Thế Thân - lilynguyen

Chương 116 : Dạo phố.

Y như lời mà Quyên San đã nói, trong thời gian ở đây, Quyên San vô cùng hào hứng kéo An Nhiên đi khắp nơi, hết cửa hàng lại đến khu du lịch, làm Duy Khang lo đến sốt vó, may mà buổi triển làm của anh đã giao cho người khác lo liệu, có thời gian tháp tùng hai người, nếu không, An Nhiên cũng không dám cùng Quyên San đi lung tung khắp nơi như vậy. -Ngồi nghỉ chút đi.- An Nhiên kéo Quyên San vào một quán nước. Thật không thể hiểu nổi, sức lực của Quyên San ở đâu lại nhiều như vậy, đi khắp nơi như vậy mà vẫn còn hào hứng muốn đi tiếp. Dường như còn bất mãn vì cô làm chậm trễ chuyến đi của cô ấy. -Được rồi, vào đây ngồi một lát cũng được.- Quyên San gật đầu đồng ý. Duy Khang nhanh chân bước vào trong, chọn chỗ ngồi thì lăng xăng chăm sóc cho Quyên San, đúng tiêu chuẩn một quý ông lịch thiệp. -Các em uống gì?- Duy Khang hỏi. -Cho em ly matcha là được.- An Nhiên trả lời. -Em muốn uống cappuchino- Quyên San yêu cầu. -Em vẫn nên uống sữa nóng đi.- Duy Khang phản đối. -không thích, trời nóng như thế này mà còn uống sữa nóng, nóng lắm đó.- Quyên San kháng nghị. -Nóng thì anh quạt cho em.- Duy Khang không nhân nhượng, quay đầu gọi đồ uống. Quyên San thấy thế lại lầm bầm lầu bầu tỏ vẻ không vui. -Anh ấy cũng là lo cho cậu mà thôi, đứng tùy hứng nữa.- An Nhiên nhẹ nhàng nói. -Là anh ấy không nghe tớ. -Anh ấy là vậy là sai sao?- An Nhiên hỏi lại. -Không...- Quyên San nói nhỏ. -Đã không sai tại sao cậu lại giận, chẳng lẽ cậu muốn chồng cậu là một người cậu muốn gì thì cho cậu cái đó, không quan tâm xem điều đó là tốt hay hông tốt cho cậu sao? -Không phải vậy. -Được rồi, tớ biết cậu không có ý đó, đừng nhăn nhó nữa, cậu như thế sinh con ra sẽ khiến đứa bé không được xinh đẹp, cậu không thể để con nuôi của mình trở thành đứa bé xấu xí chứ? -Đó là con mình mà.- Quyên San nói. -Ừ, vậy cậu muốn con mình xấu. -Không muốn. -Không muốn thì tươi tỉnh lên nào, đứng có nhăn nhó nữa. -Hừ, cậu toàn bênh anh ấy, chẳng quan tâm tớ chút nào. -Chỉ có anh Duy Khang mới chìu chuộng cậu thành ra như vậy mà thôi, còn tớ à, tớ bỏ mặc cậu luôn đó. -Cậu đáng ghét. -Ừ, tớ đáng ghét vậy đó, nên cậu xem xem ai tốt với cậu nhất mà đối tốt với người đó đi, đừng suốt ngày giận dỗi. Lúc này, Duy Khang đã trở lại, anh ngồi xuống bên cạnh Quyên San, vô cùng cẩn thận hỏi han, lại vì sợ cô nóng mà quạt cho cô. An Nhiên thấy vậy nháy mắt cho Quyên San, cô bạn cũng biết điều mà không còn giận dỗi nữa. Cả ba vừa ngồi vừa nói chuyện, cả thời gian đều là An Nhiên cùng Quyên San nói, còn Duy Khang thì chỉ ngồi một bên hưởng ứng. Được một lúc sau, Duy Khang bỗng nhận được điện thoại, là bên tổ chức triển lãm gọi đến. Hình như là có việc cần ý kiến của Duy Khang, do đó, anh phải đến đó ngay, nhưng lại không muốn để Quyên San ở lại một mình, với tính tình của Quyên San, anh thật không an tâm chút nào. Vì vậy, sau một hồi khuyên nhủ và ép buộc, Quyên San không chịu về nhà, nên cả ba cùng đến buổi triển làm sắp diễn ra của Duy Khang. Vì Quyên San là trợ lí của Duy Khang, chỉ là tạm thời nghỉ việc, nên ở đây hầu hết mọi người đều biết cô ấy. Còn An Nhiên thì chỉ biết mỉm cười làm quen theo lời giới thiệu của hai người bọn họ. Đang đi loanh quanh thì Quyên San kéo tay cô một cái. -An Nhiên, nhìn kìa. An Nhiên theo hướng tay của Quyên San, thấy cô ấy đang chỉ tay về phía một cô gái đang đứng nhìn giữa đám người đi đi lại lại, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi tay lửng màu đỏ rực, váy đen ngắn ôm sát người, mái tóc xoăn màu hạt dẻ, trông vô cùng nổi bật, nhưng cũng khá chói mắt. -Cô gái mặc áo đỏ?- An Nhiên hỏi lại. -Ừ, cô ta đó. -Cô ấy thì làm sao? -Chính là cái người đã ngã vào lòng Duy Khang đó, ngay từ lúc đầu gặp mặt, tớ đã không ưa cô ta rồi…- Quyên San bắt đầu oán trách. -Được rồi, vì người khác mà làm hại đến sức khỏe của mình, không đáng chút nào cả, đúng không nào? Hơn nữa, anh Duy Khang cũng đã nói rồi, anh ấy không hề có ý gì với cô ta cả, cậu việc gì phải tức giận, cô ta không đáng để cậu để tâm đâu. -Hừ, tớ cũng chẳng thèm để tâm đâu.-Quyên San hừ nhạt. -Ừ, không để tâm.- An Nhiên mỉm cười. -Vào phòng của Duy Khang đi, ở đây nhiều người, tớ không thích chút nào. -Cậu khó tính quá đấy, đi thôi.-Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng An Nhiên cũng không muốn ở chỗ đông người thế này, sẽ gây nguy hiểm cho Quyên San. An Nhiên nhìn cô gái kia một lần nữa, đúng là mẫu người quyến rũ, khiến cô cũng cảm thấy có chút khó chịu.