Thế tử phi phúc hắc
Chương 7 : Trừng trị
Thủy Linh Lung lạnh lùng cười, cố ý làm rơi túi thơm xuống đất, sau đó vội vàng nghiêng người, ngồi xổm xuống nhặt.
Thủy Linh Nguyệt cực kỳ sợ hãi! Muốn rút tay về nhưng không kịp, nàng ta lảo đảo, hai tay đưa về phía Thủy Linh Khê.
"A ——" Thủy Linh Khê hét thảm một tiếng, lăn xuống bậc thềm.
"A ——" Thủy Linh Thanh và Thủy Linh Ngữ cũng hét theo, Thủy Linh Khê là đối tượng được bảo vệ hàng đầu của phủ Thượng Thư, nàng ta có xảy ra chuyện gì bất trắc thì cả phụ Thượng Thư đều sẽ gặp họa! Các nàng còn nhớ mang máng, hồi nhỏ Thủy Linh Khê không cẩn thận bị tam đệ đẩy xuống nước, hôn mê ba ngày ba đêm, người của phủ Thừa Tướng suýt hủy cả phủ Thượng Thư, phụ thân vì bình ổn lửa giận của phủ Thừa Tướng mà đánh tam đệ năm đó mới năm tuổi một trận, kết quả, đêm đó tam đệ sốt cao, mấy ngày sau thì chết yểu.
Chuyện này Thủy Linh Lung cũng có nghe nói, nếu vừa rồi nàng không né tránh thì nhất định sẽ bị Thủy Linh Nguyệt đẩy trúng, kết quả sẽ biến thành nàng đẩy ngã Thủy Linh Khê, nàng bị làm sao không quan trọng, quan trọng là Thủy Linh Khê bị thương, như vậy Tần Phương Nghi chắc chắn sẽ không tha cho nàng. Một hòn đá ném hai chim, ý tưởng không tồi, đáng tiếc, Thủy Linh Nguyệt tính kế nhầm người rồi!
Chỉ có điều Thủy Linh Khê phải hôn đất, nàng vẫn rất vui!
Đáy mắt Thủy Linh Lung thoáng qua ý cười, nàng chạy xuống bậc thềm, ôm Thủy Linh Khê đang đau đến ứa mồ hôi lạnh vào ngực, sau đó nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thủy Linh Nguyệt, trách cứ nói: "Tứ muội muội! Tại sao muội lại đẩy Nhị muội muội?"
"Ta... Không... Ta không..." Thủy Linh Nguyệt muốn nói là không phải nàng ta nhưng nhất định Thủy Linh Khê sẽ cảm thấy nàng ta đang ngụy biện. Tại sao có thể như vậy? Con tiện nha đầu kia sao có thể tránh thoát? Nếu nàng không né tránh thì nàng ta có thể nói, ta chỉ vỗ nhẹ vào lưng nàng thôi, ai biết nàng lại đột nhiên lao ra đụng phải nhị tỷ tỷ? Người khác có lẽ không rõ, nhưng nàng ta biết Thủy Linh Khê đoạt vị trí thái tử phi của Thủy Linh Lung, đại phu nhân sẽ cho là Thủy Linh Lung ghi hận trong lòng, chờ thời cơ trả thù! Nhưng bây giờ ——
"Linh Khê ——" Tần Phương Nghi nghe tin chạy tới liền thấy Thủy Linh Khê yếu ớt tựa vào lòng Thủy Linh Lung, tay phải bị trầy, chảy ra chút máu tươi, tim bà ta bỗng chốc hóa đá, nặng trịch, đau nhói! Đứa con gái này, bà ta nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, chưa bao giờ để nó mất một sợi tóc, bây giờ con gái bị người khác làm ngã thành thảm trạng như vậy, đúng là tức chết bà ta mà!
"Mẫu thân." Hốc mắt Thủy Linh Khê hoen đỏ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đau chết mất!
Tần Phương Nghi ôm con gái đang ở trong tay Thủy Linh Lung vào lòng, vừa vuốt mặt nàng ta, vừa lạnh giọng hỏi mấy người đang đứng phía hành lang: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Là ai đẩy nhị tiểu thư?"
