Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương
Chương 114 : Vương Gia! Ngươi Không Thể Giết Nhị Hoàng Tử
"Không, ngươi sẽ." Nhất định sẽ, ha ha.
.
.
.
.
.
Không, ta nhất định sẽ không.
Nam Cung Tự cắn răng, trong lòng âm thầm tức giận, Quỷ y này trong lời nói giấu điều gì, một bộ giống như đoán chừng nàng sẽ làm như vậy, mặc kệ như thế nào, bớt tiếp xúc với người này vậy.
Tay thon dài của Hiên Viên Dật chẳng biết lúc nào thì quấn một con mãng xà, đáy mắt hắn âm độc giống như rắn rết, ánh mắt nhìn Quỷ y thỉnh thoảng dâng lên một tia hàn quang nguy hiểm, im hơi lặng tiếng uy hiếp Quỷ y.
"Tê ——" mãng xà nghiêng đầu nhìn về phía hai tiểu nãi oa đang rúc vào trong ngực Nam Cung Tự, khạc ra đầu lưỡi, nước miếng chảy ra, có loại suy nghĩ kích động muốn một hớp nuốt vào, nhưng bị con mắt Hiên Viên Dật liếc đến rét lạnh.
Trừng mắt nhìn tới, nó không thể làm gì khác hơn là bỏ cái ý niệm này đi.
Hai bảo bảo vốn là đang hưởng thụ ở trong ngực Nam Cung Tự đột nhiên mở ánh mắt như nước long lanh ra, tò mò nhìn về phía con rắn trên cánh tay Hiên Viên Dật, bắt đầu hưng phấn khác thường kêu lên.
: "Ngô nha nha nha." Hai tiểu tử kia chẳng những không úy kỵ mãng xà, hơn nữa lá gan đặc biệt lớn, vậy mà dùng tay đi ghìm chặt cổ của mãng xà, Đồng nhi, Ngưng nhi hưng phấn hướng về phía Nam Cung Tự bày ra nụ cười khả ái.
Dường như.
.
.
.
.
. con mãng xà này đã trở thành món đồ chơi.
Hiên Viên Dật vui vẻ, không ngờ hai bảo bối con trai cùng con gái hắn lớn mật như thế này, không hỗ là đứa bé của Hiên Viên Dật hắn!
"Ha ha ha.
.
.
.
.
.
Không ngờ Bổn vương lại có một đôi nhi nữ gan dạ sáng suốt hơn người như thế, tới ~ Đồng nhi, Ngưng nhi, thích con này mãng xà sao?" Hiên Viên Dật không chút kiêng kỵ phá lên cười, một tay hắn ôm Đồng nhi đang nắm mãng xà, một tay ôm Ngưng nhi đang nắm cái đuôi mãng xà, thấy con ngươi hắn lóe ra ánh sáng, dùng sức, cực kỳ dùng sức gật đầu: "Được, nếu các con thích như vậy, Phụ vương liền đem con này mãng xà ban cho các con làm đồ chơi."
Đồ chơi? khóe miệng Hiên Viên Tuyệt cùng Linh Xảo Nhi rất ăn ý co quắp, món đồ chơi ở chỗ nào? Rõ ràng chính là con trăn lớn ăn thịt người không cần nhai, nghe lời Vương gia nói, ngộ nhỡ thương tổn Tiểu Thế tử cùng Tiểu Quận chúa, xem đến lúc đó hắn còn cười ra tiếng được không!
Ngược lại Quỷ y một bộ bình tĩnh nhìn hai nãi oa trong ngực Hiên Viên Dật, mãng xà lớn như vậy ngay cả hắn đều có chút sợ hãi, trong lòng không khỏi cảm thán, quả thật là đứa bé cửu vĩ hồ sanh, vừa mới ra đời chưa được mấy canh giờ, lá gan lại lớn như vậy, lớn lên chẳng phải là sẽ lật tung trời? Ha ha, có ý tứ, thật sự là rất có ý tứ.
Nam Cung Tự cũng không lo lắng cho đứa bé, ngược lại là lo lắng con mãng xà này đi theo Vương gia vài chục năm sẽ không còn sống được lâu nữa.
