“Ca ca!” Càng đến gần trà thính, tâm trạng của Cảnh Thiều lại càng kích động, bước chân nhanh hơn, còn chưa vào phòng đã gọi trước. Cảnh Sâm đặt chén trà trong tay xuống, hơi nhíu mày, nhìn Cảnh Thiều đang chạy bước nhỏ vào, nhịn không được bắt đầu giáo huấn: “Người đã thành hôn vẫn hấp tấp như thế, còn ra thể thống gì nữa!” Cảnh Thiều phản xạ lập tức dừng lại, sau đó lắc đầu cười khổ, từ nhỏ bị ca ca răn dạy quen, vừa nghe thấy hắn mắng là muốn chạy, hôm nay nghe thấy câu “còn ra thể thống gì nữa” lại cảm thấy thân thương vô cùng, chỉ mong ca ca có thể mãi mãi trách mắng mình như vậy. Đĩnh đạc bước vào, thấy ca ca nhíu mày trừng mình, nhịn không được lại cười, bước đến hành lễ với huynh tẩu. “Thúc thúc.” Tẩu tử Tiêu thị ngồi bên cạnh đứng lên trả lễ, thấy Cảnh Sâm lạnh lùng không nói gì, liền cười nói, “Vốn là không nên đến, nghe nói đệ tư không khỏe, quá trưa cũng không đến phủ, ca ca ngài không yên tâm, mới mang theo ta tới đây.” Trong các gia đình bình thường, buổi sáng là lúc bái kiến phụ mẫu, huynh tẩu, quá trưa thì nhận thân, cho nên lúc này bọn họ đến tuy có hơi tự hạ thấp thân phận, nhưng cũng có thể cho qua. Cảnh Thiều đương nhiên hiểu được ý nghĩa bên trong, nghe tẩu tử nói vậy, ngẩng đầu nhìn huynh trưởng vẫn đang nhíu mày một cái, lập tức cảm thấy vô cùng ấm áp, đời trước mình đúng là đui mù, mới cho là ngày thường ca ca nhíu mày trừng mắt là vì thấy mình không vừa mắt, không hề để ý thấy người này âm thầm làm cho mình bao nhiêu thứ. “Ca…” Cảnh Thiều bước chậm đến trước mặt huynh trưởng, mấp máy môi, lại chỉ phát ra được một từ. Cảnh Sâm ngẩn người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, từ khi phụ hoàng hạ chỉ bắt Thành Vương cưới nhị công tử của Bắc Uy Hầu, đệ đệ hắn yêu thương bảo bọc từ nhỏ này không chịu gọi hắn là “ca ca” nữa, gặp mặt cũng chỉ gọi một tiếng “nhị hoàng huynh”, khiến lòng hắn đau như cắt. Hôm nay vốn chẳng hy vọng đệ đệ đến bái kiến mình, nhưng không ngờ quản gia của Thành Vương phủ lại đích thân đến tạ lỗi, khiến hắn thầm hy vọng, quá trưa thấy Cảnh Thiều vẫn chưa đến, bản thân không chờ được nữa chạy đến, không ngờ lại có được kinh hỉ thế này. Tiêu thị thấy hai huynh đệ có lời muốn nói, liền cười đứng lên nói, “Ta đi thăm Vương phi.” “Tẩu tử… Quân Thanh còn chưa thức dậy, tẩu và ca ca ở đây chờ một lát, đệ đi gọi Quân Thanh.” Cảnh Thiều vội ngăn Tiêu thị. “A, xem ta kìa, hồ đồ rồi!” Tiêu thị ngẩn người, sau đó phiền muộn nắm chặt chiếc khăn tay, mặt đỏ bừng. Thành Vương phi là nam tử, nàng ta tuy là tẩu tử, nhưng không thể đi vào giường hắn thăm hỏi, ngược lại huynh trưởng lại có thể đi vào nội thất thăm hỏi đệ tư. Cảnh Sâm đăm chiêu liếc nhìn thê tử mình một cái, đứng lên nói với Cảnh Thiều, “Đệ tư đang bệnh thì đừng làm phiền thêm nữa, ta vào thăm với đệ.” Đa Phúc bên cạnh nghe thấy, vội