Thế thân khí phi

Chương 138 : Vũ dương gặp nguy hiểm.

“Tốt!” Nàng rất thẳng thắn gật đầu. “Không sợ sao?” Nàng không trả lời, chỉ là ngẩng đầu nhìn hắn sau đó chậm rãi lắc đầu. “Tốt, vậy thì lập tức chuẩn bị theo ta xuất phát!” Vô luận con đường trước mặt sẽ có bao nhiêu mưa to bão táp, bao nhiêu khó khăn nhưng trên đường có nàng làm bạn thì hắn cũng muốn cùng nàng đối mặt. Hắn nâng lòng bàn tay chằng chịt sẹo của nàng hỏi:”Còn đau không?” “Không đau!” Khi cả hai chuẩn bị lên đường khởi hành, Hương Lăng cũng có mặt ở đó để đưa tiễn. Nhìn đến hai người thật hảo hảo hòa hợp, nàng thoáng có chút ảm đạm, nhưng cũng rất cao hứng không quên dặn dò Điệp Vũ Dương trên đường phải chiếu cố Thương Duật cho thật tốt, không nên để hắn thức đêm. Nghe được Hương Lăng dặn dò đủ thứ làm cho đầu Điệp Vũ Dương cũng muốn nổ tung, những chuyện thế này đối với nàng sợ là có hơi khó khăn dù vậy nàng vẫn ngoan ngõan gật đầu đáp ứng. Dọc theo đường đi Thương Duật lo lắng cho thân thể nàng mới bị thương nặng vừa khỏi, cũng không giục ngựa đi vội, cả đường cũng kể như là sóng êm gió lặng. Vũ Dương lẳng lặng nằm dựa vào thành xe, bởi vì nàng không có thói quen trên xe đọc sách, lại không có việc gì làm nên chỉ có thể ngồi đó ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, không lâu sau bọn họ đã đến gần quan đạo. Nay đã là đầu hạ, ngồi lâu trong xe thật khó tránh khỏi có chút bực dọc. Tuy rằng ngựa đi không vội nhưng cảnh trí bên ngoài từng chút từng chút bị để lại phía sau, một hàng cây cối xanh um cũng rất nhanh bị bỏ lại. Đôi khi nàng ngẫm lại mọi chuyện, quả thật không nên cứ nhìn vào bề ngoài. Nàng đưa mắt nhìn ngược lại phía sau, đối diên một gốc cây đằng xa, xe ngựa chạy nhanh qua nên thoáng nhìn chúng giống như những người đi đường đang đứng nơi đó. Nàng thoáng nghĩ đến Thương Duật, bình thường hắn có vẻ không hề quan tâm đến nàng, nhưng sự thật không phải vì hắn không thương nàng mà bất quá chỉ vì hắn không thể làm khác được mà thôi. Còn chính mình thì sao? Nàng hiểu rõ ràng hơn ai hết, bản thân thật không ao ước trở thành nữ nhân bên cạnh hắn, bởi vì nàng biết như thế liền sẽ thương tổn Hương Lăng. Nhưng nàng tránh không được, trốn cũng không xong! Nàng càng trốn chạy lại làm cho hắn thêm điên cuồng muốn có được nàng, cứ thế ngươi trốn ta truy đến cuối cùng vẫn là chỉ có thể chấp nhận trở lại bên người hắn. Cho nên nàng nghĩ không bằng cứ như vậy thuận theo, lẳng lặng ở lại bên người hắn, không tranh không đoạt cho đến khi nào hắn chán ngấy nàng mới thôi, được như vậy mọi người sẽ không cảm thấy càng thêm rối rắm. “Đang suy nghĩ cái gì?” Thương Duật bước vào xe ngựa, nhìn đến ánh mắt mông lung của nàng, hắn có chút khẩn trương, liền tiến đến ôm lấy thân thể yếu ớt của nàng quan tâm hỏi:”Làm sao vậy?” Điệp Vũ Dương chuyển mâu nhìn hắn cười cười:” Không có việc gì!”. Nàng đem thân mình nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, đoán biết hắn đang vì nàng khẩn trương nên mới tim đập hỗn loạn. “Mệt mỏi thì ngủ một chút đi!” Ôm nàng vào lòng, Thương Duật cũng tựa vào vai nàng bế mâu:” Bổn vương cũng muốn nghỉ ngơi một chút!”