Thế thân khí phi

Chương 134 : Đêm lãng mạn.

“Sợ sao?” Thương Duật chuyển mâu hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt đang khẩn trương của nàng, ôn nhu hỏi. Trong bóng đêm, tuy không rõ biểu hiện trên mặt hắn nhưng nàng vẫn có thể nhìn đến kia hai con ngươi sâu thẫm giờ đang lóe sáng:”Không sợ!”. Có hắn ở bên cạnh nàng không còn thấy sợ hãi, bởi vì hắn từng nói qua sống chết của nàng đều do hắn quyết định, tuy rằng lời này rất bá đạo nhưng nó ẩn chứa lời hứa hẹn của hắn. Hắn vui vẻ nở nụ cười, đưa tay chạm nhẹ lên mặt nàng:”Nữ nhân ngoan.” Rồi sau đó lập tức nhảy xuống giường hướng phía ngoài bước đến:” Nhanh vậy đã đuổi kịp đến đây rồi à!” Thóang cái sửng sốt, nàng biết chỉ có thể tận mắt nhìn thấy hắn nàng mới có thể yên tâm, cho nên không chút do dự cũng bước theo ra bên ngoài. Vừa ra đến ngoài đã nhìn thấy một nhà ba người của lão bá bị tên cầm đầu trong đó sai người giữ chặt, nhìn thấy Thương Duật bước ra hắn cười càng thêm vô loại:” Ly Vương, chúng ta lại tìm được ngươi!” Ánh mắt theo bản năng nhìn đến Điệp Vũ Dương giờ đang đứng phía sau Thương Duật. Một nhà lão bá ba người sau khi nghe được Lý tổng gọi nam nhân trước mặt là Ly Vương Thương Duật thì ngoài ý muốn sợ hãi, khó mà tin được, nhưng dù vậy họ vẫn cố giữ bình tĩnh. Thương Duật không để ý đến hắn, miễn cưỡng đặt người dựa vào ghế thái sư ở giữa đại sảnh, thái độ kiêu ngạo hoàn toàn không để ai trong mắt:”Bằng ngươi à? Bất quá chỉ là một tên nô tài mà thôi.” Điệp Vũ Dương bất giác muốn cười nhìn xem nam nhân trước mặt. Tính bá đạo của hắn quả là không sai. Cứ nhìn biểu tình giờ đây không thể nghi ngờ gì trong mắt hắn mà nói bọn quân binh này chẳng khác gì chó mèo giống nhau, thái độ của hắn đối với họ chỉ có cực kỳ chán ghét. Ánh mắt rất miễn cưỡng nhìn tới bọn họ, như ngại làm dơ bẩn tầm mắt của mình, đúng là làm cho người khác nhìn thấy thôi cũng đã thẹn quá hóa giận. Quả nhiên Lý tổng đầu vừa thấy thái độ Thương Duật như thế lập tức phát điên:” Thương Duật, đừng có tự không biết xấu hổ.” “Cũng một câu nói đó, liếc mắt một cái đã biết ngươi theo loại chủ tử không chút tiền đồ thì ta cần gì phải cấp mặt mũi cho ngươi chứ? Ngươi đáng sao?” “Ngươi….” Tự mình cầm lên chén trà, hắn tinh tế nhấm nháp một phen, tựa hồ hương vị không hợp nên hơi nhíu mày:”Vũ Dương, trà này so với trà do ngươi pha thật rất khó uống.” Hắn cũng một bộ dạng nhàn nhã không coi ai ra gì. Nàng không lên tiếng, ngay lập tức bước vào đại sảnh đến chỗ có đặt bếp lò nhỏ, pha một chén trà mới rồi sau đó bưng lên cho hắn. “Ừ, không sai là mùi vị này!” Vốn đang bị châm chọc, nay lại nhìn thấy hắn và Điệp Vũ Dương liếc mắt đưa tình, một chút cũng không để ý đến mình liền lập tức cả giận mắng:” Thương Duật, ngươi đừng có dùng mắt chó mà nhìn người ta….” Chén trà trên tay hãy còn chưa uống cạn liền không chút lưu tình hắt tới, hành động kia quá nhanh nên Lý tổng đầu nhất thời tránh