"Bẩm Vương gia, Nam Dương vương, Ninh Vương, Chu Vương tam đại phiên vương tự mình tới cửa bái phỏng, đưa lên thư hàng, nguyện theo Vương gia." Mộ Thiên Vấn hai tay cầm khay, vén miếng vải khoác trên khay vàng lên, phía trên để ba bản thư hàng, hắn mới vừa đi vào, nhìn hai tiểu chủ đem con mãng xà kia chơi đùa đầu lưỡi, sắc mặt liền đại biến, khóe miệng không ngừng co quắp, rút đến mức khóe miệng tê dại mới thôi.
Nghĩ đại nam nhân như hắn, đối với con mãng xà này lại sợ hãi đến thiếu chút nữa mềm chân, hắn còn không can đảm bằng hai đứa bé a!
Ánh mắt Hiên Viên Dật lạnh nhạt quét mắt nhìn bài thi trên tay Mộ Thiên Vấn, đem Đồng nhi cùng Ngưng nhi ôm cho Nam Cung Tự, ngồi dậy, một đầu tóc đen như mực ở dưới ánh nắng chiếu xuống dâng lên một chút ánh sáng nhu hòa lộng lẫy, tự nhiên bao quanh thân thể, tay thon dài của hắn cầm ba bản bài thi lên, cũng chỉ là không chút để ý liếc mấy cái, liền khép bài thi lại, nhàn nhạt mở miệng: "Xem ra bọn họ là người thông minh, người thông minh mới có thể lựa chọn như vậy."
Mộ Thiên Vấn sững sờ hoàn hồn, tầm mắt rơi vào trên người Hiên Viên Dật, sau khi quan sát một phen, cúi đầu dò hỏi: "Vương gia, Nhị hoàng tử xử trí như thế nào?"
Hiên Viên Dật không suy nghĩ, dừng tay nói: "Giết."
"Không được!" Không chờ Mộ Thiên Vấn đáp lại, Nam Cung Tự liền mở miệng ngắt lời.
Hiên Viên Dật nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt thâm thúy nhìn Nam Cung Tự, chẳng biết tại sao, khi nàng nói hai chữ không được này, làm hắn rất nóng nảy, trong lòng mơ hồ còn có một cỗ vị chua đang lưu động, mùi vị này không chỉ có mình hắn cảm thấy, ngay cả người bên cạnh đều cảm giác được trong không khí có một cổ ghen tức từ trên người hắn tản mát ra.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay phải lên, nâng cằm xinh xắn của nàng, dùng sức đem mặt ngọc của Nam Cung Tự nâng lên, cau mày, ẩn ở dưới mặt nạ lộ ra vẻ phức tạp: "Nàng muốn xin tha cho hắn?" Trong âm thanh, rất lạnh rất lạnh, còn bao gồm sát khí.
Nam Cung Tự dĩ nhiên biết hắn đây là đang ăn dấm, chỉ là.
.
.
.
.
.
"Nhị hoàng tử không thể giết, nhất định phải thả hắn."
Nghe giọng điệu nàng, là rõ ràng vì Nhị hoàng tử cầu tình, trong lòng Hiên Viên Dật càng thêm hiện lên ngọn lửa không tên, vốn cho là Nhị hoàng tử tự mình đa tình, nhưng thấy nàng bảo vệ Nhị hoàng tử như thế, chẳng lẽ nàng không sợ hắn tức giận sao? Nàng ở bên cạnh hắn đã hai năm rồi, có lúc hắn cảm giác nàng đối với hắn rất lạnh nhạt, không thèm quan tâm chút nào, thậm chí hắn cho là nàng bởi vì lời hứa ban đầu đó mới lưu lại.
"Lý do!"
Tròng mắt Nam Cung Tự giống như một thanh gương sáng nhìn thấu tâm tư của hắn, nàng không muốn ở trước mặt hắn nói dối: "Nhị hoàng tử không chỉ là hoàng thân quốc thích, hơn nữa còn là người hiền lương trong miệng dân chúng cùng nhân sĩ giang hồ."
Hiên Viên Dật hừ lạnh nói: "Bổn vương biết hắn là người có tài đức." Bộ dáng ngụy quân tử kia
<img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3493429.png" data-pagespeed-url-hash=924687306 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
116 chương
5 chương
49 chương
193 chương
54 chương
10 chương
103 chương
20 chương