Thế Thân Nữ Phụ
Chương 60 : Câu chuyện ngôn tình.
Thanh Nhi nghĩ, cô đang chứng kiến một bộ phim truyền hình Đài Loan dài tập, trong đó ba mẹ cô là nhân vật chính vì yêu mà bất chấp rời bỏ gia đình, còn cô là kết tinh cho tình yêu của họ, một cô công chúa mà người ta vẫn hay gọi là con hoang.
Nhìn đáy mắt mang tia chế giễu của mọi người, trong lòng cô có cảm giác bức bối khó nói thành lời nhưng đó tuyệt đối không phải khổ sở hay hi vọng ai đó tỏ ra niềm nỡ với mình.
Ông ngoại nghe mẹ Nhi nói thế, khoé môi rõ ràng nhếch lên một chút, ánh mắt lướt qua người cô không nửa điểm dừng lại. Thanh Nhi thật chẳng biết trong lòng ông là đang vui mừng vì con cháu về thăm hay châm chọc vì mẹ cô mang của nợ về nữa, dù sao thì cô vẫn ngoan ngoãn đứng im một chỗ, bớt cho ba mẹ phải khó xử thay cô.
Mọi người đồng thời không lên tiếng, chỉ có ông ngoại một mình chắp tay sau lưng thản nhiên đi đến chiếc ghế cao quý ở giữa phòng, ông thư thả ngồi xuống cất tiếng nói lạnh lùng xa cách. "Gọi người hầu sắp xếp phòng cho khách."
Khách? Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn ông, biểu cảm vô tình trên gương mặt không chút che giấu, các dì các chú lại như không nhịn được muốn cười, cả cậu trai kia cũng xoay xoay điện thoại trên tay, trưng ra vẻ bỡn cợt châm biến. Dường như ai cũng nghĩ họ đáng phải chịu sự ghẻ lạnh thế này, hơn nữa biến càng nhanh càng tốt.
Thanh Nhi hít sâu một hơi, xoay người giúp ba đỡ lấy mẹ đang sắp ngã khuỵ, mặc kệ có phải nguyên tắc hay không tự vươn tay kéo lấy hành lí của mình, nhỏ giọng ân cần. "Ông ngoại còn đang giận, con đỡ mẹ lên phòng trước được không?"
"Thanh Nhi.." Mẹ Nhi quay sang nhìn cô, ánh mắt giống như rất kiên quyết muốn ông ngoại nhận cô làm cháu gái, Thanh Nhi không kiềm được khẽ động khoé mắt, rưng rưng. "Con rất đáng yêu, ai cũng muốn nhận con làm cháu cả."
Có lẽ lời cô rất nực cười, mọi người đều cười chỉ có mẹ Nhi là khóc, ba Nhi cũng đỏ hoe hốc mắt không đành lòng thở dài, cuối cùng thì sao vẫn là đi vào căn phòng của khách, trở thành người khách hàng xa ghé qua một đêm liền rời khỏi.
Thanh Nhi thầm nghĩ, trong nguyên tắc truyện đã bỏ qua một phần quan trọng, chính là nếu ghép thêm đoạn này vào Trần Thanh Nhi chắc chắn sẽ biến thành đứa con hoang bị người đời nguyền rủa, chết một trăm lần cũng không hả giận.
Không ai biết trong lòng cô đang rối bời, rốt cuộc phải làm sao để mẹ Nhi không khóc nữa đây?!
Ánh chiều ngã vàng rồi chuyển dần sang tối, Thanh Nhi ngồi thẩn thờ trên giường vô thức kéo kéo vạt váy, ánh mắt xa xăm. Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô giật mình vội vàng chạy tới đẩy cửa ra thì thấy mẹ Nhi mỉm cười. "Xuống ăn với ông ngoại một bữa cơm, sáng mai chúng ta về nhà."
