Thế thân khí phi

Chương 171 : Bức vũ dương phá thai

“Như thế nào? Khẩn trương sao?” Lời nói Mộ Ưu Vân mang theo tia cười lạnh. Tuy rằng trong lòng sớm đã sáng tỏ nhưng lòng hắn vẫn không tránh khỏi vài phần thương cảm:” Nàng ở tửu lâu kia bất quá là cố ý để cho ta nhìn thấy, đúng không?” Nét mặt Vũ Dương thoáng hơi trầm xuống, nàng dù vì tình cảm riêng tư thật ra cũng không muốn lại làm tổn thương bất cứ kẻ nào nhưng chung quy vẫn không cách nào có thể làm cho tốt đẹp đôi đường, liền một bên trọng một bên khinh. Nhưng nhìn nhân gian chung quanh nàng mà xem, thật ra ai là nặng mà ai mới là nhẹ đây? Đơn giản chỉ là phải xem lòng mình có nguyện ý hay không mà thôi. “Là vì hắn, đúng không?” “Không sai!” Tính tình Điệp Vũ Dương chính là như thế, có là có không liền không. Vốn nên nói một tiếng xin lỗi nhưng nàng lại không cách nào thốt lên chỉ phải tiếp tục thương tổn người khác. Hắn gắt gao bế mâu, rồi sau đó hít thật sâu một hơi, Mộ Ưu Vân lần đầu tiên cảm thấy cõi lòng mình rã rời tan nát. Cả người rất nhanh tản mác một lại bi thương, càng lúc càng nồng đậm, nét mặt cũng không hề che đậy, đem sự vô lực cùng cô đơn phơi bày, làm cho người ta nhìn càng không cách nào dời mắt. Trước đây hắn vốn là người nàng để trong lòng, là chính nam nhân nàng từng mong có thể phó thác cả đời, nhưng nay trong lòng đã có một nam nhân khác thay thế, nàng còn vì người nọ đến tận nơi đây để tổn thương hắn. Nàng chung quy không phải là người chung tình, nếu như không nói chính là một người vô tình và tàn nhẫn. Rất lâu sau, dù đau thương trên mặt dần dần tan đi, nhưng ánh mắt lại không thể che đậy, phát ra tia sáng long lanh, lấp lánh lệ quang:”Vũ Dương, làm thế này nàng không cảm thấy áy náy sao?” “Có, nhưng ta không thể không làm” Tổn thương Mộ Ưu Vân có đau chính là lòng nàng đau, nhưng không có Hương Lăng, đó là nỗi đau của Thương Duật, thậm chí đánh mất đi có thể là cả một sinh mạng. Mộ Ưu Vân chậm rãi gật đầu, cắn răng nói:” Vũ Dương, nàng không bao giờ nói dối, cũng bởi vậy mới có thể đả thương người khác một cách tuyệt tình, triệt để như thế này, làm cho người đau đến nổi không thể nào hô hấp.” Hắn đây chẳng phải là đang trách nàng thành thục đồng thời cũng lên án sự tàn nhẫn của nàng hay sao? Đau không? Dĩ nhiên là đau, bị chính người mình yêu làm cho thương tích đầy mình, đó là một loại đau đớn đến cỡ nào. Nếu như đã không thương, cứ im lặng tiếp tục như vậy thì cuộc sống hắn sẽ biến thành ra cái dạng thế nào đây? Vũ Dương so với ai đều rõ ràng bản thân, nếu như nàng đã không thương, mặc dù có thể đến bên nhau, tương lai chắc chắn còn đau đớn hơn nhiều. Cho dù nàng có lẽ có thể cứ lạnh nhạt mà sống, nhưng còn hắn, đến lúc đó hắn sẽ thành ra cái dạng gì đây? Thương Duật từng nói qua, lạnh lùng của nàng có thể làm cho người ta nổi điên. Mộ Ưu Vân con người này trước giờ luôn sống nội tâm, là một loại ẩn nhẫn ngủ đông, nếu cứ tiếp tục như thế lâu ngày thương tổn sẽ càng thêm trầm trọng. “Nàng tới Hoàng Thành để làm gì?” Có vấn đề gì mà Thương Duật không thể giải quyết phải cần