Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 117 : Vách Đá Sinh Từ

Quỷ y bỏ trường bào trên người, thật cẩn thận khoác lên người Xảo Nhi đang run lập cập, ngón tay trắng noãn thon dài như ngọc cầm chuông ngọc bên thắt lưng của nàng lên, đáy mắt dâng lên một vẻ dữ tợn, môi mỏng lạnh nhạt: "Xảo Nhi. . . . . ." Hai tiểu nãi oa nằm ở trên chiếu nhìn bên ngoài miếu đen như mực, hai cặp con ngươi trong suốt như bảo thạch lóe lên một cái, cái miệng nhỏ nhắn của Đồng nhi nhếch lên, quai hàm khua lên, hai giọt nước mắt trong suốt ở khóe mắt dâng lên: "Oa oa ——" một tiếng. Mẫu thân đừng rời xa Đồng Đồng, mau trở lại. . . . . . Ngưng nhi thấy ca ca khóc, ý thức được mẫu thân rời đi, má nàng đỏ ửng, kèm theo tiếng khóc: "Oa ô ô ~" mắt sưng đỏ, khóc theo. Thấy thế, Hổ Phách vội vàng tiến tới trấn an hai tiểu chủ, lại bị Mộ Thiên Vấn bắt được cánh tay, nàng cau mày nói: "Ngươi làm cái gì?" Mộ Thiên Vấn liếc nhìn hai đứa trẻ khóc rống, hồi tưởng lại lần trước hắn bị hai tiểu tử kia thiếu chút nữa cắn chết, hắn hạ quyết tâm, trên mặt ngay lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng qua đấy, ngày hôm qua bọn chúng hút máu một người đến chết." Hổ Phách liền giật mình, nghiêng đầu đau lòng nhìn hai oa tử khóc đến đau lòng, chỗ nào giống đứa bé biết hút máu trong miệng hắn? Nàng đưa tay gạt tay Mộ Thiên Vấn: "Bọn chúng vẫn còn là con nít." Bỏ xuống những lời này, nàng tiến lên, ngồi xổm xuống, để bảo kiếm trong tay xuống, đôi tay rơi vào lông xù trên trán hai tiểu tử kia khẽ vuốt ve, đáy mắt dâng lên một chút ánh sáng lộng lẫy nhu hòa: "Ngoan, Đồng nhi, Ngưng nhi không khóc, Vương phi một chút nữa sẽ trở lại." Hai tiểu tử kia hình như là nghe hiểu lời của nàng..., như kỳ tích dừng tiếng khóc cùng nước mắt lại, chớp mắt to ngập nước, cứ như vậy nhìn Hổ Phách, hồi lâu, Đồng nhi thế mà lại rất biết điều gật đầu, bày tỏ tin tưởng lời của nàng. Hổ Phách tỷ tỷ sẽ không lừa gạt Đồng Đồng cùng muội muội. Ngưng nhi nhìn ánh mắt ca ca, hít hít nước mũi, cũng dừng khóc. Hổ Phách thấy cái hai tiểu gia hỏa này làm người khác ưa thích như thế, trên mặt nàng ngay lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn: "Ngoan a!" Đang muốn dùng ngón trỏ lau khô nước mắt trên khóe mắt cho Đồng nhi, mặt liền biến sắc, trán một mảnh âm trầm, nụ cười trên mặt từng chút từng chút đọng lại trên khóe miệng, cuối cùng ngưng tụ thành run rẩy. Răng mèo của Đồng nhi cắn ngón trỏ duỗi đến của Hổ Phách thật chặt, hút máu của nàng, dần dần có vị. Ha ha, uống ngon, uống ngon thật! Hổ Phách đau đến mức không còn sức lực, Mộ Thiên Vấn thấy thế tiến lên giúp nàng, sao đoán được nàng nâng tay phải lên êm ái vuốt ve đầu Đồng nhi: "Bụng nhất định rất đói phải không!" Mấy chữ này từ trong kẽ răng nặn ra. Động tác ngoài miệng Đồng nhi hơi chậm lại, ngước mắt đối mặt với cặp con ngươi tràn đầy nhu hòa của Hổ Phách kia, bất tri bất giác buông lỏng răng đang cắn chặt ngón trỏ nàng không buông, dùng đầu lưới liếm liếm vết thương, khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ mặt tự trách. Là người tốt, không thể cắn! Mộ Thiên Vấn không khỏi hít một hơi khí lạnh, tiểu chủ thế nhưng mở miệng lưu tình rồi hả? Thấy Đồng nhi cùng Ngưng nhi thật là đáng yêu, không nhịn được ngồi xổm xuống, lấy tay vuốt ve gương mặt thủy nộn của Ngưng nhi, Ngưng nhi sầm mặt, bắt đầu quơ múa tay nhỏ bé, không chút khách khí cào vài cái trên mặt hắn. "Đau quá. . . . . . ." Một đạo tia chớp giống như phá vỡ bầu trời, hạt mưa lớn như hạt đậu từ trên trời giáng xuống từng chút, đánh vào trên đất vang lên bùm bùm, như ngàn vạn con tơ, nhộn nhạo ở giữa không trung. Không phân biệt bao phủ như lụa mỏng, trong đường núi quanh co khúc chiết. Như tơ nhỏ từ không trung hạ xuống, hạt mưa nhỏ như vậy, màn mưa dày đặc, phủ thêm cho dãy núi lụa trắng y hệt cánh ve. Mưa rất nhỏ, rất lâu, giống như tơ liễu mùa xuân trôi nổi. Giống như sương mù nhảy múa, từng sợi tơ triền miên không ngừng. Một lát, hạt mưa liên tục rơi: "Xôn xao" một tiếng, mưa to tựa như trời sập từ trên bầu trời trút xuống. Trong rừng rậm đen tuyền không thấy năm ngón, một bóng dáng thon dài xuyên qua rừng rậm, áo choàng màu trắng bảo bọc dáng người nhỏ nhắn của nàng, ẩn dưới mũ chụp là khuôn mặt không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì của nàng, tình cờ một đạo tia chớp vụt sáng, chiếu sáng khuôn mặt bình tĩnh như nước, đón cuồng phong, một mình nàng lẳng lặng đi trong rừng rậm, chẳng có mục đích gì, hương vị chua chát ngạnh tại trong lòng như cũ. Nàng ngẩng đầu nhìn mưa phùn đầy trời, trong không khí vẫn lưu lại một cỗ hàn khí như cũ, trong miệng thở ra một đoàn sương mù. Đột nhiên một đạo kiếm quang chiếu vào đôi mắt của nàng, theo bản năng nàng lấy mu bàn tay ngăn trở, mày liễu nhíu lại, cảm giác có một cỗ sát khí đối diện nàng đánh tới, sát khí rất nồng rất đậm, đây là một loại trực giác đặc biệt của cửu vĩ hồ. Thân thể trong nháy mắt căng thẳng lên, thật giống như cọp mẹ đang cố ý chờ phân phó, tùy thời cho kẻ địch một kích trí mạng. Người núp ở dưới bóng cây trên vai đặt một thanh đại đao nặng chừng hai trăm cân, nhìn qua giống như vài chục tháng chưa tắm, trong không khí tản mát ra mùi mồ hôi bẩn trên người hắn. Mái tóc đen nhánh ở dưới mưa bị ướt khoác ra sau lưng, tia chớp chợt lóe lên, da thịt màu đồng khỏe mạnh, mày rậm mắt kiếm, sống mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy, cùng trang phục da hổ trên người hắn rất là xứng đôi. Nam tử kia bước một bước, dưới chân giống như nặng mười vạn cân in dấu chân trên mặt đất, thoải mái dùng cây đại đao kia chỉ hướng Nam Cung Tự, hí mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: "Ngươi là Tà Vương phi, Nam Cung Tự?" Đáy mắt Nam Cung Tự một mảnh lạnh lùng, môi đỏ mọng khẽ nói, ngược lại buồn cười hỏi "Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?" Nam tử kia cắn móng tay, ánh mắt lộ ra ánh mắt khinh thường nhìn Nam <img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3493461.png" data-pagespeed-url-hash=2562791182 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.