Thế Thân Nữ Phụ
Chương 46 : Nhớ chồng quá!
Nhà hàng Nhất Hảo, đệ nhất vịt quay Bắc Kinh...
Thanh Nhi ngồi trên bàn ăn, ánh mắt thèm thuồng đói khát nhìn anh đầu bếp đang chuyên tâm cắt từng lát thịt vịt óng ánh vàng ươm. Cô lè lưỡi liếm vòng môi, nuốt nước miếng, ngậm đũa, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể sấn tới đóp ngay con vịt trên bàn.
Hứa Trác Tùng nhìn bộ dáng của cô, khẽ cười nói. "Thấy thịt là sáng mắt, so với lần đầu anh gặp em, chẳng còn thục nữ gì cả."
Thanh Nhi nghe vậy chống cằm suy tưởng, lần đầu họ gặp nhau là trước cổng của học viện, Hứa Trác Tùng cứu cô khỏi ngã xuống bậc thang rồi cầm thẻ đọc tên cô, vẻ mặt của anh ta rất soái làm cô ngẩn tò te. Thanh Nhi bật cười phẩy phẩy tay đùa bỡn. "Tại anh không biết đấy thôi, lúc đó em nghĩ anh là miếng thịt ngon, tò mò không biết ăn vào sẽ có vị gì, hiện tại.. uy nga, chỗ nào của anh em cũng ăn rồi.." cô đột nhiên giơ đũa ra chỉ, cười ác độc. "..còn mỗi chú ấy, em chưa nướng ăn thôi."
"Cốp.." Hứa Trác Tùng sầm mặt, cốc mạnh lên trán cô, nheo mắt. "Không có tiếc tháo."
Thanh Nhi nhe răng cười, vừa thấy đĩa thịt được đặt xuống bàn liền vươn đũa gấp vào miệng, tán thưởng. "Ngon quá, ngon quá.."
Hứa Trác Tùng sớm đã thành quen, tự nhiên cầm đũa ăn vài miếng, nhẹ giọng nói. "Anh vừa ký hợp đồng với Truyền thông GJ, tháng sau sẽ qua Trung quay một bộ Điện ảnh đầu năm."
"Là vai nam chính hả?" Thanh Nhi chép miệng, nghiêng đầu thích thú nhìn anh ta.
"Ừ.." Hứa Trác Tùng gật đầu, gấp thịt vào bát cô, giọng nhàn nhạt. "..nam chính trong một bộ tiểu thuyết nổi tiếng, là giáo sư của Học viện tâm lí, khá mới mẻ."
"Nghe hay đấy.." Thanh Nhi gật gù, không quên bỏ thịt vào miệng, đột nhiên nhớ ra. "Truyền thông GJ? không phải anh từng nói ông chủ ở đó rất biến thái sao?"
Hứa Trác Tùng sững người, lập tức tươi cười lí giải. "Là tại em không biết, truyền thông GJ là đối tác lớn với nhà anh, ông chủ bên đó thích sao nữ nguyên trinh, tập đoàn nhà anh lại không chú trọng những thứ đó. Giống như trong kinh doanh, em không cần đưa cho ông ta bóc, người mới sẽ được ông ta nâng lên thành sao nổi tiếng, ông ta chơi chán sẽ trả người, bên anh thu về ngôi sao hạng A. Như vậy, tập đoàn anh không tốn sức quảng bá hình tượng sao nữ, còn tốt hơn nhiều so với để các người mới đó trao thân cho đám đạo diễn thiếu năng lực."
"À~~" Thanh Nhi kéo dài hơi, liếc mắt nhìn anh ta, nhếch môi. "Em biết chiêu này anh nghĩ ra, được đó thầy giáo Hứa, đầu óc kinh doanh của anh thật là.. hơn người."
Hứa Trác Tùng vẫn thản nhiên cười, không ngần ngại nói chuyện công việc với cô. "Vai nữ chính trong phim còn đang trống, hình tượng nữ sinh chính trực, ngay thẳng, lại có đôi mắt tinh anh rất khó tìm. Mấy ngày nay có vài người mới xin quản lí cho thử vai, em còn nhớ Lâm Nhạc Nhi trong vở Tình chị em không? Cô ta là do ba anh chọn, có..."
"No~" Thanh Nhi bất ngờ gõ đũa, trợn mắt. "..sao lại chọn cô ta? em phản đối, cái đôi mắt yếu ớt ngập nước kia thì tinh anh ở chỗ nào?"
"Anh cũng không đồng ý.." Hứa Trác Tùng mỉm cười vừa lòng, giống như tìm được người cùng chí hướng thưởng cho cô một miếng vịt quay thơm lừng. "..ba anh nói trong hôm nay phải tìm ra người phù hợp, nếu không sẽ để cô ta ký hợp đồng."
Nghe vậy, Thanh Nhi cắn cắn đũa, tự đem trọng trách vác lên lưng, voặn óc suy nghĩ, một lúc sau hô lên. "Để Trịnh Thiên Mịch đi, đôi mắt của cô ta rất bén, tính cách khá thích hợp đó."