lặng lẽ bảo tiểu nha đầu chạy vào thông báo với Vương phi. Khi Cảnh Thiều dẫn Cảnh Sâm đến ngọa phòng Đông Uyển thì Mộ Hàm Chương đang khoác áo choàng nằm trên giường nhỏ ở gian ngoài, đắp một chiếc chăn mỏng. Áo khoác ngoài chất liệu mềm mại rộng rãi, là loại áo mặc trong nhà, tuy không được chính thức lắm, nhưng vạt áo thắt lưng đều rất chỉnh tề, đã nói rõ người đang bệnh, cho nên sẽ không thất lễ. Thấy tình hình như thế, Cảnh Sâm thầm gật đầu, ngăn Mộ Hàm Chương đứng lên hành lễ, “Sao mới ngày thứ hai thành hôn đã bệnh rồi?” Cảnh Sâm nhìn đệ đệ nhà mình, hôm nay nghe nói Thành Vương phi bệnh, suy nghĩ đầu tiên là sáng nay khi tiến cung đã xảy ra chuyện gì. “Cái này…” Cảnh Thiều ho khẽ một tiếng, dụi mũi, da mặt dày đến mấy thì cũng hơi nóng lên dưới ánh nhìn của huynh trưởng. Mộ Hàm Chương thấy Cảnh Thiều luống cuống như thế thì hơi cong môi, “Hoàng huynh xin đừng lo lắng, chỉ là nhiễm lạnh hơi sốt, dùng thuốc xong đã hạ sốt rồi.” “Phải, đúng vậy, nhà Bắc Uy Hầu quá keo kiệt, giá y may mỏng quá.” Cảnh Thiều phụ họa theo, nhưng lại giấu đầu hở đuôi càng nói càng mờ ám, Mộ Hàm Chương nhịn không được đảo mắt. Cảnh Sâm nhìn đệ đệ, thở dài nói: “Đệ theo ta vào thư phòng, ta có việc muốn nói.” Cảnh Thiều ủ rũ bị xách đi, trước khi ra cửa len lén quay đầu lại, làm mặt tội nghiệp với Mộ Hàm Chương. “Ha ha…” Mộ Hàm Chương bị hắn chọc cười, không ngờ người thường ngày nghiêm nghị ít lời trước mặt ca ca lại biến thành tiểu hài tử, nhịn không được cười thành tiếng, quân tử thanh nhã như hoa lan đột nhiên nở nụ cười, thật đúng là xinh đẹp động lòng người. Cảnh Thiều được thấy hắn cười, lại còn cười rực rỡ như vậy, thế là sung sướng theo ca ca vào thư phòng nghe mắng. “Thiếp thân thỉnh an tẩu tử.” Tiêu thị nhìn Tống Lăng Tâm yểu điệu thi lễ trước mắt, không khỏi nhíu mày. Người này là trắc phu nhân của Cảnh Thiều, vào phủ hai năm trước, theo lý cũng có thể gọi mình là tẩu tử, chỉ là hiện tại chính Vương phi đã vào phủ, Tống thị này vẫn dùng vị thế nữ chủ nhân xuất hiện trong trà thính, mặc váy lụa hồng nhạt, tóc cài trâm vàng hình phượng ngậm ngọc, huênh hoang như thế! “Sao ngươi lại đến đây?” Tiêu thị vẫn đang thấp thỏm vì khi nãy nhị hoàng tử trừng mình một cái, nhìn thấy Tống thị như thế lại càng phiền lòng, chẳng hề khách sáo, hỏi thẳng. “Vương gia và nhị điện hạ có việc phải thương lượng, thiếp thân thầm nghĩ tẩu tử uống trà một mình sẽ rất buồn chán, đã chuẩn bị trà bánh trong tiểu hoa thính, đặc biệt mời tẩu tử đến nếm thử.” Tống Lăng Tâm nói rất uyển chuyển, cố ý mập mờ nguyên do, nghe như Cảnh Thiều cố ý bảo nàng ta đến chào hỏi Vương phi. Tiêu thị nghĩ nghĩ, Thành Vương phi là nam tử không tiện tiếp đãi mình, trắc phu nhân đến uống trà với mình cũng không có gì không ổn, huống chi hai huynh đệ Vương gia đi đã lâu vẫn chưa về, nhất định là có