Một ngày rồi lại hai ngày, Y Lai vẫn không tìm đến hắn, Lâm Sắt cũng không có cảm giác. Nhưng mà đến một tuần lễ sau, Y Lai vẫn không có xuất hiện, Lâm Sắt cảm thấy Y Lai khẳng định đang tính toán một âm mưu to lớn. Thời điểm qua nửa tháng, Y Lai vẫn không thấy bóng dáng đâu, Lâm Sắt rốt cuộc vô cùng không dễ chịu. Cho dù lúc này hắn đang chăm sóc cho A Thụy Tư, hắn vẫn luôn thấy như mất đi vật quý gì đó... Ngày đó, Y Lai xuất hiện như một lời nguyền, như là gieo xuống một hạt giống, chờ hạt giống ấy mọc rễ nảy mầm. Lâm Sắt không khỏi nghĩ đến Y Lai, có lúc nằm mơ cũng mơ thấy y. Lâm Sắt cảm thấy chính mình rất kỳ lạ, hắn bắt đầu tự ép mình đừng nghĩ đến Y Lai nữa. Thế nhưng có một số việc thường sẽ ngược lại, hắn càng tự ép chính mình, trái lại càng thêm nhớ y. Mãi đến tận sau này, khi hắn ở trong bệnh viện chăm sóc A Thụy Tư, trong đầu hắn dĩ nhiên tràn ngập hình ảnh Y Lai. Lâm Sắt đột nhiên khiếp sợ, sắc mặt vô cùng khó coi, xoay người bước ra ngoài. Hắn cảm thấy hắn nên cùng Y Lai hảo hảo nói chuyện, để xem Y Lai rốt cuộc là muốn giở trò gì. Lâm Sắt trở về nhà liền gấp rút gọi điện cho Y Lai, từng phút rồi lại từng phút trôi qua, phía bên kia cũng không có ai tiếp, Lâm Sắt mạnh mẽ đem điện thoại trong tay đập vỡ, vọng ra tiếng vang kịch liệt. Mắt hắn trừng bộ đàm, trong mắt tràn đầy lửa giận. Hắn chưa từng gọi điện cho Y Lai, mà lần này Y Lai dám không tiếp điện thoại của hắn. Lâu đài của Lâm Sắt cùng lâu đài trong lòng đất của Y Lai có một lối đi bí mật. Trước đây Y Lai có thể ra vào tự do, Lâm Sắt cũng ngầm đồng ý. Lần này, hắn đi tới đó, đem cánh cửa kia hoàn toàn khóa chặt lại, vẻ mặt rất lạnh. Hắn làm vậy là mang theo ý trừng phạt, Y Lai nếu dám không tiếp điện thoại của hắn, thì không cần gặp mặt lại. Những ngày kế tiếp, Lâm Sắt khôi phục lại quy luật sinh hoạt. Ban ngày đi làm, xử lý công vụ, sau khi tan việc, hắn sẽ tới bệnh viện thăm A Thụy Tư khoảng tầm hai giờ. Cuộc sống vô cùng nhàn nhã, nhạc đệm duy nhất chính là ở công ty trong lúc lơ đãng đã nhìn thấy bóng lưng của một nam nhân, nhìn đặc biệt quen mắt, có chút giống Y Lai, hắn nhìn chằm chằm một lát, mới hoàn hồn... Lâm Sắt hoàn toàn không muốn biết đến sự tình Y Lai ra sao, nhưng lại nghe được tin tức của y. Có một lần, hắn cùng Mễ Ân - một trong tứ đại tinh tương* trò chuyện, Mễ Ân lại như nhớ đến điều gì thú vị vỗ đùi cười lớn, tiếp đó nói: "Lâm Sắt, cậu biết gì chưa? Tiểu hồ ly Y Lai kia chết rồi. " (Tứ đại tinh tương*: theo mị đoán là bốn vị đại tướng chăng? *-*) Thân thể Lâm Sắt đột nhiên cương cứng, câu nói này của Mễ Ân như tiếng sấm rền đánh vào lỗ tai hắn. Lâm Sắt hoài nghi có phải hắn nghe lầm? Vẻ mặt hắn cứng đờ nhìn Mễ Ân một hồi. Mễ Ân tiếp tục nói: "Ta cũng là hai ngày trước mới biết. Ta thắc mắc vì sao dạo gần đây không thấy tiểu hồ ly kia nhảy nhót, sai người đi thăm dò một chút mới biết. Một tháng trước, y chết ở bệnh viện, nghe nói lúc chết mặt rất thê thảm." Thanh âm Mễ Ân xem thường cùng cao hứng: "Hoàng đế đối với tiểu hồ ly kia đúng là thâm tình, chết rồi còn che." Mễ Ân nhìn Lâm Sắt, tựa hồ không nhìn thấy sắc mặt hắn vô cùng khó coi: "Lâm Sắt, cậu nói xem, tiểu hồ ly này chết rồi, đã hả giận chưa? " Lâm Sắt mặt không chút thay đổi: "Đã hả giận rồi." Mễ Ân vỗ vai Lâm Sắt, liền rời khỏi. Mễ Ân sau khi rời đi, Lâm Sắt liền như quả bóng bị xì hơi tựa vào ghế sa-lông, toàn thân tựa hồ vô lực. Trong đầu hắn vang vọng thanh âm Mễ Ân. Y Lai chết rồi? Y Lai đã chết rồi? Một tháng trước, hắn rõ ràng vẫn gặp Y Lai. Y Lai ngoại trừ sắc mặt có chút khó coi, cũng không có gì dị thường, làm sao có khả năng chết cơ chứ? Trong đầu Lâm Sắt lại đột nhiên hiện ra gương