Thanh Nhi nhìn nét mặt bà có buồn có bất lực có không cam lòng, cũng chú ý đây là bữa cơm duy nhất cô được ăn với ông ngoại. Cho nên cô không cần làm gì cũng không cần nói gì cả, chỉ cần ăn hết bữa cơm này rồi trở về sống cuộc đời bình thường của riêng cô. Thanh Nhi cố kéo khoé miệng, gật đầu. "Vâng ạ."
Nhưng thực tế không dễ dàng như vậy, Thanh Nhi lần đầu tiên hiểu cảm giác nuốt thịt không trôi là thế nào, từ đầu đến cuối cô chỉ ngồi đúng một chỗ ăn đúng một món ở trước mặt nhưng vẫn cảm thấy không khí căng thẳng, ai cũng rất khó chịu nhìn gia đình cô, giống như, giống như.. cô ăn hết của bọn họ vậy.
Quả thật là ép người quá đáng, Thanh Nhi không chịu nổi nữa, cô đặt đũa xuống bàn nhìn lướt qua mọi người, siết chặt hai tay hít thật sâu. "...Con ăn no rồi." Cô gục đầu thất bại, quả nhiên là không thể vô lễ được mà, đành ủ rủ lên tiếng. "..xin phép được về phòng trước ạ."
Không ai trả lời, Thanh Nhi cúi gầm mặt nắm chặt vạt áo đi nhanh lên phòng, không hiểu sao mình càng ngày càng giống tiểu thỏ trắng đụng một chút là gập đuôi bỏ chạy. Vô dụng, quá mức vô dụng, cô thầm khinh bỉ mình một tỷ tỷ tỷ lần.
Hậu quả của kẻ không biết thức thời là đồng hồ chưa điểm 10 giờ, Thanh Nhi đã rất đói, đói đến mức không thể ngủ được. Cô lén lút đẩy cửa phòng, nhìn giáo giác không thấy bóng người bèn lằng quằng ôm theo hộp mì khô bác tư cho chạy xuống phòng bếp, lui cui tìm bình nước nóng định bụng ăn tạm thứ này rồi sáng mai lên máy bay gọi bít tết ăn bù.
Nhưng trời mới biết cái phòng bếp to gấp đôi cái phòng ngủ nhà cô đã giấu bình điện ở đâu, Thanh Nhi tìm ba vòng không thấy cuối cùng chán nản ôm hộp mì nằm dài trên bàn than thở.
"Trời ơi, số con làm sao lại khổ thế này? Ba ơi, mẹ ơi, nước sôi ở đâu rồi? Không lẽ con phải về phòng lấy nước tắm nấu mì ăn sao? Trời ơi là trời.."
Cuộc đời Thanh Nhi chưa bao giờ cảm thấy bần hèn như hiện tại, không còn cách nào đành mở hộp mì ra ăn sống, thật sự rất nhạt nhẽo nhưng vẫn cố nuốt xuống, trong lòng tự dưng tủi thân muốn khóc..
"Bốp."
Một phát trời nháng xoẹt qua mặt cô, Thanh Nhi hoảng hốt ngẩng đầu thấy ông ngoại đem hộp mì ném bay vào thùng rác, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô. "Ai cho phép ăn thứ đồ bỏ này, cha ngươi không mua nổi thức ăn đoàng hoàng cho ngươi sao?"
Thanh Nhi sợ đến run rẩy tụt xuống ghế, sắc mặt trắng bệch vội vã xua tay giải thích. "Không phải, ba con không có..."
"Diệp Thanh, xuống làm cơm cho nó ăn." Ông ngoại cứng rắn gọi lớn một tiếng, xong liền xoay người bỏ ra ngoài. Lập tức một giây sau có bóng dáng màu hồng bay vào phòng bếp, không quá mười phút cơm ngọt canh thơm đầy rẩy trên bàn.
Nhìn kì tích trước mắt, Thanh Nhi run run cầm đũa, trong lòng tự hỏi có nên ăn hay không? liệu đây có phải cách giết người bỏ độc như trong truyền thuyết?
