Mộ Hàm Chương lạnh lùng nhìn Mộ Dương Văn huênh hoang, bước chậm tới, đưa tay, đánh “chát” một cái vào khuôn mặt đang cười đắc chí của hắn. Mộ Dương Văn bị đánh thì ngây cả người, chầm chậm quay đầu lại, “Mộ Hàm Chương, ngươi dám đánh!” “Chát!” Lại thêm một tiếng bạt tai, đánh cho Mộ Dương Văn hoàn toàn sững sờ. “Nói chuyện với huynh trưởng, sao có thể gọi thẳng tên? Chẳng lẽ tam thúc chưa từng dạy ngươi, hiếu lễ là thế nào?” Mộ Hàm Chương đứng từ trên cao nhìn xuống tên đường đệ bị mình đánh lảo đảo. “Mộ Hàm Chương, đừng quá đáng!” Mộ Hoa Phong đứng bên cạnh thấy đệ đệ bị đánh, giơ tay định động thủ. Hai thị vệ đứng sau Mộ Hàm Chương lập tức rút đao đeo trên hông ra, đám người kia đều hoảng sợ phải lùi bước, có vài huynh đệ tuổi nhỏ trực tiếp khóc lên. “Tất cả dừng tay!” Giọng nói uy nghiêm của Bắc Uy Hầu vang lên từ sau lưng, hắn giận dữ đi đến. Người trong nhà họ Mộ ngày thường nghe thấy tiếng gia chủ đều giật mình run rẩy, hôm nay nghe đến lại đồng loạt thở phào. “Quân Thanh!” Cảnh Thiều bước nhanh tới, ôm Vương phi nhà mình vào lòng, “Không sao chứ?” Mộ Hàm Chương mím chặt môi, nhưng cũng không kiềm được phải cong lên, tình hình thế này nhìn là biết ngay hắn đang dạy dỗ người khác, người này thật đúng là… Cảnh Thiều thấy người trong lòng không sao, quay đầu nhìn Mộ Dương Văn đang ôm mặt và Mộ Hoa Phong vẫn chưa kịp hạ tay xuống, “Hầu gia, chưa nói đến việc Quân Thanh là Vương phi, trong phủ Bắc Uy Hầu, chẳng lẽ không cần tôn kính huynh trưởng? Phép tắc hiếu lễ trong Mộ gia thật đã khiến bổn vương được mở rộng tầm mắt!” Sắc mặt Mộ Tấn hết xanh rồi lại trắng, chỉ vào hai chất tử nói: “Hai đứa các ngươi, đi diện bích cùng thế tử, mỗi đứa chép Hiếu Kinh năm mươi lần, chưa chép xong thì không được ăn cơm!” Mộ Dương Văn còn muốn nói gì đó, bị Mộ Tấn trừng cho câm miệng, chỉ còn biết xoay lưng đi cùng ca ca mình. “Khoan đã!” Cảnh Thiều buông Vương phi nhà mình ra, gọi hai người lại, “Gia pháp quốc pháp phải phân rõ, bất kính với Vương phi, đáng chịu tội gì?” Hai huynh đệ kia không có Mộ Linh Bảo bên cạnh, cũng như không có người để tin cậy, liếc mắt nhìn nhau, đến lúc này mới thấy sợ, nhìn đại bá cầu cứu. “Vương gia bớt giận, chúng nó còn non trẻ không hiểu chuyện.” Mộ Tấn hơi bẽ mặt, nhìn Mộ Hàm Chương đang đứng sau Cảnh Thiều nửa bước một cái. Mộ Hàm Chương thấy tình hình như thế, bước lên kéo tay Cảnh Thiều, dịu giọng nói, “Bỏ đi, đều là huynh đệ trong nhà, Vương gia đừng tức giận.” Cảnh Thiều nghe hắn nói vậy, vỗ vỗ bàn tay thon dài mềm mại, “Vương phi không tính toán, chuyện hôm nay bỏ qua, sau này nếu như để bổn vương thấy có kẻ bất kính với Vương phi, thì đừng trách sao bổn vương trở mặt không nhìn người thân!” Một đám đường huynh đệ đều cúi đầu, được Mộ Tấn cho phép, ảo não bỏ đi. “Tam ca, không phải đại bá nói hôm nay có khách quý đến bảo chúng ta tiếp đón, mới cho chúng ta nghỉ nửa ngày sao? Sao không tiếp khách quý nữa?” Đứa đường đệ nhỏ tuổi nhất hỏi nhỏ. “Suỵt~” Các huynh đệ bên cạnh vội che miệng nói, bỏ chạy nhanh như chớp. “Lão thần trị gia không nghiêm, để Vương gia chê cười.” Mộ Tấn thở dài, nhìn Mộ Hàm Chương dáng vẻ đĩnh đặt, khí chất phi phàm cạnh Cảnh Thiều, không khỏi buồn phiền, trong đám trưởng tử đời này của Mộ gia, không có một đứa nào bằng được người ta! Bây giờ xem ra, có phong thái của Mộ gia nhất, lại là đứa con thứ đã gả ra ngoài này. Buổi chiều về vương phủ, Vân tiên sinh vội