Hắn vừa đi ra khỏi cửa liền gặp ngay Tào Duẫn Thành. Hắn chỉ tay lên bàn, nói “Trên bàn có mấy món, là người hầu làm, cơm chiều đó.” Tào Duẫn Thành đã rất quen với sự tồn tại của hắn nên tùy tay để cặp sang bên, nhanh chóng lên ghế ngồi. Nó cầm lấy bánh bích quy, cắn một cái trong khi An Tá mở tủ lạnh, lấy hai ly nước chanh, một cho mình, một cho thằng nhóc. Tào Duẫn Thành cũng không khách khí đưa tay tiếp nhận. “Papa đâu? Vẫn chưa về sao?” Nó hỏi. “Cậu ấy mệt, hiện đang ngủ.” Vừa rồi kịch liệt như vậy, cậu không mệt mới là lạ. Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn lại nhếch lên, cười thỏa mãn. Thấy hắn cười một cách ám muội, Tào Duẫn Thành mang ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn “Ông có sử dụng đồ bảo vệ không? Muốn làm gì cũng phải chú ý an toàn chứ.” Nước chanh trong miệng An Tá thiếu chút nữa bị phun ra. Hắn vội vàng nuốt lại một cách khó khăn. “Nhóc vừa nói cái gì đó? Đây là lời mà một đứa nhóc mười tuổi nên nói sao?” “Có sao đâu. Tôi không phải đứa ngốc, ông ở chung với papa, tất nhiên cũng ngủ cùng giường, ông tưởng tôi không biết hai người làm cái gì à? Những chuyện tôi biết còn nhiều hơn ông đó, bổn đản.” An Tá xanh mặt ngồi trên ghế, cố ý lảng sang chuyện khác “Hôm nay nhóc đến trường học được gì rồi?” “Tốt lắm a, không có gì có thể gây khó khăn cho tôi cả.” Tào Duẫn Thành vẻ mặt hào hứng, khóe miệng còn nhếch lên đến tận mang tai. An Tá hơi nhíu mày, biểu tình của thằng nhóc này phi thường giống hắn nha. “Sao nhóc học cách ta cười hả?” “Học ông cái gì, ông nghĩ ông là ai hả?” Tào Duẫn Thành khinh thường phản bác, ngữ điệu này An Tá dù sao cũng đã nghe quen nên hắn cũng chẳng buồn giận dữ. Lát sau, Duẫn Thành đẩy cái ly về phía hắn, nói “Tôi muốn uống nữa. An Tá, lấy thêm một ly cho tôi, nhanh đi.” An Tá không quên liếc xéo nó trước khi đi tới tủ lạnh lần nữa, giúp nó lấy một ly nước chanh. Thằng nhóc này đúng là không phải đạo, nghĩ sao mà sai người giàu nhất thế giới như hắn đi lấy nước chanh cho nó chứ? “Nhóc, mày gan lắm mới dám sai ta.” Tuy giọng điệu cộc cằn nhưng Tào Duẫn Thành vẫn làm như mắt điếc tai ngơ, nốc xong ly nước liền nhìn nhìn hắn, hỏi “Đúng rồi, khi nào ông mới trở về làm lễ kết hôn?” Không nghĩ Tào Duẫn Thành bất ngờ hỏi câu này, An Tá nhất thời bất động. Ánh mắt đứa bé dần chuyển hướng nhìn vào ly nước chanh đã cạn “Ba chưa nói với ông gì sao? Ba nói lúc chia tay, ba hội chúc mừng ông, phân phân hợp hợp, bỏ xuống được liền không có tổn thất gì.” An Tá nhìn nó, gượng giọng nói “Ta có nói chuyện này với ba nhóc, mà…này là chuyện người lớn…” “Cho dù bàn thế nào thì kết quả vẫn vậy thôi, papa sẽ không nói một lời gì với ông hết. Ba đã sớm tuyệt vọng vì ông rồi.” Tào Duẫn Thành thấy cổ họng mình trở nên khô khốc “Dù sao ông cũng không cần chúng tôi.” An Tá bỗng nhiên cảm thấy khó chịu “Ta thật lòng quan tâm ba nhóc, còn có nhóc đương nhiên cũng không thể thiếu tiểu bảo bối…” Đây là lời nói thật của hắn. Hắn quan tâm bọn họ ra sao, Tào Duẫn Thành không thể nào biết được. “Ông mau trở về