Thề Ước Thầm Lặng
Chương 24
Với sự giúp sức của Cian, Lizzy đưa Tara về giường. Simon mở tròn mắt nhìn khi một đợt co thắt mới lan khắp cơ thể Tara.
"Em đã bắt đầu co thắt bao lâu rồi?" Lizzy kéo chăn ra và đặt vài cái gối để đỡ lưng em gái.
"Em không biết. Em đã bị đau lưng suốt mấy ngày qua."
Bà Lora xua các cậu bé ra khỏi phòng, họ cũng vui vẻ khi được ra ngoài. Myra cùng mẹ cô giúp Tara cởi váy trong khi Amber gọi người hầu tới mang thêm gối và nước.
"Chuyện này không thể xảy ra ngay lúc này được", Tara phản đối. "Chúng ta sẽ giúp họ bằng cách nào đây?" Mắt cô mở to hốt hoảng.
"Lo lắng chẳng giúp gì được cho chị lúc này đâu." Myra nắm lấy tay mẹ và nói. Bà khẽ siết chặt tay cô, cho cô biết bà cũng lo lắng.
"Duncan đã hứa sẽ ở đây đón con bọn chị chào đời."
"Và nếu có thể thì anh ta sẽ ở." Lizzy nhìn bà Lora lo lắng khi bụng Tara thắt lại trong một cơn co thắt cổ tử cung khác. Lần này cách lần trước chưa đầy mười phút.
"Ý bác là gì khi bác nói bác không nghe thấy họ?", Todd thì thầm với ông Ian đang ngồi giống anh, lưng dựa vào tường pháo đài của mụ Grainna.
"Tín hiệu đã bị cắt."
"Do mụ Grainna sao?", Todd hỏi.
"Có thể."
Todd nghĩ đến các phương án của họ, tra kiếm vào vỏ và lấy súng ra. "Cháu sẽ vào trước, đạn sẽ làm chúng chậm lại. Hãy yểm hộ cho cháu."
Ông Ian nhìn anh. Todd biết ông không quen nhận lệnh của người khác.
Họ nhích tới mép sân. Nửa tá đàn ông có vũ khí đang tụ tập tại đó. Todd đưa ngón tay lên và thầm đếm ngược từ ba.
Anh khom người tiến tới, cẩn thận nhắm mục tiêu và bắn được hai phát đạn rồi kẻ thù mới nhận ra là chúng đang bị tấn công.
Ông Ian đang đánh một quả bóng lửa về phía một tên đang chạy trong sân. Ngựa hí lên một hồi dài khi nghe tiếng súng. Và trong trạng thái hoảng hốt, chúng vội vã giằng khỏi dậy cương và phóng đi.
Vài tên trong sân bị lôi theo lũ ngựa. Một tên to con và giỏi giang hơn những kẻ còn lại rút kiếm ra, tấn công ông Ian và nhắm vào ông từ phía sau.
Một lời cảnh cáo phát ra từ Todd đã ngăn được thanh gươm giết người. Ông Ian ngã xuống đất và lăn vòng tròn. Tên kia xông vào ông vừa nhanh vừa mạnh, lại một lần nữa đánh ngã ông xuống đất.
Ông Ian choáng váng vì bị ngã. Todd nhìn thấy tên kia nhấc gươm, chuẩn bị đâm xuống phát cuối cùng. Todd cho hắn ăn hai viên đạn trước khi hắn kịp làm thế.
Ông Ian tránh cơ thể sắp gục xuống của hắn, nhảy bật dậy. Lưng áp vào lưng, ông Ian và Todd xoay tròn trong sân.
Hai tên nữa đang lăm lăm cầm gươm. Todd nhắm bắn, súng dội lên. Kẻ thù của anh gầm gừ tiến tới. Todd không có thời gian để lấy vũ khí dự phòng của mình. Với thanh gươm trong tay, anh cầu mong sự tra tấn của Finlay trong những tháng qua sẽ giúp anh sống sót.
Sau lưng anh, ông Ian đọ gươm với một kẻ khác. Todd lắng nghe trận chiến nhưng vẫn dán mắt vào tên đang đứng trước mặt mình. Mắt hắn lóe lên và mặt mũi trở nên dữ tợn.
Lần đầu tiên lưỡi gươm của anh chạm vào gươm kẻ địch, Todd biết mình đang tham gia vào một trận chiến sống còn. Cũng không phải trước kia anh chưa từng có những trận chiến như vậy, chỉ là tên đàn ông đang đâm lưỡi gươm tới rồi lùi lại và thở hổn hển này không hề có dấu hiệu muốn đầu hàng. Giữ vững thế đứng, Todd chống lại kẻ địch, đáp trả tấn công và mài mỏi thể lực của hắn.