không kịp bị cả chén trà nóng hất lên người, bên kia Thương Duật lạnh lùng liếc nhìn hắn:” Ngươi tưởng mình là ai hả? Lúc bổn vương ra trận giết giặc ngươi không biết hãy còn trốn trong một xó xỉn nào đó?” Một kẻ rất bá đạo dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người dám không xem hắn vào trong mắt. Ánh mắt nam nhân ngạo nghễ khinh thường liếc qua bọn họ một lượt, bộ dáng cao cao tại thượng trên cao nhìn xuống. Đương nhiên nam nhân đây chính là Thương Duật, một kẻ kiêu hãnh khó có ai có thể bì nổi. Lý tổng đầu bị nước nóng hất trúng, còn bị hắn quăng cho ánh mắt băng lãnh, nên lúc này cơ thể có phần run rẩy, chỉ trơ mình đứng đó không dám có thêm bất kỳ động tĩnh gì. “Lý tổng đầu, để tại hạ!” Nghé mới sinh nên không sợ cọp, một tên thị vệ thoáng rất trẻ tuổi đang lấy dao kề trên cổ cả nhà ba người lão bá lên tiếng:”Ly Vương, ngươi nên tự ngoan ngoãn mà đưa tay chịu trói, nếu không ta sẽ lấy đầu của cả nhà bọn họ.” Hắn tán thưởng nhìn tên thị vệ kia:” Tốt, có dũng khí.” Thương Duật là thật lòng tán thưởng. Có thể trong lúc Thương Duật đang giận mà hắn không sợ dám nói ra câu nói kia quả thật tên này cũng có chút bản lĩnh. Đương nhiên Thương Duật kia là ai cơ chứ, há sao dễ dàng để người khác uy hiếp, liền lớn tiếng cười nhạo:” Xin cứ tự nhiên, thuận tiện ta cũng nói luôn, muốn chặt đầu nên lôi ra chỗ khác làm, bổn vương thật không muốn nhìn thấy những thứ không sạch sẽ ấy.” Một nhà ba người lão bá không ngờ đến Thương Duật lại là người lòng dạ lang sói, có thể mở miệng nói những lời như vậy liền tức giận đến sôi trào, chẳng qua trên gáy còn đang bị trường kiếm chế trụ nên mới không dám manh động. Nhưng dù vậy cũng nhìn ra ba cặp mắt phẫn hận đang song song hướng về phía hắn, ánh mắt trừng trừng khó tin nhìn cái kẻ tàn nhẫn đang ngồi trước mặt mình. Điệp Vũ Dương cũng bị dọa đến nhảy dựng. Tuy nói Thương Duật không thích Đại Sơn nhưng hắn cũng sẽ không vì thế mà đi lấy oán trả ơn người ta, nhưng giờ đây…. “ Á…Ly Vương, ý tứ của ngươi là sao hả?” Một gã nam tử khác tiến lên, đẩy tên kia ra :” Đồ ngốc, ý tứ hắn chẳng phải đã nói rất rõ ràng ra mặt hay sao, chính là cho phép ngươi đem ba người này cứ việc ra chém.”Namtử trẻ tuổi kia giờ mới phản ứng lại, kinh ngạc nói:” Ly Vương, nếu như ta không lầm thì họ chính là ân nhân cứu mạng của ngươi a!” “ Vốn là vậy, cứu bổn vương một mạng, đương nhiên đổi lại thì phải có người khác đi thế chết chứ nếu không luân hồi tuần hoàn chẳng phải sẽ loạn lên cả sao?” “ Đừng nhiều lời vô nghĩa với hắn, mau tiến lên!” “ Dạ, Lý tổng đầu!” Thế là một đám người chậm rãi từ từ vây quanh bọn họ. Thương Duật âm thầm vận nội công, nhìn cửa sổ kia tựa hồ đang còn cách họ một khoảng. Khi sắp bị tấn công, Thương Duật lấy chân đá vào một chiếc ghế bên cạnh, văng vào bếp lò kia làm chúng bay lên vỡ vụn. Những tia lửa trong bếp lò bay tung tóe khắp nơi làm cho đám người nhất thời lập tức