mặt Y Lai, Y Lai cao hứng hỏi hắn: "Nếu như tôi chết thì sao?" Lẽ nào không còn trân châu ngọc sẽ chết sao? Làm sao có khả năng? Hắn rõ ràng đã điều tra, không thể chết! Tin tức của Mễ Ân nhất định là không chính xác. Lâm Sắt xoa xoa huyệt thái dương, đem tâm tư hỗn loạn trong đầu làm rõ. Hắn cho người đi thăm dò bệnh viện chỗ Y Lai ở, bác sĩ trưởng cùng với tư liệu bệnh nhân, ngày thứ hai hắn tự mình đi bệnh viện kia. Lâm Sắt mặc tây trang màu đen, thắt cà-vạt sọc, nếu không phải hắn đang đứng trong bệnh viện, bên cạnh lại là một bác sĩ vận áo khoác trắng, hầu như khiến người ta nghĩ rằng hắn đang tham gia một buổi hội nghị thương vụ. Hắn mỉm cười chào hỏi cùng vị bác sĩ kia, vị kia liền đem tư liệu bệnh trạng điện tử phát qua quang não của Lâm Sắt. Lâm Sắt nhắm mắt lại, những số liệu cùng văn tự kia cấp tốc truyền vào đầu óc hắn. Chỉ qua mấy giây, hắn đã đem đống tư liệu kia xem xong. Cuối cùng, hắn rút ra một kết luận trọng yếu... Y Lai chết rồi. Thời điểm xem xong tư liệu bệnh trạng, trên người Lâm Sắt đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, cứ như mộng vậy. Hắn duỗi tay, có chút run rẩy xoa xoa huyệt thái dương, hắn cần yên tĩnh. Nếu như không nhìn vào ánh mắt hắn, chỉ nghe thanh âm, căn bản không có gì khác so với lúc ban đầu. "Y...thật sự đã chết rồi? " Hắn muốn xác định lại lần cuối. Bác sĩ gật đầu: "Nếu như ngày hôm đó, cậu ấy không lén từ bệnh viện trốn ra ngoài, có thể vẫn sẽ không chết nhanh như vậy. Lúc cậu ấy được đưa trở lại, đã bắt đầu thổ huyết*, thần trí đều đã mơ hồ, buổi tối hôm ấy não liền chết*." Bác sĩ dừng lại một chút, lại nói: "Sau chuyện kia, cậu ta hoàn toàn không còn muốn sống nữa, tựa như đang chờ chết." (Thổ huyết*: hộc máu... Não liền chết*: trạng thái não chết á, lúc này cơ thể vẫn sống, chỉ là não không hoạt động nữa) Ngày hôm đó... chính là ngày hắn gặp Y Lai lần cuối... "Nguyên nhân y chết... trong này viết cũng không rõ ràng." Lâm Sắt nói. "Đúng, tựa như có một nguồn sức mạnh giúp cậu ấy chống đỡ, thế nhưng đột nhiên nguồn sức mạnh kia bị rút đi, sức sống của hắn từng chút từng chút hao mòn đến không còn gì, cuối cùng dẫn đến tử vong. Loại bệnh này y học hiện đại rất khó giải thích. Thế nhưng ở Đế Quốc có một loại người, trên người bọn họ thường phát sinh những việc mà y học rất khó giải thích. Chính là dị năng giả, y cũng là một người trong số đó." Bác sĩ lễ phép nói. Lâm Sắt rời khỏi bệnh viện, ngồi trên phi cơ. Vị bác sĩ kia nhắc tới chính là trân châu ngọc, Y Lai cũng là vì mất đi trân châu mà chết. Là hắn hại chết Y Lai. Hắn khí lực toàn thân đều như bị rút cạn ngồi dựa vào ghế, trong đầu hắn thoáng hiện lên bóng hình Y Lai. Y Lai thâm tình nhìn hắn, hắn nói, "Lâm Sắt, tôi yêu anh." Trên mặt Y Lai mang theo nụ cười hững hờ, y nói, "Lâm Sắt, anh có vui không?" Trên mặt Y Lai tràn ngập vẻ chờ mong, y nói: "Lâm Sắt, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không?" Lâm Sắt không nghĩ tới, tất cả những điều này, hắn lại nhớ rõ ràng như vậy. Mà những chuyện này, cũng trở thành hồi ức cuối cùng của hắn cùng Y Lai. Hết thảy đều kết thúc, Y Lai chết rồi, tất cả đều không dư không thừa... Mặt Lâm Sắt có chút dữ tợn, một tay đặt ở trước ngực, nơi tim đập từng trận đớn đau, tựa hồ có thứ gì đó đang nuốt lấy trái tim hắn, tâm tình hắn dần dần trống rỗng. Hắn ngồi đó, thân thể cứng ngắc, toàn thân rét lạnh, như rơi xuống hầm băng, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh. Y Lai rốt cuộc cũng chết rồi, không còn ai quấn lấy hắn, không phải hắn nên hài lòng sao? Lâm Sắt rốt cuộc cười ra tiếng, chỉ là tiếng cười của hắn khó nghe đến cực điểm, cười đến làm người ta sởn cả tóc gáy...