. Từ khi nàng xảy ra chuyện kia trở về sau hắn chưa từng có một ngày nào ngủ ngon giấc, nay có nàng bên cạnh nên lòng hắn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Bọn họ chẳng mấy chốc liền đã đến Yết Thành, làm cho Điệp Vũ Dương kinh ngạc là hắn không đem theo bất luận kẻ nào, chỉ một mình cùng vài người tiến đến, như vậy sinh tử hệ trọng hắn lại như thế không chút để vào trong mắt, thật đúng là làm cho người ta rất khó hiểu. Vừa vào cửa thành, đã thấy Trục Nguyệt hoàng cùng quân binh đến đón tiếp, nhìn chung quanh xe ngựa chỉ có vỏn vẹn hai ba người hầu thoáng có chút ngây người, nhưng ngay lập tức đã phản ứng lại:”Ly Vương thế này là tin tưởng trẫm sao, thật là làm cho trẫm kinh ngạc không nhỏ!” Trục Nguyệt hoàng xem ra là người tính tình rất thẳng thắn. “Hoàng Thượng thật biết nói đùa!” Thương Duật nhìn thấy Mộ Ưu Vân đang đứng phía sau, vẻ mặt tức giận cùng bất bình đang chiếu thẳng về mình, liền kiêu ngạo nở nụ cười:” Vũ Dương, mau ra đây diện kiến Hoàng Thượng!” Điệp Vũ Dương cảm thấy kinh hãi, nếu như bị Trục Nguyệt hoàng nhìn ra nàng bản thân chính là giả dạng người hắn ban đại gả thì phải làm sao bây giờ? Thương Duật nếu như biết được nhất quyết sẽ không tha cho nàng. Nhưng cũng không thể không đi ra, trong lòng dù hoảng sợ nhưng chỉ có thể kiên trì đối mặt đi ra ngoài:” Dân nữ bái kiến Hoàng Thượng!” Nàng mỉm cười, cố ý xưng mình là dân nữ, Trục Nguyệt Hoàng hẳn sẽ không nghĩ nhiều, Thương Duật càng sẽ không phát hiện mà truy cứu. Trục Nguyệt hoàng khẽ nhíu mày, nữ nhân đang đứng trước mặt này, hắn rõ ràng không hề quen, nhưng lại không thể nói rõ là mình đã từng gặp qua ở đâu:”Miễn lễ!” Nhưng ánh mắt kia quả thật làm cho người khác khó mà quên được, tuy rằng chỉ là một cái liếc mắt, nhưng con ngươi trong sáng và tinh khiết tưạ tuyết liên trên Thiên Sơn quả thật in sâu vào lòng người. Ánh mắt Thương Duật đồng nhất quả nhiên cũng là bộ dạng phức tạp. Trong lòng thấy kì quái, nhưng Thương Duật không có thời giờ nghĩ ngợi gì nhiều liền đã bị bộ dạng thân thiết của Trục Nguyệt hoàng kéo tay bước vào trong thành. Nhìn bề ngoài như thân thiết nhưng mấy ai biết rằng trong lòng cả hai đều có sự tính toán lẫn đề phòng cỡ nào. Đương nhiên Trục Nguyệt hoàng không thể làm khác hơn vì giờ đây hắn ít nhiều cũng kiêng kị thế lực của Thương Duật, không thể không làm như vậy. Theo sau là Mộ Ưu Vân, khi nhìn đến Điệp Vũ Dương, hắn mỉm cười gật đầu :”Vừa nãy thật nguy hiểm!” Vẫn là Vũ Dương lanh lợi một câu xưng hô ”dân nữ” rất tự nhiên nên mới có thể lợi dụng điểm đó làm Trục Nguyệt hoàng thả lỏng sự chú ý, và cũng may mắn Thương Duật không tiếp tục truy cứu, bằng không giờ phút này hai người chẳng phải đã bị gán tội khi quân cũng nên. “Ừ, nô tỳ cũng nghĩ vậy!” lòng bàn tay nàng không ngừng toát mồ hôi lạnh, cũng đã muốn ướt đẫm thành một mảng. “Vũ Dương, nàng thật gầy!” Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu hắn lại may mắn một lần nữa được nhìn thấy nàng. Hắn và nàng trong khi đó tưởng rằng cuối cùng cũng có thể được ở bên nhau nhưng không ngờ sự thật không thể thay đổi. Hắn trước giờ vẫn luôn trân quý không thể quên được khoảng thời gian khi hai người còn ở chung trong phủ, tuy là cách nhau vài khúc sân cùng vô số cánh cửa, nàng một bên chỉ có thể trông hắn qua cánh cửa sổ nơi phủ tây, hắn một bên ung dung trong đêm mong ngóng thân ảnh nàng thế nhưng cảm giác chờ đợi đó vẫn là hạnh phúc biết bao. Tuy nhìn qua quả thật có phần hơi thê lương, nhưng ấm áp trong đó khó có gì đổi được. Không như giờ đây cả hai tuy gần trong gang tất lại cũng là thương hải tang điền (cảnh đời thay đổi). “Tạ Vương gia quan tâm, nô tỳ hoàn hảo!” Hắn hơi cười khổ, thái độ hiện giờ của nàng đối với hắn thật không giống trước kia:”Vũ Dương chuyện xảy ra lần đó ta thật lòng rất muốn nói xin lỗi nàng!” Thời điểm đó nàng không lên tiếng phản đối hành động của hắn, chỉ mặc cho hắn cứ thế phạm phải sai lầm. Riêng bản thân hắn lại không thể khống chế, làm phát sinh cũng không ít chuyện. Đến khi sự tình qua đi hắn mới phát hiện hành động mình có phần quá đáng, thế nhưng đã muộn. “Không sao, nô tỳ cũng không để ý!”. Lấy khăn nhẹ thấm đi mồ hôi trên tay sau đó nâng mâu nhìn nam nhân phía trước, tia mắt tràn ngập ý cười đang quay đầu nhìn về phía nàng. Nhìn thấy cảnh hai người họ như thế ăn ý, lòng Mộ Ưu Vân càng thêm ảm đạm, càng rõ ràng hiểu được rằng bản thân mình đã không còn cơ hội:”Ta không có ý gì cả, chính là hy vọng nàng không cần phải tiếp tục bắt mình ủy khuất, ép mình đi lo bất cứ chuyện gì, càng không cần phải đóng kịch giả bộ vui vẻ trước mặt người khác. Nếu trong lòng nàng cảm thấy đau khổ khó chịu thì cứ phát tiết ra hết là tốt rồi”. Hắn không biết một người chung quy trong cuộc sống có thể chịu đựng bao nhiêu đau khổ đây, nhưng hắn có thể hiểu được nỗi đau của Vũ Dương tuyệt đối không chỉ là chuyện bắt đầu từ nhiều năm trước, khi hắn lần đầu nhìn thấy một màn kia trong sơn động. Nàng tựa hồ luôn có thói quen một mình đối mặt tất cả, đem bản thân mình dấu vào bóng tối một mình nếm trải chịu đựng, tự liếm máu từ miệng vết thương, đem nó chữa lành rồi tiếp tục một mình đi đối mặt nghênh đón đau thương kế tiếp. “Tốt!” Đã sắp đến gần biệt viện, Vũ Dương liền hướng Mộ Ưu Vân hạ người hành lễ:” Nô tỳ xin cáo lui trước!” “Được, nhớ kỹ còn sống trên đời thì không có gì là không thể làm được biết không!” Cuộc đời nàng trải qua mười chín năm, đều là như vậy, hắn thật sự hy vọng tương lai, nàng có thể tự mình điều khiển, không cố che dấu tất cả mọi hỉ nộ ái ố của bản thân, và sống cho thật tốt:”Ta đi đây!” “Còn nhìn cái gì? Người cũng đã đi rồi!” Thương Duật lúc này cảm thấy thật là phiền não nhất là chuyện liên quan đến Mộ Ưu Vân. Lúc nãy trông thấy Vũ Dương cùng hắn hữu thuyết hưu tiếu, tự nhiên trong lòng Thương Duật cảm thấy cực kỳ tức giận:”Còn không mau vào trong?” Điệp Vũ Dương khẽ cười, nam nhân này bản tính chiếm hữu quả thật quá sức mạnh mẽ, nàng ngoài việc ngoan ngoãn nghe theo lời hắn vào bên trong thì còn có thể làm gì chứ. Vào đến trong phủ, phát hiện vẻ mặt Thương Duật càng trở nên thật trầm tĩnh:”Lòng hắn đối với nàng quả thật rất khó lường!” Tuy trên mặt một chút hờn giận cũng khó thấy nhưng mấy ai có thể tin rằng lời nói