Thế tử phi phúc hắc
Chương 4 : Cho ngươi đau lòng chết
Trường Nhạc hiên.
Thủy Linh Khê nằm trong lòng Tần Phương Nghi, lệ rơi đầy mặt: "Mẫu thân, thật sự không tìm được ư? Đó là thái tử điện hạ tặng mà! Mất rồi thì phải làm sao?"
Bởi vì là thái tử tặng nên nàng ta mới yêu quý, Tôn ma ma mới không dám chậm trễ mà trách cứ Thủy Linh Lung.
Đương nhiên, Thủy Linh Khê chính là người dạy con vẹt nói mấy chữ kia, dùng để mắng Thủy Linh Lung rất đã! Một tiện nha đầu thứ xuất lại là tỷ tỷ của nàng ta, nghĩ đến thôi cũng đã thấy tức giận!
Tần Phương Nghi nhìn đứa con gái xinh đẹp, dù khóc vẫn rất quyến rũ động lòng người của mình, chậm rãi mở miệng: "Đã tìm được về hết, chỉ thiếu mỗi nó, có khi nó đã bay ra khỏi phủ Thượng Thư rồi."
"Nhưng nó là thái tử điện hạ tặng, con làm mất rồi, có phải thái tử sẽ nghĩ con không nhiệt tình với hắn không?"
"Con bé ngốc, từ trước tới giờ ta luôn tìm mọi cách để con lấy lòng hắn, đơn giản là vì sợ Thủy Linh Lung không chịu giao ngọc bội ra, nếu con và thái tử điện hạ tình đầu ý hợp sẽ có lợi với con hơn. Nhưng bây giờ thì sao, ngọc bội đã ở trong tay chúng ta, đây là hoàng thượng tứ hôn, thái tử điện hạ muốn đổi ý cũng không được."
Thủy Linh Khê nghe xong, tiếng khóc ngừng dần, ngượng ngùng cúi đầu cười yếu ớt, hai gò má trắng nõn đỏ bừng như vầng sáng đỏ trên nền tuyết trắng, một chữ "Đẹp" nào có thể thể nói hết?
"Đương nhiên, ta nói như vậy không phải là để con không coi thái tử ra gì, dù sao gả vào phủ Thái Tử chính là bước đầu tiên, nắm giữ lòng của một nam nhân, sinh con nối dõi, đi lên vị trí hoàng hậu mới là mục tiêu của con, vì thế, con cần phải nắm chặt thái tử trong tay! Còn con vẹt kia, ta sẽ nói cậu của con đi mua một con khác giống hệt về."
Nói đến đây, lòng Tần Phương Nghi đau như cắt, loại vẹt da hổ này ở Đại Chu không tầm thường chút nào, không có một ngàn lượng bạc thì còn lâu mới mua được! Tính cả chỗ hoa bị giẫm nát thì hôm nay bà ta phải tổn thất gần ba ngàn lượng bạc! Còn cộng thêm một ma ma theo bà ta ba mươi năm nữa!
Đúng là rất bất thường!
Nếu nói là Thủy Linh Lung cố ý thì bà ta không tin, một dã nha đầu ở nông thôn sao có thể có năng lực như thế? Nhưng nếu không phải cố ý thì tại sao vừa về đã khiến sân viện của bà ta gà chó không yên?
Tần Phương Nghi day huyệt thái dương, đáy mắt loé lên: "Sợ là gần đây đã đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ nên mới xúi quẩy như vậy, phải lên chùa dâng hương mới được."
"Phu nhân, lão gia nói đêm nay không cần để cửa cho hắn, hắn sẽ nghỉ ở chỗ của Chu di nương." Thủy Linh Khê vừa đi thì Thi Tình vén rèm tiến vào, nhỏ giọng bẩm báo.
Rõ ràng lão gia đã nói là đêm nay sẽ tới ——
Tần Phương Nghi nhướn mày: "Ta biết rồi, khóa cửa lại đi."
"Vâng."
"Đợi chút!" Tần Phương Nghi ngắm nhìn cây trâm trong tay, "Từ ngày mai trở đi, cho nó ăn thịt!"
