Thế Thân Không Đạt Tiêu Chuẩn
Chương 8
Thời điểm giữa lúc nghỉ trưa của trưa ngày hôm nay ——
Kim Tại Trung gọi tất cả món ăn cùng điểm tâm của nhà hàng Kim Hồ đến văn phòng, Akanishi Jin sau khi được mời vào liền lộ ra vẻ mặt vui sướng không gì sánh được.
Kim Tại Trung dứt khoát gắp món ăn cho nó rồi nói:
“Anh muốn biết phải làm sao để tán tỉnh giữa đàn ông với đàn ông.”
“Phụt!” Akanishi phun nửa miếng sandwich ra, chớp mắt nhìn Tại Trung đầy tinh quái, “Anh… thông suốt rồi sao?”
“Anh không thể không lên con tàu cướp biển này, được chưa?” Kim Tại trung cắn một miếng dứa, nhíu mày chê quá ngấy, đẩy cho Akanishi, “Làm sao em lại chung sống với Daniel được?”
Akanishi cười khổ:
“Không phải như vậy…”
Kim Tại Trung giống như tìm thấy chiếc máy tính mà nói:
“Để anh tính xem bữa cơm này tổng cộng bao nhiêu tiền.”
Akanishi nhảy vọt lên, ngăn bàn tay kia lại:
“Sếp sếp… Em nói liền đây, được không?! —— Em và Daniel… Bọn em sau khi tan ca liền ăn cơm cùng nhau, ăn cơm xong thì giải trí, sau khi giải trí thì đi ngủ, báo cáo hoàn tất!”
Kim Tại Trung rơi vào suy tư.
“Ăn và giải trí thật ra anh đã từng làm rồi…”
Đôi mắt của Akanishi chợt lấp lánh đầy sao:
“Dou xi dai (sao lại như vậy)?? JeJung-san1, ý của anh là đối phương đã ăn anh ở trên giường rồi sao?! Thật hay giả vậy! Đó là Trịnh Duẫn Hạo – người mà nghe đồn rất thân với anh trong công ty sao? Em thấy anh ta rất dịu dàng với anh, không nghĩ rằng lại cường như vậy! JeJung-san,mặc dù anh trông rất giống mỹ thụ, nhưng trong lòng em anh vẫn luôn rất cường, rất có khả năng tiềm tàng làm công! Bất quá cũng tốt, dù sao vẫn phải có người có thể kiềm hãm được anh, không ngờ lại đến sớm thật đấy…”
Tại Trung cau mày nghe Akanishi lải nhải một đống ngôn ngữ mà mình không thích nghe, cuối cùng —— hết muốn ăn.
“Akanishi, nếu như anh nói anh không thích Trịnh Duẫn Hạo cũng không thích đàn ông, mà là thay người khác chung sống cùng Trịnh Duẫn Hạo —— Anh nói đến đây em hiểu chưa?”
Akanishi mù tịt lắc đầu, miếng bánh bao dứa ở trong tay dường như đã cứng lại.
Cậu cũng không rõ khi nói ra câu đó thì trong lòng có cảm giác gì:
“Anh ta là người yêu của em trai anh – Kim Tại Tuấn, không phải anh.”
“Nan dei yo (không phải chứ)?!” Akanishi ôm ngực đề phòng cơ tim tắc nghẽn.
“Anh phải đóng giả đến khi Tại Tuấn quay lại, trợ lý của Trịnh Duẫn Hạo đã điều tra ra được nội tình của anh, xem như anh tốt mệnh, người đó không dự định vạch trần anh.” Kim Tại Trung nhìn đáy của ly café, trong lòng đột nhiên có điểm khó chịu không nói nên lời, “Không muốn bị anh ta biết anh chỉ là một thế thân.” Lại cười cười với Akanishi đang ngây ngẩn, “Bằng không sẽ bị anh ta chỉnh chết, ha ha! Thế nào? Cho phép anh học hỏi kinh nghiệm từ chỗ em nhé.”
Ánh mắt của Akanishi trở nên nghiêm túc, vỗ vỗ vai cậu:
“Sếp, em biết rồi, anh muốn diễn thật hoàn hảo trước mắt Trịnh Duẫn Hạo, giống như đang thực sự yêu đúng không? Em sẽ giúp anh!”