nàng ra mặt chứ?” Tên Thương Duật này cũng không khỏi là một kẻ quá tiểu nhân đi. “Việc nhỏ, thứ không thể bẩm báo!” Biết có hỏi thêm cũng không hỏi ra được nguyên cớ gì, Mộ Ưu Vân không tiếp tục kiên trì, sau khi bình ổn xong lại tâm tình, hắn có vẻ càng thêm đắc ý cười:”Nay hắn đang ở Hoàng Thành, nàng nghĩ xem hắn có thể trốn khỏi đây không?” “Vì sao phải trốn đi?” “Không ẩn nấp cũng tốt, thật ra thành đông cũng không phải là lớn lắm.” Mỗi một câu thốt ra đều không quên quan sát đến vẻ mặt Vũ Dương, lại còn hơi mập mờ nói:”Ta hiện tại không gấp, chỉ là muốn nhìn một chút, nàng có thể vô tình đến mức nào?” “Vậy sao?” Vũ Dương hơi hơi nhíu mày, không bất giác mà nghĩ đến thật ra lần này hắn đến đây là có mục đích. Ngữ khí của nàng làm cho trong lòng Mộ Ưu Vân bất giác cả kinh, thoáng mở to mắt:”Đương nhiên, còn có vấn đề khác đó là chuyện hôn sự của nàng.” Có lẽ dù gì cũng không chiếm được nên kiếp này hắn đã nhận định chỉ có thể là một người duy nhất, mà người đó chính là nàng mà thôi. Rõ ràng vì quá yêu nên lòng càng đau, càng cố gắng không muốn buông tha; yêu càng nhiều, hận lại càng nhiều nên càng không thể nào tha thứ. “Nếu như ta không đồng ý theo hắn thì sao?” Nàng thưởng thức chiếc khăn lụa trong tay, bên trên có thêu một con bướm, kim tuyến được thiêu ở giữa làm cho người ta nhìn lóa mắt nhưng vẫn không nỡ rời mắt đi, đây là do Nịnh Phi tự tay làm lấy, rất đẹp. Một Ưu Vân vô cùng ngạc nhiên, hắn vạn lần không thể đoán được nàng lại có thể thờ ơ như thế, trong lòng vì câu trả lời của nàng lại có một tia mừng thầm, xem ra nàng không chỉ đối với chính hắn tuyệt tình, mà nàng đối với Thương Duật kia cũng tàn nhẫn không kém: Chẳng lẽ nàng lại mặc kệ sống chết của hắn sao?” “Thì thế nào.” “Xem ra nàng đợi hắn cũng không phải vì chuyện này” Vũ Dương chậm rãi đứng dậy, nhìn lên sắc trời bên ngoài, Nịnh Phi giờ này chắc đã thức dậy:”Vậy à!” Hắn từng nói qua, nàng chính là người đã có gia thất, không được hồng hạnh vượt tường, như vậy nàng liền muốn vì hắn mà thủ tiết. Mặc dù biết lần này nếu hắn xông vào cung hậu quả có thể là hắn không thể đào thoát. Trước khi đi, nàng cũng không quên đem tất cả hy vọng của Mộ Ưu Vân một lần nữa dập tắt triệt để:”Bởi vì ta biết nếu là gả cho ngươi, so với chuyện Thương Duật bị bắt sẽ càng làm cho hắn thêm khó chịu, cho nên ta vì hắn sẽ cố gắng trân trọng bản thân.” Còn chưa kịp xoay người, Mộ Ưu Vân bởi vì lời nói cùng bóng dáng tuyệt tình này của nàng mà nhất thời bị một đòn đả kích trí mạng. Thân thể của nàng lướt qua trước mắt hắn, lưu lại một mùi hương thơm thoang thoảng cứ thế từng vòng từng vòng bao vây lấy hắn. Hương thơm kia không những không tiêu tán trái lại mỗi một lúc đem nội tâm hắn siết chặt làm cho tâm hắn càng thêm loạn một đoàn. Mộ Ưu Vắn nắm chặt nắm đấm, cho đến khi lòng bàn tay truyền đến từng cơn đau xót mới phát hiện bản thân mình vô tình đã dùng quá sức, móng tay đã muốn đâm xuyên qua một lớp da thịt bên ngoài, từng tia máu theo đó mà chảy ra. Hắn nhìn vào lòng bàn tay mình, máu sớm đã bị ngưng tụ lại