Lão gia thế nhưng lại vì con tiểu tiện nhân kia mà nổi giận với bà ta, như vậy thì tạm thời bà ta sẽ không để con nhỏ đó phải khó chịu.
Trong phòng bếp của Linh Hương viện, Chung ma ma và Thủy Linh Lung đang rất bận rộn.
Chung ma ma cười hề hề nói: "Lâu lắm rồi nô tì không nấu súp chim bồ câu, không biết còn ngon như trước không."
Thủy Linh Lung bỡn cợt cười: "Chung ma ma, tay nghề của ngươi đương nhiên là rất tốt, ta rất thích."
Cười nói xong, Thủy Linh Lung mổ rửa con chim sạch sẽ, moi nội tạng, rồi đưa cho Chung ma ma.
Chung ma ma nấu nó trong nước sôi khoảng nửa khắc [1], sau đó vớt lên để ráo nước.
[1] 1 khắc = 15 phút.
Tiếp đó, Chung ma ma ngâm dưa chua và gừng trong nước, rửa sạch sẽ, cắt nhỏ. Đậu phụ cũng được rửa qua.
Làm xong những việc này, nồi nước cũng vừa sôi, Chung ma ma cho dưa chua, gừng và chim vào, đợi nước sôi lần nữa thì ninh thịt cho nhừ, cuối cùng cho đậu phụ vào, lại bỏ thêm chút muối, món súp này mới xem như đại công cáo thành [2].
[2] Đại công cáo thành: Chỉ một ai đó cuối cùng cũng thành công trong một việc gì đó.
Nghe nói công hiệu của súp chim bồ câu là: kiện tì khai vị, thanh nhiệt sinh tân. Thủy Linh Lung nghĩ, cùng là loài lông vũ, công hiệu của con vẹt này chắc cũng không tồi đâu.
"Siêu độ" cho con vẹt xấu số xong, Thủy Linh Lung đứng dậy đi đến chỗ của lão phu nhân ở Phúc Thọ viện, lão phu nhân phái Vương ma ma đi tiếp nàng, bất luận thế nào nàng cũng phải nói một tiếng cảm ơn với bà.
Lão phu nhân bị ho lao, thuộc loại bệnh truyền nhiễm, bởi vậy gần đây chỉ có Phỉ Thúy hầu hạ lão phu nhân, Hổ Phách và Vương ma ma đều dùng khăn tay che mũi.
Thủy Linh Lung đứng ở cửa phòng ngủ, chờ lão phu nhân gọi vào.
"Đại tiểu thư, nô vì đã truyền đạt tâm ý của người, lão phu nhân đang uống thuốc, phải cần chút thời gian, trời đông giá rét, người trở về đi, ngày khác lại đến thỉnh an lão phu nhân." Phỉ Thúy, một nha đầu mi thanh mục tú [3] nhắc lại chi tiết lời nói của lão phu nhân.
[3] Mi thanh mục tú: Mày xinh mắt đẹp.
"Ta chờ lão phu nhân uống thuốc xong, dập đầu với người đã rồi mới đi." Thủy Linh Lung lộ ra nụ cười hồn nhiên của một thiếu nữ người lăm tuổi.
Phỉ Thúy không nói nhiều, rõ ràng nàng có thể mời Thủy Linh Lung vào căn phòng ấm áp bên trong chờ, nhưng nàng chỉ mỉm cười, xoay người đi vào.
Bây giờ đã là ban đêm, trăng non treo trên cành, gió lạnh thổi qua như một lưỡi hái sắc bén, Thủy Linh Lung nắm vạt áo thật chặt, đầu ngón chân giật giật hóa giải cảm giác chết lặng do khí lạnh mang lại. Kiếp trước khi đánh giặc, nàng còn nằm sấp trong tuyết một đêm, chút khó khăn hiện giờ căn bản không được xem là khó khăn.
