Edit: halina La Sát Minh Điện, tổ chức hắc ám mạnh nhất thế giới vang danh khắp Thánh Quỳnh đại lục, chi nhánh giao dịch trải rộng khắp toàn bộ đại lục. Tuy rằng là tổ chức hắc ám nhất đại lục nhưng bởi vì thế lực quá cường đại nên ngay cả hai đại đế quốc trên đại lục: Thiên Đế quốc và Phượng Cuồng đế quốc cũng không dám mạo phạm Điện chủ Lâu Tiêu của La Sát Minh Điện. Trong Lôi Thành Phân điện của Minh điện, một nam tử tóc đỏ tà mị mặc hắc y đứng ở trên đài cao ngoài trời, sau lưng là hai gã thuộc hạ. Tên thuộc hạ mặc bạch y mở miệng nói: “Điện chủ, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, nhóm người hôm nay đuổi giết Điện chủ là do Thái Tử phái tới.” Thái Tử? Nam tử đứng ở phía trước nhìn sao trên trời nhăn mày lại. Là ai cho phép hắn làm càn như thế, dám đối nghịch với La Sát Minh Điện? Một người khác mặc áo gấm màu lục sậm cũng lên tiếng nói: “Điện chủ, người ngoài không biết thân phận Tam vương gia của người, Thái Tử làm như thế không phải nhằm vào vị trí thừa kế mà chỉ đơn thuần muốn đối phó với La Sát Minh Điện!” Nam tử tà mị đứng ở phía trước vẫn im lặng như cũ, điều Lộc Ưng nói sao hắn lại không biết chứ? Thái Tử muốn diệt La Sát Minh Điện, nhưng mà chỉ bằng hắn thì thật sự có năng lực này sao? A ~ “Đến Thính Phong Trấn thu thập tin tức về những nữ tử khoảng mười đến mười lăm tuổi, ba ngày sau đến báo cáo.” Nam tử tà mị hạ lệnh xong thì bóng dáng màu đỏ đen lập tức biến mất trong không trung trong nháy mắt. Để lại Lộc Ưng và Bách Hạo đứng nhìn nhau, không hiểu vì sao Điện chủ muốn lục soát nữ tử ở Thính Phong trấn. Nhưng mà chủ tử đã giao nhiệm vụ thì đương nhiên bọn họ sẽ mau chóng hoàn thành. …… Ngày mùa thu nắng ấm vẫn cứ chói mắt, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong căn phòng nhỏ rách nán đến không thể chịu nổi. Liên Thanh chui đầu ra từ trong tấm chăn cũ ố vàng, căn cứ theo ký ức của nguyên chủ để lại, mỗi lần đến canh giờ này thì Liên Thanh đều dậy nấu nước ấm cho mẫu thân và đệ đệ. Trong sân nhà bỏ hoang của Cố gia vẫn may vì còn có một cái giếng chứa nước có thể uống được, dieenxddndnxdafnllequydoon nếu không một nhà ba người bọn họ dù không chết ở quốc đô Liên Quốc thì cũng chết ở cái Cố gia trong Thính Phong trấn nho nhỏ này. “Thanh Nhi ~!” Là tiếng gọi mềm nhẹ của mẫu thân. Liên Thanh đi ra khỏi phòng bếp rách nát, chạy nhanh đến bên cạnh Cố Tuyết Cầm đỡ lấy thân thể suy yếu của bà: “… Nương… Sao người không ngủ thêm một lát.” Căn bệnh của Cố Tuyết Cầm là do sinh đệ đệ mà có, bởi vì hôm sinh nở trời đầy tuyết mà Cố Tuyết Cầm bị đuổi ra khỏi Hầu phủ cùng với Liên Thanh và Liên Nhật mới sinh. Nữ nhân trong lúc ở cữ mà bị cảm lạnh sẽ để lại di chứng rất lớn, mặc kệ Liên Thanh lên núi hái dược liệu làm ấm thân gì cũng đều trị không được căn bệnh của Cố Tuyết Cầm. “Thanh Nhi, đêm qua mẫu thân mơ thấy con gặp bất trắc, mẫu thân lo lắng cho nên mới dậy sớm, muốn xem thử con có còn bình an ở bên cạnh mẫu thân hay không.” Cố Tuyết Cầm ôm chặt thân thể Liên Thanh, mẹ con hai người đứng ở trong tiểu viện hoang tàn khắp nơi nhưng lại ấm áp như thế. Nhưng mà chỉ có Liên Thanh biết Liên Thanh thật sự đã chết rồi, nói đúng hơn là bị hại chết. “Nương, tỷ tỷ, chào buổi sáng.” Là giọng đệ đệ của Liên Thanh, Liên Thanh nghe thấy giọng nói thì liền chui ra khỏi lồng ngực của Cố Tuyết Cầm. Thấy Liên Nhật Kiệt gần tám tuổi, Liên Thanh dịu dàng xoa đầu đệ đệ, người tiểu tử này dinh dưỡng không đầy đủ, ngoài màu da vàng ố thì ngay cả chất tóc cũng kém đến đau lòng. Nhưng mà Cố Tuyết Cầm đã cố hết sức rồi, một năm trước nàng còn có thể kéo lê thân thể bệnh nặng vào núi hái thuốc giao cho Cố gia, đổi lấy thức ăn từ Cố gia. Nhưng ngày này qua tháng nọ, bệnh tình của Cố Tuyết Cầm càng thêm nghiêm trọng, chỉ có thể đi ra khỏi cái tiểu viện hoang tàn này, nếu đi ra ngoài thì cặp chân bị phong thấp nghiêm trọng kia sẽ đau đến mức không đứng thẳng được. Nguyên chủ đau lòng mẫu thân và đệ đệ cho nên trong một năm nay đều là nàng lên núi nuôi sống toàn gia đình.