kết hôn đi.” Tào Duẫn Thành đứng lên, nói “Papa của tôi cần là một người đàn ông tốt, có thể đối đã với ba thiệt tình. Nếu không phải là con ruột của ba, chờ vài năm nữa lớn lên, tôi nhất định sẽ cưới ba về nhà.” “Ta là người đàn ông tốt a.” An Tá đáp “Ta không có đối xử không tốt với gia đình nhóc.” “Ông là người kém cỏi a. Một người đàn ông sắp kết hôn lại ở bên ngoài dây dưa với một người đàn ông khác, làm nhiều chuyện khó nói, cũng may papa không có lưu luyến ông, mà có cũng tốt, không có cũng tốt, sao cũng được. Sau này tôi lớn lên, tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ trở thành người tồi tệ, kém cỏi, đáng chết như ông.” Nó phát thệ. “Mày, thằng nhóc quỷ, ta khách khí với mày, mày liền được nước lấn tới a.” Hắn xách Tào Duẫn Thành lên, nó cũng không khách khí đạp thẳng vô ngực hắn khiến hắn mất thăng bằng, té ngã. Hai người nằm chồng lên nhau, Tào Duẫn Thành nằm trên ngực An Tá làm cho lồng ngực hắn chịu không nổi mà ẩn ẩn có một chút đau đớn. Tiếp theo sau đó, An Tá nghe thấy một thứ âm thanh cực nhỏ từ miệng Tào Duẫn Thành vọt ra, An Tá, trong khoảnh khắc, có hơi ngạc nhiên. “Ông vì cái gì lại không lo cho papa của tôi? An Tá? Vì cái gì không cần ba tôi, lại muốn cùng người phụ nữ khác kết hôn hả? Papa kém hơn bà ta sao?” An Tá chần chờ một chút mới nhẹ nhàng sờ lên mái tóc mềm mềm của nó, nói “Chuyện của người lớn, nhóc không hiểu đâu.” Tào Duẫn Thành vẻ mặt không phục, lập tức trở nên hung hăn, nó một quyền đánh thẳng vào mặt An Tá “Ông là đồ bại hoại, cùng người khác sinh tiểu hài tử, ngay cả con cái cũng không quan tâm.” Kia một quyền, không nhanh không chậm trúng ngay giữa mũi, cơn đau làm An Tá nổi giận, gầm lên một tiếng. Hắn nắm lấy Tào Duẫn Thành, rất muốn khẽ lên cái tay đã đấm hắn. Nếu không phải Tào Dư Văn nghe thấy tiếng ồn, bế đứa bé đi ra, hắn nhất định sẽ cho thằng nhóc láo xược này một trận nên thân, tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Hắn băng bó cái mũi, sau đó đứng lên. Tào Dư Văn nghe xong lời giải thích của Tào Duẫn Thành thì liền nghiêm mặt, nhìn thẳng An Tá nói “Chúng ta lập tức chia tay, mời anh ra ngoài cho.” An Tá không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, như thế nào hắn lại là người phải nhận phạt chứ? “Cậu nói cái gì?” Tào Dư Văn nói, một cách nghiêm túc “Là do tôi không để ý đến cảm xúc của Duẫn Thành, mời anh rời khỏi đây, An Tá. Dù sao anh cũng sắp phải kết hôn rồi, tôi không muốn dây dưa thêm nhiều, thừa dịp này, chúng ta lập tức chia tay đi.” Một giờ trước bọn họ còn nhiệt liệt ‘quần’ nhau trên giường, vậy mà bây giờ cậu lại mở miệng đuổi hắn đi. An Tá vô cùng tức giận “Là do thằng nhóc này mạc danh kì diệu đánh tôi trước, sao cậu tự nhiên lại bảo tôi đi chứ?” “Nó không có mạc danh kì diệu, nó nói đúng. Tất cả đều do tôi sai, nếu muốn trách, anh cứ trách tôi là được.” Giọng nói của Tào Dư Văn hạ xuống mấy bậc “Hơn nữa, anh cũng sắp kết hôn, nếu cứ ở cùng một người đàn ông có hai con như tôi, Lị Tát nhất định sẽ không vui. Anh cũng không muốn làm cho vị