Đêm hôm hiu hắt ngập tràn sương lạnh gió buốt, ấy vậy mà vẫn có những con người còn có nhã hứng ngồi trong vọng lâu ở ngoài vườn, vừa ăn vặt thưởng trà vừa đàm đạo. Nếu như có người ngẫu nhiên đi ngang qua mà bắt gặp cảnh tượng này, không khéo còn phải bật chửi hai tiếng khùng điên. Nhưng mà ngay từ bản chất họ có phải là con người quái đâu. Thứ duy nhất "giống người" ở bọn họ chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài mà thôi. Vọng lâu trụ tròn có mái vòm hình cung được đặt ngay trung tâm của khu vườn và sơn màu trắng sứ tinh khôi. Trong đây đặt một bộ bàn ghế ngồi đủ 4 người, và bao bọc ở ngoài rìa căn chòi là những băng ghế đá bằng phẳng cũng có thể ngồi lên được. Với vị trí như vậy thì ta không thể không gật gù thừa nhận rằng nơi đây chính là nơi thích hợp nhất để tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của vườn hồng trong cung điện. Nói là vườn hồng thì cũng chưa đủ để miêu tả nó. Loại hoa hồng được trồng ở đây không phải là giống hoa hồng thường thấy ở bất cứ phiên chợ nào, mà đó là một giống hoa vô cùng, vô cùng đặc biệt. Dù cũng là hoa hồng đỏ nhưng nó có thể nở vào mùa đông. Và, cứ mỗi một trăm năm, nó lại trổ bông màu xanh dương thay vì là màu đỏ thường niên. Mùa hồng xanh đương nhiên là mùa đẹp nhất, nhưng bản thân nó khi còn đang màu đỏ cũng đã đẹp nổi bật hơn hẳn so với giống hoa hồng bình thường rồi. Những phiến hoa ôm sát nhau, mượt mà như nhung, khi đỏ như máu, khi xanh như ngọc, không ngừng tỏa ra khắp nơi một mùi hương vừa dịu nhẹ nhưng cũng không kém phần mê hoặc. Tên gọi của nó là Centuria Caerulea. Trên bàn trà, bên cạnh bộ ấm tách bằng thủy tinh trong suốt cho thấy màu đỏ hồng của nước trà với kiểu dáng mềm mại và cổ điển thì còn có một cái tháp để đủ loại bánh ngọt. Những chiếc macaron xinh xắn với nhiều sắc màu khác nhau, hay những cái bánh muffin làm từ chocolate hảo hạng, và cả món panna cotta trái cây nữa. Phu nhân Selina rất thích ăn vặt, nhất là đồ ngọt. Trông thấy gương mặt sáng bừng lên hẳn sau khi cắn một miếng bánh của mẹ mình, Evan biết là một mình bà sẽ có thể xử gọn nguyên một tháp bánh như thế. Còn cậu ư? Dĩ nhiên là cậu không quan tâm đến những thứ như vậy. Nếu như có thể, cậu thà chọn tự thưởng cho mình một chai rượu dâu tằm còn hơn. - Con thấy khu vườn này như thế nào? Một câu hỏi này của Selina đã lôi sự chú ý của cậu trở về. Evan lơ đễnh nhìn xung quanh một vòng rồi nhàn nhạt đáp: - Rất đẹp ạ. Selina không lập tức trả lời, thay vào đó là một cái nhìn nghiền ngẫm. Rồi bà bỗng thở hắt ra một hơi, đầu hơi lắc qua lắc lại, tựa như đối với thằng con trai này của mình, bà cũng hết cách rồi. - Nơi đây từng là chỗ nghỉ ngơi ưa thích của bệ hạ. Không, mẹ tin là tới tận bây giờ, người vẫn rất yêu khu vườn này. - "Bệ hạ", ý mẹ là nữ hoàng? Evan hỏi lại để xác nhận, vì hai chữ bệ hạ này lại khiến cho người khác không biết vị được nhắc tới là đức vua quá cố hay là nữ hoàng đương nhiệm. Selina gật gù và tiếp: - Hồi còn nhỏ, Người và Norman-sama thường cùng nhau ra đây dùng trà chiều. Ngoài