Không như Fin, anh không thể dự đoán chuyển động của kẻ địch. Hắn ta xông tới hai lần rồi bổ gươm xuống từ trên đầu, va vào lưỡi gươm của Todd. Trọng lượng của thanh gươm bắt đầu làm vai anh mỏi nhừ. Anh bắt đầu yếu dần. Một cảm giác nhức nhối cháy bỏng xuất hiện ở lưng đi dần lên vai anh.
Anh nghĩ tới Myra, tránh cú đánh của kẻ thù, xoay tròn, và né một đòn tấn công trực diện.
Sau lưng anh, tiếng gầm gừ của ông Ian và kẻ tấn công ông vang lên khắp sân. Từ âm thanh dữ dội đó, Todd biết có người đang bị thương trầm trọng. Anh quyết tâm không nhìn xem ai đã ngã xuống. May cho anh, mắt kẻ thù của anh liếc ra sau lưng, Todd chớp cơ hội đó và đâm gươm qua ngực gã ta.
Vẻ ngạc nhiên xuất hiện trên mặt gã trước khi đôi mắt trở nên trống rỗng. Sợ rằng ông Ian đang nằm chết sau lưng mình, Todd quay phắt lại và nhìn vào khuôn mặt mỉm cười của cha vợ. Đối thủ của ông nằm chết dưới chân.
Duncan tránh mũi tên. Một quả bóng lửa bay qua các ngón tay anh về phía hai kẻ đang bắn tên. Cơn sốc của chúng đối với màn trình diễn ma thuật ấy cho anh lợi thế. Một tên tránh được quả bóng lửa, tên còn lại bị trúng vào người và kêu lên đau đớn.
Sau lưng anh, Fin đang đấu kiếm trên lưng ngựa. Tiếng rít của con chim ưng trên cao thu hút sự chú ý của anh. Kẻ thù của anh đã tấn công.
Fin bị chém một kiếm vào vai. Máu phun ra. Cơn phẫn nộ bùng lên và mặt đất rung lên cùng cơn thịnh nộ của anh.
Ngựa của tên đàn ông đang chiến đấu với Fin hí vang và quăng kẻ cưỡi ngựa xuống đất. Fin nhảy khỏi ngựa của mình và xông vào kẻ thù với sức mạnh chết người.
Duncan và Fin quan sát những tên còn lại chạy trốn.
"Nhìn kìa", Fin chỉ lên trời. Con chim ưng đang bay vòng tròn. "Anh có nghe thấy Tara không?"
Sự sợ hãi bò khắp xương sống Duncan. "Nay, không gì cả. Simon có vẻ không còn kiểm soát con chim ưng nữa."
"Anh nghĩ có chuyện gì đã xảy ra?"
Quai hàm Duncan nghiến chặt. Anh không chắc nữa. Anh chỉ biết mình cần quay lại pháo đài như thể ác quỷ đang bám sát gót vậy.
Cha và Todd gặp họ ở cánh cổng xập xệ. Đối thủ của họ đã chết hoặc đang chạy trốn khắp các ngọn đồi. Chỉ có những con gà và vài chồng cỏ khô đang cháy nằm sót lại.
Sóng vai nhau, họ đi tìm mụ phù thủy.
"Chúng đang tới", Steel báo cáo với mụ Grainna.
"Cứ để chúng tới", mụ ta nói tràn đầy tự tin. Mụ ta túm váy lại và đi lên cầu thang đổ nát tới đỉnh chóp cao nhất.
"Chúng ta không có cách nào để thoát khỏi chúng khi ở trên này", Steel cảnh báo.
Mụ ta lờ câu nói của hắn và tiếp tục đi. Khi đã ra bên ngoài, đối diện với bầu trời, mụ Grainna bắt mây rẽ ra để mặt trời chiếu xuống người mụ .
Mắt của Fin, Duncan, Todd và ông Ian đều trừng trừng nhìn lên mụ ta.
Bộ váy đen xì của mụ phủ bóng xuống bọn họ. Họ có run rẩy sợ hãi hay không? Mụ cố gắng xâm nhập vào suy nghĩ của họ, nhưng không thể phá vỡ rào cản của họ. Tóc mụ bay điên loạn quanh cơ thể khi mụ bắt đầu rú lên cười.
