Nét chữ đỏ trên giấy vẫn còn rất non nớt, quyển sách này có vẻ cũng đã nhiều năm, Mộ Hàm Chương xem qua cả bộ sách, thì ra từ khi còn nhỏ hắn đã cố gắng nhiều như vậy. Khó trách sao Cảnh Thiều chỉ mới mười mấy tuổi đã có thể đánh bại Hung Nô, được phong vương trước hai vị hoàng huynh. “Vương phi, con đi hỏi Chỉ Hề tỷ tỷ rồi.” Vân Trúc nhảy chân sáo vào, cười hì hì đi tới trước bàn đọc. “Hỏi chuyện gì?” Mộ Hàm Chương nhìn nó cười cười, đặt quyển sách trong tay về chỗ cũ. “Trước đây ngày tháng thị tẩm do trắc phu nhân quyết định, mỗi tháng trắc phu nhân hai mươi ngày, hai di nương mỗi người bốn ngày.” Vân Trúc nhớ tới sắc mặt của Chỉ Hề lúc nói đến chuyện này lại nhịn không được cười trộm, “Tám ngày này chính là thời gian trắc phu nhân có quỳ thủy.” Mộ Hàm Chương nhìn tiểu tư đang cười trộm của mình một cái, lắc đầu bất đắc dĩ, bắt một cô nương chưa xuất giá như Chỉ Hề nói chuyện này, thật đúng là… “Nhưng mà Vương gia thường ra ngoài đánh giặc, khi ở trong phủ cũng rất ít khi ngủ lại Tây Uyển.” Vân Trúc sợ chủ nhân không được vui, vội thêm một câu. “Nhân tiểu quỷ đại, ngươi biết cũng nhiều thật.” Mộ Hàm Chương gõ đầu Vân Trúc. “Đương nhiên là nhiều rồi, thúc thúc nói mấy năm nữa là có thể lấy vợ cho con rồi.” Vân Trúc đắc ý lắc lư đầu, cầm quyển sách bên cạnh đến, “Vương phi không có vấn đề quỳ thủy, vậy không bằng xếp một tháng Vương gia ở Đông Uyển hai mươi lăm ngày, còn ba ngày cho bọn họ mỗi người một ngày là đủ rồi.” “Vậy sao được?” Mộ Hàm Chương bật cười, nếu xếp như thế, sợ là tiếng xấu hắn ghen ghét thị thiếp sẽ truyền đi rất nhanh, hơn nữa, nhớ tới cảm giác đau đớn đêm động phòng, trong phòng vẫn còn sợ hãi, nếu phải làm chuyện đó liên tục hơn nửa tháng, thì thật sự quá sức chịu đựng. Nhíu mày mở quyển sách ra, những ghi chép trước đây vẫn còn, giống hệt như những gì Vân Trúc nghe ngóng được, trong sách có kẹp một tờ giấy, là sắp xếp do Tống thị viết, ý đại khái là mỗi tháng chia đôi thành hai phần mười lăm ngày, nửa tháng đầu Vương gia ngủ lại trong Đông Uyển, nửa tháng sau trắc phu nhân chín ngày, hai di nương mỗi người ba ngày. “Chính thất nhà ai mà không chiếm ít nhất mười tám ngày? Trắc phu nhân đúng là giỏi tính toán.” Vân Trúc đứng bên cạnh nhìn thấy, nhịn không được bĩu môi. Mấy năm nay trắc phu nhân quản chuyện trong vương phủ, ngân lượng mỗi tháng của nó chưa từng được tăng lên, lì xì cuối năm thì càng ngày càng ít, những tì nữ bà ta dẫn theo thì đâu đâu cũng được lợi, hạ nhân trong vương phủ đã bất mãn với bà ta từ lâu. Mộ Hàm Chương nhướng mày, sắp xếp như thế này với hắn mà nói cũng không tệ, thế là liền nhấc bút, dùng nét chữ thanh tú nhưng cứng cáp viết lại sắp xếp của trắc phu nhân. Khi Cảnh Thiều về thì trời đã tối, trước tiên là tắm, rửa sạch mồ hôi, bụi đất trên người, rồi mới thay thường phục rộng rãi đi ra. “Vương gia, hôm nay Lý đại nhân lại đến, thuộc hạ đã chuyển lời như Vương gia dặn.” Dùng cơm chiều xong, Vân tiên sinh đến bẩm báo tình hình hôm nay với Cảnh Thiều. “Ta biết rồi.” Cảnh Thiều xử lý vài chuyện rồi bảo Vân tiên sinh lui xuống, sau đó vươn vai một cái định nằm lên giường. “Vương gia, vừa mới ăn xong, sẽ bị đầy bụng.” Mộ Hàm