Ai ngờ đâu, Hứa Trác Tùng vừa nghe liền trầm mặc, khoé môi có chút châm biến. "Cô ta không được."
"Sao vậy?" Thanh Nhi khó hiểu, chợt nhớ tới sở thích biến thái của ông chủ GJ nhưng có gì đó sai sai ở đây.
"Trịnh Thiên Mịch và Á Pháp có quan hệ, cả đoàn phim Kinh Hải đều biết, đạo diễn Hoàng đã mấy lần yêu cầu đổi nữ chính vì lo lắng phim chưa ra mắt đã bị scandal của cô ta làm hỏng. Nếu bây giờ đẩy cô ta qua GJ, khẳng định sẽ phát sinh mâu thuẩn với ông chủ bên đó."
Thanh Nhi ngỡ ngàng, hai người kia không cẩn thận như vậy, nhưng dựa theo tính cách Á Pháp cũng không có gì lạ, cô xoa xoa trán cảm thán lại nghe Hứa Trác Tùng khó chịu. "Trịnh Thiên Mịch quá tuỳ tiện, không phải vì cô ta có năng khiếu, mẹ anh đã trục xuất cô ta khỏi tập đoàn rồi."
"Bà Hứa rất ghét cô ta à?" Thanh Nhi ngạc nhiên, cô nghĩ họ phải rất hợp gơ chớ!
Hứa Trác Tùng khẽ cười ngắt mũi cô. "Quên chuyện lần trước đi, mẹ anh là người rất nghiêm túc, bà ta coi trọng chữ tín với Chung gia chứ không phải thích Chung Gia Hân. Em trong mắt bà ta cũng không phải hạng gái gì, chỉ là tức giận nói đôi lời, nếu em biết cách lấy lòng mẹ anh sau này sẽ hưởng rất nhiều lợi ích."
Mắt Thanh Nhi loé sáng như kim cương, phấn khích nhào tới ôm cổ anh ta, oa oa gào lên. "Tin độc quyền, mau mau nói mẹ anh thích cái gì? hay đi đâu? mẫu con dâu ra sao? em mà giành được mối này sẽ hậu tạ anh một bữa thịnh soạn."
"Đừng cố gây chú ý với bà ta là được." Hứa Trác Tùng vô tình đẩy cô ra, môi lại tươi cười.
Không thích người mưu mô! Thanh Nhi ấn định câu đó trong đầu, nghĩ nghĩ lại nghiêm túc nói. "Về chuyện nữ chính, anh cứ kiến nghị Trịnh Thiên Mịch với ba anh đi, em biết cô ta dư sức dàn xếp với ông chủ GJ, khả năng thu phục đàn ông của cô ta lớn lắm."
"Được, tin em." Hứa Trác Tùng gật đầu,về mắt nhìn người và quan điểm sống, Thanh Nhi vẫn luôn thuyết phục người khác.
Im lặng ăn uống một lát, Thanh Nhi không nhịn được dò hỏi. "Báo sáng nay anh có đọc không?"
Khoé môi Hứa Trác Tùng nhếch cao, bật cười xoa đầu cô, khen ngợi. "Nhóc con làm tốt lắm."
"Gì chứ?" Thanh Nhi không cho là đúng trợn mắt, đẩy tay anh ta ra, cao giọng. "Gì mà làm tốt hả?"
Hứa Trác Tùng nhịn cười, cố bình tĩnh nói. "Em chẳng những đánh bại được Chung Gia Thạc còn trở thành ân nhân cứu mạng của hắn, không phải rất tài giỏi sao?"
"Tài giỏi cái mông anh." Thanh Nhi gào lớn, trong tình huống này đáng lí anh ta phải hỏi cô có đau không? có phải rất sợ, rất hoảng hốt không? ngược lại anh ta lại bình luận rằng em rất tài giỏi, giống như anh ta đang xem phim và cô là nữ chính vậy.
Thanh Nhi cào bàn~
"Ha~ đủ rồi." Hứa Trác Tùng cười ra tiếng kéo tay cô lại, dỗ dành. "Còn ngồi đây ăn uống vui vẻ, nghĩa là không sao, đúng chứ?"
Thanh Nhi lườm nghích. "Tạm tha cho anh."
Đáng yêu không chịu được, Hứa Trác Tùng xoa xoa má cô, giọng nói đột nhiên nghiêm túc. "Hai ngày trước Chung Gia Thạc đã gửi đơn từ chức lên Hiệu trưởng, hắn muốn đưa Gia Hân ra nước ngoài chữa trị, nhưng em ấy một mực không muốn đi mới kéo dài đến hôm nay."
Sắc mặt Thanh Nhi trùng xuống, nhíu mày. "Cô ta có tỉnh dậy?"
"Ừ.. là sáng nay đọc báo bị kích động mới chuyển sang phòng cách li."
Thanh Nhi mím môi. "Chuyện đó, em không rõ ai làm."
"Thanh Nhi.." Giọng Hứa Trác Tùng đột nhiên cứng rắn, cực kì kiên định nhìn cô. "Em quen với chủ tịch Thượng Hoằng?"
Thanh Nhi sững sốt, lập tức lắc đầu nguầy nguậy. "Không có, em không biết người đó."