ra, thi thoảng còn có cả Marius-sama góp mặt nữa. Ôi... càng nói lại càng thấy hoài niệm mà. Selina vừa nói vừa nhìn ra một hướng xa xăm. Evan cũng dõi theo ánh mắt của bà. Vẫn là khung cảnh của những bụi hoa xanh mơn mởn điểm xuyến lấm tấm màu đỏ nhung, và chẳng còn gì hơn thế nữa cả. Nhưng cậu đoán thứ mình đang nhìn thấy lúc này lại không giống với thứ mà Selina đang thấy. Hẳn là trước mắt bà đang xuất hiện hình bóng của ba người nào đó thật thân quen. - Lúc đó mẹ vẫn chưa là nữ tiên tri, mà chỉ là thị nữ thiếp thân của Người, công chúa Ella. Ông ngoại con cũng chưa phải là trưởng lão mà là tùy tùng thân cận nhất bên người tiên vương Marius. Mẹ và ông đều đứng ở một bên xem bọn họ chơi đùa vui vẻ. Ella từng là một cô bé cực kì hậu đậu, mỗi ngày đều sẽ hù dọa mẹ mấy phen vì khi không lại té sấp mặt. Evan không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe tiếng cười khúc khích của bà. Nói đúng hơn là cậu không biết mình nên nói gì cả. Những cảm xúc ấy của mẹ cậu, cậu vốn không hiểu được, và cậu cũng không muốn đáp lại một cách thờ ơ như thế với bà. Dường như chính Selina cũng hiểu được điều đó, và vì thế, bà tiếp tục: - Nhưng mà nhé, lúc đó khu vườn này vẫn chưa có loại hoa này đâu. Bởi vì đây là sản phẩm do mẹ và Norman-sama cùng nhau tạo ra, để đến sinh thần 18 tuổi của Ella-sama thì dâng tặng cho Người. Cái tên Centuria Caerulea chính là do mẹ nghĩ ra đó. Mẹ vẫn chưa từng quên gương mặt rạng rỡ khi ấy của Người, và chứng kiến được điều đó đã khiến mẹ vô cùng hạnh phúc. Trong lòng của Evan hơi chấn động. Vì lúc bà kể những điều này, trông bà giống như quay trở về thời xuân trẻ, sắc tím biếc ôn nhu lấp lánh trong ánh mắt tựa như một thiếu nữ gặp được tình yêu của đời mình mà không khỏi rung động. Tình... yêu? - Nhưng đó vẫn chưa phải là ngày hạnh phúc nhất của Ella-sama. Ngày mà Người trở nên xinh đẹp nhất, rạng rỡ nhất, chính là ngày Người nhận được lời cầu hôn của Norman-sama. Chính tại khu vườn này, dưới cánh cung ở đằng kia, khi màu đỏ tàn lụi và màu xanh thẫm lên ngôi, Người đã đeo lên ngón áp út của mình chiếc nhẫn cầu hôn đó và lao vào trong vòng tay người đàn ông của đời mình. Nhưng... Nhưng? Evan lại một lần nữa ngạc nhiên khi thấy Selina để lộ một vẻ mặt lạ thường, một vẻ mặt mà, cậu khẳng định, đây là lần đầu tiên cậu thấy ở bà. Mới một giây trước, người đàn bà xinh đẹp này còn cao hứng và vui vẻ biết bao khi hoài niệm chuyện cũ, nhưng bây giờ, trông bà như chực khóc vậy. - Mẹ...? Giọng nói ấm áp và trìu mến của người mẹ, giờ đây đã bị thay thế bởi tiếng nấc nghẹn ngào. - Nhưng... cũng chính là ngày hôm ấy, trái tim của ta như vỡ thành từng mảnh. . . . Cuối cùng, vượt ra ngoài sức tưởng tượng của Evan, cậu lại phải dỗ cho mẹ của mình nín khóc và dìu bà trở về phòng. Selina mặc dù đã hơn một ngàn tuổi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ với tâm hồn mong manh đến đáng ngạc nhiên khi bà cứ nằng nặc đòi con trai ở bên cạnh và trông chừng mình ngủ cho bằng được thì thôi. Khi phu nhân đã say giấc, lúc này Evan mới thả