vừa rồi là của kẻ giết người không chớp mắt, đứng đầu lục thành Thương Duật cơ chứ. “Dạ!” Thầm nghĩ hắn tựa như có chút kỳ lạ. “Nàng còn cùng hắn hữu thuyết hữu tiếu!” “Dạ!” vẻ mặt hình như còn thêm mấy phần ghen tị. “Nàng còn nhìn theo bóng hắn rời đi!” “Dạ!” Có thể nào coi đây chính là hắn cố tình gây chuyện không? Điệp Vũ Dương nhìn hắn giống như còn muốn nói thêm, liền ngắt lời, bình tĩnh mở miệng:”Còn nói thêm nữa e rằng nghe ra chẳng khác nào như đang nói nô tỳ đây là muốn hồng hạnh vượt tường cũng nên? Hắn là ca ca của nô tỳ, Vương gia người không thấy chuyện này là rất nhàm chán sao?” “Nàng…” nhẹ thở ra một hơi, cũng chỉ có nữ nhân này đối mặt với lửa giận của hắn lại có thể bình tĩnh thế này. Hắn một tay ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ:”Vũ Dương, ngươi đang cố tình trêu chọc bổn vương sao?” “A…..” Điệp Vũ Dương thình lình bị hắn ôm lấy, kinh hô ra tiếng:” Gia, người làm nô tỳ sợ!” Mâu gian tràn ngập hạnh phúc, hắn không ngờ thì ra rời khỏi vương phủ nàng lại còn có vẻ mặt nhu thuận thế này. “Bổn vương không cho rằng trên đời này còn có chuyện gì có thể khiến cho ai đó sợ hãi!” Khi nói lời này hắn đã ôm Vũ Dương tiến gần đến tẩm phòng, trong lòng vui vẻ phát hiện tia sáng trong mắt nàng lại một lần nữa đã trở lại:”Mau đi chải đầu rửa mặt!” Nghe giọng của hắn giống như còn có chuyện khác cần an bài:”Vương gia còn có việc sao?” Sắc trời đã không còn sớm, hắn còn muốn làm gì đây? “Ừ, nếu như nàng muốn đi dạo chợ đêm trong Yết thành, bổn…. bổn vương nhưng thật ra…..” vốn một câu rất đơn giản, nhưng khi nói đến đây mặt hắn đều nhăn nhó biến dạng, bộ dạng bồn chồn, chật vật nói mãi không thành. “Được, nô tỳ lập tức đi sửa soạn một chút!” Hai người đều đi chuẩn bị, sau khi thay ra thường phục, Thương Duật dẫn Điệp Vũ Dương xuất môn. Bên cạnh không đem theo bất cứ thị vệ nào, chỉ có hai người tùy tiện xuất môn. Không chỉ có Điệp Vũ Dương cảm thấy ngạc nhiên, đối với Thương Duật thì đây là chuyện lần đầu tiên hắn làm trong mấy năm nay. Thật ra Vũ Dương không phải là nữ nhân thích chải chuốt, chưng diện, nếu không phải có chuyện bất đắc dĩ nàng bình thường cũng rất ít dùng đến phấn son, nhưng nhìn nàng vẫn không kém phần rất thanh tú. Dù rằng nếu so với những nữ tử khác tự nhiên không diễm lệ bằng, nhưng lại trông thêm mấy phần thoát tục. Cũng khó trách chính hắn trong lúc còn ở tại quân doanh, hắn hoàn toàn không phát hiện nàng chính là Mộ Tuyết Lăng, tuy là hai vẻ đẹp trước sau bất đồng, vẫn làm cho Vũ Dương nàng trông càng phong tình vạn chủng. Dọc theo đường đi hai người cũng không trò chuyện nhiều. Điệp vũ Dương ngẫu nhiên nhìn những đồ trưng bày trên quầy hàng rong bên đường, thỉnh thỏang hiếu kỳ cầm lên vài món nhưng cũng không mua, chỉ là muốn nhìn xem, sờ nắn một chút, thế này đã coi như rất thỏa mãn tâm nguyện nhỏ bé chính mình. Từ nhỏ nàng đã hiểu được bản thân so với người khác là không giống, nàng không có kim ngân châu ngọc, sở thích chỉ là hái những đóa hoa xinh đẹp trên núi xuống làm thành trâm cài tóc. Tuy biết rõ loại xinh đẹp tự nhiên này sẽ không kéo dài được lâu, bởi vì hoa kia