Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 111 : Bảo Bảo Ra Đời Hù Chết Người Không Đền Mạng

"Cái gì?" Hiên Viên Dật sững sờ nhìn về phía làn váy nàng tràn ra nước ối, lúc này mới mang thai bao lâu? Bấm ngón tay tính toán, ba tháng. . . . . . Phụ nữ có thai bình thường đều là hoài thai mười tháng, ngày thứ nhất viên phòng, ngày hôm sau mang thai, nửa tháng sau chẩn đoán ra long phượng thai, ba tháng liền sinh, hai đứa nhỏ này thật đúng là vội mà. Tay Nam Cung Tự gắt gao giữ chặt bàn tay xương cốt rõ rang của hắn, mái tóc trên trán rủ xuống sớm bị mồ hôi thấm ướt, bụng giống có gì đó muốn rớt xuống nhưng lại không rơi xuống, bụng nàng đau đến mức gần như muốn hít thở không thông, nàng nỗ lực khắc chế hô hấp, cắn răng cả giận nói: "Đau chết mất, Vương gia ngươi còn đứng lỳ ở đây làm cái gì, còn không mau một chút đưa ta đi sinh?" Hai chữ cuối cùng là từ trong kẽ răng cứng rắn nặn ra. Hiên Viên Dật luống cuống, sắc mặt luống cuống ngốc trệ, sửng sốt một lát, lúc này mới cố gắng khắc chế tâm tình kích động, vội vàng ôm lấy Nam Cung Tự đang vào trạng thái hôn mê, hướng về phía thập bát chiến ưng cưỡi trên lưng ngựa nói: " Hiện tại Bổn vương muốn dẫn Vương phi trở về phủ đỡ đẻ, kế tiếp các ngươi tự nhìn mà làm đi!" "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Hiên Viên Dật nhanh chóng ôm Nam Cung Tự cưỡi trên lưng ngựa, kéo chặt cương ngựa, con ngựa ở phía sau giơ lên vó trước, ngựa nhanh chóng quay đầu lại. "Giá!" Hai chân hắn kẹp chặt ngựa, chân cọ bụng ngựa, hướng một bên kéo dây cương, dùng roi đung đưa, áo choàng màu vàng óng ngược gió xoay tròn lên, thật nhanh hướng cửa thành hoàng cung chạy như bay. Nam Cung Tự yếu đuối tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập kịch liệt từ trong lồng ngực hắn truyền tới, rất nhanh, rất nhanh, nhanh đến cơ hồ lây sang nàng, nàng cắn môi thật chặt, mồ hôi theo cằm nhỏ xuống, ý thức từ từ mơ hồ, trước mắt trống rỗng, ngất đi. "Tự nhi. . . . . . Tự nhi ngươi tỉnh lại, sắp đến rồi." Hiên Viên Dật nhìn người trong ngực thoi thóp một hơi, đầu mày nhíu chặt, hận không thể lắp hai cái cánh cho ngựa, dọc theo đường đi, dân chúng trên đường phố bị con ngựa xông thẳng dọa sợ đến mức rối rít bỏ vật trong tay xuống, tránh ra thật xa. "Xảo Nhi tiểu thư, ngươi chậm một chút đi, nếu để lão gia thấy được, lại tức giận." Trên đường phố, một chủ một nô đang đi dạo trên đường phố phồn hoa nhất thành Lạc Dương, một người mặc la quần màu xanh biếc đang bị ma ma đi theo không buông ở phía sau lưng thiếu nữ. Thiếu nữ kia cầm một cái mặt nạ che mặt kinh kịch, chớp mắt to ngập nước nhìn ma ma từ chỗ không xa chạy tới: "Bà vú, ngươi xem cái mặt nạ này có nhiều ý tứ a!" "Xảo Nhi tiểu thư, đừng làm rộn, lão gia đang gấp rút tìm ngươi đây!" Ma ma than một tiếng, đưa tay đoạt lấy mặt nạ trong tay nàng. Chỉ thấy người trước mắt này bộ dạng nhanh nhẹn khéo léo, mặt trái xoan, mắt to con ngươi trong veo như nước, cánh mũi xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, một cái nhăn mày một nụ cười đều lộ ra dí dỏm đáng yêu. Lục lạc thắt ở eo áo theo bước chân nàng nhẹ nhàng phát ra tiếng chuông giòn vang, cùng một túi thuốc dùng dây đỏ tết, nàng dí dỏm bĩu môi: "Biết, ta theo ngươi là được." "Giá!" Một con ngựa hướng nàng nghênh diện chạy như bay đến, Xảo Nhi mắt to ngập nước lóe lên một cái, thân thủ nhanh nhẹn nhanh chóng xoay tròn, tránh được con ngựa kia, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn không vui nhìn con ngựa kia biến mất ở trong đám người: "Thiệt là, người không có lễ phép, đụng vào người ta thế mà liền câu nói xin lỗi cũng không nói?" "Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Có bị thương không?" Ma ma vội vã cuống cuồng chạy tới, kéo tay của nàng kiểm tra bên ngoài một lần rồi, vỗ vỗ nhịp tim không dứt trong lồng ngực, trên mặt đều là nụ cười may mắn: "Cũng may, hoàn hảo không sao, tiểu thư, cần phải trở về, lão gia đang chờ người đấy!" Ngón trỏ Xảo Nhi xoay tròn chuông bạc, đang muốn nói gì, đột nhiên nhìn thấy quán nhỏ một bên đang biểu diễn xiếc: "Ah, ngươi xem bên kia, có nhiều chuyện vui ghê!" Nàng vứt chuông bạc lên, ma ma luống cuống tay chân tiếp chuông bạc, than một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đi theo. Vừa về tới vương phủ, Hiên Viên Dật ôm Nam Cung Tự bước nhanh về hướng Yêu Nguyệt Các, nha hoàn, gã sai vặt bắt đầu luống cuống tay chân , có người vội vàng đi lấy nước, có người vội vàng đi mời Ngự y, nào biết mời hơn nửa ngày, không có một Ngự y nào chịu tới đỡ đẻ, bởi vì nghi ngờ Nam Cung Tự chính là ‘quái thai’, hơn nữa Tà U vương bức vua thoái vị, phần lớn Ngự y trong cung cũng bị giết, chỉ để lại một vài Ngự y y thuật không tinh thông, bọn họ biết Tà Vương phi mang thai ba tháng sẽ sinh, ai cũng không chịu đến, sợ chết là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ Tà Vương phi vì khó sinh mà chết, bản thân không cần lo, nhưng sẽ vì vậy mà liên lụy một nhà già trẻ, hơn mười Ngự y rối rít đóng gói đồ, mang theo một nhà già trẻ cả đêm chạy trốn. Rất tốt, không có một người nào chịu <img src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3493409.png" data-pagespeed-url-hash=1075119332 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.