Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 45 : Nam Cung Ngọc

Edit: Phong Nguyệt "Ngươi nói cái gì?" Lông mày của Hiên Viên Dật cong lên tức giận, nhưng cảm giác thấy lạnh cả người như thủy triều đánh tới. Cả người Mộ Thiên Vấn run sợ, mặt nhất thời trở nên trắng bệch, nhanh chóng quỳ xuống: "Vương Gia tha mạng!" Lý công công đột nhiên nghĩ đến cái gì, khom người tiến lên nhỏ giọng nói: "Vương Gia, nô tài vừa mới nhìn thấy Nhị hoàng tử mang Vương phi đi, chắc là thấy Vương phi uống nhiều quá, mang Vương phi đi ra ngoài hóng mát một chút, ngài không cần lo lắng." Lý công công vạn lần không ngờ lời này của hắn chẳng những không thể làm Hiên Viên Dật yên tâm, mà ngược lại thêm dầu thêm mỡ. diendanlequydon Căn bản Hiên Viên Dật đang bực bội, hiện tại càng thêm lửa giận ngập trời, lo lắng? Chính là biết người mang Nam Cung Tự đi chính là Nhị hoàng tử, hắn mới lo lắng. Hắn cũng không nghĩ tới hắn chỉ rời đi một lát, Vương phi liền bị người khác mang đi, hơn nữa đối tượng chính là tình địch của hắn Nhị hoàng tử Đường Uyên Tự. Hắn hướng về phía Hoàng thượng ôm quyền nói: "Vi thần cáo lui." Nói xong, mang theo sát khí nồng nặc phất tay áo hướng hành lang đi tới. "Vương Gia......." Mộ Thiên Vấn thấy thế vội vàng muốn đuổi theo. Bước chân của Hiên Viên Dật dừng lại, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn Mộ Thiên Vấn, liếc nhìn Lý công công nói: "Lý công công, ngươi không cảm thấy Mộ Thiên Vấn có tiềm chất làm thái giám sao? Bổn vương thưởng hắn cho ngươi." Bỏ xuống lời nói lạnh lẽo, phất tay áo liền biến mất ở trong tầm mắt của Mộ Thiên Vấn. "Tạ Vương gia ban thưởng!" Lý công công liền vội vàng tiến lên phúc thân tạ ơn, ánh mắt hài hước nhìn Mộ Thiên Vấn từ trên xuống dưới, hắn đang ngổn ngang trong gió. Mộ Thiên Vấn bị Lý công công nhìn chằm chằm làm toàn thân hắn nổi da gà, Vương Gia thưởng hắn cho Lý công công, cái này muốn phá hủy dòng giống duy nhất của Mộ gia! Lồng đèn màu đỏ treo ở trên hành lang theo gió chập chờn, trên mặt đất phản chiếu hình bóng một cao một thấp. Đường Uyên Tự lôi kéo Nam Cung Tự đi về phía tẩm cung, nàng giãy giụa nói: "Cái người tên đại bại hoại này, làm Tự Tự đau, ngươi mau buông tay, Dật mà nhìn thấy sẽ nổi giận." Môi mỏng của Đường Uyên Tự mím chặt thành một đường thẳng, như nàng mong muốn buông lỏng tay ra, đưa tay ra muốn ôm Nam Cung Tự, lại bị nàng không để lại dấu vết tránh ra. "Đừng đụng Tự Tự, Dật sẽ nổi giận." Gió nhẹ nhàng thổi phất lên, váy theo gió thổi lên, nhẹ nhàng im hơi lặng tiếng. Thấy nàng khập khễnh xoay người muốn rời đi, Đường Uyên Tự đưa tay nhanh chóng bắt được cánh tay nhỏ của nàng, lông mi nhíu nhẹ, "Nhưng nàng đang bị thương." Nam Cung Tự cố chịu đau trên cổ chân đang bị  thương, đẩy tay của hắn ra, nhíu nhíu mày, Nam Cung Tự đột nhiên giống như là tỉnh ngộ, con mắt lóe sáng, nói: " Ngươi thích Tự Tự, đúng không? Ngươi muốn dẫn ta bỏ trốn phải không?" Đường Uyên Tự không ngờ nàng lại hỏi trực tiếp như vậy, tâm không khỏi luống cuống, không sai, hắn thích nàng, bởi vì trên người nàng có cái gì đó hấp dẫn hắn, vô cùng muốn lấy được nữ nhân này. diendanlequydon Nhưng là....... Còn chưa đến mức phải bỏ trốn? Hồi lâu, hắn gật một cái nói: "Thích." Mày