hôn thê của mình buồn phiền, đúng không?” “Cô ấy dám nói nặng nhẹ cậu sao?” An Tá gầm nhẹ. Hắn muốn thay đổi nàng, tùy thời đều có thể thay đổi. Tào Dư Văn còn chưa nói lời nào thì Tào Duẫn Thành đã chen vào hét lớn “Không phải bà ta không muốn mà là do ông không cần papa của tôi. Ông muốn cùng bà ta kết hôn, còn papa của tôi là cái gì đây? Ba không quan trọng, tôi với em trai tôi lại càng không quan trọng, không phải sao?” Tào Dư Văn kéo đứa con vào lòng. Thằng nhóc lúc nào cũng ương bướng bây giờ lại khóc bù lu bù loa, An Tá nhất thời không thể mở miệng. Tào Dư Văn nhanh chóng đối hắn, nói “Mời anh rời đi, An Tá.” “Được, tôi đi.” Trước khi đi, hắn còn quay lại nói “Hy vọng cậu sẽ không hối hận.” Hắn vừa đóng cửa rời đi, Tào Duẫn Thành liền khóc thét “Ông ta không phải ba con, con không cần loại papa hỗn đản như vậy đâu.” Đôi mắt Tào Dư Văn bị che phủ bởi một tầng ảm đạm. Cậu ôm con mình, cậu biết, dù cho nó có thông minh như thế nào thì chung quy vẫn là một đứa nhỏ mười tuổi, trong lòng không gì khác ngoài mong muốn được cha đẻ mình quý trọng, quan tâm. “Thật xin lỗi, Duẫn Thành. Ba không nên cho hắn ở cùng chúng ta. Ba chỉ muốn cho con nhận thức cha ruột của mình, một chút thôi.” “Dù sao ổng cũng sẽ rất nhanh quên mất chúng ta, nhận thức làm gì?” Tào Duẫn Thành tức khí nói. “Đừng khóc, con mà khóc thì em khóc theo đó.” Tào Duẫn Thành nhanh tay lau sạch nước mắt, cầm cái tay nhỏ nhắn của em trai, nói “Em à, em mau lớn lên, chúng ta sẽ hợp tác cướp hết tài sản của ông ta.” Tào Dư Văn bật cười mà Tào Duẫn Thành sau khi nói đến tương lai thì tâm tình cũng tốt hơn hẳn. Nó cầm tay đứa bé, tràn đầy chí khí “Anh sẽ không khóc vì loại người này, em cũng không thể khóc vì loại người này. Chúng ta có mụ mụ là tốt rồi, đúng không?” . . . An Tá đáp chuyên cơ trở về hoàng cung. Dọc đường đi, hắn cảm thấy rất khó thở, vết thương ngay mũi ẩn ẩn làm đau khiến tính tình hắn như bạo phát. Tào Dư Văn là cái gì, nói chia tay liền chia tay, không một chút tình nghĩa gì hết. Nhưng là hắn say mê hương thơm từ cơ thể cậu. Trong mắt hắn, bên tai hắn, ánh mắt cùng nụ cười đàm tiếu cứ như ẩn như hiện. Rời khỏi chuyên cơ, lửa giận trong lòng càng thêm hừng hừng thiêu đốt. Hắn giận bản thân bị cậu mê hoặc để rồi bị cậu xem như rác rưởi, sau khi chán liền vứt đi. Kêu hắn lập tức biến đi, cái gì ngoạn ý, cậu tưởng mình là ai chứ? Rõ ràng là Tào Duẫn Thành mạc danh kì diệu đánh hắn, hắn đã nhẫn nhịn nhiều lắm rồi, nếu nó không phải con của Tào Dư Văn thì làm gì hắn không động tay động chân với nó. “An Tá, anh đã trở lại.” Lị Tát chạy ba bước nhưng chỉ bằng người ta đi hai bước, kinh hỉ xông ra, nhiệt liệt ôm lấy hắn. Đã lâu không gặp, hơn nữa còn là Lị Tát hắn hằng mong nhớ, hắn nên mừng như điên mới phải. Vậy mà, hắn không mừng, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm nữa là đằng khác. Trời, chẳng lẽ từ trước đến nay nàng đều ăn mặc như vậy sao? Đều nói chuyện với giọng điệu như vậy sao? Vì một chút cảm giác ghê tởm không biết từ đâu tới này nên hắn nhanh đẩy Lị