Suốt một đêm Thanh Nhi vượt qua an toàn, sáng hôm sau vẫn khoẻ mạnh cùng ba mẹ chào tạm biệt ông ngoại. Nói là chào, thật chất đến cả mặt ông cũng không thấy chỉ có thể đứng ngoài cửa phòng nói vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Trong ánh mắt của mẹ Nhi bao trùm một tầng sương dày đặc, nỗi khổ tâm của bà có lẽ cả đời cũng không được bồi đáp. Ba Nhi từ lúc vào cho đến đi đều không mở miệng, có lẽ ông cũng rất muốn nói gì đó nhưng hoàn toàn không tìm được cơ hội. Cuộc đời của Thanh Nhi rốt cuộc cũng xuất hiện vệt đen xấu xí, ông ngoại không chấp nhận cô làm cháu gái.
Rời xa Đài Bắc, Thanh Nhi nghĩ suốt đời cô cũng không trở về đây nữa.
Sáng ngày hôm sau, bầu trời thủ đô phủ xuống một màu nắng vàng nhạt, những cơn gió mang hương xuân nhẹ nhàng bay lượn, tiếng chim hót vui tai hòa tan bầu không khí trong lành. Chiếc siêu xe thể thao từ trong khu biệt thự quẹo ra đường lớn, bánh xe dần dần tăng nhanh vận tốc mức trung bình, Thanh Nhi nhàn hạ chống một tay lên khung cửa sổ, liếc mắt nhìn người bên cạnh nhếch môi cười nhạt. "Có biết vì mi mà ta phải bỏ rơi bao nhiêu anh đẹp trai không hả?"
Ai mà không biết mỗi buổi sáng Hứa Trác Tùng sẽ đến đón cô cơ chứ, An Nhiên chính vì lí do này mà muốn náo loạn, cố tình bắt cô chạy xe đến rước mình. "Đại gia, mi phải biết suy nghĩ cho tình cảm của chúng ta, sao mi có thể vì một tên đàn ông mà bỏ mặc tiểu thiếp cô đơn chiếc bóng một mình đi học?"
Phát ớn không? Thanh Nhi nhịn cười chăm chú nhìn con đường phía trước, bĩu bĩu môi nói. "Thế nào đây? Chả lẽ mi không biết bảo ông chồng ăn cơm trước kẻng của mi chở đi học sao?"
"Cái gì ăn cơm trước kẻng?" Mông An Nhiên như có gai lập tức nhỏm dậy, ngay sau đó vẻ mặt xám xịt như tro đập túi xách lên bàn xe, giọng có hơi nghèn nghẹn. "Ta thật sự vô cùng hối hận, hôm đó rốt cuộc vì sao uống say bị dẫn lên giường mà không biết, bọn ta rõ ràng chỉ mới quen nhau chưa được một tháng. Trần Thanh Nhi, mi không cảm thấy Trương Lam Tuyệt muốn tìm gái chơi vui qua đường sao? Anh ta chưa từng tỏ thái độ sẽ cưới ta, từ trước tới nay đều là một mình ta lo lắng, còn anh ta.. mỗi khi có mặt Lâm San Nguyệt đều sẽ không nhìn mặt ta."
Có chuyện này sao? Thanh Nhi ngạc nhiên xoay mặt nhìn cô ấy, không ngờ thấy khóe mắt An Nhiên lăn ra một giọt nước, giống như kiềm nén trong lòng rất nhiều uất ức không thể phát tiết ra, đột nhiên cô cảm thấy người trước mắt không còn giống người lúc trước nữa.
"Khóc gì chứ?" Thanh Nhi giơ tay quẹt giọt ngang giọt nước mắt trên má cô ấy, trong lòng có cảm giác vừa chua xót vừa tự trách, dù sao người cũng là cô giới thiệu vậy mà chưa từng quan tâm tới tình cảnh của bọn họ, khóe môi cô khẽ mím lại. "Gần đây Trương Lam Tuyệt thờ ơ với mi?"
An Nhiên cúi thấp đầu, có vẻ tự bản thân không muốn bị người khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình, giọng nói cũng kiềm nén rất nhiều. "Hai ngày trước, ta ở Sương Giang gặp anh ta cùng Lâm San Nguyệt đi trên đường, hai người họ khoác tay nhìn thấy ta đều coi như không biết. Sau đó, ta gọi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng anh ta không bắt máy."