càng cho người ta một cảm giác ghê người. Tuy da thịt đau đớn nhưng nội tâm lại càng đau đớn tê liệt hơn nhiều:”Vũ Dương, ta quyết sẽ không buông tay!” Bởi vì năm đó biết được chuyện quá khứ của nàng hắn thế nhưng mới có một tia do dự. Vũ Dương hẳn cũng nhìn thấy rõ do dự của hắn mới có thể một mình tự tại, dễ dàng bỏ xuống cho đoạn tình cảm cùng trách nhiệm này. Rời khỏi Ngữ Yên cung, Mộ Ưu vân Không rời phủ mà ngược lại đi thẳng đến Ngự thư phòng. Chở ở ngoài cửa một lát hắn mới được truyền vào. Khi hắn bước vào, Trục Nguyện hoàng vẫn còn đang bận rộn xử lý một đống tấu chương trên bàn, đầu vẫn chưa từng ngẩng lên. Trục Nguyệt hoàng vô luận xử lý vấn đề gì cũng đều rất tận trung tận trách, cần chính yêu dân, theo lý thuyết có thể nói ông ta là một hoàng đế tốt. Nhưng ngặt nỗi ông ấy lại là người quá mức coi trọng tình cảm, có chút không quyết đoán, không có tâm ngoan thủ lạt tự nhiên cũng không thể trở thành một vị vua hoàn mỹ. Thân là vương giả lại không có phí phách cùng sự kiêu ngạo vốn có, nếu là không nhờ hoàng đế tiền triều đã dọn sẵn đường, ông đã không thể ngồi một cách thoải mái trên ngai vàng như thế. Trục Nguyệt hoàng từ sau khi chấp chính, hiển nhiên cục diện lại càng lúc càng trở nên hỗn loạn, hơn nữa đối với tính cách của ông rõ ràng mọi chuyện càng ngày càng trở nên lực bất tòng tâm. Thật vất vả mới nghỉ ngơi được một chút, Trục Nguyệt hoàng đế thế này mới nhẹ nhàng xoay chuyển cái cổ đã mỏi nhừ, vẻ mặt mệt mỏi nhìn đến Mộ Ưu Vân đang đứng trên điện thì bất giác kinh ngạc:”Sao khanh lại đến đây? Có chuyện gì sao?” Một bên công công thấy ông có vẻ mệt nên rất hiểu ý bước lên giúp ông xoa bóp cánh tay. “Hoàng thượng, lần này thần đến là để thỉnh tội.” Vẻ mặt hắn thành khẩn, chấp nhận chịu phạt, tất cung tất kính. Những lời này thế nhưng lại thành công khơi mào sự hứng thú của Trục Nguyệt hoàng:”Tội gì?” “Hài tử trong bụng công chúa thật ra không phải của vi thần.” Tay ông đang nắm lấy nghiên mực trên bàn hung hăng hướng Mộ Ưu Vân phóng tới, giận không thể át lên tiếng:”Làm càn, Mộ Ưu Vân, ngươi lại dám, lại dám ba lần khi quân, tưởng rằng công chúa ta không có người muốn cưới sao?” Hoàng đế không phải giận vì chuyện bị Mộ Ưu Vân lừa gạt, mà ông rõ ràng đang vì sự cực khổ mà Vũ Dương phải gánh chịu trong quá khứ mà đau lòng. Nghiên mực bị phóng đến, hắn cũng không né tránh, “ba” một tiếng liền đập mạnh vào đầu hắn. Thoáng cái bị đánh úp, cơ thể choáng váng, thân mình Mộ Ưu Vân cũng lảo đảo nghiêng ngã, thể nhưng hắn vẫn ngoan cố quỳ rạp dưới đất:” Thỉnh Hoàng Thuợng giáng tội!” Ống tay áo vừa quét lên mặt, đụng đến chỗ vết thương làm cho cả ống tay nhiễm đầy một màu máu đỏ . “Giáng tội?” Ngươi có bao nhiêu cái đầu đủ cho trẫm chém sao?” “Thần cũng là có nguyên nhân.” Hắn mở miệng nhưng đầu vẫn chưa từng ngẩng lên. Trục Nguyệt hoàng đế cả giận, hừ lạnh một tiếng:”Nguyên nhân? Ngươi còn có cái nguyên nhân gì nữa?” “Bởi vì hài tử trong bụng công chúa chính là của Thương Duật, thần nếu không thừa…” “Cái gì?” Trục Nguyệt hoàng đế lần này thật sự không