Tát ra nhưng nàng vẫn không hề hay biết, vô tư ôm lấy hắn, nói “An Tá, anh xem thư em gửi rồi đúng không? Cho nên anh mới trởi về đây?” “A…” Hắn thật không hiểu nàng đang cố nói cái gì nữa. Lị Tát gửi nhiều thư cho hắn như vậy, mỗi lần mở máy tính lên đều ngập những bức thư như vậy, đều là bảo hắn nhanh trở về. Vì vậy, hắn chỉ xem vài bức đầu, căn bản nội dung những bức thư sau, hắn hoàn toàn không động đến. “Tào Dư Văn kia thật là vô sỉ. Hắn tự nghĩ mình là cái gì mà có thể giữ anh bên cạnh. An Tá, em nghĩ hắn có ý đồ với tài sản của anh, anh nên cẩn thận một chút.” Hắn không biết Lị Tát đang nói gì nhưng ba chữ ‘Tào Dư Văn’ vừa thoáng qua đã khiến hắn tâm phiền ý loạn lắm rồi. Hắn đẩy tay nàng ra khỏi người, nói “Anh mệt, Lị Tát, anh muốn nghỉ ngơi một chút. Muốn nói chuyện phiếm thì để sau đi.” “Được, vậy chúng ta lập tức nghỉ ngơi.” Nàng kiên quyết ôm lấy hắn, đi vào phòng ngủ. Dọc đường còn luôn miệng nói “Đây đều là do em nhờ quản gia điều tra, em sớm biết tên Tào Dư Văn kia là có vấn đề mà Hắn đã phiền lòng muốn chết, chỉ mong được hảo hảo ngủ một giấc. Hắn lên giường, ngay tức thì Lị Tát liền nằm xuống theo. Mùi nước hoa trên người nàng như muốn làm hắn chết ngạc. Đến khi không thể chịu nổi nữa, hắn mới lạnh lùng nói “Anh muốn một mình nghỉ ngơi.” Hắn cố ý nhấn mạnh chữ ‘một mình’. Hai tay Lị Tát vòng qua eo hắn, giọng nói nũng nịu “An Tá, em biết anh hôm nay biết được sự thật, tâm tình không tốt. Cho nên, để em ở bên anh, như vậy anh mới có thể chóng quên Tào Dư Văn kia.” Bộ ngực mềm mại của nàng đụng chạm vào cơ thể hắn, nhẹ nhàng ma sát, ý đồ khơi lên tình dục nơi hắn. Da gà An Tá tự nhiên đồng loạt nổi lên, giọng điệu dẻo dẹo của nàng hoàn toàn không hợp với tuổi tác, còn có vẻ giả tạo làm hắn không thể ngăn nổi cảm giác ghê tởm nơi cổ họng nữa. Tưởng tượng sau này phải cùng nàng kết hôn, mặt hắn có chút biến sắc. Hắn như thế nào lại có thể cùng nàng đồng giường cộng chẩm, không, trừ phi hắn bị điên nếu không, tuyệt không có khả năng hắn hành động như vậy. Trước kia hắn cứ nghĩ mình đã tìm được thứ tốt đẹp, hiện tại lại biến thành một cơn ác mộng a. Ông trời a, hắn đã trúng độc của Tào Dư Văn quá nặng rồi. Mới rời cậu nửa ngày, hắn liền nhìn Lị Tát không vừa mắt. Nàng rõ ràng là người hắn yêu nhất vậy mà lúc này như thế nào lại càng ngày càng không thể so sánh với tên hỗn đãn không sợ trời không sợ đất như cậu chứ. Hai tay hắn bao lấy bộ ngực đầy đặn của Lị Tát. Hắn không thể làm tiếp được, Tào Dư Văn trong lòng hắn không chiếm vị trí quan trọng nào hết, không có. Nếu cùng Lị Tát thân thiết có lẽ hắn sẽ có thể trở lại như bình thường. Nhưng bộ ngực nhân tạo của người nọ làm hắn khá ghê tởm, sắc mặt hắn bắt đầu xanh xao. Lị Tát ở trên người hắn khiêu khích thật lâu, rốt cuộc thấy hắn không có phản ứng gì nên ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện gương mặt trắng xanh của hắn. “An Tá, anh bệnh sao?” An Tá nhắm mắt lại, mê luyến một nam nhân để sa vào bước đường cùng này coi như đã là vô vọng rồi. Hắn cuối cùng cũng thừa