Cậu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu có rất nhiều vấn đề khó khăn muốn hỏi! ——
“Đôi khi anh ta lại đột nhiên rất nhiệt tình, anh phải phản ứng làm sao đây?”
“Tất nhiên là đáp lại anh ta rồi sếp! Anh không thể mỗi lần đều làm trò dục cự hoàn nghênh2được đâu!”
“Anh có năng lực khiến người ta ảo giác rằng mình đang dục cự hoàn nghênh à? Rõ ràng rất thẳng thắn mà cự tuyệt.”
Một người nào đó mang theo khuôn mặt chính trực cùng giọng điệu không sợ hãi mà nhìn vẻ mặt như nuốt phải trứng khủng long của Akanishi Jin.
“Anh ta không phát điên lên với anh sao?”
“Phát rồi, cho nên anh nhất định phải hi sinh nhan sắc? Không có biện pháp khác?”
Tại Trung nhìn Akanishi đầy quái dị, Akanishi nhìn Tại Trung đầy quái dị, bi kịch rồi…
“Sếp, sau này anh phải đáp lại anh ta mới được, chẳng qua chỉ là một cái hôn thôi mà! Muốn vượt qua yên ổn thì phải buông thả bản thân, quên đi bản thân là ai, trong lòng lẩm nhẩm ‘Mình là Kim Tại Tuấn, mình yêu Trịnh Duẫn Hạo’. Anh không phải có sở trường triển khai thế tấn công quan tâm chăm sóc đầy ái muội với người khác để mua chuộc lòng người sao? Em thấy anh cũng rất tuyệt vời, lần nào cũng thành công cả, nhất định có thể dùng trên người anh ta được.”
Quả thực, ở trong công ty, cậu rõ ràng là người khôn khéo nhất.
Kim Tại Trung suy nghĩ lời của Akanishi Jin, ngón tay khẽ vuốt lên môi, sau ba phút, Akanishi nhìn thấy nụ cười nham hiểm mà nó quen thuộc —— Sếp thông suốt rồi~
Quay về hiện tại, Mễ Tuyết nhi gây vướng bận đã đau lòng mà rời đi, Trịnh Duẫn Hạo vòng qua người cậu rồi mở cửa xe sau ra, Kim JaeJoong kéo lấy tay hắn rồi khẽ hôn lên đôi môi của đối phương trong tình trạng mờ mịt, cười đầy nhu tình mà đưa tay tháo cà vạt của đối phương ra, nói:
“Em thích dạng đàn ông mở hai cúc áo.” Nói xong, xương quai xanh cùng nước da màu lúa mạch đầy mê người của Trịnh Duẫn Hạo phơi bày ngay trước mắt.
Duẫn Hạo im lặng nhìn cậu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
“Em giết người?”
“… Cút đi.” Tại Trung đột nhiên đẩy Duẫn Hạo ra rồi xoay người ngồi vào trong xe, đối phương cũng kéo cửa ngồi vào ghế sau rồi cười nói ——
“Thực sự không phạm tội à? Hay người vẫn chưa chết? Cần anh giải quyết dùm?” Phía sau tiếp tục nhìn qua kính chiếu hậu mà trêu chọc, Kim Tại Trung đạp chân ga, vô cùng kinh diễm mà liếc mắt nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo qua kính chiếu hậu, cười nham hiểm ——:
“Sắp chết rồi, đang ngồi phía sau em đây.”
Trịnh Duẫn Hạo sau khi cười ầm lên thì đưa một hộp quà màu đỏ cho người nào đó đang lái xe.
Kim Tại Trung chăm chú nhìn:
“Mất vài trăm vạn?”
“Vài trăm vạn cũng không mua được, bản cuối cùng đấy —— Voi nhỏ của em.” Trịnh Duẫn Hạo mở hộp ra, ánh sáng vàng rực bên trong đã khiến người khác hết sức lo sợ rồi.
“Làm em sợ giật cả mình!” Tiếp nhận chú voi nhỏ thuộc về Kim Tại Tuấn, Kim Tại Trung thở dài rồi tiếp tục nói, “Đây cũng không phải voi nhỏ của em, huống hồ voi của em không nhỏ như vậy.”