chuyện quan trọng phải thương lượng. Cho nên liền đứng lên, cùng đến Tây Uyển với Tống thị. “Thiếu gia, nô tỳ nghe nói nhị hoàng tử phi đã đến tiểu hoa thính uống trà cùng trắc phu nhân rồi.” Lan Đình rót đầy chén trà cho Mộ Hàm Chương, nhỏ giọng nói với hắn. “Ô?” Mộ Hàm Chương nằm nghiêng người trên giường nhỏ ngẩng đầu khỏi sách, buồn cười nhìn tiểu nha đầu, “Nghe được từ đâu?” Lan Đình cũng xem như lanh lợi, chỉ là tuổi còn nhỏ, lại theo hắn chưa lâu, không khỏi có chút nhát gan, hôm nay dám chủ động nghe ngóng tin tức, đương nhiên phải khen ngợi một chút. “Khi nô tỳ đến phòng trà châm nước nghe Mộng Hề tỷ tỷ nói.” Lan Đình cắn môi dưới, sắc mặt có vẻ hơi tức tối, giọng điệu Mộng Hề nói chuyện rõ ràng là đang tâng bốc trắc phu nhân kia, rất hả hê khi thiếu gia bị bỏ quên. Mộ Hàm Chương gật đầu, “Làm rất tốt.” Sau đó, lại dời mắt về trang sách. “Thiếu gia.” Lan Đình rất bất mãn với thái độ không quan tâm của thiếu gia nhà mình, “Người không biết Mộng Hề đã nói gì.” Mộ Hàm Chương bất đắc dĩ ngẩng đầu, bình thản nói: “Hẳn là nàng ta nói ‘Vương phi vừa được gả đến hai ngày đã bị trắc phu nhân áp chế, sau này trong phủ không biết phải nghe lời ai’ đúng không?” Lan Đình kinh ngạc mở to mắt, “Thiếu gia, làm sao người biết?” Mộ Hàm Chương khẽ cười lắc đầu, nha đầu ngốc này viết hết mọi thứ lên mặt, hắn muốn không nhìn ra cũng khó. “Bẩm Vương phi, Vương gia chuyển lời nói sẽ cùng dùng bữa chiều với nhị điện hạ, ngài cứ ăn cơm trong phòng không cần phải chờ.” Chỉ Hề đi vào truyền lời, nhân tiện bảo các hạ nhân bưng khay dọn thức ăn ở gian ngoài. “Biết rồi.” Mộ Hàm Chương đặt quyển sách trong tay xuống, ngồi xuống bàn, buổi trưa phát sốt không muốn ăn gì, hiện tại thật sự đã hơi đói. Chỉ Hề tự đứng trước bàn sắp xếp thức ăn, Mộ Hàm Chương cầm chén, nhìn những món ăn công phu đầy bàn, quả thật là xa hoa hơn phủ Bắc Uy Hầu rất nhiều, hơn nữa gả cho Vương gia cũng không cần phải hầu hạ lễ nghi trước mặt mẹ chồng mỗi ngày, nếu là một nữ tử được gả vào Thành Vương phủ, hẳn là sẽ rất hạnh phúc? Nghĩ đến nụ cười dịu dàng của Cảnh Thiều, Mộ Hàm Chương không khỏi thở dài, nếu mình là thứ nữ nhà Bắc Uy Hầu, tuyệt đối sẽ không có tư cách được gả cho Thành vương, hiện tại thật không biết tất cả rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh? “Chỉ Hề, trong vương phủ có bản đồ không?” Dùng cơm xong, Mộ Hàm Chương nhấp trà hỏi một câu như tùy ý. “Bẩm Vương phi, có bản đồ, ở trong tiểu thư phòng, nô tỳ sẽ đi tìm.” Chỉ Hề cung kính đáp lời, tiểu thư phòng là thư phòng ở Đông Uyển, cách ngọa phòng không xa, được mang về rất nhanh. Mộ Hàm Chương thấy Chỉ Hề có thể vào thư phòng lấy đồ cho hắn, không khỏi ngạc nhiên, Cảnh Thiều cho phép hắn tùy ý xem những thứ trong thư phòng? Hắn không dám tin nếu không có Cảnh Thiều cho phép mà nha đầu này dám tùy tiện lấy cho