"Là tứ tỷ tỷ." Thủy Linh Thanh vừa mở miệng, Thủy Linh Ngũ liền nắm chặt cổ tay trắng noãn của nàng ta, ý bảo nàng ta chớ có lên tiếng. Thật ra khi thấy bộ dạng câm như hến của Thủy Linh Nguyệt, đại phu nhân đã đoán ra nàng ta là kẻ gây ra, dù các nàng không nói, Thủy Linh Nguyệt cũng khó thoát khỏi lửa giận của bà ta, nhưng Thủy Linh Thanh nói thật cũng đã vô hình đắc tội với Thủy Linh Nguyệt.
Tần Phương Nghi sẵng giọng, hỏi Thủy Linh Lung: "Là tứ muội muội của ngươi đẩy à?"
"Con thấy đúng là như vậy." Thủy Linh Lung không sợ đắc tội với Thủy Linh Nguyệt, kiếp trước nàng ta cũng không ít lần ngáng chân nàng.
Nương của nàng ta là quý thiếp thì sao? Chẳng lẽ không phải thiếp? Nàng ta còn lâu mới có dũng khí đối kháng chính diện với thê thất, cả người Thủy Linh Nguyệt phát run, ấp úng nói: "Con... Con... Con không cố ý... Con... Con bị vấp ngã, nên... Nên không cẩn thận đụng vào nhị tỷ tỷ. Thật ra, nếu không phải đại tỷ tỷ đột nhiên ngồi xổm xuống nhặt đồ thì con cũng sẽ không đụng vào nhị tỷ tỷ! Bởi vì, ở trước con vốn là đại tỷ tỷ!"
Nói xong, nàng ta thấy rất hợp lý, nhất định là Thủy Linh Lung cố ý né tránh.
Thủy Linh Lung nghi hoặc, chớp chớp đôi mắt sáng lấp láng: "Tứ muội muội, ý của muội là muội vốn muốn đụng ta, kết quả là nhầm lẫn nên mới đụng vào nhị muội muội phải không?"
"Ta..." Thủy Linh Nguyệt hít vào một cái: "Tiện nha đầu, ngươi đừng nói bậy!"
"Tiện nha đầu? Lời này là ai dạy ngươi? Các ngươi đều là thiên kim của phủ Thượng Thư, tại sao lại phân biệt như thế? Lúc này ở trước mặt ta, ngươi còn dám nhục mạ trưởng tỷ, thật không biết ở sau lưng ngươi sẽ ức hiếp các tỷ muội khác thế nào!" Tần Phương Nghi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm Thủy Linh Nguyệt một cái, đúng là vô dụng! Bà ta là mẹ cả, thứ nữ đức hạnh không tốt, truyền ra chẳng phải là bà ta không biết dạy sao?
Thủy Linh Khê nức nức nở nở, khóc lê hoa đái vũ [1], Tần Phương Nghi đau lòng muốn chết, bà ta nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Hành vi ưu nhã thanh nhàn, hành động độ lượng hiểu biết liêm sỉ, chính là phụ đức; không hỗn xược nói bậy, lựa lời mà nói, biết đúng mà dừng, chính là phụ ngôn. Không phải ta đã mời người về dạy dỗ ngươi rồi sao? Nhìn xem phụ đức, phụ ngôn ngươi đã học thành cái quỷ gì rồi? Đêm nay, ngươi phải quỳ ở từ đường chép Nữ Giới, chép đến bao giờ hiểu thì thôi!"
[1] Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Cái gì? Đêm lạnh như vậy mà bắt nàng ta quỳ ở từ đường? Còn phải chép Nữ Giới?
"Mẫu thân! Mẫu thân! Con thật sự không cố ý! Mẫu thân ——" Thủy Linh Nguyệt nói xong định quỳ xuống, nhưng Thi Tình và Họa Ý không cho nàng ta cơ hội này, hai người tiến lên giữ lấy nàng ta, không chút lưu tình kéo ra khỏi Trường Nhạc hiên.
Thủy Linh Khê bị thương, Tần Phương Nghi chẳng còn tâm tình mà dùng bữa nữa, bà ta để nhóm thứ nữ về sân viện của mình rồi lập tức cho người vào cung mời thái y đến chẩn trị cho Thủy Linh Khê.