vàng đến đón, “Vương gia, vừa này nhị hoàng tử điện hạ đã đến, bảo ngài về rồi lập tức sang đó một chuyến. Cảnh Thiều nhíu mày, Mộ Hàm Chương nói: “Ca ca nhất định là có chuyện gấp cầm tìm, mau đi đi.” Cảnh Thiều gật đầu, xoay người lên ngựa chạy đi. Mộ Hàm Chương về phòng nghỉ trưa, vừa thức dậy thì nghe Vân Trúc nói Chu Cẩn đến thăm, vội khoác áo đến trà thính trong Thính Phong Các. “Để Chu đại ca chờ lâu.” Mộ Hàm Chương tạ lỗi. “Chỉ vừa mới đến, công việc ở Hồi Vị Lâu, phải quá trưa mới có thời gian rảnh.” Chu Cẩn cười sang sảng. Mộ Hàm Chương nghe hắn nói vậy cũng nhẹ lòng, hỏi hắn đến làm gì. “Không phải lần trước đệ nói muốn mở cửa hàng sao?” Chu Cẩn nhấp trà, trà trong vương phủ đều là trà tiến cống do Phủ nội vụ đưa đến, là cực phẩm không thể mua được, Chu Cẩn hiểu biết về ẩm thực đương nhiên có thể nhận ra, không khỏi lại uống thêm vài hớp, “Thứ cần có trong kinh thành đều có cả rồi, nếu không phải cửa hiệu lâu đời thì rất khó kinh doanh, trừ khi có những thứ đặc biệt ít thấy.” “Thứ đặt biệt ít thấy?” Mộ Hàm Chương thấy hắn thích trà này, đưa mắt ra hiệu cho Vân Trúc, Vân Trúc hiểu ý lui xuống. “Phải, nếu muốn tìm một thứ trong kinh thành thiếu, mà lại dễ bán, thì khi đến Giang Nam ta có biết một thứ.” Chu Cẩn nói, không khỏi cười ý nhị, “Tối qua lúc ngủ đột nhiên nghĩ đến.” “Sao?” Mộ Hàm Chương tò mò, thứ Giang Nam có mà kinh thành lại thiếu, sao đến bây giờ vẫn chưa có người bán? Chu Cẩn cười khẽ, nhấp một ngụm trà rồi mới nói ra hai chữ: “Hương cao.” “Hương cao?” Mộ Hàm Chương ngẩn người, đó là thứ gì? Hắn thật sự chưa từng nghe nói. “Ha ha, thứ này ở Giang Nam cực kì đắt hàng, theo tướng công đến kinh thành rồi mới phát hiện ở phương bắc rất ít dùng thứ này, trên đường chỉ có bán những những loại hương du chẳng có mùi gì.” Chu Cẩn cười trộm, kể tường tận công hiệu của loại “hương cao” này. Ở Giang Nam có vài nơi sản xuất hương cao nổi tiếng, trộn thêm hoa cỏ từng mùa vào, rất nhiều chủng loại. Cao và dầu không giống nhau, cho vào hộp có thể mang theo bên người, hơn nữa tan rất nhanh cực kì hữu dụng. Chỉ có trọng lượng nhỏ, giá lại cao, các thương nhân không muốn lấy món lợi nhỏ như thế, không muốn chạy đi xa như thế bán. Phương bắc ít hoa cỏ, cũng không có xưởng sản xuất thứ này… Mộ Hàm Chương nghe một lúc lây, cũng đoán được đại khái đây là thứ gì, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Cái gọi là hương cao đó, chính là thuốc mỡ dùng khi nam tử hoan hảo, thương nhân thích lời, tuy thứ này cực kì đắt hàng ở nơi nhiều nam thê như kinh thành, nhưng không ai muốn cực công lấy lợi nhỏ, đến nay vẫn rất ít chỗ bán. Chu Cẩn tặng cho Mộ Hàm Chương một hộp hương cao chưa mở, Mộ Hàm Chương thấy hắn thản nhiên, đều là nam, nghĩ thầm mình xấu hổ gì chứ. Thế là nến xấu hổ, thản nhiên cầm lấy, sau đó bảo Vân Trúc đưa trà lên làm quá đáp lễ. Chu Cẩn cũng không khách sáo từ chối, sảng khoái nhận hộp trà, dặn Mộ Hàm Chương sau khi suy nghĩ kĩ rồi thì đến tìm mình, xong rồi thì vội vàng quay về trông coi Hồi Vị Lâu. Cảnh Thiều đến phủ nhị hoàng tử, biết phụ hoàng muốn phái huynh trưởng đi điều tra việc cống phẩm bị cướp, không khỏi hơi lo lắng. “Phụ hoàng đang cho ta cơ hội được phong vương, là chuyện tốt, dù sao cũng hơn đại hoàng huynh phải đi đánh giặc.” Cảnh Sâm thấy đệ đệ lo lắng, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Tây Nam Vương gian xảo, nếu hắn đã dám làm chắc chắn có đường