Sỹ quan Blakely đổi chân nhưng không quay mặt đi chỗ khác. Hắn sẽ là kẻ dễ trừ khử nhất.
"Bọn ngươi nghĩ bọn ngươi sẽ chiến thắng", mụ ta nói, át đi cơn gió đang rít gào.
"Khi thế giới thoát khỏi ngươi thì chúng ta mới chiến thắng", Duncan hét trả. Dùng cả hai bàn tay, anh đẩy một quả bóng lửa có chu vi một mét về hướng mụ ta.
Lũ ngốc. Mụ gạt quả bóng đi như thể nó chẳng khác gì một con ruồi. Quả bóng lửa rơi xuống tòa nhà mụ đang đứng. Tiếng cười của mụ vang lên the thé trên căn nhà đang bốc cháy.
Mụ Grainna xoắn ngón tay, chờ tất cả bọn chúng ngã xuống vì thiếu không khí trong phổi.
Blakely ôm lấy họng, nhưng thay vì vùng vẫy cố hít thở, anh thò tay vào trong túi áo, lấy ra một chiếc bùa hộ mạng sáng lấp lánh. Anh hít một hơi thật sâu trước khi nở nụ cười tự mãn với mụ ta.
Fin, Duncan, và cả ông Ian cũng hoặc ôm cổ hoặc lấy ra một vật thể sáng lấp lánh.
Nụ cười của Grainna tắt ngóm, mụ nghiến răng giận dữ.
Với một tiếng rít, mụ ta chui sâu vào trong trái tim đen tối của mình và bung ra toàn bộ quyền năng bóng tối. Mụ ta vung tay lên trời, bắt mọi người quỳ gối xuống.
Nụ cười vênh váo trên mặt Fin càng khiến mụ ta hăng máu hơn.
Blakely nhìn xung quanh, mụ Grainna tập trung toàn bộ sức mạnh vào anh.
Duncan mỉm cười và ông Ian trụ vững hai chân. Fin nhắm mắt lại khi mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Mặt đất rung lên khi Fin dang hai tay ra và những bức tường nâng đỡ mụ Grainna bắt đầu đổ sụp xuống.
"Giữ chắc đấy", anh bảo gia đình mình. Lời cảnh báo của anh hầu như bị át đi bởi tiếng đất đá rơi xuống ầm rầm từ tòa nhà nơi mụ Grainna và Steel đang đứng.
"Quái quỷ thật!", Blakely cảm thán.
Steel kéo mụ khỏi bức tường và giữ mụ khỏi bị rơi xuống đất. "Giờ làm gì?", Steel hỏi.
Mụ Grainna trừng mắt nhìn đám kẻ thù đang tự mãn trước thất bại ngắn ngủi của mụ. "Chuyện này chưa kết thúc đâu", mụ cảnh cáo.
Ánh mắt mở to đầy lo lắng của Steel quét qua bọn họ. Hắn ôm đầu khi gạch đá tiếp tục rơi xuống.
Mụ Grainna nắm chặt lấy họng Michael và xoay hắn về phía mình.
Mắt hắn mở to hoảng hốt khi mụ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dò hỏi của hắn. Hắn vùng vẫy chống lại mụ nhưng sức mạnh của mụ làm hắn đóng đinh tại chỗ.
Mình bất tử, hắn thét lên trong đầu.
"Ngươi thực sự nghĩ rằng ta sẽ chia sẻ món quà đó với ngươi sao?", mụ Grainna châm chọc hắn.
Ánh sáng trong mắt hắn bắt đầu mờ dần khi mụ tiếp tục ngăn không khí tràn vào phổi hắn.
"Ngươi chẳng là gì ngoài một gã ngốc." Móng tay của mụ Grainna đâm vào cổ hắn. Mụ ép môi lên môi hắn để cưới đoạt hơi thở cuối cùng của hắn. Cơ thể hắn cong lên bên cạnh mụ, và cùng với cái chết của hắn, sức sống của hắn lấp đầy cơ thể mụ, trao cho mụ trí tuệ, quyền năng và toàn bộ sức mạnh của hắn.
Trên đầu, con chim ưng rít lên. Thay vì xâm nhập vào đầu và bắt nó thuận theo ý chí của mụ, mụ dang rộng đôi tay.
Chiếc váy mà mụ mặc bay bồng bềnh trên mặt đất khi các đường nét của mụ biến đổi. Đen như quạ, với sức mạnh và tốc độ của chim ưng, mụ biến đổi từ người thành chim.