nhận một điều, trước nay hắn chưa từng đối ai nhân nhượng, ngay cả Lị Tát cũng chưa từng nhưng với Tào Dư Văn, hắn lại cố tình thấp giọng hạ khí. Hắn vì cậu mà biến thành một gã đàn ông không biết đến tự tôn là gì. “Đúng vậy, bệnh của anh nặng lắm, đừng đến gần nếu không sẽ lây cho em đó.” Hắn suy yếu nói. Lão thiên gia, lòng hắn thật sự rất đau, vì cái gì cậu lại không yêu hắn chứ? Ngọn lửa phẫn nộ đột ngột biến mất, hắn mới biết tâm hắn đang đau, đứt thành từng mảnh. Hắn thực lòng coi trọng cậu, chẳng lẽ cậu một chút cũng không mảy may cảm thấy? Vì cái gì vừa nói chia tay liền chia tay? Hắn vừa nói sẽ lây bệnh, Lị Tát liền sợ tới mức từ giường ngồi dậy, cách xa hắn ít nhất ba thước, quá đáng hơn còn phủi phủi quần áo, nói “Em lập tức gọi quản gia tới, hay là mời luôn bác sĩ tới nha.” Hắn nằm nghiêng chờ đợi. Không bao lâu sau, người quản gia đã xuất hiện “Chủ nhân, ngài làm sao vậy?” “Ta cảm thấy không thoải mái, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.” Nghĩ đến hai người họ chia tay chỉ vì Tào Duẫn Thành, hắm tâm khẩu hỏa lạt, vô cùng đau đớn. “Là do ngài xem qua thư của Lị Tát tiểu thư về việc liên quan đến An Đức Liệt thiếu gia sao?” “An Đức Liệt?” Hắn ngay lập tức hồi phục tinh thần, nhớ đến người có nhân danh kia là ai “Là em trai của Lị Tát à? Không phải cậu ta thất lạc đã lâu, không thể tìm thấy sao?” Quản gia há mồm cứng lưỡi, giống như không hiểu những gì hắn đang nói. Ông ta bật thốt lên “Nhưng mấy ngày nay ngài đã ở cùng với An Đức Liệt thiếu gia, còn dặn dò tôi là không được tiết lộ chỗ ở cho Lị Tát tiểu thư.” “Cái gì?” Đến lượt An Tá nghe không hiểu. “Tôi tưởng ngài tìm được An Đức Liệt thiếu gia nên muốn an trí cho cậu ấy.” Quản gia hơi chần chờ một chút nói. “Ta chưa thấy qua An Đức Liệt, đã lâu rồi không gặp.” Thậm chí hình dáng của An Đức Liệt thế nào, hắn cũng không nhớ. Thứ duy nhất hắn nhớ là cậu có gương mặt giống Lị Tát, sau khi mang thai, dáng người đột nhiên cao lên, càng ngày càng khác đi. Sau đó hắn không có gặp cậu vậy thì làm sao hắn có thể nhận ra cậu cho được. “Có a. Chủ nhân, cậu ấy đổi tên sang tiếng Trung, gọi là Tào Dư Văn. Mấy ngày nay ngài không phải ở cùng cậu ấy sao?” An Tá khiếp sợ vạn phần, vừa nói ra, thanh âm đã khàn khàn “Ông nói An Đức Liệt là Tào Dư Văn?” Câu tiếp theo càng trở nên trì trệ hơn “Nghĩa là…Tào Duẫn Thành là con ta?” “Vâng, báo cáo viết đúng là như thế. An Đức Liệt thiếu gia sau khi rời đi đến nay đều sống độc thân, chẳng qua gần đây lại mang thai, vừa sinh một đứa bé trai, chính là không hiểu là cùng ai sinh ra.” An Tá há mồm, nhớ ngay đến Tào Duẫn Thành từng khiêu khích nói, nó và em trai là cùng một cha một mẹ sinh ra. Sau khi cãi nhau với hắn, Tào Dư Văn liền lập tức chuyển nhà, sắc mặt cũng rất kém. Mười tháng sau, lúc tìm được thì trên tay cậu đang bồng một đứa trẻ sơ sinh mà thân thể lại vô cùng suy yếu. Hỏi cậu bệnh gì thì cậu nói không có bệnh, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là được. Cuối cùng, hắn cũng biết được nguyên nhân, vì cậu vừa mới sinh