Bởi vì linh địa sắp sụp đổ nên yêu nghiệt ôm Liên Thanh đi thẳng một đường đến khi ra khỏi linh địa mới thả nàng xuống nơi an toàn. Liên Thanh nằm trong ngực yêu nghiệt ra khỏi linh địa thì nhìn thấy mấy người Cố gia đang liều mạng chém đứt lùm cây, bọn họ cố ý đi qua lùm cây này để xông vào linh địa. Nhưng mà sơn động bị phá hủy nên linh địa cũng sụp đổ, khu vực tràn ngập linh khí ẩn nấp trên núi Hắc Mộc cho nên núi Hắc Mộc cũng không tránh được tai ương. Trong số đám người Cố gia ở bên ngoài thì có mấy tên võ tu giả nhìn thấy bóng người bọn họ xông ra từ linh địa, nhưng tốc độ của bọn họ thật sự quá nhanh nên người Cố gia còn không bắt được ai chứ đừng nói là tìm kiếm tung tích. Người Cố gia canh giữ ở bên ngoài nhận thấy linh địa tỏa ra sự nguy hiểm nên chỉ có thể cầm lấy công cụ tạm thời rời đi. Liên Thanh cũng mặc kệ bọn họ, nàng nhảy xuống đất từ trong ngực yêu nghiệt: “Này, ngươi trả lại cho ta tiên quả vừa rồi ngươi cầm đây. ”“Sao? Bổn tôn cầm tiên quả của ngươi?” Yêu nghiệt khẽ nhướng mày, lông mi cong vút rũ xuống, đôi mắt màu hổ phách u ám thâm thúy nhìn chăm chú Liên Thanh. “Điện chủ?” Ba nam nhân đi theo yêu nghiệt trông cũng không tệ, bọn họ đều dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn chằm chằm Liên Thanh. Yêu nghiệt không hề liếc nhìn bọn họ mà trực tiếp hạ lệnh: “Các ngươi về Lôi Thành trước đi. ”“Dạ!”Không còn vướng bận người nào nữa, yêu nghiệt dùng tay trái nắm cằm Liên Thanh. Ngay cả sức lực phản kháng Liên Thanh cũng không có nên chỉ có thể trợn mắt quát lớn: “Buông ta ra!”“Vừa rồi ở linh địa bổn tôn ôm ngươi sao ngươi lại không kêu bổn tôn buông ngươi ra?” Yêu nghiệt đáng chết, miệng còn đưa đến gần, hơi thở thanh thoát cũng phà hết lên má Liên Thanh. Nàng như vậy có được xem là bị đùa giỡn không? Thật to gan mà!“Vừa rồi là ngươi muốn ôm ta, không phải ta muốn ngươi ôm!” Liên Thanh không cam lòng yếu thế nhướng mày nhưng lại không biết hai má mình đã hồng như máu. Yêu nghiệt lại cười, để lộ một hàm răng trắng đều khiến Liên Thanh nhìn đến ngây người. “Tiên quả vốn là vật trong lòng bàn tay của bổn tôn, nếu không có bổn tôn, ngươi đã sớm chết rồi. ” Yêu nghiệt nói xong thì buông Liên Thanh ra. Liên Thanh được tự do thì lập tức lùi lại ba bước, duy trì một khoảng cách an toàn với yêu nghiệt. “Ha…”Một tiếng cười ngả ngớn tà tứ vang lên, bóng dáng đen đỏ của yêu nghiệt từ từ mờ ảo, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương trên người hắn, giống như mùi thuốc vậy. “Vừa rồi người lao ra từ linh địa là ai?”“Không biết, nhưng nhất định là bọn họ hủy diệt linh địa!”Liên Thanh mới lấy lại tinh thần thì bên tai đã vang lên vài tiếng trò chuyện đầy tức giận, không cần nghĩ cũng biết là người Cố gia. Vì muốn che giấu tung tích nên Liên Thanh nhanh chóng nhảy lên cành cây, với tu vi Cơ Trúc Kỳ tầng thứ năm của nàng, cộng thêm sự yểm trợ của sinh linh trong núi, nàng đã thành công rời khỏi núi Hắc Mộc. Về tới phế viện của Cố gia, nương đang ở trong phòng bếp làm cơm trưa. “Thanh nhi, con đi đâu vậy?” Sáng sớm thức dậy Cố Tuyết Cầm đã đến phòng Liên Thanh nhưng lại không thấy nàng đâu. Tuy biết rõ bây giờ Thanh nhi có năng lực tự bảo vệ mình nhưng Cố Tuyết Cầm vẫn lo lắng. “Nương, con đến núi Hắc Mộc. ” Liên Thanh đi vào phòng bếp, giúp đỡ Cố Tuyết Cầm. Cố Tuyết Cầm nghe Liên Thanh nói là đến núi Hắc Mộc thì chỉ nghĩ là lên núi hái thuốc. Người đã trở về bình an vậy chắc không có việc gì. Liên Nhật Kiệt nghe thấy giọng của tỷ tỷ thì cũng chạy vào phòng bếp, ôm chặt cánh tay Liên Thanh đang rửa rau: “Tỷ tỷ, buổi chiều chúng ta có thể bắt đầu tu luyện không?”Liên Thanh đặt đồ ăn vào chậu nước, xoa xoa cái đầu nhỏ của Liên Nhật Kiệt: “Xem đệ kìa, lát nữa ăn cơm trưa xong thì tới phòng tỷ. ”“Thật tốt quá!” Liên Nhật Kiệt vui vẻ ôm chặt tỷ tỷ, nhưng chóp mũi lại ngửi được một mùi hương không thuộc về tỷ tỷ. .