Hai khắc sau, cửa bị Vương ma ma đẩy ra, bà cho Thủy Linh Lung một ánh mắt tán thưởng, nói: "Lão phu nhân đã uống thuốc xong, đại tiểu thư bịt khăn rồi theo nô tì vào đi."
Tính truyền nhiễm của ho lao thật ra không lớn như vậy, nếu không tiếp xúc với dịch thể của người bệnh thì sẽ không bị truyền nhiễm. Thủy Linh Lung cười nói: "Không cần, ta lớn như vậy rồi, tổ mẫu [4] còn chưa từng gặp ta mà."
[4] Tổ mẫu: Bà nội.
Lý do này rất hợp tình hợp lý, không giả tạo, cũng không khiến người ta cảm thấy là nàng đang cố ý.
Ý cười trong mắt Vương ma ma càng sâu, buổi chiều đại tiểu thư nói sẽ tới thăm lão phu nhân, bà cho rằng đó chỉ là một lời khách sáo thôi, dù sao lão phu nhân bị bệnh, ngoài lão gia, trong phủ cũng không có mấy người thật sự muốn đến thăm bà ấy. Vừa rồi lão phu nhân cố ý để đại tiểu thư đứng bên ngoài lâu như vậy chính muốn dò xét.
Thủy Linh Lung vào nhà, nhanh chóng nở một nụ cười nhẹ, nàng chậm rãi đi đến bên giường của lão phu nhân rồi quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, nói: "Linh Lung ra mắt tổ mẫu, tổ mẫu vạn phúc kim an."
Giường lớn được trạm trổ cầu kỳ, màn che được vén sang hai bên, lão phu nhân tựa lưng lên một chiếc gối tứ hỉ dày, chăn bông màu nâu đắp tới bụng, dung nhan già nua có thêm vài phần tái nhợt. Phía bên phải chiếc giường là một cái lư hương bằng vàng, vị cam tùng [5] thanh nhã át được khá nhiều mùi thuốc.
[5] Cam tùng: Là một vị thuốc trong đông y. Vị này có ở Xuyên Tây Tùng Châu, có vịt ngọt (Cam), mùi thơm (hương) nên gọi là Cam tùng hương, sau đó gọi tắt là Cam tùng.
Lão phu nhân tùy ý nhìn thoáng qua, khàn giọng nói: "Ừm, đúng là khả ái [6], khụ khụ khụ..."
[6] Khả ái: Chỉ khuôn mặt mang nét đáng yêu, hài hoà, khiến người khác cảm thấy quý mến ngay khi nhìn thấy.
Vừa nói một câu, lão phu nhân đã ho khan rất kịch liệt.
Thủy Linh Lung đứng dậy, đến cạnh lão phu nhân, khum tay vỗ nhẹ vào lưng bà.
Vương ma ma vội đưa ống nhổ qua, lão phu nhân phun ra một cục đờm rồi mới tốt hơn một chút.
Lão phu nhân thở phì phò, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề hờ hững như vậy, đột nhiên, ánh mắt bà lóe lên, nói: "Phỉ Thúy, đưa một xấp gấm vóc mà Định Viễn Hầu phu nhân mang tới sang cho đại tiểu thư."
"Vâng!" Phỉ Thúy cung kính đáp lời.
Thủy Linh Lung mỉm cười: "Cảm ơn tổ mẫu."
Lão phu nhân vỗ vai nàng: "Con vui là được rồi, đi đi, chỗ của ta không cần đến nhiều, đừng để bị lây bệnh."
Khi Thủy Linh Lung trở lại Linh Hương viện, lão phu nhân cũng đã đưa gấm vóc đến. Đó là một xấp gấm hoa màu nâu sẫm, thợ dệt rất khéo nhưng lại không thích hợp với tuổi của nàng, nhìn những thứ được bày biện trong phòng lão phu nhân cũng đủ thấy ánh mắt của lão phu nhân vô cùng tốt, như vậy, tại sao lão phu nhân lại đưa cho nàng một chất liệu không phù hợp như thế?
Chẳng lẽ ——
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
49 chương
170 chương
5 chương
105 chương
51 chương
20 chương
35 chương