những kinh hãi, còn có thương tâm:”Thương Duật?” Trời, nữ nhi của hắn thế nhưng lại cùng tên loạn thần tặc tử kia dây dưa, đã thế còn có hài tử. Máu dường như đã ngừng chảy, Mộ Ưu Vân thế này mới ngẩng đầu:”Là chuyện xảy ra lúc trước khi nàng còn ở biên cương, thần vì ái mộ công chúa mới nói hài tử là của thần.” “Vũ Dương chẳng lẽ muốn sinh hạ nghiệt chủng kia sao? Vì sao đến bây giờ còn như thế?” Không, không được, hắn thật vất vả mới kiếm được cốt nhục của mình, vạn vạn không thể cho nàng lưu luyến Thương Duật, như vậy ngày nào đó khi họ phải chạm mặt đối đầu , vô luận là kết quả thế nào đến lúc đó người bị tổn thương sâu sắc nhất còn không phải là Vũ Dương sao? Hắn hơi vuốt cằm trả lời ”Vâng.” Thái độ cùng nét mặt của hắn thật làm cho người ta không thể nhìn ra tâm tư gì, chỉ có ánh mắt càng ngày lúc càng thâm trầm phải nhìn kỹ lắm mới phát hiện ra. Chuyện này nên làm thế nào bây giờ? Phải làm sao cho phải đây? Một phen đây mọi người chung quanh, Trục Nguyệt hoàng lao tới bên Mộ Ưu Vân, nắm lấy cổ áo hắn:”Ngươi còn chuyện gì của Vũ Dương mà chưa nói cho Trẫm biết? Ông càng lúc càng kích động, gắt gao nắm chặt lấy áo Mộ Ưu Vân, bộ dáng nhã nhặn trước đây so với hiện tại chẳng khác nào hai người khác nhau. Mộ Ưu Vân sợ hãi nhìn Trục Nguyệt hoàng đế, cúi đầu nói:”Thương Duật nay đã ở trong Hoàng thành.” “Quả là vô liêm sĩ!” Trục Nguyệt tức giận vung một chưởng lên mặt Mộ Ưu Vân, đây là lần đầu tiên ông kích động như thế:”Ngay cả hắn đã đến tới nơi rồi, ngươi thế nhưng còn cố giấu giếm, chẳng lẽ đợi cho hắn lấy binh công thành ngươi mới nói cho Trẫm biết sao?” “Thần sợ nói ra, công chúa sẽ bị kích động.” “Kích động? Kích động cái gì? Mặc dù rất thương yêu công chúa nhưng đối với trẫm chuyện sinh tử của thần dân Thương Quốc còn quan trọng hơn nhiều. Mộ Ưu Vân a Mộ Ưu Vân, ngươi sao có thể hồ đồ như thế này chứ, thật làm cho trẫm vô cùng thất vọng mà!” Trong lòng hắn cảm thấy mừng thầm, hoàng đế Trục Nguyệt dù là thế nào cũng không trách hắn quá đáng, dù sao hiện nay hoàng thượng đã nghĩ muốn bù đắp cho Vũ Dương nên đối với chuyện Mộ Ưu Vân xem trọng Vũ Dương cũng rất để ý:”Thần biết tội!” Thật sự hắn biết tội sao? “Còn không biết tội sao? Nay nếu ngươi đã nói ra lời như thế hẳn cũng đã biết được Thương Duật hiện tại ở đâu chứ?” “Thần biết!” … Từ Ngự thư phòng hồi cung trở về, tâm tình Trục Nguyệt hoàng đế liền khó mà khôi phục, hắn vẫn không thể không kích động. Thời điểm dùng bữa tối, mâu quang thỉnh thoảng quét qua chỗ bụng Vũ Dương, rồi lại ngẩng lên nhìn đến vẻ mặt của nàng, dường như đang dò xét gì đó. Nịnh Phi thấy ông có vẻ quái dị, đoán là có chuyện gì đó nên liền lấy tay đẩy nhẹ:”Hoàng Thượng, người nếm thử món này một chút, mấy ngày nay người mệt mỏi, nô tì là cố ý phân phó Ngự thư phòng làm món này vì người.” May mắn Vũ Dương cũng không để ý, bằng không tình cảm bấy lâu thật vất vả mới bổi dưỡng được chẳng phải đã bị phá hủy hết sao. Trục Nguyệt thuận thế tiếp nhận đồ ăn của bà, áy náy gật đầu xin lỗi. Dùng qua bữa tối, Nịnh Phi không như thường ngày