"Đừng giấu anh.." Hứa Trác Tùng chống hai tay lên bàn, không nhìn cô, lạnh nhạt vạch rõ mọi chuyện. "..anh điều tra ra bài luận của em và An Nhiên lúc trước là do một người tên Phùng Tuấn liên hệ với thầy Hiệu trưởng mua với giá 500 triệu. Ba tháng trước, trên tập báo kinh tế ở Pháp, người này xuất hiện một lần, thay mặt chủ tịch tập đoàn Thượng Hoằng ký hợp đồng với Chứng khoáng Binet, trợ lí cấp cao Phùng Tuấn."
Mấy cái tên này Thanh Nhi chưa từng nghe qua, cô mù mịt lắc đầu phủ nhận. "Vẫn không liên quan tới em."
Hứa Trác Tùng quay sang nhìn cô, đuôi mắt sắc bén. "Còn viên đạn đã bắn Chung Gia Thạc được bắn ra từ tầng 3 khách sạn Thượng Quốc, hệ thống an ninh ở khách sạn đó rất mạnh, ngoài chủ tịch của bọn họ không ai có thể mang vũ khí vào, đừng nói là loại súng tỉa chuyên chế dùng cho sát thủ.."
Môi cô mím chặt, lại nghe anh ta nhấn mạnh. "..góc độ ảnh chụp của bài báo sáng nay cũng từ hướng đó, Chung Gia Thạc nói với anh Truyền thông KL và Tài chính Thượng Hoằng không hề có bất kì mâu thuẩn nào, ngoài vụ việc chiều hôm qua."
"Cái đó.." Thanh Nhi túng quẫn bật dậy, trong ngực tuông trào lửa giận, rõ ràng Chung Gia Thạc muốn cưỡng hiếp cô, bây giờ tập đoàn hắn có chuyện lại đỗ lỗi cho cô. Chủ tịch Thượng Hoằng gì chứ? người ta già trẻ móp méo ra sao cô còn không biết, sao có thể nói cô quen với hắn. Thanh Nhi bất chấp đập bàn, nghiến răng gằn từng chữ. "Em nói, không-liên-quan-tới-em."
Chân mày Hứa Trác Tùng nhíu chặt, đăm đăm nhìn cô, dứt khoát nói. "Quen hay không không quan trọng, anh và mọi người đều nhìn thấy Thượng Minh Triệt đang bảo vệ cũng như trả thù cho em."
"A~~" Thanh Nhi hét lên tức giận, nghe có khác gì gái bao không? Mẹ nó, thật muốn la lên với cả thế giới rằng thằng cha Thượng Minh Triệt đó bị điên, là một tên cuồng biến thái thiếu việc làm, ai cần hắn bảo vệ với trả thù chớ.
A a a....
Cô giận dữ cầm lấy túi xách, dậm chân đùng đùng bỏ ra khỏi nhà hàng, trước khi đi còn liếc mắt té lửa cho ai kia. "Ta tuyên bố, mi chính thức bị đá."
Đường phố xe cộ tấp nập, khí trời lạnh giá, gió mang theo hương tuyết luồng qua mái tóc đen mượt tung bay, Thanh Nhi buồn bực đi trên đường, miệng không ngừng chửi rủa. "Chủ tịch Thượng, chủ tịch Thượng? Còn không biết mặt mũi người ta thế nào mà gọi như kiểu tôn thờ lắm vậy, thánh mẫu, chúa cứu thế? Xì~, theo ta hắn chính là một lão già bụng phệ, mắt hếch, đầu trọc, xấu đến không dám để thiên hạ nhìn thấy. Hơn nữa ha, hắn còn là một tên biến thái, cuồng dâm ô, chuyên nhìn lén con gái.. Trời, chiều hôm qua mình bị cởi đồ, không biết tên biến thái đó có nhìn thấy không nữa.. Còn nói cái gì bảo vệ mình á? nực cười, ta thấy là hắn rảnh quá không có chuyện gì làm, cầm súng tỉa tưởng súng đồ chơi bắn loạn trong phòng, nhìn nhầm cửa sổ là bia rồi điên khùng bắn, may quá một phát cắm vào ngực Chung Gia Thạc.. Xì~~ nhìn lại bộ dạng của mi đi, muốn bảo dưỡng ta mi không có cửa đâu hén, xách dép cho chồng ta còn không được nữa là..."
Cô khựng lại, mi mắt bất giác trĩu nặng. "Nhớ chồng quá~"
Thanh Nhi ngồi xuống ghế đá bên đường, gấp gáp mở điện thoại vào album ảnh, nhìn khuôn mặt ngủ yên trên màn hình, lòng tự nhiên chua xót..
Nhớ chồng quá~
Nhớ quá~
Nhớ quá~
Chiếc siêu xe màu đen tấp vào lề đường, Thượng Minh Triệt nhìn thân hình nhỏ nhắn đang co người ngủ say trên ghế, khoé môi nâng lên ý cười như có như không.
Cửa xe bật mở...
Truyện khác cùng thể loại
317 chương
23 chương
93 chương
11 chương
79 chương