Thế thân khí phi
Chương 19 : Kỹ nữ không sinh
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, nàng nói:”Chẳng lẽ vương gia lại muốn?” nàng hơi dừng lại một chút rồi tiếp:” Một kỹ nữ sinh con cho người”
“Ngươi……” hắn tức giận hung hăn đẩy nàng ra, không hiểu bản thân sao lại xúc động:” ta đương nhiên sẽ không để cho ngươi có cơ hội đó”
Hắn thật ra là không cam lòng, dù sao không một kỹ nào lại ngang nhiên không muốn mang hài nhi của hắn mà nàng lại là kẻ đó.
Lạnh lùng nhìn nàng:” Lá gan của ngươi thật không nhỏ, lại dám cùng bổn vương đấu khẩu”
“Nô tỳ tất nhiên không dám!” nàng nhẹ nhàng xoay người , không quên lấy đi thỏi vàng đang đặt trên bàn, chậm rãi tiêu soái rời khỏi doanh trướng.
Từ đó về sau, dù Thương Duật không triệu nàng , nhưng tất cả mọi người trong doanh trướng vì không muốn chọc giận hắn nên cũng không dám gọi nàng, làm nàng cũng được thanh tịnh một thời gian.
Đêm đến, chính vì không phải đi hầu ngủ, nên thời gian nàng và Xuân Hoa ở cùng nhau trong lều càng nhiều hơn. Dù cho Điệp Vũ Dương không hỏi nhưng qua Xuân Hoa nàng cũng biết được khá nhiều những chuyện quanh đây.
Hôm nay lúc hai người đang tán gẫu, hay nói đúng hơn là chỉ mỗi Xuân Hoa nói:” Tuyết Lăng, qua vài ngày nữa ta nghĩ sẽ về Kiệt Thành rước Thịnh Nhi đến đây, ngươi nghĩ sao?”
“Nga” nàng gật đầu trả lời.
“ Ngươi hãy làm ơn cho ta ý kiến xem. Tiền tiêu hàng tháng của ta hiện tai không nhiều lắm , chỉ sợ rước hắn đến sẽ lại lien lụy hắn chịu khổ?”
“ Nga” vừa nói dứt lại lại bắt gặp ánh mắt bừng bừng lửa giận của Xuân Hoa, nên đành nói tiếp:”Không việc gì, còn có ta đây”
Trừng mắt liếc nàng một cái:” Ngươi đây thật đúng là nha đầu ngốc mà, có thể hầu hạ vương gia đó chính là diễm phúc sao lại không biết quý trọng hả?” rồi lại thở dài một hơi:” ta lúc ấy còn nghĩ, ngươi nếu như được làm thiếp của Vương gia thì không cần phải tiếp tục cuộc sống nơi này xem ra là không thể nào được rồi.”
“Ta không có bản lĩnh đó”
“Thế nào đi nữa, ta đây cũng muốn tranh thủ cho bản thân nhưng số mệnh đã vậy, có cơ hội thì đã sao nào”.
Xuân Hoa nhẹ vỗ lên trán nàng cười nói:” Thôi không nói nữa, ngươi tự có chủ ý của mình, hay chúng ta xin nghĩ rồi ngươi theo ta về Kiệt thành”
Nếu có thể, nàng suy nghĩ không chừng lần này nàng sẽ có cơ hội rời khỏi nơi đây cũng nên:”Tốt” chỉ nghĩ đến lần này có thể rời đi nàng lại cảm thấy thật hưng phấn.
Bản thân, tâm tư có lẽ đã bị giam cầm lâu lắm nên lần này dù chỉ nghĩ sẽ được tự do thôi cũng làm cho tim nàng bồi hồi, rộn rã mong chờ.
Qua nhiều ngày nay, vì để nghênh đón vương tử nước láng giềng là hoàng tử Văn Quân nên trong không khí trong doanh trướng ai nấy đều hớn hở vui mừng.
Nhìn nét mặt vui sướng của các tướng sĩ, Điệp Vũ Dương đã hiểu được chuyện hòa thân mà Trục Nguyệt hoàng ra sức sắp đặt thực chất là dư thừa, nói cách khác chuyện đại gả lần này trong mắt Thương Duật mà nói chỉ là một chuyện thật đáng chê cười.
Rõ ràng hắn cùng địch quốc lại thường xuyên lui tới, xem ra là quân đội cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nói như vậy hắn là đang chuẩn bị để một ngày nào đó sẽ phản công tranh giành đế vị.
Nhân Văn Quân lần này đến là để xem xét tình trạng quân binh, sau đó cũng quyết định ở lại qua đêm nơi này.
Mới được thư thả có vài ngày, nhưng vì để chuẩn bị tiệc tẩy trần cho hoàng tử Văn Quân, mọi người đều phải giúp đỡ công việc phòng bếp ngay cả các nàng là quân kỹ cũng bị bắt đi phụ việc.
Bọn họ vẻ mặt đầy ai oán, dù sao các nàng là quân kỹ, đối với việc phục vụ nam nhân thì không khó nhưng đối với việc giặt giũ thì đúng là có chút khó xử mà.
Điệp Vũ Dương dù sao trước đây cũng từng là nô tỳ trong vương phủ, từng chịu khổ qua nên đối với những việc này nàng tương đối quen thuộc.
Bên dòng suối Điệp Vũ Dương nhìn đống lớn đống nhỏ quần áo các nàng đem tới không khỏi nghẹn họng trăn trối, nàng hơi lắc đầu không nói gì lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Ngày mùa hè, giữa trưa là thời điểm nắng rất gắt, tuy nói đã gần vào hạ nhưng cũng không tránh khỏi mồ hôi nhuễ nhoại.
Nhìn thấy bốn bề vắng lặng không có ai, Điệp vũ Dương vội cởi bỏ áo khoác bên ngoài, lau đi mồ hôi trên trán rồi tiếp tục giặt giũ.
“Cô nương chỉ có một người mà phải giặt cho xong hết đống đồ lớn vậy sao?” một giọng nói mạnh mẽ vang lên mang theo ý cười tiến đến gần nàng.
Điệp Vũ Dương đầu cũng không ngẩng lên, vờ như không nghe thấy tay vẫn không ngừng công việc đang làm.
Hắn hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn chủ động tiếp xúc một người thế nhưng lại không được cảm kích? Trừ phi nàng bị điếc:”Cô nương, cô nương, ngươi có phải là không nghe thấy ta nói chứ?”
“Không điếc” Điệp Vũ Dương không thể không ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy hắn một thân bạch sam, thân mình cao to dưới ánh mặt trời càng thêm chói lọi, tỏa ra hào quang sáng lạng, làm người không dám nhìn thẳng vào.
Đôi mắt hắn sáng người, trong suốt như hồ nước biết, chậm rãi đảo quanh tròng mắt nhìn, bạc môi hồng nhuận không cần thoa son, trông thật cuồng dã, khóe môi hơi nhếch lên mỉm cười mang theo xuân phong phơi phới.
Có một nam tử dung mạo khôi ngô đến thế bắt chuyện, không phải là việc gì xấu, nhưng vẫn lãnh đạm nói:” Ngươi quấy rầy ta”
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
81 chương
49 chương
10 chương
19 chương
1157 chương
333 chương