Mụ bay lên trời, hét lên đắc thắng. Bên dưới, vẻ mặt chết khiếp của lũ MacCoinnich và Blakely làm tâm hồn đen tối của mụ tràn ngập tự hào.
"Chúa ơi", mụ nghe thấy ông Ian kêu lên trước khi bay đi.
Tara hét lên. Mồ hôi chảy thành dòng trên lông mày của cô, hơi thở của cô bật ra thành từng tiếng thở dốc ngắn. "Khỉ, khỉ, khỉ gió!"
Liz giấu nụ cười tự mãn của mình lại khi cô hầu đỏ bừng mặt trước ngôn ngữ của Tara. "Không lâu nữa đâu, Tara."
"Không… Nếu… Không… Có… Duncan!"
"Em đã trì hoãn quá lâu rồi."
Myra quỳ gối ở chân giường cùng mẹ cô. Đầu của đứa trẻ sơ sinh bắt đầu lộ ra.
"Con phải đẩy đi", bà Lora hướng dẫn.
"Không!", Tara hét lên một cách kích động. Đầu cô quay trái quay phải trên chồng gối bày tỏ thái độ phản kháng.
"Chết tiệt, Tara!", Liz mắng thẳng vào mặt cô. "Đẩy đi!"
"Đứa bé phải chào đời, chị không thể chờ anh Duncan được."
"Lora", Tara nói giữa những tràng thở. "Mẹ có nghe được họ không?"
Bà Lora lắc đầu. Quá trình lâm bồn của Tara đã kéo dài cả đêm và trọn một ngày hôm sau. Mặt trời đã bắt đầu lặn rồi.
Vì Tara bị phân tâm, họ không thể kết nối với nhóm đàn ông. "Họ ở cách đây gần ba ngày đường, cho dù họ có quay lại ngay thời điểm chúng ta mất kết nối thì cũng không về kịp đâu. Con phải đẩy đi."
Một cơn đau khác cuốn lấy cô, làm phổi cô phát ra một tiếng thét. "Chết tiệt, Duncan, lê xác về nhà mau!" Cô hít thở trong cơn co thắt kế tiếp.
Ba mươi phút khó khăn dài đằng đẵng trôi qua trước khi Tara đầu hàng và bắt đầu đẩy. Myra giữ vai cô và nói những lời động viên.
Tara nắm chặt tay Lizzy khi cô căng người lên với nỗ lực đưa con mình đến với thế giới này.
Một tiếng cạch lớn phát ra từ đại sảnh, tiếng vọng của nó làm rung chuyển mọi bức tường của pháo đài. Bà Lora nhìn Amber ra hiệu cho cô tìm hiểu xem điều gì đã gây ra âm thanh đó.
"Được rồi, Tara, đây rồi. Đẩy đi."
Cơn co thắt kế tiếp đến một cách khó khăn. Tất cả mọi người nín thở quan sát.
Tara dồn hết sức lực còn lại vào cơn co thắt.
Myra bật dậy khi cửa mở ra và Duncan lao vội vào phòng. Mặt anh nhăn nhúm vì lo lắng rồi lập tức trở nên sửng sốt trước những gì anh thấy. Vợ anh nhìn vào mắt anh trong giây lát trước khi hít một hơi và đẩy đứa bé ra, đưa nó đến với thế giới.
Suốt cả quãng đời còn lại của mình, Myra sẽ không bao giờ quên vẻ mặt của Duncan khi con trai anh chào đời và tiếng khóc của đứa bé vang lên khắp phòng.
Cô hầu vội vã đưa cho bà Lora một tấm chăn.
Tara ngã phịch xuống giường, cố gắng hít thở.
Duncan lảo đảo bước hai bước về phía cô. Khi Tara nhìn anh và chìa một bàn tay ra, anh ngã gục xuống bên cạnh cô. "Anh đã về nhanh hết mức có thể."
Bà Lora đưa cái bọc cho Tara. "Đây là một bé trai, một bé trai xinh xắn, khỏe mạnh."
Hai vợ chồng gục đầu vào nhau.
Myra nén nước mắt lại và lặng lẽ rời phòng cùng mẹ Lora.
Myra chạy trên hành lang, tìm kiếm Todd. "Họ đâu rồi?", cô hỏi một cô hầu đi ngang qua.
"Ai cơ, thưa tiểu thư?"
"Duncan đã quay lại. Những người khác đâu?"
"Trong sân…"
Myra xông qua cửa. Todd đang phủi bụi khỏi quần. Anh còn lành lặn. Sống sót.
Cô thấy cha vỗ lưng anh và Fin mỉm cười. Tất cả bọn họ đều đã trở về nhà. An toàn.