nán lại cùng Vũ Dương tán gẫu mà là trực tiếp quay về tẩm cung. “Hoàng thượng, người hôm nay sao vậy?” Bà trừng mắt liếc ông một cái, giọng nói cũng trở nên ai oán, Vũ Dương dù sao cũng là tất thịt trong lòng bà đi. “…” Trục Nguyệt hoàng nghe xong liền đem bà ôm vào lòng, ý đồ rõ ràng muốn lấy lòng lại bị bà không chút nể mặt đẩy ra:”Hoán Khê, ta cũng chỉ là không thể khống chế a!” Trước mặt nữ nhân này, từ trước đến giờ ông chưa từng thể hiện mình là một vị hoàng đế của một nước, mà đơn thuần chỉ là một người đàn ông rất bình thường mà thôi. “Thế nào mà không khống chế? Nào có người cha nào lại đánh giá hài tử trong bụng của nữ nhi mình chứ?” “Bởi vì hài tử trong bụng nàng vốn không phải là của Mộ Ưu Vân mà là của Thương Duật.” Không một chút giấu diếm cũng không nghĩ sẽ giấu diếm, giữa bọn họ vốn từ lâu đã không có gì gọi là bí mật:”Nàng ngẫm lại xem, Thương Duật kia hắn là loại người nào chứ? Ta sao có thể không để tâm a?” “Á?” Hoán Khê vội vàng xoay người, khẩn trương nhìn ông:”E rằng không thể nào đâu?” Ngẫm lại trước đó khi hắc y nhân xuất hiện ở Cầu Phúc Tự, hồi tưởng lại bộ dạng Vũ Dương lệ rơi đầy mặt, tâm bà nhất thời cũng dựng lên:”Ngày ấy khi tam hoàng tử Nghiệp Chướng quốc hỏi đến, Vũ Dương thế nhưng lại rất bình tĩnh đi.” Ly Vương ở biên cương, trước giờ đối với Thương Quốc luôn có ý chống chế, hắn còn là kẻ phản nghịch, khát máu tàn bạo không ai có thể bì nổi. Nếu như đây là sự thật, tương lai Vũ Dương nên phải làm sao bây giờ? “Hoán Khê, nàng rất đơn thuần, bình tĩnh cùng đạm mạc của nữ nhi nàng như thế nào nàng há còn không biết sao.” Điểm này hắn so với Hoán Khê thật sự càng thấu hiểu hơn. “Thiếp đây vẫn là không thể nào tin.” Sớm đã đoán nàng không tin:”Nữ nhân ngốc, nàng có biết không hiện tại Thương Duật hắn đã đến Hoàng thành này.” “Sao?” Hoán Khê lại một lần nữa kinh ngạc, không khỏi lo lắng nhìn Trục Nguyệt hoàng đế:”Vậy làm sao bây giờ?” Xem ra đứa nhỏ trong bụng Vũ Dương thật đúng là của Thương Duật. Nếu thật sự là của Mộ Ưu Vân, không có khả năng Vũ Dương khi nhìn thấy hắn lại có thái độ bình tĩnh như thế. “Nàng không cần lo lắng, hôm nay ta đã thương lượng với Mộ Ưu Vân, đại khái đã có quyết định. Chính là thế này…. Chỉ sợ đến lúc đó Vũ Dương sẽ trách ta mà thôi.” Nhưng có thể làm sao bây giờ? Không còn cách nào khác, hắn ngồi ở ngôi vị hoàng đế trên cao, nên đối với thần dân của mình hắn cũng coi như là bậc cha mẹ. Hoán Khê hiểu rõ liền thở dài một hơi, không biết phải nói thế nào:”Thật ra đã làm khó ngài rồi.” “Không có việc gì.” Trục Nguyệt gắt gao ôm lấy Hoán Khê rồi lên tiếng:” Đã biết ta khó xử vậy còn không biết bồi thường cho ta sao?” Một tay ông nói xong liền đem bà ôm chặt. “Thật là không đứng đắn, con gái đã lớn như vậy mà còn ô…..” Lời nói còn chưa kịp thốt lên đã bị môi Trục Hoàng bịt kín, chỉ còn vọng lại những âm thanh yêu kiều. Sa mạn buông xuống, toàn bộ căn phòng rộng lớn giờ phảng phất chỉ còn lại từng đợt thở dốc vang vọng, ánh trăng bên ngoài chiếu vào càng làm cho ánh sáng bên trong phát ra càng thêm chói mắt.