lùi lại vài bước. Thương Duật tay mắt lanh lẹ, hai tay vận công phát ra mấy chưởng liên tiếp đánh về phía bọn họ, chỉ nghe “ba ba” vài tiếng truyền đến, toàn bộ bàn ghế trong đại sảnh đã biến thành vô số mảnh vụn, gian phòng giờ trở nên hỗn loạn. Thương Duật nhanh chóng ôm lấy Điệp Vũ Dương đang đứng sững một bên ra lệnh:” Ôm chặt!” rồi dùng lưng mình đánh phá ra phía cửa sổ mà chạy đi. Bên ngoài có rất nhiều thị vệ đang phòng thủ, vừa nhìn thấy Thương Duật phá cửa sổ nhảy ra liền quay đầu tấn công về phía hắn. Đang có thương tích trong người nên không thể ham chiến, Thương Duật đánh ra vài chưởng rồi sau đó phi thân lên, huýt sáo ra hiệu. Giữa bầu trời đêm mù mịt, khi hai thân ảnh đang từ từ hạ xuống, liền được con tuấn mã không biết từ đâu lao đến vừa vặn tiếp được bọn họ. “Cách Phong, quả nhiên rất thông minh!” Nói còn chưa dứt lời, Cách Phong đã như tên rời cung, hướng phía trước lao tới. Quân binh nhiều như vậy nhưng không ai lại đoán được Thương Duật sẽ phá cửa sổ mà chạy đi. Bọn họ thật sự rất ngốc, tin tưởng bản tính cuồng vọng như Thương Duật sẽ không hành động như thế? Không ngờ hắn hiển nhiên làm vậy! Lập tức buông ra một nhà ba người của lão bá, tên cầm đầu quát:” Con bà nó, mau đuổi theo!”. Hắn một cước đá thượng cánh cửa, sau đó chạy ra khỏi đại sảnh đuổi theo họ. Đợi cho tất cả mọi người đều đã đi khỏi, Đại Sơn cùng lão bá mới từ từ đỡ lão bà đứng lên. “ Thương Duật kia thật không phải người, chúng ta cứu hắn vậy mà hắn còn đối xử chúng ta như thế!” Lão bà tức giận oán thán. Người nông dân chất phác tính tình luôn rất ngay thẳng, không bao giờ lại đi lấy oán mà báo ân. “Ta thì không nghĩ như vậy!” Lão bá có phần không tin, dù sao Thương Duật cũng là kẻ có tiếng kiêu ngạo, sẽ không làm những chuyện hạ lưu như thế. Đại Sơn đến gần chiếc ghế thái sư mà Thương Duật khi nãy vừa ngồi, kinh ngạc phát hiện:” Cha, người xem này!”, tay cầm hai đỉnh vàng, đưa tới trước mặt lão bá. “Lão bà, ta đã nói đó thôi!” Sau khi hỗn loạn qua đi, không ngờ lại phát hiện thêm chỗ khi nãy Thương Duật đặt chén trà xuống có hai ký tự được viết bằng nước, nếu không nhìn kỹ quả là rất khó phát hiện, xoay người nhìn thì ra đó là hai chữ “Đa tạ” được viết rất lớn. “Cha, người đang nhìn gì vậy?” Đại Sơn thấy phụ thân như thế thì khó hiểu hỏi. Lão bá vẫn chưa đáp lại, chỉ là hướng ngoài cửa thở dài:”Quả nhên là một nam nhân xuất chúng, có thể trong tình huống cấp bách mà tương kế tựu kế.” Một người tốt sẽ không đi chung quanh rêu rao khắp nơi, còn một người lương thiện mặc dù là cứu người khác cũng có thể làm như không để tâm, tấm lòng đó mới thật đáng kính trọng:” Lần này chúng ta không có cứu lầm người!” Thương Duật đây rõ ràng không phải là vật trong ao, một ngày nào đó nhất định sẽ dựng nên cơ nghiệp, đại triển hùng đồ. Mang theo Điệp Vũ Dương thúc ngựa chạy đi trên đường rõ ràng là chật vật hơn nhiều, phía sau lại có binh mã không ngừng