Cô vội vàng cảm ơn Chúa trước chạy tới chỗ anh. Một tiếng kêu là lời cảnh báo duy nhất cho anh trước khi cô quăng mình vào vòng tay anh.
"Anh đã về." Cánh tay anh ôm trọn lấy cô, và lần đầu tiên trong suốt mấy ngày vừa qua, cơ thể cô thả lỏng dần.
Todd lùi ra sau và lau nước mắt cho cô. "Giờ anh đã có người khiến anh phải quay về nhà."
"Em yêu anh."
Anh hôn cô nồng cháy trước khi đáp trả tình cảm của cô.
"Đi nào." Myra dẫn anh về phía cửa nơi cha cô và Fin vừa đi tới.
Bà Lora đang xuống cầu thang khi họ bước vào hành lang. Một tiếng kêu từ bên trên cho cánh đàn ông biết về đứa trẻ mới chào đời.
Mặt ông Ian tươi cười rạng rỡ. "Sao?", ông hỏi vợ mình.
"Một bé trai. Tara và Duncan có một bé trai."
Simon hấp tấp đi xuống cầu thang, qua chỗ mẹ mình và lao vào vòng tay của Fin. "Chú đã làm được rồi."
"Chú đã bảo cháu là chú sẽ làm được mà." Fin cười, nhìn xuống đầu cậu bé đang ôm chặt lấy eo mình.
"Chuyện gì vậy?", Simon hỏi, nhận thấy máu đang rỉ ra từ vết thương trên cánh tay Fin.
"Không có gì, ổn cả thôi."
Liz đối diện với họ, nhăn mặt. "Anh cần băng bó chỗ đó đi."
Fin mỉm cười với cô, "Cái gì thế? Lo lắng cho sức khỏe của tôi à, Elizabeth?".
Cô lùi lại.
Anh cười tự mãn.
"Sao cũng được, MacCoinnich, bị nhiễm trùng, hoại tử, mất một tay đi. Tôi quan tâm làm gì?" Cô quay người bỏ đi.
Tiếng cười khẽ của anh làm cô dừng bước. "Cô có quan tâm đấy", anh lầm bầm.
Myra liếc nhìn Todd và tự hỏi liệu anh có chú ý đến sự căng thẳng giữa hai người họ như cô không.
Ông Ian mỉm cười với gia đình mình. "Fin, đi trị thương và ngừng ngay trò cãi nhau vặt của con đi. Tối nay chúng ta sẽ ăn mừng", ông tuyên bố.
"Vậy mụ Grainna đã chết rồi hả?", bà Lora hỏi.
Nhóm đàn ông nhìn nhau, nỗi đau khổ hằn sâu trên gương mặt họ.
"Ôi." Bà Lora liếc nhìn chồng. "Vậy chúng ta sẽ ăn mừng trước nhé."
"Nay, em yêu. Tối nay chúng ta sẽ ăn mừng một sự sống mới vừa được đưa tới gia đình này. Và cả lễ đính hôn của ngài Blakely cùng Myra nữa." Ông hôn môi lo âu của bà Lora. "Tối nay, chúng ta sẽ ăn mừng."
Todd kéo Myra lại gần. "Vậy đính hôn cũng giống như kết hôn phải không?"
"Aye", cô bảo anh.
"Thế tức là chúng ta sẽ kết hôn được mấy ngày rồi nhỉ, năm à?"
Myra nhìn anh bối rối. "Aye."
Anh vo đôi găng tay đang cầm lại và ném chúng cho ông Ian, ông ngạc nhiên bắt lấy nó. Không kiểu cách, anh cúi xuống và bế Myra trong vòng tay.
"Todd, anh đang làm gì đấy?"
"Đền bù quãng thời gian đã mất của chúng ta." Anh mỉm cười nhìn cô. "Chúng ta sẽ ăn mừng tuần trăng mật của mình." Anh gật đầu với Fin, người đang cười khúc khích. "Gặp cha sau một tuần nữa nhé." Anh nháy mắt với cha, người đang đứng há hốc miệng.
Ông Ian quan sát con gái mình biến mất trên cầu thang trong vòng tay của chồng. "Tối nay chúng ta sẽ ăn mừng." Tim ông căng tràn niềm tự hào.
Ông cố ngăn suy nghĩ kế tiếp của mình lại, nhưng vô ích.
Ngày mai chúng ta sẽ chiến đấu.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
43 chương
10 chương
522 chương
86 chương
95 chương
9 chương