Nếu như có thể, đời này Lâm Sắt sẽ không đặt chân lên Hải Thần tinh một lần nào nữa, càng không muốn đặt chân vào Hạ gia một bước. Trong trí nhớ của hắn, vẫn còn lưu lại bóng dáng của Anna. Đó là một thiếu nữ xinh đẹp đơn thuần, làm cho người ta rất khó có thể chán ghét. Lâm Sắt vừa trở lại gia tộc Wilson được mấy năm, chỉ có Anna nói chuyện cùng hắn, cười với hắn. Lâm Sắt cũng không phải người sống tình cảm như vậy, thế nhưng cũng không phải là không có cảm tình, hắn đem Anna coi như muội muội, liền lo lắng chăm sóc cho cô. Anna chỉ gặp mặt Hạ Diễm có một lần liền nhất kiến chung tình, thiếu nữ khóc lóc khẩn cầu nói phải được gả cho người đàn ông kia. Lâm Sắt đã điều tra Hạ Diễm, vốn là không đồng ý việc kết hôn này. Thế nhưng em gái của hắn vì chuyện này mà suýt nữa đoạn tuyệt với hắn. Cho nên hắn thỏa hiệp, đồng thời dùng mấy hạng mục đầu tư quan trọng làm của hồi môn, tất cả đều cho Hạ gia. Lễ cưới vô cùng rộn ràng, chỉ là hắn không nghĩ đến cuối cùng đổi lấy kết cục như thế này. Anna chết rồi, hắn biết Anna có bao nhiêu yêu mến Hạ Diễm, hơn nữa đây cũng là nguyện vọng của Anna, cho nên vẫn để thờ Anna trên hành tinh kia, ở trong thành phố kia, cũng là ở bên người đàn ông kia. Hiện tại Hạ Diễm có tân hoan*, Anna khẳng định không muốn ở lại nơi đó nữa. Lâm Sắt không muốn gặp Hạ Diễm, càng không muốn muốn nhìn thấy vị phu nhân kia của hắn. Thế nhưng vì Anna, hắn cũng đã đến đây rồi. Hắn ngủ lại trong một quán rượu ở Hải Thần tinh, tiếp đó hẹn gặp mặt Hạ Diễm. Trong điện thoại, Hạ Diễm nói Anna hiện tại đang ở Hạ gia, cũng mời hắn đến chỗ Hạ gia ngồi một chút. Lời nói Hạ Diễm rất khách khí, thế nhưng Lâm Sắt biết, trong lòng Hạ Diễm đã hận hắn thấu xương. (Tân hoan*: ý là cưới vợ mới á:">) Có điều những thứ này đều là ý nghĩ của Hạ Diễm, không liên quan tới hắn. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, hắn liền đến Hạ gia. Hạ Diễm đã chờ sẵn ở cửa, hai người đàn ông đều mặc âu phục, bất đồng duy nhất chính là Lâm Sắt mặc âu phục trắng, còn Hạ Diễm mặc âu phục đen, một bên là ngũ quan nhu hòa, khí chất tao nhã, một bên lại là đường nét ác liệt, khí chất kiêu ngạo. Lâm Sắt tháo găng tay, bắt tay cùng Hạ Diễm, hai người cùng đi vào phòng khách, nhìn như hài hòa khách khí, kỳ thực mỗi người một ý, các loạt sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt. "Cần uống chút gì không? " Hạ Diễm hỏi. "Không cần." Lâm Sắt nhìn đồng hồ, rõ ràng không muốn dây dưa thêm, hỏi thẳng: "Anna đâu?" "Tiên sinh, nếu đã đến rồi, không bằng anh ở đây du ngoạn mấy ngày đi." Hạ Diễm hết lòng nói. "Không cần, lịch trình của tôi rất bận." Lâm Sắt trực tiếp từ chối. Hạ Diễm nhíu mày: "Xin chờ một chút, Lâm Sắt tiên sinh, Anna đi rồi, tôi thật sự không nỡ rời xa nàng, xin cho phép tôi ở cùng Anna nhiều hơn một chút." Trên mặt Lâm Sắt lộ ra một nụ cười trào phúng. Hạ Diễm lại không thấy có gì thất thường: "Xin cho tôi thêm một giờ, để tôi gọi phu nhân tôi đến chiêu đãi anh." Lâm Sắt sắc mặt tao nhã rút đi, bắt đầu trở nên ác liệt: "Không cần làm phiền Hạ phu nhân." "Tiên sinh!" Hạ Diễm trong ánh mắt mang theo khẩn cầu. Lâm Sắt chán ghét Hạ Diễm, tự nhiên cũng chán ghét vị phu nhân kia. Hạ Diễm có mới nới cũ, vị phu nhân kia chắc cũng chẳng phải người tốt lành