một khi ly khai khỏi cành rất nhanh sẽ trở nên héo úa. Nàng nhỏen miệng cười cười, tay chạm lên ngọc trâm đang cài trên đầu, đóa hoa này thì khác, chính là vĩnh viễn cũng không lụi tàn, cho nên nàng không cần cảm thấy tủi phận vì không có châu thoa như bao người khác. “Ta đưa nàng đi mua thêm vài thứ mới!” Thương Duật nhìn thấy hành động vừa rồi của nàng thì lòng lại càng thêm cảm động, nói xong liền kéo tay nàng hướng một trang điếm bước vào. Nàng không nói gì, mặc hắn lôi kéo đi vào theo. Vào đến bên trong mới phát hiện chung quanh khắp nơi đang trưng bày rất nhiều loại trang sức châu hoa, trâm cài, môi son, trông sặc sỡ đến lóe mắt. Điệp Vũ Dương giờ mới hiểu được thì ra nữ nhân có thể trông xinh đẹp thế kia quả thật tiêu tốn không ít thời giờ và ngân lượng. Nhìn mọi thứ xinh đẹp lộng lẫy thế này trong lòng Vũ Dương không thể nói là không thích. Thương Duật cũng một bên đang chăm chú nhìn một thứ gì đó nên để mặc nàng một mình dạo ngắm chung quanh một vòng. Thật ra so với lúc ban đầu vừa bước vào không chút hứng thú, thì giờ nàng cũng đang chăm chú dán mắt vào một đôi khuyên tai tinh xảo. Trước kia vì nghèo, mua không nổi nên nàng thật rất hâm mộ những kẻ lắm tiền nhiều của, nhưng hiện giờ nàng ít nhiều xem như cũng có thể chu cấp một vài thứ tốt hơn cho mình. Nàng cũng không phải là không thích chúng, nhưng ngặt nỗi lại không biết mình thích nhất cái gì, vì thế mới có thái độ thờ ơ với tất cả mọi thứ, không muốn phải cố ép bản thân đi truy cầu bất cứ cái gì, chỉ nghĩ thầm một đường đến đây làm bạn cùng hắn. Mặc dù nàng không phải hoàn mỹ, còn phải giả danh người khác, thế nhưng nàng một chút cũng không muốn đi tranh thủ, càng tận lực không muốn thương tổn bất cứ một ai. “Cô nương, đôi khuyên tai này quả thật rất hợp với cô nương!” Một vị phu nhân đã quan sát Điệp Vũ Dương một hồi lâu. Bà nhìn thiên hạ đang lẳng lặng trước mắt, mặc dù nàng ta không nói lời nào, chỉ là đứng yên như vậy thế nhưng thật khó làm cho người nào có thể bỏ qua. Bà bước tới nhẹ chạm đến ống tay áo của nàng:”Cô nương!” Điệp Vũ Dương hồi phục lại tinh thần, nhìn vị phu nhân trước mắt đang nắm lấy đầu ngón tay mình, bàn tay thon dài từng ngót đẹp đẽ, nàng nâng mâu nhìn lại. Đối diện trước mắt nàng là một đôi mắt nồng hậu ấm áp, sáng trong tinh khiết như ngọc bích, mày liễu đẹp đẽ, môi không tô son nhưng vẫn hồng nhuận, da mặt trắng nõn nhưng không dấu được ưu thương. Điệp Vũ Dương không hiểu sao có cảm giác rất quen thuộc cùng thân thiết đối với nữ tử trước mặt này. Nhưng xưa nay nàng vẫn không có thói quen cùng người khác thân cận, nàng cố tránh ra nhưng không thoát, thấy vị phu nhân này còn đang nắm chặt lấy ống tay áo mình, nàng hỏi:”Chuyện gì?” “Ta thấy đôi khuyên tai bằng bạch ngọc này rất thích hợp với cô nương. Nó nhìn rất trong suốt, tinh khiết lại hàm chứa vẻ đẹp hiếm có bên trong.” Bà quả thật nhìn không sai, nữ tử trước mắt trên người không ngừng phát ra hào quang, rất là tương xứng với đôi khuyên tai kia. Nàng khoanh tay thi lể, khách sáo nói:”Đa tạ!” “Cô nương ta đây là nói thật. Có lẽ ta có hơi quá kích động, mong rằng cô nương thứ lỗi!” Không hiểu sao khi bà nhìn thấy nữ tử trước mặt thì trong lòng có cảm giác mãnh liệt quen thuộc, thân thiết. “Đang nói chuyện gì?” Thương Duật đang cầm trên tay một vật gì đó, sau đó dời mắt phát hiện nàng đang cùng một người xa lạ tán gẫu. Chứng kiến màn này làm cho hắn thật sự rất kinh ngạc. Chính vào lúc này một nam nhân trung niên cũng đang tiến đến:”Hoán Khê, chúng ta phải đi rồi!” Âm thanh thật ôn nhu, nghe ra lại càng quen thuộc. “Hoàng…á, người cũng đến đây?” Thương Duật nhìn Trục Nguyệt hoàng một thân thường phục, so với ngày xưa thật là làm cho người ta khó mà nhận ra. Không nghĩ lại đụng phải Thương Duật lúc này, Trục Nguyệt hoàng thấy có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn cười nói:”Thật là trùng hợp!” “A, các người quen biết?” Hoán Khê nhìn hai nam tử trước mắt rồi sau đó dường như nhớ tới cái gì, nói tiếp:” Thần thiếp hơi đói, muốn ăn một chút gì đó, không biết vị công tử này có ngại cùng chúng ta đến chỗ kia dùng bữa không?” Trục Nguyệt hoàng nhìn Hoán Khê, trong lòng cảm thấy khó hiểu không yên. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng chủ động, xưa nay dù là chính hắn mở miệng nàng cũng chưa từng có ý thuận theo nhưng lần này là sao vậy? Nhìn kỹ lại hắn mới phát hiện ánh mắt nàng đang đặt hết trên người nữ tử cạnh Thương Duật, khó hiểu nói:”Hoán Khê, nàng sao lại muốn quấy rầy Thương công tử chứ!” Thương Duật tính tình nóng nảy, táo bạo, chưa từng phục tùng theo lời kẻ nào, lần này chỉ sợ hắn cũng khó phụng theo. “A!” Vẻ mặt có chút thất vọng, Hoán Khê hướng hai người cười cười:”Thật sự đường đột!” Từ đầu tới cuối Điệp Vũ Dương thủy chung vẫn không mở miệng nói lời nào, chính là áy này nhìn phu nhân trước mắt bởi vì nàng biết chuyến đi lần này của Thương Duật tương đối quan trọng, nàng không có tài cán gì nên tuyệt đối càng không nên gây chuyện. Thương Duật nhẹ gật đầu, trong mắt của hắn thì chuyện vui buồn của người khác nào có liên quan gì, bởi vậy tàn nhẫn buộc miệng:”Ta còn có việc, đi trước!” Nói xong hắn kéo tay Vũ Dương vội vã bước ra khỏi trang điếm. Vừa bước gần tới cửa đã thấy một đám người bịt mặt, tay mang theo trường kiếm vọt vào. Thương Duật tuy rằng kinh ngạc nhưng mặt vẫn không đổi sắc:”Các ngươi muốn làm gì?” Hành động thế này, lại nhằm ngay lúc hắn và Trục Nguyệt hoàng cùng lúc có mặt tại đây, nói vậy chắc đây không phải là do Trục Nguyệt Hoàng an bài chứ ? “Ngươi nói nhiều làm gì? Còn không mau nạp mạng!” Tên đầu lĩnh không kiên nhẫn mà mở miệng, rồi sau đó vẫy tay hướng phía sau ra lệnh:” Lên!” Tuy rằng đối với việc bọn chúng đột nhiên xông tới có hơi ngoài ý muốn, nhưng Thương Duật một chút cũng không hoảng sợ, một tay bảo vệ Điệp Vũ Dương một tay cầm kiếm chống đỡ. Người tới công phu rõ ràng không kém, nếu là theo ngày thường, Thương Duật lấy một địch năm cũng không hề hấn gì, nhưng nay hắn còn có thêm Điệp Vũ Dương bên người, dù chỉ bị ba gã nam tử bao vây tấn công, hắn muốn nhanh chóng phản kích lại, cũng phải là cố gắng hết sức đi. Điệp Vũ Dương cũng không phải là nhàn rỗi đứng ở cạnh Thương Duật. Nàng cố gắng không để chính mình bị thương, để