truy đuổi. Nhưng dù quan binh đông như vậy cũng không cách nào ngăn cản được vó ngựa như bay của Cách Phong. Huống chi lần này Thương Duật còn rất tỉnh táo điều khiển con ngựa bên dưới, cho nên chỉ một lát sau bọn họ đã hoàn toàn thoát khỏi được đám quan binh đằng sau. Nàng không biết lão bá đã cho hắn dùng dược gì nhưng Thương Duật rõ ràng càng ngày càng tỉnh táo, tinh thần quả thật đã tốt lên rất nhiều. Quân binh mặc dù không còn đuổi theo nhưng Thương Duật không thể không nghi ngờ bọn họ có thể tìm đến đây. Ngẫm lại đêm qua bọn họ coi như là ẩn náu tương đối rất kín, tại chỗ ở hẻo lánh của một nông dân bình thường, không ngờ thị vệ lại vẫn có thể tìm đến nói vậy thì hẳn bọn chúng phải có manh mối gì đó. Liếc thấy bên đường có một dòng suối nhỏ, Thương Duật đột nhiên mở miệng:” Vũ Dương, chúng ta đi tắm rửa đi!” Nói xong không đợi Điệp Vũ Dương phản đối, hắn ôm lấy thân thể nàng hướng phía con suối nhảy xuống. Nước suối ban đêm dù là giữa mùa xuân nhưng cũng lạnh đến thấu xương, Điệp Vũ Dương có chút giận nói:” Vô duyên vô cớ mà tẩy rửa cái gì?”. Nói rồi nàng hướng lên bờ mà đi, cả người giờ đang ướt sũng, giữa nơi thâm sơn rừng già thế này biết lấy quần áo đâu mà thay ra nên càng nghĩ đến đây nàng lại càng thêm giận.Namnhân này hắn muốn làm gì thì liền làm, ngay cả một chút thương lượng với nàng cũng không có, vì còn đang tức giận nên Điệp Vũ Dương nhất quyết không nói thêm lời nào cùng với hắn nữa. Thương Duật không lên tiếng trả lời, chỉ là nắm chặt tay nàng rồi sau đó trên quần áo nàng bắt đầu xoa xoát. Điệp Vũ Dương không ngừng đẩy tay hắn ra, có chút xấu hổ nói:” Ngươi làm cái gì?” Nàng có cảm giác như tôn nghiêm đang bị người khác chà đạp, hắn tự dưng không nói câu nào cứ như vậy mà đem nàng ngâm mình xuống dòng nước lạnh lẽo. “Tẩy sạch trước đã rồi nói sau.” Thân thủ bị nàng đẩy ra, nhưng Thương Duật lại một lần nữa kéo nàng xuống, vì nàng tận tình tẩy rửa cho thật kỹ. Hắn quả thật làm rất dụng tâm, không hề xen lẫn một chút dục vọng nào, cho đến khi thấy thật vừa lòng mới chịu dừng lại. Sau đó ôm nàng phi thân nhảy lên mình ngựa rồi giục ngựa tiếp tục chạy đi. Không thể đi theo hướng trong thành, chỉ phải đi vòng trong rừng cây cối rậm rạp. Dọc theo đường đi cả người Điệp Vũ Dương lạnh cóng không ngừng phát run. Mỗi khi cảm nhận thân mình Thương Duật kề sát, nàng lại vô tình nhích ra tỏ ý phản kháng, tránh né đụng chạm của hắn, đem người cúi về phía trước. Biết rõ những hành động này chẳng qua đều vô dụng nhưng nàng vẫn lặng lẽ khánh cự. Cuối cùng thân mình Thương Duật cũng chậm rãi nhích tới, dựa sát vào người nàng. Lúc này Vũ Dương không phản kháng nữa, nàng cảm nhận được hơi ấm của hắn, cơ thể không còn lạnh lẽo như khi nãy, ngược lại còn có một cỗ nhiệt đang từ từ lan tỏa khắp nơi trên da thịt. Đường núi càng lúc càng khó đi, tiếng gió bên tai càng thêm dữ dội, phía trước mặt họ là bức màn đêm âm u sâu thẫm