Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương
Chương 92 : Thiếu Cái Mạng Này Trước 1
Hậu viện phủ Hoàng tử.
Trong phủ Hoàng tử lầu các san sát, hơi thở tráng lệ, trong vườn hoa quỳnh trang nghiêm đan xen hợp lí, trên hành lang quanh co khúc khuỷu phủ kín đá cuội, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên trên đá cuội, nổi lên một tia sáng óng ánh.
Cuối hành lang, là một cái đình bát giác cột hồng ngói xanh, bao quanh đình bát giác là ao nước xanh thẳm trong suốt, màn cửa bốn phía được cuộn lên thật cao, tiếng đàn yếu ớt.
Đường Uyên mặc một cái cẩm bào bó sát người màu vàng kim, tung người lên không vung trường kiếm trong tay, xẹt qua từng đạo đường cong duyên dáng, bên cạnh gã sai vặt ném ba đồng tiền lên không trung, khóe mắt khẽ giơ lên, lật người, lưỡi kiếm trong tay hơi nghiêng, ở dưới ánh trăng nhu hòa dâng lên một tia kiếm quang lạnh lùng: "Soạt soạt soạt" ba tiếng vang thanh thúy, ba đồng tiền nhìn như lông tóc không tổn hao gì, nhưng trong nháy mắt lúc rơi xuống đất ba đồng tiền phân chia thành sáu nửa.
Mỹ nhân ngồi ở một bên trên ghế đá mặc một kiện váy màu tím vẽ hoa phù dung ở đuôi, tóc kéo xuống như mây, trước ngực vài lọn tóc đen lay động ở chỗ xương quai xanh trắng nõn hoàn mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi say.
Mười ngón tay phủ ở trên dây đàn dừng lại, vỗ tay nói: "Lục hoàng tử thật là lợi hại! Không hỗ là đệ nhất kiếm khách, mau chuẩn ngoan!"
Đường Uyên đem kiếm cầm trong tay vứt cho gã sai vặt, cầm khăn thơm mỹ nhân đưa tới lên lau mồ hôi, nhanh chóng đưa tay nắm lấy chiếc cằm thon thả, cúi đầu xuống hôn lên cái cổ có đường cong đẹp đẽ, ngón trỏ nhẹ cuốn mái tóc trước ngực nàng, cười tà nói: "Mỹ nhân! Để bản Hoàng tử hôn một cái.
"
"Lục hoàng tử không xong, xảy ra chuyện lớn.
" Quản gia vội vã xông vào, phá vỡ không khí mập mờ.
Trên mặt Đường Uyên đều là nét mặt mất hứng, liếc nhìn vẻ mặt hốt hoảng cuả quản gia, đáy mắt lộ ra một chút thần sắc không vui, như đang trách cứ quản gia lỗ mãng, nhíu mày dò hỏi: "Chuyện gì mà vội vàng hấp tấp?"
Quản gia nhắm mắt nói: "Khởi bẩm Lục hoàng tử, Tống gia bị người ta chém đứt hai cánh tay, lúc được người khiêng trở lại đã hôn mê bất tỉnh, ngài qua xem một chút đi!"
"Cái gì?" Đường Uyên một tay đẩy tiểu mỹ nhân trong ngực ra, đứng dậy, phất tay áo đằng đằng sát khí từ bát giác đình đi ra ngoài.
Quản gia theo sát phía sau, nâng ống tay áo lên lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Nghe nói hình như người chém cánh tay Tống gia là Trang chủ của sòng bạc Tuyệt Sắc, Quỷ La Sát.
"
Nghe vậy, Đường Uyên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía quản gia, nhíu mày: "Quỷ La Sát? Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Nô tài cũng không biết, chỉ nghe nói Tống gia ở sòng bạc Tuyệt Sắc thắng cuộc không ít tiền, vì vậy đắc tội Quỷ La Sát.
" Quản gia nhỏ giọng trả lời.
Đường Uyên mấp máy môi mỏng, phải biết Quỷ La Sát ở thành Lạc Dương là một đại nhân vật, nghe nói người này lòng dạ độc ác, giết người chưa bao giờ cần lý do, chỉ cần là con mồi bị nàng để mắt tới, nhất định sống không quá ngày thứ hai.
Chỉ là hắn không hiểu, Tống Giang làm sao có thể đắc tội Quỷ La Sát?
Quản gia thấy hắn trầm mặc không nói, liền thận trọng nói: "Lục hoàng tử, Quỷ La sát chém đứt cánh tay Tống gia, đồng nghĩa với đánh mặt ngài, đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, trong mắt Quỷ La Sát không có người, rõ ràng không đem Lục hoàng tử ngài để ở trong mắt, nếu chuyện này truyền đến tai những hoàng tử khác, sợ rằng danh dự của ngài sẽ bị hỏng a!"
Đường Uyên vốn là một người vô cùng thích thể diện, hôm nay tâm phúc của mình bị Quỷ La Sát chém đứt hai cánh tay, lại thêm quản gia sau lưng nói chuyện, hỏa khí trong lòng hắn liền vọt lên bắt đầu cháy rừng rực, trong mắt ngầm toát ra một tia âm lãnh: " Quỷ La Sát này cũng quá tự cho là đúng, nếu không phá hủy song bạc Tuyệt Sắc, mặt mũi của bản Hoàng tử còn đặt chỗ nào được?" Một ít răng nanh màu bạc trắng lộ ra ở
<img src="https://diendanlequydon./ppcom/downloads/posts/3490552./pppng" data-pagespeed-url-hash=1992168212 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
116 chương
5 chương
49 chương
193 chương
54 chương
10 chương
103 chương
20 chương