lỏng người và khẽ thở dài. Và rồi cậu nhớ tới những gì mẹ cậu đã giao phó cho mình ban nãy: "Việc chăm sóc cho khu vườn này, mẹ đành nhờ vả con rồi. Và... mẹ muốn con ở yên trong cung điện. Không phải là chuyện gì quan trọng thì đừng ra ngoài." "Tại sao chứ?" "Vì mẹ muốn mẹ con mình bồi dưỡng tình cảm đó huhuhu con không thể chiều mẹ được ư huhuhuhu..." "... Con hiểu rồi, mẹ đừng khóc nữa..." Cậu quyết định không gặng hỏi mục đích thực sự đằng sau bộ dạng ăn vạ bù lu bù loa không ra thể thống gì đó của mẹ mình khi muốn giam lỏng cậu ở đây. Không biết cũng không sao, dù gì thì ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã luôn nghe theo lời mẹ mà không màng tới lý do rồi. Đây cũng chính là chỗ sáng suốt duy nhất của tạo hóa khi lại quyết định cho ra đời tên ác ma này. Nếu như ngay cả Selina cũng không thể quản nổi cậu thì chắc có lẽ bây giờ đã chẳng còn tồn tại cái nơi được gọi là ma giới này nữa đâu. Cho tới khi đã không còn ai ở trong căn phòng ngoại trừ chính nữ tiên tri tóc tím, một lời bộc bạch mới bật ra khỏi đôi môi run rẩy của người đàn bà khốn khổ: - Ta xin lỗi... Thực sự xin lỗi... ****** Hoà bình đã kéo dài không được bao lâu. Chỉ sau vỏn vẹn 10 năm kể từ trận đại chiến thiên - ma lần thứ ba, Thiên đế lại một lần nữa giáng lâm xưng bá thiên hạ. Nhưng lần này, gã không còn đơn thân độc mã trên ngai vàng chí tôn của mình. Bên cạnh gã đã xuất hiện một nhân vật nữa mà đến khi người ta kịp nhận ra được đó là ai, thì ngay cả thời gian để kinh hoàng và oán hận, cũng chẳng còn nữa rồi. Họ chỉ thấp thoáng nghe thấy tiếng gã khoe khoang, rằng nàng ta chính là cô dâu mới của gã, là bảo bối của gã. Là món vũ khí tối thượng sinh ra chỉ để dành riêng cho gã sử dụng. Nàng chính là công chúa của tộc ma cà rồng, vị anh hùng của ma giới đã đánh đuổi quân thiên thần 10 năm về trước. Và vì thế, chẳng ai lại có thể ngờ được rằng, chính nàng sẽ là kẻ một tay san bằng chính vương quốc của mình, quê hương của mình. Thân nàng dính đầy máu tanh của ma tộc, oán hận đeo đuổi theo từng bước chân của nàng mà không ngừng gào thét đòi đền mạng. Ấy vậy mà, nàng chẳng hề quan tâm. Ả không quan tâm. Dù chỉ là một chút. Tựa như ả quả đúng là một món vũ khí huỷ diệt, không hơn không kém. Tựa như cô công chúa anh minh và đầy bản lĩnh của trước đây, hứa hẹn sẽ là nữ hoàng kế nhiệm và trả lại sự phồn vinh cho vùng đất này... chưa hề tồn tại. Tựa như đây mới chính là mục đích mà ả ta được sinh ra. Ả sinh ra để tàn sát và huỷ diệt. Ả sinh ra để mang đến chết chóc và lầm than. Ả trân trân nhìn xuống những kẻ đã từng xem ả như người thân ruột thịt, những kẻ đã từng đầu gối tay ấp với ả, những kẻ đã khế ước với ả, những kẻ đã từng nguyện dâng hiến tất cả vì ả, những kẻ mà ả đã từng thân mật nói lời ngọt ngào đong đầy yêu thương, những kẻ mà ả đã từng quay ngược thời gian để hồi sinh họ từ cõi chết, kẻ đã phải quên đi ả mới có thể tiếp tục sự sống... ... để rồi sau đó, ả khẽ vung tay, và trước mặt đã chẳng còn một ai. Chỉ còn lại một đống tro tàn vương vãi trên nền đất lạnh