làm cho người ta có phần sợ hãi khi nhìn đến. Thương Duật lúc này mới từ từ cho ngựa dừng lại, không nói câu nào ôm lấy Điệp Vũ Dương nhảy khỏi mình ngựa, tìm một chỗ sạch sẽ đặt nàng xuống rồi nhóm lên đống lửa:” Cởi quần áo ra!” Hắn biết nàng vốn đã sợ lạnh nên cũng khó trách giờ cảm thấy thật tức giận. Không thèm làm theo lời hắn, Điệp Vũ Dương đi tìm một chỗ khác, cách xa đống lửa hắn mới nhóm ngồi xuống. Thương Duật lúc này thật sự nổi giận, một phen bước tới ôm lấy nàng, không nói hai lời đem quần áo nàng cởi xuống. Nếu như không phải vì sợ ngày mai nàng không có quần áo để mặc hắn quả quyết sẽ không ôn nhu như thế, thật rất muốn đem chúng mà xé nát ra thành từng mảnh vụn. “Cả một buổi hành động đều rất quỷ quái, ngươi thật ra là muốn cái gì ?” Hơi chút sủng sốt ngước lên, thì ra nàng không phải là hờn dỗi hắn làm cho mình chịu lạnh, giờ nghe nàng nói vậy ngẫm lại hắn thấy chính mình quả thật có chút quá đáng, liền nhẹ giọng lên tiếng:”Trên người ngươi có hương dược!” vừa nói nhưng động tác trên tay chưa từng dừng lại. “Có hương dược?” Lúc đầu nàng còn có chút khó hiểu, sau đó suy nghĩ kỹ lại bọn họ đến ngôi nhà hẻo lánh kia thật ra chỉ vỏn vẹn mới có một ngày, không ngờ liền bị bọn quan binh chuẩn xác tìm đến chỗ họ đang ẩn náu. Nay không thể nghi ngờ gì nữa rõ ràng là đám người đó phải có manh mối lần theo mới dễ dàng tìm thấy như vậy. Thì ra Mộ Ưu Vân lo lắng nàng sẽ bỏ trốn, nên khó tránh hắn trên người nàng đã cố tình hạ một ít hương dược. Chính nhờ hương dược kia nên cả hai mới bị quân binh lần theo đuổi bắt nhanh như vậy. Thế nhưng lần này Thương Duật chưa hề có ý nghi ngờ mà cho rằng nàng đã thông đồng cùng Mộ Ưu Vân, chẳng lẽ đây chính là nói hắn tín nhiệm nàng sao? Giờ nghĩ lại nàng mới thấy nguôi giận một chút. Xem ra hắn không phải là không tôn trọng nàng, dù sao đối với thân thể nàng hắn không phải chưa từng thấy qua, huống hồ cả người nàng giờ ướt sũng thế này quả thật là rất lạnh, vì thế nàng cũng không muốn tiếp tục cùng hắn giằng co thêm nữa:” Vậy vì sao gia lại đi theo xuống nước?” Trên người hắn bị thương còn chưa lành, bây giờ để nước thấm vô vết thương không biết sẽ thành ra sao đây. “Bổn Vương có cần phải trả lời vấn đề này của ngươi không?” Nói xong hắn ôm lấy thân thể không một mảnh vải của nàng đi đến cạnh đống lửa. Hắn không dám ôm nàng quá lâu, nhẹ đặt nàng xuống, đi tìm một nhánh cây đem quần áo Điệp Vũ Dương treo lên để cạnh đống lửa mà hong khô. Sau cùng hắn đem quần áo chính mình cởi xuống, chừa lại vỏn vẹn một kiện trung y trên người, làm xong hết thảy Thương Duật lúc này mới đưa mắt nhìn nàng đang ngồi cách đó không xa. Khi phát hiện một mảng máu đỏ thẫm giờ đã nhiễm ướt trước ngực áo kiện trung y kia, Điệp Vũ Dương không thể nào không mở miệng:” Gia, miệng vết thương của người đang chảy máu.” “ Không sao! Ngươi ngủ một chút trước đi!”