Chương đi đến kéo hắn dậy. “Hửm? Ta mệt rồi.” Cảnh Thiều không vui, hôm nay đánh nhau cả ngày, người vẫn còn đau nhức. Mộ Hàm Chương thấy hắn không biểu cảm gì trên mặt, nhưng trong mắt lại đầy vẻ bất mãn, giống như đứa nhỏ bị lôi ra khỏi giường, cố kiềm bàn tay đang muốn xoa đầu hắn lại, kéo hắn ngồi lên ghế dài, “Dựa lên đây tiêu thực một chút là được.” Cảnh Thiều chớp mắt, Quân Thanh đang quan tâm hắn? Thế là, chút không vui ban đầu lập tức tan biến, kéo Vương phi nhà mình cùng ngồi lên ghế dài, “Không phải đi tản bộ là được.” Mộ Hàm Chương bật cười, ngồi dịch lên một chút, tên nào đó lập tức trườn như rắn quấn cây lên đùi người ta, “Quân Thanh, bóp vai cho ta đi, vừa mỏi vừa đau.” “Thần không phải nha hoàn, không biết cái này.” Mộ Hàm Chương miệng nói vậy, nhưng tay vẫn đè lên vai hắn. “A~” Lúc bị đè trúng chỗ nào đó, Cảnh Thiều đột nhiên kêu lên. “Đau?” Mộ Hàm Chương giật mình, mình đâu có mạnh tay, sao lại đau? “Phải, có lẽ bị bầm rồi.” Cảnh Thiều nói như không. “Hôm nay Vương gia đi luyện võ?” Mộ Hàm Chương nhíu mày, kéo cổ áo hắn ra một chút, vừa đủ thấy một vết bầm lớn. Đành tòng mệnh cầm lấy rượu thuốc xoa bóp cho hắn. Ngón tay thon dài ấm áp thấm ướt rượu thuốc lành lạnh chạm vào da thịt, Cảnh Thiều nín thở, khi bàn tay ấy xoa bóp nhè nhẹ lên vết bầm, hắn có thể tưởng tượng được bàn tay không một vết chai ấy đẹp thế nào. Cảnh Thiều không nhịn được kéo bàn tay còn rảnh của Mộ Hàm Chương tới trước mặt, dưới ánh nến, bàn tay thon dài xinh đẹp không chút tì vết, có thể thấy được những đường tĩnh mạch xanh mờ dưới làn da trơn mịn như ngọc, từng ngón tay thon thả như búp măng, móng tay mượt mà chỉnh tề. Cầm lấy bóp bóp, thấy rất thích, nhịn không được đưa vào miệng, gặm một chút. “Vương gia!” Mộ Hàm Chương giật mình, lập tức rụt tay lại. “Tay của Quân Thanh đẹp quá.” Cảnh Thiều lật người lại, nhìn hắn đầy vô tội. Mộ Hàm Chương bất lực, kéo cổ áo lại cho hắn, “Hôm nay Tống thị tới nói chuyện chủ trì trung quỹ, bây giờ đang là trung tuần tháng ba, nhiều chuyện phải xử lý, thần nghĩ nếu nàng ta nguyện ý chủ trì, thì không bằng cứ để nàng ta quản thêm vài hôm.” Cảnh Thiều nghe xong nhíu mày, ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt hắn vẫn ôn hòa không nhìn ra được gì. Tống thị nói như vậy vào thời điểm này, chẳng qua là vì không muốn giao quyền, nhưng nếu để nàng ta tiếp tục chủ trì trung quỹ, uy tín của Quân Thanh trong phủ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, hắn không tin người thông minh như Quân Thanh lại không nhận ra. Không khỏi thở dài, “Ngươi là chính phi, những chuyện này nên để ngươi làm, nếu ngươi không thích, thì bảo Đa Phúc xử lý, ngày mai ta sẽ bảo Tống Lăng Tâm đưa sổ sách cho ngươi.” Mấy hôm nay nói nhiều như vậy mà Quân Thanh vẫn còn thăm dò thái độ của mình, Cảnh Thiều cảm thấy hơi chán nản, hiện tại trong thành đã có lời đồn hắn tàn bạo độc ác, thế gian này không có ai nguyện ý tin tưởng hắn. Im lặng đứng lên, Cảnh Thiều không nhìn người trên ghế dài, tự cởi áo ngoài bò lên giường. “Vương gia…” Mộ Hàm Chương nhìn theo bóng lưng Cảnh Thiều, đau lòng, ý thức được những lời mình tự cho là thông minh làm hắn tổn