Ra khỏi Trường Nhạc Hiên, Thủy Linh Lung gọi Thủy Linh Thanh lại, rồi để Chung ma ma đưa sấp gấm cẩm vân màu tím nhạt cho nàng ta: "Ta cảm thấy màu sắc này rất hợp với muội."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Linh Thanh đỏ lên, nhút nhát cự tuyệt: "Muội... Muội có hai sấp, đủ mặc rồi."
Thủy Linh Lung nhìn sấp vải sa tanh màu đỏ sậm trong tay Phúc Nhi, cười nói: "Phùng di nương mặc cái này chắc chắn sẽ rất đẹp."
Mặt Thủy Linh Thanh càng đỏ hơn, sấp vải sa tanh màu đỏ sậm kia đúng là lấy cho Phùng di nương, Phùng di nương là tiện thiếp, cuộc sống tương đối kham khổ, đã rất lâu không có quần áo mới rồi.
"Đúng là một đứa bé hiếu thuận." Thật giống Thanh Nhi của nàng! Ngay cả kết cục ở kiếp trước cũng giống, kiếp trước, Thủy Linh Thanh bị đại phu nhân gả cho một quan viên hơn sáu mươi tuổi làm vợ kế, bị thiếp thất hãm hại, nàng ta sinh non ba lần, cuối cùng tinh thần suy sụp, phóng hỏa tự sát. Đời này, nàng được trọng sinh, vận mệnh của nàng ta có phải cũng sẽ thay đổi không? Thủy Linh Lung vươn tay thăm dò, xoa xoa mặt của Thủy Linh Thanh: "Mẫu thân có chuẩn bị vải riêng cho ta, ta mặc không hết, muội đừng khách khí."
Tay của đại tỷ tỷ rất lạnh nhưng rất thoải mái, thật giống tay nương. Thủy Linh Thanh vốn định cự tuyệt nhưng làm thế nào cũng không thể nói ra lời, nàng quỳ gối khẽ chào, mặt mày mỉm cười nói: "Cảm ơn đại tỷ tỷ!"
Sau khi Thủy Linh Thanh và Phúc Nhi đi rồi, Chung ma ma mới nghi hoặc nói: "Tiểu thư, Tần Phương Nghi cho người vải riêng từ bao giờ thế?"
Thủy Linh Lung vuốt ve hộp trang sức, nhàn nhạt nói: "Trang sức quý báu như vậy mà không có quần áo xứng tầm sao được? Xem đi, vải mới sẽ được đưa đến Linh Hương viện nhanh thôi."
Vì sao Tần Phương Nghi lại đối xử tốt với tiểu thư vậy? Rốt cuộc bà ta muốn làm gì? Chung ma ma gãi đầu: "Nô tì không hiểu, tại sao lại phải đưa trang sức trước khi đưa vải? Chẳng lẽ... Tần Phương Nghi cố ý khơi nào sự ghen tị của tứ tiểu thư với người?"
"Khơi mào sự ghen tị của Thủy Linh Nguyệt với ta là thật, thật tình đưa trang sức cho ta cũng không phải là giả." Trong đôi mắt lạnh lùng như u nguyệt của Thủy Linh Lung thoáng qua tia đùa cợt: "Nhìn Thủy Linh Nguyệt đi, ở mặt ngoài là Tần Phương Nghi muốn mượn tay Thủy Linh Nguyệt hãm hại ta, thật ra, bà ta muốn kích Thủy Linh Nguyệt phạm sai lầm, thứ bà ta muốn hành hạ chính là tâm của Chu di nương."
"A?" Chung ma ma ngạc nhiên.
Thủy Linh Lung lạnh nhạt cười: "Tối hôm qua, phụ thân ngủ lại ở sân của Chu di nương."
Chung ma ma tỉnh ngộ, thì ra là thế! "Tiểu thư, vì sao người lại đưa vải cho ngũ tiểu thư? Không phải là người động lòng thương sót với nàng chứ?"
Lòng thương sót? Việc nặng một đời, nàng đã sớm không còn tâm rồi. Đời này, nguyện vọng lớn nhất của nàng chính là đoạt lại tất cả những thứ thuộc về Đổng Giai thị, giẫm nát Tần Phương Nghi và Thủy Linh Khê dưới chân!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
49 chương
170 chương
5 chương
105 chương
51 chương
20 chương
35 chương