Giả vờ không quen? Vẻ mặt Thanh Nhi trầm xuống, không cần nghĩ nhiều cũng biết Trương Lam Tuyệt đang cố tình giảm thấp sự tồn tại của An Nhiên trước mặt Lâm San Nguyệt, nhưng vì lí do gì? Ánh mắt cô chuyển động lướt qua hàng cây hai bên đường, đột nhiên nhớ tới buổi tiệc đấu giá lần trước anh hai có nhắc tới vụ tranh cử viện trưởng, hình như đầu tháng sau sẽ tiến hành.
Ngón tay Thanh Nhi khẽ vuốt qua môi dưới, hơi nghiêng đầu suy nghĩ. Theo lẽ thường, việc bầu viện trưởng cũng không khác mấy so với bầu chủ tịch tập đoàn, chủ yếu là bỏ phiếu và xem xét cổ phần. Mà như cô biết, cổ phần của Trương gia ở bệnh viện thấp hơn Trầm gia 5%, hơn nữa Trầm gia ở thủ đô được rất nhiều người kính trọng, chỉ dựa vào hai lần mời được chủ tịch Thượng Hoằng đủ thấy mặt mũi Trầm gia vô cùng lớn, điều đó cũng có nghĩa là Trương gia đang trong hoàn cảnh yếu thế.
Nếu như vậy, Thanh Nhi gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, đuôi mắt khẽ nheo lại tà tứ. Trương Lam Tuyệt chọn cách kết hôn với Lâm San Nguyệt để hợp cổ phần, lại thêm dùng thế lực của hai gia đình để lôi kéo các cổ đông khác bỏ phiếu cho bọn họ. Nhớ tới lúc trước Lâm San Nguyệt từng nhấn mạnh với anh hai, chồng cô đã tuyên bố sẽ không đứng về phe nào, bọn họ có thể bình đẳng tranh cử.
Suy ra mọi chuyện, Trương Lam Tuyệt chính là vì một chức viện trưởng mà không màn cảm giác của An Nhiên, ngược lại An Nhiên hoàn toàn không biết một chút về việc này. Quá khó giải quyết, Thanh Nhi nhìn nét buồn bã trên mặt cô ấy, cắn môi một lúc mới mở miệng. "Bình thường Trương Lam Tuyệt có đối tốt với mi không?"
Hỏi câu này ra, Thanh Nhi tự cảm thấy mình ngu như lừa, không tốt mà có thể đi tới ngày hôm nay sao? Chứng thực sự ngu ngốc của cô, An Nhiên gật đầu cái rụp. "Rất tốt, chỉ là có một số thứ không cho phép ta đến gần."
Mắt Thanh Nhi lập tức sáng lên, nhướng mày hỏi gấp. "Là thứ gì?"
"Là.. thư phòng."
Thư phòng? Khóe môi Thanh Nhi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, rất rõ ràng Trương Lam Tuyệt không muốn An Nhiên biết chuyện anh ta đang làm. Có hai lí do, một là anh ta lo lắng An Nhiên sẽ đem chuyện bọn họ quan hệ công khai báo giới làm ảnh hưởng buổi bầu cử, hai là trong lòng Trương Lam Tuyệt lo sợ cô ấy sau khi biết sẽ không chịu nổi đả kích rồi nhất quyết rời bỏ anh ta.
Mà theo tính cách của An Nhiên, ai cũng có thể thấy một khi cô ấy biết chuyện sẽ giấu kín như bưng, kể cả cô cũng chưa chắc tiếc lộ. Ngược lại rất có khả năng sẽ một mực cắt đứt quan hệ cùng Trương Lam Tuyệt, một phần không muốn anh ta khó xử, phần còn lại.. có lẽ không thể chấp nhận tình yêu bị toan tính.