lẽo bẩn thỉu. Thứ bán nước cho giặc. Kẻ phản bội. Nguỵ quân tử. Đồ khốn nạn. Con điếm lăng loàn. Con mụ điên. Sát thần. Chó chết. Quỷ tha ma bắt... Trước khi bị xoá sổ khỏi cuộc đời, những nạn nhân của ả đã thoá mạ, đã nguyền rủa ả bằng tất cả những cái tên kinh khủng nhất. Đến cả ác ma còn phải ghê tởm ả. Ma giới rộng lớn và đầy rẫy những chủng tộc hùng mạnh đến thế, vậy mà đã bị xoá sổ chỉ trong một đêm. Đó chính là sức mạnh của món bảo vật trong lời sấm truyền. Hoặc là cứu rỗi chúng sinh, hoặc là phá huỷ thiên địa. Cất công nuôi dưỡng và cung phụng ả đến như vậy, cuối cùng lại nhận về một kết cục không thể nào đau thương hơn. Nếu như giết chết ả ngay từ đầu, liệu ngày hôm nay sẽ khác đi chứ? Nhưng trên cõi đời này, hai chữ "nếu như" đó căn bản chính là vô nghĩa. Cô ả thản nhiên quay trở về bên cạnh thiên đế, cặp mắt rực đỏ lập loè và đôi môi nhuộm màu máu của thiên hạ càng tôn lên vẻ đẹp diễm lệ và chết chóc của ả. Thiên đế dịu dàng vuốt ve gương mặt mĩ miều ấy và ngấu nghiến cánh môi của cô ả như một tên nghiện tởm lợm. Rồi gã thì thầm bên tai ả: - Tuyệt đẹp... Chú chim nhỏ của bổn đế quả nhiên là xinh đẹp tuyệt trần...! Ta sẽ rất vui lòng được chứng kiến cảnh tượng này một lần nữa khi chúng ta chinh phạt nhân giới vào sáng mai đấy, bé cưng ạ. Tuy nhiên, ả ma cà rồng lần này không cười rộn lên vì khoái chí như trước nữa. Ả nín lặng, và cho tới khi thiên đế cảm nhận được có gì đó bất thường, ả mới lạnh lùng lên tiếng: - Vậy sao? Thế thì đáng tiếc quá. Ả vòng tay ôm ghì lấy thiên đế vào lòng mình, và vì thế, chẳng còn ai có thể nhìn thấy gương mặt cười gằn đến biến dạng của ả được. Hai con mắt ả trợn trừng và trào ra máu tươi từ khoé mắt, và nụ cười của ả dường như có thể chạm tới cả mang tai. - Thật tiếc... vì ngài sẽ không bao giờ có thể chứng kiến được cảnh tượng đó nữa, thưa bệ hạ đáng kính ạ... - Nàng... nàng nói cái gì— Giọng nói run rẩy thất kinh của đế thượng bị lấn át bởi tiếng cười điên loạn của ả ma cà rồng. Gã nhận ra chuyện đang bắt đầu phát sinh không như ý muốn của mình, và gã cố gắng giãy ra khỏi vòng tay của cô ả. Nhưng gã không thể. Gã vốn đã quen với việc sai khiến ả nghe theo lời của mình mà vô tình quên mất một sự thật: Ả ta được sinh ra để huỷ diệt bất cứ một sự tồn tại nào. Kể cả đế thượng, vua của thiên thần, chúa trời của nhân loại. Kể cả chính ả ta. - Nếu như có kiếp sau... Dường như, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi chỉ nhanh bằng một cái chớp mắt, đôi con ngươi rực đỏ ấy đã trở về một màu xanh trong veo và thuần khiết - thứ sắc xanh nguyên sơ của một thiếu nữ mộng mơ một thời. Không có một tiếng nổ nào oanh động cả đất trời, mà chỉ độc nhất một màu trắng loá lan toả và bao trùm lên tất cả, tựa như toàn bộ quy tắc của thế giới này đã bị xoá đi và trả lại một con số 0 tròn trĩnh. Chẳng cần biết đó là người tốt hay kẻ xấu. Chẳng cần biết đó là kẻ lạ hay người quen. Vạn vật đều hoá thành hư vô. Mia Feralaviere đã huỷ diệt cả thế giới. A/N: Khum. Tui khum đùa đâu. Những diễn biến trên đều là sự thật đó 🥲