thương, mím môi, lên giường theo, kéo tay người đang xoay lưng về phía mình, “Vương gia, thần không có ý đó, có giao sổ sách thì cũng phải đưa sổ sách năm ngoái cho thần xem trước, sổ sách năm nay vẫn là để tháng sau bàn giao tốt hơn, nếu không thần chưa kịp quen, sẽ làm rối.” Xoay mặt vào tường, không nói tiếng nào… Lắc lắc cánh tay, không nói tiếng nào… Mộ Hàm Chương rướn tới, len lén nhìn mặt Cảnh Thiều, thấy hắn nhắm mắt, gọi khẽ một tiếng: “Thiều? Ngươi có đang nghe ta nói không?” “Không có nghe thấy.” Cảnh Thiều nhích nhích vào trong, nhưng có người đang đè bên trên, không cẩn thận bị úp sấp người xuống, thuận thế chôn luôn mặt vào gối bất động. Người đang đè nhịn không được cười trộm, “Vậy ta nói lại một lần, ngày mai ta sẽ bảo bọn họ đưa sổ sách của năm ngoái đến cho ta xem, ngày một tháng sau sẽ bảo nàng ta giao hết sổ sách ra.” Cảnh Thiều nghe thấy, trong lòng xem như dễ chịu, lật người lại đè ngược người đang đè mình xuống. “Vương… Vương gia…” Mộ Hàm Chương không biết tại sao đột nhiên lại chuyển sang tư thế mờ ám này. Cảnh Thiều nhíu mày, nhìn đôi môi mỏng nhạt màu kia, cúi người ấn lên. “Ưm…” Mộ Hàm Chương mở to mắt, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ cảm giác được đôi môi mềm mại ấm áp trên môi mình, chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến hắn cảm thấy như đã rất lâu. “Đây là trừng phạt, sau này nếu còn nói chuyện khách sáo với ta, nói một câu phạt một cái.” Cảnh Thiều đắc chí cười nói. “Ta…” Mộ Hàm Chương không nói được gì, xoay mặt đi không nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú lại xấu hổ đỏ bừng. Cảnh Thiều thấy hắn như thế, trong lòng chợt rục rịch, nhịn không được hôn hôn lên hai má hắn, sau đó trôi theo gò má xuống cằm, gặm cắn nhè nhẹ trên cổ. “Ưm…” Thân thể Mộ Hàm Chương giật nhẹ, nhịp thở cũng nhanh hơn, “Vương gia… đừng… a~” Cảnh Thiều đã kéo vạt áo hắn ra hôn đến xương quai xanh, nghe vậy liền cắn một cái, “Gọi ta là Thiều!” “Ư…” Mộ Hàm Chương nghe tiếng thở càng lúc càng nặng của hắn, trên đùi cũng cảm giác được thân thể hắn thay đổi, lập tức cứng cả người, “Thiều… đừng…” Giọng nói hắn đầy sợ hãi, Cảnh Thiều ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy khuôn mặt vốn đỏ bừng trắng bệch, không khỏi thở dài, đổ người nằm nghiêng xuống giường. Mộ Hàm Chương mím mím môi, thân là thê tử, từ chối phu quân thân mật đương nhiên là không đúng, nhưng kinh nghiệm đêm đó thật sự quá không hay, dù biết là không đúng, vẫn im lặng không mở miệng, chỉ nắm chặt tấm chăn. Nha hoàn thấy đã đến giờ liền thổi tắt đèn bên ngoài, trong phòng lập tức tối đi, nha hoàn trực đêm bước khẽ vào buông màn xuống, rồi lại nhanh chóng lui ra. Cảnh Thiều tự bình tĩnh lại một chút, chờ nhiệt độ trên người hạ xuống, mới đưa tay kéo người vẫn cứng đờ vào chăn. “Xin lỗi…” Cảnh Thiều nghe thấy người bên cạnh nhẹ giọng nói. Khẽ cong môi trong bóng đêm, ôm hắn vào lòng nói: “Ngủ đi, không sao.” . _quỳ thủy: có tháng _nhân tiểu quỷ đại: trẻ con còn nhỏ nhưng thông minh khôn khéo, nghịch ngợm, nhiều mưu kế _trung tuần: mười ngày giữa tháng. . ______________________________________ rồi, Vương phi thị tẩm xong rồi :)))))))))))))