. Cảm giác từng đợt gió trong rừng đang thổi tới, nàng toàn thân cũng bắt đầu run rẩy, Thương Duật thấy vậy không thể không tiến tới ôm lấy nàng. Bởi vì quần áo trên người hắn cũng đang ướt nên khi bị hắn ôm, nàng khó tránh khỏi rùng mình một cái. “Nô tỳ không sao!” “Đừng có mà cậy mạnh!” Thương Duật nhanh chóng đem quần áo trên người mình thoát ra, sau đó mới ngồi xuống ôm nàng. Tư thế ám muội thế này nếu cả hai còn tiếp tục im lặng chỉ sẽ càng thêm phần xấu hổ, Vũ Dương bèn lên tiếng :” Gia, cám ơn người vừa rồi cứu ba người nhà lão bá.” “ Sao? Ai nói bổn vương cứu họ?” Nếu hắn không phải thấy nàng rất để ý, hắn cũng không thèm bận tâm làm chi. “Bởi vì nô tỳ nhìn thấy tuy Vương gia đá bay hỏa lò kia, nhưng rõ ràng không có ý hướng tới cả nhà lão bá.” “Giỏi lắm Điệp Vũ Dương, ngươi hôm nay sao lại nhiều lời như vậy?” Thương Duật dường như hiểu ra gì đó nhìn nàng:” Chẳng lẽ bị bổn vương ôm nên ngượng sao?” “Không phải, nô tỳ mệt rồi, đi ngủ trước đây!” Không gian lập tức trầm xuống, chỉ lưu lại hình ảnh hai người đang thân mật ôm chặt lấy nhau, thân thể chậm rãi kề sát truyền hơi ấm cho nhau. Ánh lửa dần dần truyền đến hơi nóng, từng đợt từng đợt, làm cho cả hai cơ thể cũng bắt đầu rục rịch. Hơi thở của Thương Duật quanh quẩn, nhẹ nhàng lướt qua da thịt mẫn cảm, truyền đến hơi nóng từ trên đầu vai rồi dần dần di chuyển xuống dưới, phủ lấy tấm lưng trần trơn bóng của nàng.Tayhắn vô tình mà cố ý khoát lên thắt lưng của nàng, hơi thở đều đặn phả ra đem toàn thân nàng vây chặt. Vũ Dương cảm thấy giờ đây có chút hít thở không thông, lòng ngực như đang bị ép chặt. Nàng hô hấp trở nên gấp gáp, cố gắng tự nhủ không cần để ý, vùi sâu vào trong ngực hắn nặng nề muốn chìm vào giấc ngủ. Dần dần nàng cảm giác được thân thể hắn có chút cứng ngắc, bàn tay không còn an phận đặt trên thắt lưng của nàng nữa mà lần xuống dưới. Hơi thở hắn trở nên nồng đậm, nặng nề càng ngày càng tiến gần, nàng nghe được tim hắn đập nhanh, như đang giương nanh múa vuốt kêu gào bên trong lồng ngực. Nàng mạnh mẽ mở mắt đã thấy môi hắn gần mình trong gang tấc:”Gia, người muốn làm cái gì?” Lòng nàng giờ đây đang dấy lên một cảm xúc mãnh liệt khó tả nên giọng nói cũng trở nên khàn khàn mê người. “Vũ Dương, ngươi nằm sát như vậy nếu ta nói là mình không muốn ngươi thì chẳng khác nào là ngụy quân tử!” Môi hắn ôn nhu đặt lên môi nàng, không có gì ngăn trở vướng bận, bàn tay không chút khống chế, hiển nhiên tự do rong ruổi chạy loạn, sờ soạn khám phá khắp người nàng. Lửa nóng của hắn làm cho nàng mờ mịt, quên mất họ là đang giữa chốn thanh thiên bạch nhật, mùng trời chiếu đất. Nàng vứt bỏ sự thẹn thùng uyển chuyển vốn có của nữ nhân, thẳng thắn đối diện nhiệt tình chính mình, thân mình khẽ cong lên đón nhận dục vọng mãnh liệt của hắn. Ánh lửa dấy cao, những tia lửa nhỏ tung tóe bay về phía thiên không. Xuyên thấu qua ánh lửa lập lòe phản chiếu hai bóng hình đang quấn chặt lấy nhau không một khe hở. Theo những tia