của Nam Cung Tự nhíu lại chặt hơn, khổ sở nói: "Tự Tự không thích ngươi, bởi vì Tự Tự thích Dật, ta sẽ không bỏ trốn cùng với ngươi, bỏ trốn liền sẽ không thấy được Dật, không được ăn cơm của Dật làm, Tự Tự sẽ rất khổ sở." "Ta hiểu biết rõ mà." Trong mắt của Đường Uyên Tự xẹt qua một tia thất vọng mất mác, hắn biết, hắn biết người trong lòng của nàng chính là Hiên Viên Dật. Trên mặt của Nam Cung Tự hiện ra nụ cười, "Cho nên a, ngươi không thể thích Tự Tự, nếu không Tự Tự sẽ rất khổ sở." Liếc nhìn sắc trời, đột nhiên phát hiện trước khi đi Hiên Viên Dật ngàn căn vạn dặn muốn nàng ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ hắn, "Không thèm nghe ngươi nói nữa, Dật không thấy Tự Tự sẽ nổi giận, Tự Tự sẽ không làm Dật tức giận." Dứt lời, nàng khập khễnh đi trở về. Đường Uyên Tự không có ngăn cản nàng, chỉ đứng lẳng lặng ở đó, cho đến khi bóng lưng của nàng dần dần biến mất trong tầm mắt, khóe miệng hắn kéo nhẹ, thoáng nở nụ cười chua xót, đã bị nàng cự tuyệt hai lần, trong lòng vô tận cảm giác mất mác. "Kẽo kẹt" một tiếng thanh thúy vang lên, Đường Uyên Tự đẩy cửa đi vào, đốt cây nến, cả người mềm dựa ở trên ghế, cằm nhẹ ngẩng lên, trong đầu không ngừng thoáng qua lời nói kia của Nam Cung Tự, ở trong đầu xua đi không được. Đường Uyên Tự đột nhiên nhíu nhíu mày, ánh mắt quét qua bóng dáng thấp thoáng lén la lén lút sau tấm bình phong, lạnh lùng nói: "Ra ngoài!" "Tự, là ta!" Chỉ thấy từ trong tấm bình phong có một nữ tử đi ra, ánh nến chiếu rọi xuống, gương mặt cùng với gương mặt của Nam Cung Tự  tương tự nhau trên mặt lộ ra vẻ mặt nũng nịu, không sai! Người này chính là muội muội sanh đôi của Nam Cung Tự, Nam Cung Ngọc, nàng với Nam Cung Tự có sự khác biệt với nhau, trên người nhiều hơn mấy phần lẳng lơ yêu mị. "Sao ngươi lại tới đây?" Đường Uyên Tự nhìn Nam Cung Ngọc ánh mắt không giống khi nhìn Nam Cung Tự là thâm tình khẩn thiết, mà là lộ ra mấy phần chán ghét. Nam Cung Ngọc mềm mại đi tới bên cạnh của Đường Uyên Tự, ngồi trên đầu gối của hắn, to gan đưa tay vòng quanh cổ của hắn, giống như chưa từng nhìn đến ánh mắt chán ghét của hắn, môi đỏ mọng để vào lỗ tai của hắn thẹn thùng nói: "Nhớ ngươi." "Chuyện ta giao phó ngươi làm xong chưa?" Mặt của Đường Uyên Tự không chút thay đổi, giọng nói lạnh nhạt.diendanlequydon Trên mặt của Nam Cung Ngọc lộ ra vẻ không vui, buông lỏng tay ra, trở người đứng dậy đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ trong mắt của  Nhị hoàng tử, ta chỉ là một con cờ?" Sắc mặt của Đường Uyên Tự trầm một cái, đưa tay ôm bụng của nàng, một tay ôm nàng vào trong ngực, môi mỏng khêu gợi để vào bên tai của Nam Cung Ngọc, nhỏ giọng nói: "Là con cờ, nhưng cũng là nữ nhân của Bản hoàng tử." "Tự...... Ừ ~ ngươi thật là hư." Bước chân của Hiên Viên Dật dừng lại ở bên ngoài tẩm cung của Nhị hoàng tử, nghe bên trong phòng không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ mềm mại của nữ nhân cùng tiếng gầm nhẹ của nam nhân, sự ác độc của hắn nắm chặc lại, nhìn xuyên qua khe cửa, nhìn đôi nam nữ trên giường đang quấn quít lấy nhau, khi hắn thấy rõ gương mặt kia, con mắt từ từ phóng lớn lên, tay vịn trên cánh cửa không ngừng run rẩy, cả người tản mát ra một cỗ sát khí nồng nặc, Tự......