gì, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Hắn đối với vị phu nhân kia một chút hứng thú cũng không có, càng không muốn gặp mặt. Lâm Sắt trên mặt mang theo thiếu kiên nhẫn, giận dữ cũng không cần che giấu: "Tôi có thể chờ anh một canh giờ, thế nhưng đừng có để cho tôi nhìn thấy vị phu nhân kia." Hạ Diễm sau khi rời đi, Lâm Sắt liền ngồi chờ ở đây. Trước đây khi Anna còn sống, đã từng mời hắn tới đây chơi, Lâm Sắt ở đây tận mấy ngày, không gian yên tĩnh, thích hợp để ở lại. Thế nhưng lần này đến, chủ nhân của nơi này đã thay đổi, hắn ngồi ở chỗ này toàn thân cũng không thoải mái. Tên mập như một cục tròn tròn từ trên lầu lăn xuống, trong tay còn bưng một ly cà phê, phóng tới trước mặt Lâm Sắt, trên mặt mang đầy vẻ lấy lòng. Lâm Sắt từ quần áo cho đến hành vi cử chỉ đều không giống như người tầm thường. Tên mập có bản tính yêu tiền, thấy người có tiền đã nghĩ đến thu nhập. Lâm Sắt không thích tên mập nhìn như khôn lỏi, kỳ thực ánh mắt quá mức ngu ngốc. "Tôi là trợ lý trước đây của Hạ đại phu nhân. Hiện tại cũng theo ngài ấy đến Hạ gia. Phu nhân hôm nay có chút bận, cho nên không thể đến hầu ngài." Từ tên mập này liền có thể thấy được chủ nhân hắn thế nào, Lâm Sắt vẫn giữ phong độ: "Không sao." Thấy Lâm Sắt không uống, tên mập kia lại đẩy ly cà phê lại gần Lâm Sắt hơn: "Tiên sinh, xin mời dùng cà phê." "Cảm tạ, tôi tạm thời không muốn uống." Lâm Sắt nói. Tên mập hắc hắc cười hai tiếng: "Tiên sinh, ngài làm nghề gì?" "Ngài phải ở lại chỗ này mấy ngày sao?" "Ngài hiện tại đã bao nhiêu tuổi rồi?" "Ngài cưới vợ chưa?" Vào lúc Lâm Sắt sắp bị tên mập này phiền chết. Hạ Diễm rốt cuộc ôm hũ tro cốt từ trên lầu đi xuống. Lâm Sắt đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Hạ Diễm, từ trong tay Hạ Diễm cẩn thận từng li từng tí nhận lấy. Hắn tựa hồ không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa: "Xin cáo từ." Lâm Sắt nói xong, Hạ Diễm cũng không đáp lại, Lâm Sắt liền xoay người rời đi. Hạ Diễm đi tới bên cửa, nhìn bóng lưng Lâm Sắt xa dần, ánh mắt không khỏi hơi hơi nheo lại. Tên mập cũng đi tới cửa, thở dài nói: "Vì cái gì mà ngài ấy không thích Y Lý vậy?*" Nói xong mới hậu tri hậu giác nhận ra trên thân thể người kia tỏa ra hơi lạnh vô cùng đáng sợ. Hạ Diễm quay đầu nhìn tên mập một cái. Tên mập nhìn Hạ Diễm: "Ngài trừng tôi làm gì?" Hạ Diễm giơ tay lên, làm ra bộ dáng muốn đánh hắn, tên mập vội vã hơi co đầu lại, khí thế trong nháy mắt đã không còn. "Sáng sớm đã ra ngoài." "Em ấy đang mang thai, còn không mau đi tìm?" Tên mập nhìn uy lực của Hạ Diễm liền tròn vo lăn đi. Lâm Sắt rời khỏi Hạ gia. Phi cơ mỗi lần trải qua chuyến đi dài đều cần tiến hành bảo trì, cách thời gian trở về còn có một tiếng. Lâm Sắt trước hết ngồi xuống trong một quán café ở nội thành. Cao ốc san sát, phi cơ cứ bay qua bay lại, thành phố này trình độ phát triển không thua kém gì Đế Quốc. Mà hiện tại, ôm hũ tro cốt trong lòng ngực, Lâm Sắt càng kích động muốn phá hoại thành phố này. Mà hiện tại hắn kỳ thực cũng đang làm chuyện này, hắn muốn chôn thành phố này xuống cùng Anna... Một thân âu phục thẳng tắp, nam nhân từ đằng xa đi tới trước mặt Lâm Sắt, cung kính nói: "Tiên sinh, phi cơ đã bảo trì xong xuôi, chúng ta có thể trở về rồi." Lâm Sắt đứng lên, hắn