hắn. Ngược lại cảm thấy mình đã nghĩ nhiều, trong tiểu thư phòng có thể thật sự không có bí mật quan trọng gì. Chầm chậm trải cuộn giấy trong tay ra, một bản thiết kế tinh vi tỉ mỉ hẳn đã được chỉnh sửa, vừa nhìn có thể thấy ngay tình hình trong vương phủ. Vương phủ được chia thành tiền hậu viện, được ngăn bằng hoa viên và Thính Phong Các, trong Thính Phong Các có trà thính, thư phòng, noãn các, thủy tạ các loại, hậu viên chia thành hai uyển Đông Tây, Đông Uyển là nơi ở của Cảnh Thiều, Tây Uyển là nơi ở của nữ quyến. Vì Mộ Hàm Chương không phải nữ quyến, không thể ở trong Tây Uyển, cho nên cùng ở trong Đông Uyển với Cảnh Thiều. Lướt mắt qua cả bức tranh, cuối cùng dừng lại ở “Tiểu Nguyên hoa thính”, đây hẳn là tiểu hoa thính bọn họ nói, nằm giữa Tây Uyển. Mộ Hàm Chương cuộn tranh lại, hắn là nam tử, trắc phu nhân thay mặt hắn tiếp đãi tẩu tử cũng là đương nhiên, nhưng là do Cảnh Thiều dặn dò hay là trắc phu nhân Tống thị tự mình làm, ý nghĩa bên trong rất khác biệt. “Khởi bẩm Vương phi, hai vị di nương ở Tây Uyển đến kính trà cho Vương phi.” Mộng Hề bước từ bên ngoài vào, cười tủm tỉm nói, trộm quan sát phản ứng của Mộ Hàm Chương. “Hửm?” Mộ Hàm Chương nghe xong không khỏi nhíu mày, Thành vương có một phu nhân hai tì thiếp, từ trước khi thành hôn hắn đã biết, hôm nay cả hai tì thiếp đều đến kính trà, mà trắc phu nhân “khéo léo hiểu ý, hành xử đúng mực” kia sao vẫn chưa đến? Là đang thị uy với hắn, hay đang thăm dò ý của Vương gia? Nở nụ cười lạnh, chút mánh khóe nho nhỏ của nữ nhân, thật sự buồn tẻ vô cùng. Đứng lên thay y phục, bảo hai tì thiếp chờ bên ngoài, Mộ Hàm Chương thong thả thay sang thường phục màu xanh ngọc, không đội kim quan, chỉ bảo Lan Đình lấy dây buộc tóc cùng màu cột tạm lên, gọi hai tì thiếp vào. Chỉ Hề thấy tình hình trước mắt như vậy cũng nhịn không được nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ trắc phu nhân cùng đi tiễn khách với Vương gia? Nhưng bên ngoài vẫn cười giới thiệu với Mộ Hàm Chương. Mặc váy dài vàng nhạt, dáng vẻ dịu dàng là vương cơ Liễu thị, váy xanh lục, nhỏ nhắn thông minh là thị thiếp Lý thị. .. Lời tác giả: danh xưng của thê thiếp Vương gia cổ đại: (tư liệu từ Baidu) Hàm nhất phẩm: chính Vương phi (gọi tắt là Vương phi) Hàm nhị phẩm: trắc phu nhân (gọi tắt là phu nhân) Hàm tam phẩm: thiếp phi Hàm tứ phẩm: vương cơ Hàm ngũ phẩm: thị thiếp Hàm lục phẩm: ti thiếp Cách xưng “đệ tư” là từ “Cung giá” của đại nhân Lạc Băng Băng, vì rất thích cách xưng hô này, lại không nghĩ ra từ nào khác phù hợp cho nên mượn dùng~ . ._ngọa phòng: phòng ngủ _đệ tư: em dâu nam _kinh hỉ: ngạc nhiên lẫn vui mừng _nhận thân: người trong nhà chào hỏi giới thiệu với nhau _giá y: áo cưới cho cô dâu _tiểu hoa thính: phòng khách phụ __________________________________________ vợ bé của chồng tới thăm đó nha =))))))))))))