lui, mặc kệ huynh trưởng nói thế nào, chân mày Cảnh Thiều cũng không giãn ra được, “Phụ hoàng dự định phái bao nhiêu binh lính theo?” “Chuyện này cần bí mật mới có thể điều tra rõ ràng, cho nên chỉ cho bốn thị vệ và một quan tùy hành tam phẩm.” Cảnh Sâm nói. “Như vậy sao được?” Cảnh Thiều thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, võ công của huynh trưởng không tốt, chỉ cho bốn thị vệ, nếu chẳng may gặp phải sơn tặc thì cũng không đối phó nổi, huống chi là Tây Nam Vương có trọng binh canh phòng! “Mang theo năm trăm người, theo từ xa, nếu có chuyện gì thì sẽ ra mặt.” “Năm trăm làm sao giấu được, không được!” Cảnh Sâm bác bỏ ngay không cần suy nghĩ. Cò kè trả giá một lúc lâu, cuối cùng hai huynh đệ mỗi người nhường một bước, Cảnh Thiều phái hai cao thủ võ lâm theo bên cạnh huynh trưởng, đưa thêm năm mươi quân chia ra đến Tây Nam trước, khi đến sẽ điều động sau. Rời khỏi phủ nhị hoàng tử, Cảnh Thiều vẫn cảm thấy không yên tâm, bảo Vân Tùng đến biệt viện một chút, dặn Nhậm Phong chọn hai cao thủ hàng đầu đến. Về đến ngọa phòng trong Đông Uyển thì thấy Vương phi nhà mình ngồi một mình dưới ánh đèn, tay cầm một cái hộp nhỏ rất tinh xảo ngẩn người. Len lén bước qua, giật lấy chiếc hộp, xoay tròn trong tay, “Đây là gì?” Mở nắp ra, bên trong là một loại thuốc mỡ hơi trong, mùi thơm tỏa ra, không ngọt ngấy, ngược lại có phần mê người. “Đây… Đây là…” Mộ Hàm Chương giật mình, lúc hoàn hồn lại thì lập tức đỏ bừng mặt, “Hàng mẫu hôm nay Chu đại ca đưa đến.” “À?” Cảnh Thiều nhướng mày, chầm chậm dán sát môi vào tai Vương phi nhà mình, thổi nhẹ vào vành tai màu mã não, “Vậy sao lại đỏ mặt?” Mộ Hàm Chương mím môi, trừng Cảnh Thiều một cái, giành chiếc hộp lại, xoay người đi vào phòng trong không thèm để ý đến hắn. Cảnh Thiều ngớ người, Vương phi nhà mình học được giận dỗi với mình rồi? Che miệng cười trộm vài tiếng, theo vào trong. Đương nhiên là hắn nhận ra thứ đó, tuy trong kinh thành không bán, nhưng năm nào Phủ nội vụ cũng mua. Luật pháp quy định, chỉ được đón nam thê, không được nạp nam thiếp, nhưng lại không cấm đoán gì với thiên tử, trong cung cũng không ít nam phi. Huống chi một thân vương như hắn đón nam thê, trong cung đương nhiên ban thưởng không ít thứ này, ngay trong tủ nhỏ trên giường của bọn họ cũng có không ít hương cao loại thượng hạng. Đi vào phòng trong thì thấy Vương phi nhà mình đang dỗi mặc nguyên quần áo nằm trên giường, xoay mặt vào tường không thèm để ý đến mình, vành tai vẫn hồng hồng. Cảnh Thiều nhịn không được vồ đến, ôm người trên giường vào lòng, “Không đùa ngươi nữa, trong kinh thành thật sự rất ít bán thứ này. Nếu muốn kinh doanh thì thật ra rất dễ, tổng binh Giang Nam rất thân với ta, tuần nào cũng có thư từ qua lại, bảo hắn gửi theo ít hàng mỗi lần là được rồi.” “Vậy làm sao được? Nếu hắn không chịu nhận tiền, khác nào là nhận đút lót?” Mộ Hàm Chương quay đầu lại, nhíu mày nói, mấy thứ nhỏ nhặt này không đáng bao nhiêu tiền, cho dù là từ vị thế của bằng hữu hay thần tử, tổng binh Giang Nam nhất định sẽ không lấy tiền. Hắn chỉ muốn tìm việc để kinh doanh, nếu vì vậy mà gây phiền toái cho Cảnh Thiều thì quả thật là mất nhiều hơn được. Thấy Quân Thanh nghĩ cho mình như vậy, Cảnh Thiều nhịn không được hôn hôn lên môi hắn, “Cái này thì yên tâm, tiểu tử đó nổi tiếng là keo kiệt, tuyệt đối sẽ đòi đến từng xu, nói không chừng còn đòi tiền vận chuyển, phải tính kĩ để còn ép giá hắn.”