Thê Tử Bỏ Trốn
Chương 15 : Mỹ Nhân
Ngay khi hai bóng dáng kia vừa rời khỏi Tiểu Ngọc và Tử Linh cũng ngồi ngay dậy đuổi theo hai hắc y nhân kia. Thì ra bọn họ và hai hắc y nhân kia mướn cùng một khách điếm, căn phòng của bọn họ chính là hai căn phòng thượng hạng của tiểu điếm này.
- Tiểu Ngọc em nói xem, Thương Vũ liệu có ở trong hai căn phòng kia hay không ? Tử Linh quay sang hỏi Tiểu Ngọc, đột nhập là thứ mà nàng dở nhất, lại chẳng đem theo mê dược….võ công hai người kia hẳn cao hơn nàng và Tiểu Ngọc.
- Quận chúa, có hai cách để biết…
- Cách gì ? Tử Linh chăm chú lắng nghe.
- Giao việc điều tra, theo dõi cho ám Tinh
- Còn cách thứ hai ?Tử Linh lắc đầu, đâu thể ngồi chờ Ám Tinh đến được cơ chứ.
- À cách thứ hai tương đối đơn giản, chúng ta cứ ngồi đây chờ họ ra khỏi phòng nếu quận mã không cùng ra với họ thì ta xông vào lục soát.
- Không có cách thứ ba sao ? Tử Linh nhíu mày hỏi
- Có…nhưng ta nghĩ không ra… Tiểu Ngọc nhún vai trả lời…tài trí của nàng rất có hạn không thể nghĩ được quá nhiều kế sách.
Tử Linh cũng cảm thấy có chút áy này khi bắt Tiểu Ngọc nghĩ kế giúp nàng.
Suy tư một lát, nàng cũng chỉ nghĩ ra được đến thế mà thôi
- Ta nghĩ ra một cách…
- Quận chúa cô cứ nói…Tiểu Ngọc ở một bên nhanh nhảu, quận chúa đúng là thông minh có thể nghĩ ra cách chỉ trong vài khắc như vậy.
-
Cách của ta cũng giống như ngươi vậy, đợi họ ra khỏi phòng rồi chạy vào xem xét…nhưng không phải ngồi đợi mà là "dụ họ rời khỏi phòng…"
- Dụ họ rời khỏi phòng ? Nhưng ai dụ bọn họ đi? Không phải là thuộc hạ chứ ? Tiểu Ngọc quay sang hỏi
- Ngươi nói xem ? Tử Linh mỉn cười trả lời nàng.
- Ta biết rồi…nhưng quận chúa cô phải cẩn thận đó….Tiểu Ngọc ngiêm mặt dặn dò.
- Ta biết rồi….em phiền quá đi….Vừa nói nàng vừa đầy Tiểu Ngọc đi.
Một Lát sau quả nhiên Tiểu Ngọc đã thành công dụ hai kẻ kia rời phòng, họ sở dĩ ở hai phòng là bởi vì họ là một nam, một nữ.
Nam nhân chính là kẻ có dáng người cao gầy, làn da rám nắng. Hắn ta có một gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng đôi mắt hắn tỏ ra khí hế uy vũ và có sức bức nười đến không thở nổi.
Còn người nữ nhân kia thì đẹp sắc sảo đến mức khiến người ta phải lóa mắt. Sắc đẹp đó có một thứ ma mị cuốn hút mắt người đến mức không thể thoát ra khỏi nó mà ngây ngẩn cả người. Nàng ta giống với yêu nghiệt hơn là tiên nữ, nếu trên đời này có yêu nghiệt, thì chắc hẳn đó chính là nàng ta.
Đợi Tiểu Ngọc dẫn dụ bọn họ rời khỏi phòng Tử Linh đột nhập phòng của họ như kế hoạch. Bọn họ nhắc đến Thương Vũ nhưng hắn lại không đi cùng họ chỉ có hai khả năng, một là hắn bị họ bắt giữ. Còn khả năng kia nàng không dám nghĩ đến, đó chính là hắn bị thương nên không đến đo thám lúc nãy. Vừa nghĩ đến khả năng hắn đang bị thương khiến trái tím Tử Linh như ai nghiến nát. khi nàng thuê phòng, ông chù nói với nàng hai phòng thượng hạng của quán trọ đã được thuê trước đó, chỉ còn lại phòng loại trung.