Trương Lam Tuyệt thông minh hơn Thanh Nhi nhiều, anh ta thừa sức dự đoán được chuyện này, một mực giữ An Nhiên bên cạnh lại giấu giếm không cho cô ấy biết, còn không phải bởi vì yêu An Nhiên sao?!
Vuốt cằm, Thanh Nhi cảm thấy logic trong não mình quá mạnh mẽ, bởi vậy mới nói đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình không có sai đâu, vô cùng có lợi để lí giải các vấn đề khó nhằn mà người thường không nghĩ ra được này.
Đời thực cũng không thiếu ngôn tình đâu nhé, Thanh Nhi trước khi xuống xe vỗ vai bạn thân, cảm thán. "Mi rơi vào bẫy tình rồi, thông cảm ta hết cách."
Vẻ mặt An Nhiên ngơ ngơ ngác ngác, mãi vẫn không hiểu rốt cuộc cô đang đứng về phe ai?
Trở về lớp học, ăn Tết xong mọi người có vẻ hưng phấn rất nhiều, tụm năm tụm ba bàn tán lung tung đủ loại chuyện trên trời dưới đất, thật ra Thanh Nhi bề ngoài hòa đồng nhưng giới hạn giao tiếp của cô ở trường khá hẹp, phàm thì những người không liên quan mật thiết đến nghề nghiệp hoặc cuộc sống cô sẽ không để mắt tới.
Vừa ngồi vào ghế, Thanh Nhi theo thói quen cúi đầu lấy sách để ra bàn, khóe mắt thấy có bóng người đến bên cạnh, cô cho là An Nhiên liền nhích sát vào trong, cô ấy thấy vậy tức khắc ngồi xuống quay sang bệu má cô. "Chừa chỗ cho anh à?"
Thanh Nhi sửng sốt nhìn lên thấy nụ cười ôn hòa của Huỳnh Bách Nhân, đồng thời cũng thấy ánh mắt ai oán của An Nhiên ngồi bàn đối diện như kiểu muốn nói ta vừa vắng mặt một giây mi liền ong bướm cùng thằng khác.
Tình huống này không thể trách cô, Thanh Nhi dở khóc dở mếu nhìn cô ấy, lúc quay sang Huỳnh Bách Nhân thì xoay ngoắc 180 độ cười tươi như hoa. "Đúng vậy, chừa cho anh đấy, anh lên khi nào? có mang bánh cho em không?"
Trọng điểm là ở câu sau, ánh mắt Huỳnh Bách Nhân ôn nhu như nước, lúc lấy hộp bánh ra đưa cho cô nét mặt đều toát lên vẻ cưng chiều. Thanh Nhi lại không hề chú tâm, vui vẻ nhận bánh, vui vẻ ăn một mình.
Trong lúc thầy giáo giảng bài, mây trôi bên ngoài cửa sổ, máy điều hòa hoạt động hết công suất, Thanh Nhi hai tai nghe thầy giáo giảng giải về lí luận văn học, trong đầu lại từng chút vạch ra một âm mưu lớn.
Tính theo thời gian mà nói, còn không tới một tháng nữa buổi bầu cử Viện trưởng được tiến hành, nên Trương Lam Tuyệt chắc chắn sẽ tổ chức đính hôn cùng Lâm San Nguyệt trong tháng này. Hai gia tộc đính hôn là tin tức lớn không thể không đánh động báo chí, An Nhiên không sớm thì muộn cũng sẽ biết hết mọi chuyện.
Đến lúc đó khẳng định sẽ có tranh cãi, tính cách Trương Lam Tuyệt dù trầm ổn nhưng tuyệt đối sẽ không buông tay An Nhiên, mà cô ấy sẽ càng ầm ĩ đòi chia tay cho bằng được. Sau đó chạy đi tìm cô khóc lóc tỉ tê cả ngày lẫn đêm, không xong rồi, Thanh Nhi nhất định phải ngăn chặn bi kịch này xảy ra.
Làm sao đây trời ơi?
Truyện khác cùng thể loại
317 chương
23 chương
93 chương
11 chương
79 chương