hắn an tâm mà tác chiến, thân mình bận rộn di chuyển theo hắn, tuy rằng hơi mệt nhưng cũng coi như là một loại kề vai tác chiến. Nhìn một bên mặt của Thương Duật giờ đã hơi lấm tấm mồ hôi, nàng biết hắn là đang khẩn trương, cố sức ứng phó bảo vệ cả hai. Một khắc đó nàng mạnh mẽ cảm giác được sự hạnh phúc, hạnh phúc có thể đứng bên hắn, cùng thân mình của hắn bay lên hạ xuống, được hắn toàn tâm bảo hộ trong lòng. Điệp Vũ Dương mãi lo nhìn Thương Duật, bất giác không chú ý, bị lỡ nhịp theo không kịp, Thương Duật đầu cũng chưa quay sang nhìn nàng nói:” Nàng nên chú tâm một chút, lát nữa xong rồi hãy nhìn tiếp!” Tuy nói như thế nhưng ánh mắt lại sâu thêm vài phần, dưới vầng trán đang lấm tấm mồ hôi trông càng thêm phá lệ mê người. Câu nói kia của hắn thành công làm Điệp Vũ Dương khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, vội vàng thu hồi tầm tình vừa rồi lại, cùng hắn tiếp tục ứng phó. Trục Nguyệt hoàng bên kia cũng chẳng phải tốt hơn bao nhiêu. Tuy rằng Hoàng Thượng cải trang ra ngoài đi dạo, thì vẫn có người âm thầm đi theo bảo vệ, nhưng lần này thích khách đến không ít lại đều là võ lâm cao thủ, đấu hết vài trận cùng ngự lâm quân nhưng hai bên rõ ràng cũng chưa phân định thắng thua. Mắt nhìn thấy một đám rồi một đám ngự lâm quân ngã xuống, lòng Trục Nguyệt hoàng cũng bắt đầu nóng nảy. Chỉ chốc lát sau, nghe Trục Nguyệt hoàng lên tiếng:”Hoán Khê, nàng mau tránh sang một bên!” Thân thủ đẩy nữ nhân bên cạnh, đem nàng giao cho ngự lâm quân bảo hộ, chính mình lại xông vào đánh nhau. Kỳ thật tình huống này có hơi khó hiểu, thân hắn là một đế vương bình thường chỉ nên đứng một bên mà quan sát mới phải nhưng hắn lại không chút do dự xông ra che chắn bảo vệ Hoán Khê, làm cho hắn bản thân cũng không nhàn rỗi chút nào. Hiểu được giờ phút này nàng không nên làm cho hắn phân tâm, Hoán Khê vừa an ổn đứng đó nhìn đến bộ dáng Thương Duật đang cố hết sức che chở cho Điệp Vũ Dương, liền hô lớn:”Cô nương, nàng mau tới bên này, để cho Thương công tử có thể chuyên tâm ứng chiến.” Thương Duật đang toàn lực ứng chiến, tuy rằng nghe thấy tiếng người hô lớn, nhưng cũng không rãnh mà đi chú ý, tay phải tấn công thẳng đến nam tử lợi hại, nói với người bên cạnh:”Nàng mau nắm chặt!”Taytrái đang ôm Điệp Vũ Dương hơi thoáng cái buông ra, hướng về phía nam tử đang tiến sát mình tung ra một chưởng. Chỉ nghe “Phanh” một cái, nam nhân mặc hắc y bị một chưởng của Thương Duật đánh cho văng xa, sau đó một thanh kiếm liền cứ thế tiến thẳng đâm vào ngực tên kia. Điệp Vũ Dương thấy hắn đang cố gắng chống đỡ, lại nhìn đến Hoán Khê bên kia vẻ mặt khẩn trương, biết được nữ nhân này cũng không ác ý, do dự một chút rồi vội vàng chạy qua cùng bà. Cùng lúc đó, khoảnh khắc nàng vừa chạy ra, một gã nam tử trộm thấy thời cơ liền hướng phía Điệp Vũ Dương đang chạy mà đánh tới. Thương Duật bên này đang bận rộn đối phó hắc y nhân trước mắt, tay trái theo bản năng thu lại, mới phát hiện người bên cạnh đã không còn, hắn lập tức xoay người, nhất thời nhìn thấy một màn kinh thiên động phách hét lên:”Vũ Dương….” thân mình ngay sau đó đã muốn hướng nàng phóng tới.