kế hoạch, “Tiền viện này còn trống, vừa vặn làm nha môn cho ngươi.” “Nhưng mà...A...” Mộ Hàm Chương còn muốn phản bác đã bị Cảnh Thiều khiêng lên vai. “Sắc trời không còn sớm, Văn Uyên Hầu có nên thực hiện bổn phận Vương phi rồi không?” Cảnh Thiều đè lại cái người đang cố nhào xuống kia, vỗ mông y một cái. Ngày hôm sau, Cảnh Thiều dặn Mộ Hàm Chương mãi là không được đi Lộ Châu, xong mới cưỡi Tiểu Hắc ra trận. (đi đánh giặc mà anh làm như sáng mặc đồ dặn dò vợ xong đi làm, tối lại lọ mọ về cầu thân thân á -___-) Không có việc gì làm, Mộ Hàm Chương lấy ra một cuốn sách nhỏ xem. Đây là kế hoạch làm sinh ý trên biển mà y để Cát Y viết, Cát gia nhiều đời làm ăn trên biển, đối với ngành này cũng có nhiều hiểu biết. Vốn nghĩ muốn mang Cát Y theo tới đây, nhưng Lân nhi còn nhỏ, phủ Bắc Uy Hầu lại không mấy yên ổn, đành phải để nàng tiếp tục ở đó. Không bao lâu nghe được hạ nhân báo lại, có người cầu kiến Văn Uyên Hầu. “Có biết người tới là ai không?” Mộ Hàm Chương nhíu mày, hắn ở Giang Nam không biết nhiều người lắm. “Người nọ tự xưng là tri huyện Lộ Châu.” Hạ nhân thành thật đáp. Tri huyện Lộ Châu? Một tri huyện nho nhỏ thì làm sao tin tức lại linh thông như vậy? Mộ Hàm Chương đứng dậy, “Để hắn tới chính sảnh chờ một chút.” Chờ Mộ Hàm Chương thay quần áo, ra chính sảnh nhìn xem cái người tri huyện Lộ Châu thì không khỏi sững sờ, “Chiêu Nhiên huynh!” Người tới không phải ai khác mà chính là tân khoa trạng nguyên năm nay Tần Chiêu Nhiên, từ khi gặp nhau một lần ở Quỳnh lâm yến, Mộ Hàm Chương vẫn chưa gặp qua hắn, nghe nói hắn tự thỉnh đi làm quan phụ mẫu, không nghĩ tới lại là tri huyện Lộ Châu. Tần Chiêu Nhiên yên lặng nhìn y một lát, lúc này mới phục hồi tinh thần, hạ ánh mắt có chú chua xót, khom mình hành lễ, “Hạ quan kiến quá Văn Uyên Hầu.”