Duẫn Hạo cười, ngã vào chỗ ngồi:
“Thật hoài niệm! Vẻ mặt hoan hô nhảy nhót khi em nhìn thấy các loại vật phẩm sưu tầm của voi nhỏ… Người như em tâm tình thực khó hiểu.”
Vừa giương mắt lên, Kim Tại Trung đã đưa một chiếc vòng tay bạc tới ——
“Vòng tay? Cho anh?”
“Thứ em yêu nhất là vòng tay thập tự giá, tiện thể nói luôn cho anh biết rằng thứ này cũng là vật sưu tầm dùng vài trăm vạn cũng không mua được.”
Duẫn Hạo đeo vào cổ tay bên trái, ngẩng đầu hỏi:
“Chúng ta đi ăn chỗ nào đây?”
“Về nhà ăn.”
“… Em muốn anh chết đói sao?”
“Em làm cơm rồi.” Kim Tại Trung có chút khẩn trưởng mà nhìn người sau kính chiếu hậu, vừa mới nhớ ra rằng Kim Tại Tuấn ngay cả bột mì cùng đường ăn cũng không phân biệt được, “Sao vậy, anh ghét à?”
“Em muốn đầu độc anh đến chết sao?”
“Vậy chúng ta đi ăn đồ Mexico nhé?”
Trịnh Duẫn Hạo trầm mặc hai giây:
“Nhà em còn ở rất xa đúng không? Lái nhanh lên một chút…” Chưa kịp nói xong, điện thoại di động của Kim Tại Trung đã vang lên, sau khi tan tầm cậu sẽ điều chỉnh tiếng chuông thêm to để tránh khỏi sai sót với những khách hàng quan trọng —— Nhưng cuộc gọi lúc này lại khiến người khác phát điên, Kim Tại Trung tiếp điện thoại của lão địch thủ Lý Hạ, chưa nói được hai câu liền đáp ứng, ném điện thoại di động ra đằng sau kính chiếu hậu ——
Ngón tay của Trịnh Duẫn Hạo ấn vào huyệt thái dương, giống như bá vương mà chờ cậu giải thích, Kim Tại Trung thở dài xoay vô lăng:
“Cấp trên vì xoa dịu quan hệ cứng ngắc của vài bộ phận nghiệp vụ nên đã bao trọn ‘Hoa Yến’ rồi cho mọi người vui chơi, tên tao hóa Lý Hạ kia nhất định muốn gọi vài khách hàng lớn làm ông chủ ngành IT đến để khoe khoang, hy vọng Akanishi Jin đừng bị hắn kích động mà làm chuyện ngu ngốc gì đó…” Kim Tại Trung đột nhiên ý thức được bản thân đang bất tri bất giác mà nói ra rất nhiều chuyện vụn vặt trong công việc, huống hồ bây giờ cậu đã sắp lỡ hẹn, “Nếu không —— em đưa anh về trước nhé?”
“Quay về rất buồn chán.” Thanh âm rất lười biếng, “Bữa tiệc công ty bọn em cho phép mang theo người nhà không?”
“Cái gì?” Kim Tại Trung nhìn con đường phía trước, trực tiếp quay về lại nhìn người đàn ông đang mỉm cười kia, “—— Anh muốn đích thân đi chống đỡ cuộc trận cho em sao?”
“Ai bảo hắn quấy rối bữa tối trải đầy ánh nến của anh?” Duẫn Hạo quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhớ tới chuyện phiền muộn —— “Đúng rồi, anh sẽ không uống rượu đâu.”
__________________
(1) JeJung-san: Ta thấy trong phần Hán Việt nó ghi là “Tại Trung tang”, mà khi ta xem cách đọc của chữ “tang” thì nó chính là “san” nha~ Ta rất hay đọc manga nên biết ngay từ “san” đó là từ người Nhật hay nói kèm sau tên để tỏ ý lịch sự, thế nên ta đành đổi Tại Trung thành JeJung (tên tiếng Nhật) luôn:”3 Bởi vì nếu Tại Trung-san nghe rất bựa đúng không nào =]]
(2) Dục cự hoàn nghênh: Nôm na là giả bộ cự tuyệt nhưng trong lòng lại nghênh đón.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
91 chương
83 chương
41 chương
25 chương
32 chương
69 chương