cùng Cách Lỗ Tư rời khỏi quán café, đi tới một chỗ đất trống, phi cơ đang đậu ở chỗ này. Thời điểm Lâm Sắt mới vừa sải bước chân về phía phi cơ, bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt của hắn khẩn trương nhìn về phía trước, nơi đó có một gương mặt quen thuộc vừa lóe lên một cái liền biến mất. Tâm trí Lâm Sắt dao động kịch liệt, bước chân đã không còn khống chế được đi ra ngoài. Nơi này là khu mua bán, lượng người tới lui rất nhiều, vừa rồi chỉ là nhìn thoáng qua một chút, thế nhưng Lâm Sắt có dự cảm, hắn cảm giác mình không có nhìn lầm. "Tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì sao?" Cách Lỗ Tư chạy tới hỏi. Lâm Sắt không để ý đến hắn, đột nhiên xoay người, tiếp đó lên phi cơ. Hắn đem người điều khiển ném đi, tự mình lái phi cơ, cũng không để tâm đến Cách Lỗ Tư, phi cơ đã cất cánh. Nhìn phi cơ bay qua trên đỉnh đầu của mình, Cách Lỗ Tư trong nháy mắt sững sờ. Cậu không biết là đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng cậu biết chắc chắn đã có cái gì đó phát sinh, mới khiến Lâm Sắt đột nhiên lại trở nên không bình thường như vậy. Trên thế giới này, việc có thể khiến Lâm Sắt hoảng hốt rất ít, lẽ nào... Phi cơ của Lâm Sắt là chọn loại bay thấp, tốc độ bay cũng chậm, thế nhưng so với người đi bộ vẫn là rất nhanh. Ánh mắt của hắn trong đám người tìm tòi, từng chút từng chút mà nhìn, khi hắn đem toàn bộ vùng này tìm qua một lần, tâm tình Lâm Sắt đột nhiên nguội xuống. Hắn đến cùng là đang làm gì? Chỉ mới nhìn thấy một gương mặt tương tự, hắn lại điên cuồng đi tìm kiếm. Hơn nữa lần này không phải là lần đầu tiên. Lần trước hắn ở Đế Quốc, hầu như đem hết cái thành phố đào lên, lại phát hiện người kia không phải Y Lai. Y Lai đã chết rồi, hắn một lần rồi lại một lần tự nói với chính mình. Thế nhưng trong lòng luôn có loại cảm giác không cam lòng. Khi con người đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng sẽ sản sinh ám ảnh tâm lý, luôn cố suy nghĩ tích cực. Hết thảy đều đã chứng thực rằng Y Lai đã chết, thế nhưng sâu trong nội tâm Lâm Sắt, cứ cố chấp rằng Y Lai còn sống. Lâm Sắt thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn lại, cái quay đầu trong nháy mắt đó, từ bên cạnh hắn, bên trong một chiếc phi cơ tức tốc bay qua, hắn đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Lâm Sắt tấn tốc đuổi theo. "Thiếu gia, chiếc phi cơ kia hình như đang đuổi theo chúng ta." Tên mập chọt chọt cánh tay Y Lai, nhỏ giọng nói. Y Lai cũng có chú ý tới, y hiện tại kết hôn cùng con nhà giàu, đối phương lẽ nào muốn bắt cóc mình? "Tiểu Hạ, cố bỏ xa chiếc phi cơ kia đi." Y Lai ra lệnh. "Vâng, thưa phu nhân." người điều khiển phi cơ nói. Đột nhiên, phi cơ xoay vòng 360 độ, xoay xong, Y Lai xém chút nữa rơi xuống đất. Y muốn chính là bỏ xa phi cơ kia, không phải muốn chơi trò tàu bay. Có điều sau cái trò tàu bay đó, chiếc phi cơ xác thực đã biến mất. Lâm Sắt đột nhiên đập một cái lên bảng điều khiển phi cơ, sắc mặt cực kỳ khó coi. Trước mặt hắn đã là không gian trống rỗng, chiếc phi cơ kia đã hoàn toàn biến mất. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên lóe ra một tia sáng. Nếu như vừa rồi hắn không có nhìn lầm, cái người ngồi cạnh Y Lai trong phi cơ kia chính là tên mập đáng ghét ở nhà Hạ gia.