Mà theo như xem xét của nàng thì toàn khách điếm này cũng chỉ có ba căn phòng được thuê. Bới nơi này gần với Tam Lộ Đoạt Mệnh nên ít khách vãng lai. Cũng vì thế mà hai người kia mới nghi ngờ nàng chính lá truy binh đuổi đến.
Đẩy cửa căn phòng của nam nhân, nàng bước vào, trong phòng không có ai khác, nhưng căn phòng tỏa ra hương thơm nhẹ của thuốc trị thương. Thầm thở phào vì hắn không có trong này, có lẽ hắn không đi cùng họ. Đang do dự định rời đi ,tiếng động phát ra từ phòng mỹ nhân khiến nàng dừng bước chân. Đến trước cửa phòng nàng ngửi được mùi trầm hương mà hắn thích, hắn thường dùng trầm hương để xông thơm cho phòng trước khi đi nghỉ.
- Tuyết Nhi….về rồi sao ? Giọng nói của Thương Vũ mang theo dịu dàng và cưng chìu trong lời nói….
Hắn…hắn và nữ tử kia đến tận cùng là có quan hệ như thế nào ? Vì sao hắn lại nghỉ cùng phòng với nàng ta….còn gọi Tuyết Nhi thân mật như vậy.
- Vũ…chàng thật là hư…ta mới đi có một lát mà đã nhớ ta rồi hay sao ? Mỹ nhân kia chẳng biết quay về từ ki nào đã đứng ngay phía sau lưng nàng còn đáp lời phu quân nàng phía trong phòng.
- Ồ vị cô nương này…cô tìm ai ? Ta có thể giúp gì được cho cô không ? Mỹ nữ kia bỗng nhiên phát hiện ra nàng đang chắn đường nàng ấy nên lịch sự hướng nàng hỏi.
- Ta…ta…ta đi nhầm phòng…xin lỗi…Vừa trả lời nàng ta, nàng vội chạy khỏi nơi đó, lệ đã rơi đầy mặt. Hắn cùng nữ nhân khác thân mật, hắn còn gọi nàng ta mùi mẫn ngọt ngào như thế, hắn chưa từng như vậy với nàng.
Mỹ nữ kia không vội vào trong phòng mà đứng trông theo Tử Linh. Khi chắc chắn Tử Linh đã đi khỏi, nàng ta mới khẽ thở dài, đẩy cửa bước vào phòng. Nhìn kẻ chỉ còn phân nửa cái mạng nhưng vẫn cố chống đỡ thân thể ngồi dậy trông theo bóng kiều thê, Thiên Ân cảm thấy có chút thương cảm. Nam nhân, đúng là rất đáng thương, phải luôn đặt an nguy nữ nhân của họ lên trên cùng.
- Sau này lại phải khổ vì đi giải thích….Bước vào phòng Thiên Ân buông ngay một câu không đầu không đuôi với Thương Vũ.
- Đành chịu….Cám ơn…vì giúp ta…Lăng tướng quân và ngươi….Thương Vũ áy náy không thôi nhìn Thiên Ân…Hắn biết Thiên Ân đã khó khăn theo đuổi Lăng tướng quân thế nào, nay lại vì giúp hắn khiến Lăng Tiêu kia hiểu lầm….
- Ca ca không phải lo…Nàng ấy chịu ghen vì ta…ta mừng còn không kịp
…ha..ha… …Vừa nói Thiên Ân Vừa ngửa cổ lên cười lớn, bộ dạng của hắn lúc này chằng còn giống tiểu mỹ nhân yểu điệu thướt tha lúc nãy chút nào nữa. Gỡ cây trâm ngọc trên tóc,đơn giản cột cao hết tóc ra phía sau đầu.
Trong gương đồng xuất hiện một thanh niên yêu nghiệt, Phong nhã tuấn giật hút hồn người.
Truyện khác cùng thể loại
243 chương
184 chương
76 chương
25 chương
130 chương