con cho nên mới cần nghỉ ngơi nhiều. Cậu lại mang con của hắn, ở chung với hắn vậy mà một câu cũng không đề cập đến. Hèn gì hôm nay Tào Duẫn Thành cứ cố ép hỏi hắn. Sự thương tâm vừa rồi ngay tức thì biến thành lửa giận đại phát. Tào Dư Văn xem hắn là cái gì, mang theo hai đứa con bên người thế nhưng cho đến bây giờ cũng không chịu nói. Cậu tính lừa gạt hắn cả đời hay sao? “Chuẩn bị chuyên cơ, ta muốn đi gặp An Đức Liệt.” Hắn nói, cực kì thô lỗ. Quản gia hơi sửng sốt một chút “Chủ nhân, ngài không phải nói mình không khỏe sao? Bác sĩ cũng sắp tới…” “Ta không phải không khỏe?” An Tá rít “An Đức Liệt xem ta là người ngu ngốc sao, đáng giận. Ta muốn lập tức tìm cậu ấy hỏi cho rõ ràng.” Hắn có hai đứa con. Đứa trẻ đáng yêu, cười lên ngọt ngào là con của hắn. Và thằng nhóc xấu xí, nói chuyện khó nghe đó cũng là con của hắn. Vì cái gì Tào Dư Văn không nhận mình là An Đức Liệt, em trai của Lị Tát? Cũng không nói với hắn mình chính là An Đức Liệt, vì hắn mang thai mười tháng? Sau khi ngồi chuyên cơ, hắn lập tức lái xe đến nhà Tào Dư Văn. Hắn định dùng sức gõ cửa nhưng chợt nhớ tiếng động mạnh có thể đánh thức bảo bảo đáng yêu đang ngủ, hắn lập tức nhẹ tay lại. Ngay cả khi lửa giận đại phát, hắn cũng không muốn đánh thức bảo bối dễ thương kia. Không bao lâu sau, Tào Duẫn Thành đi ra mở cửa. Nó vừa thấy An Tá thì sắc mặt liền trở nên khó coi “Ba tôi chia tay với ông rồi, ông còn đến đây làm gì?” Cái miệng đáng ghét của nó, đôi mắt cao ngạo của nó, An Tá trong lòng tự mắng mình ngu. Tào Duẫn Thành y chang hắn, vì sao hắn lại không nhận ra? Lúc Tào Duẫn Thành ở tại bục nhận thưởng, mấy người phóng viên có đùa nói hai người bọn họ có thần vận giống nhau, hình dáng cũng giống, còn hỏi có phải là hai cha con không. Hắn chỉ một mực cười nghe cho qua, hiện tại, đứng ở phương diện khách quan để mà xem xét, thằng nhóc này chính xác là con hắn. Tính tình, cách nói chuyện, còn có tâm tư của cả hai, căn bản là từ một khuông đi ra. “Con là con ta!” Hắn không hỏi, mà là khẳng định. Tào Duẫn Thành run lên, lập tức ngẩng đầu, đầy cao ngạo “Ông có bệnh à? Ai mà muốn làm con ông chứ? Làm con ông sẽ bị lây nhiễm vi khuẩn ngu ngốc, tôi có bị ngu giống ông đâu.” Đứa nhóc trí tuệ cao, thái độ cực tệ, nói chuyện khó nghe lại là con của hắn. An Tá nắm lấy bả vai nó, ôm vào trong ngực, thấp giọng nói “Con là con trai của ba, papa con tới bây giờ cũng không nói ba nghe, chúng ta sống chung lâu như vậy, ba cũng không biết….” Tào Duẫn Thành biểu môi, hốc mắt hơi biến hồng, nó nhanh tay đẩy An Tá ra “Đừng giả vờ! Dù sao ông cũng không cần chúng tôi. Papa nói ông có mộng đẹp của ông cho nên cũng không ai nợ ai. Tôi biết papa không phải nhẹ nhàng mà nói được mấy lời đó. Lúc trước là do ông không cần papa, ông căn bản không có cần chúng tôi.” “Ba không có không cần ba người…” Tâm đau làm cho khí thế của An Tá giảm đi một nửa. Câu trả lời của An Tá làm Tào Duẫn Thành càng thêm tức giận “Ông nói bậy! Chúng tôi ở bên ngoài lưu lạc mười năm, ông có đi tìm chúng tôi sao? Papa lúc trước cực khổ thế nào, ông có quan tâm sao? Ông có nhiều tiền như vậy, còn chúng tôi lại quá mức vất vả, ông còn dám nói ông không có không cần chúng tôi?” Tào Dư Văn lẳng lặng xuất hiện sau lưng Tào Duẫn Thành, hiển nhiên cũng nghe thấy những lời thật lòng từ trong nội tâm nó. Cậu ngồi xuống, đưa tay ôm lấy đứa con đang khóc đến run rẩy, bình tĩnh an ủi nó. “An Tá có suy nghĩ của An Tá, con có cuộc sống của con. Duẫn Thành, con là con ai cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của chính con. Con muốn trở thành loại người nào là tùy con, không quan hệ đến chuyện cha con là ai. Sống là con, cha con chỉ là người cho con một bộ phần nào đó trên cơ thể mà thôi.” Tào Duẫn Thành dùng sức gật đầu. An Tá nhìn An Đức Liệt, sau khi dỗ dành xong đứa nhỏ mới chậm rãi đứng lên. Sau khi trưởng thành, cậu hoàn toàn không giống Lị Tát cho nên hắn không nghĩ cậu lại có thể là An Đức Liệt, chưa bao giờ nghĩ như thế. “Tại sao lại không nói sự thật cho tôi biết?” Hắn vừa tức lại vừa nóng. Hai đứa con ở bên cạnh hắn, sống chung từng ấy thời gian, An Đức Liệt cũng không chịu nói ra, thậm chí còn định giấu hắn đến hết đời. Nếu cậu sớm nói cho hắn biết, hắn nhất định sẽ chăm sóc cho bọn họ. Không, không chỉ chăm sóc, hắn nhất định sẽ mang họ trở về nhà – hoàng cung, sau đó, dùng cả đời quan tâm đến họ. Vì họ, hắn có thể hủy bỏ chuyện kết hôn. An Đức Liệt hướng cái nhìn lạnh băng về phía hắn “Kia trọng yếu sao?” Câu nói này làm An Tá như nghẹt thở. Đương nhiên trọng yếu, không phải sao? “Đương nhiên trọng yếu! Duẫn Thành cùng tiểu bảo bối đều là con tôi.” An Đức Liệt không lộ ra cái cười lạnh nữa, nhưng trong ánh mắt đã tràn ngập lãnh ý “Duẫn Thành năm nay đã mười tuổi rồi. Mười năm trước, anh rõ ràng biết anh có đứa con này. Nó chào đời ba tháng, anh một ngày cũng không đến thăm, cũng không liếc mắt nhìn đến tôi, như vậy mà anh muốn mẹ con chúng tôi tin chúng tôi trọng yếu trong lòng anh sao? Văn kiện đoạn tuyệt quan hệ cha con cũng là do anh kí, nhớ chứ?” Cậu cường thế nhìn hắn, nói “Anh đừng hiểu lầm, quyền chăm sóc con là của tôi, anh một chút cũng không quan hệ. Anh không phải cha chúng, tôi mới là cha mẹ chân chính của chúng.” An Tá ngậm miệng, không nói gì. Mười năm trước, hắn sải bước trên hành lang dài của bệnh viện, vừa nghe quản gia nói tiểu hài tử không giống Lị Tát hắn liền xoay đầu bỏ đi. Văn kiện đoạn tuyệt quan hệ cha con cũng do hắn kí, ngay cả những chuyện sau đó hắn cũng không nhớ. Hắn chính xác chưa bao giờ đi tìm mẹ con bọn họ nên hắn nửa lời cũng không thể phản bác lại. “Mau trở về cùng Lị Tát kết hôn. Tôi đã sớm nói qua, anh là loại người tự tin quá mức lại cao ngạo, anh là người đàn ông tệ nhất tôi từng gặp qua. Tôi không biết vì sao lúc đó lại yêu thương anh nhưng có được hai đứa con này, tôi một chút cũng không hối hận.” Cánh cửa trước mặt hắn từ từ đóng lại. Hắn vốn là hùng hổ đến đây hỏi tội, không tin là lại bị người ta đóng sầm cửa lại, đuổi đi. Hắn không thể nói gì hơn, chỉ có thể truyền tải tất cả vào nấm đấm, tự giận chính bản thân mình.