lửa đang nhảy múa, hắn cùng nàng một chỗ triền miên, không chút cấm kị đem bản thân tự do phóng thích. Hơi lạnh trong rừng mon men thổi đến, làm cho nhiệt độ nóng bỏng nơi này thoáng ôn hòa, nhưng đồng thời cũng làm dấy lên một đợt sóng mãnh liệt khác, đem tâm hồn cả hai dung hợp làm một, quấn chặt lấy nhau tựa như con thiêu thân đang lao vào lửa nóng. Khi hắn đem mình phóng thích, nàng trong cơn cao trào không thể kiềm chế cắn chặt đầu vai hắn, đem thỏa mãn cùng cực đoan phát tiết. Thương Duật nhìn nàng, ánh mắt si mê đến điên cuồng, tiếp tục không ngừng hôn xuống môi nàng, thân thể hắn lại cũng chưa từng rời khỏi. Kích tình qua đi, chưa kịp dịu xuống, cơ thể hắn lại rục rịch nổi lên một cơn sóng khác. Giữa rừng núi hoang vu giờ đây chỉ còn là tiếng rên rỉ, thở dốc của nam nữ, tựa như một giai điệu xa xưa mãi mãi không ngừng vang vọng, lan vào khắp mọi ngỏ ngách , theo dòng chảy róc rách của con suối đem tất cả tưởng niệm của nàng và hắn kéo dài đến vô tận. Không biết đã qua hết bao nhiêu lần, cho đến khi Thương Duật dừng lại, Điệp Vũ Dương mới phát hiện trên ngực mình đang dính máu và mồ hôi hắn. Dù vậy nhưng giờ nàng lại cực kỳ mỏi mệt, không còn chút sức lực nào nên chỉ đành liếc mắt xem nhẹ, ở trong ngực hắn xoay người rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ Thương Duật mỉm cười thỏa mãn, nhìn nữ nhân trong lòng. Đây chính là Điệp Vũ Dương, cùng những nữ nhân khác dĩ nhiên không giống, nàng mặc dù không phải là người trụy lạc vô độ, nhưng một khi bắt đầu nàng liền rất thẳng thắn đối mặt với dục vọng bản thân mình, không chút ngượng ngùng đáp trả nhiệt tình cùng hắn. Nàng càng như vậy lại làm cho hắn thật sự không thể khống chế chính mình, điên cuồng muốn nàng hết lần này đến lần khác. Lại nói nàng bản tính không thích tranh đua, đối với tất cả mọi chuyện luôn tỏ thái độ rất nhàn nhã, vô ưu vô lo, tựa như tiên tử bình thường phiêu phiêu lơ đãng, thế nhưng lại càng làm cho người khác khó mà rời tầm mắt khỏi nàng. Nhánh cây treo quần áo chứng kiến khoảnh khắc hai người triền miên hòa hợp kia sớm đã khô, Thương Duật cẩn thận giúp nàng mặc vào rồi sau đó hắn cũng tự đem ngoại sam khoác lên người mình. Nhìn xuống miệng vết thương trên ngực đang rỉ máu, hắn thầm than nhẹ lần nào cũng vì nàng cho nên hắn mới không thể kiềm chế dục vọng chính mình. Thương Duật ở lân cận tìm một ít thảo dược, bỏ vào miệng nhai rồi đắp lên vết thương, làm xong hết thảy mới trở lại ôm nàng chìm vào giấc ngủ. Buổi trưa hôm sau hai người đại khái dùng qua một ít thức ăn rồi tiếp tục khởi hành lên đường. Bởi vì không dám theo đường cái mà đi cho nên Thương Duật chỉ lợi dụng lúc trời hơi nhá nhem tối mới vào thành, mua một ít quần áo cho Điệp Vũ Dương rồi cứ thế mà tiếp tục những ngày tháng trốn trốn tránh tránh chạy về. Ngẫu nhiên họ cũng trò chuyện vài câu đơn giản. Đôi khi Thương Duật nhìn thấy nàng tâm tình thật tốt nên khó tránh muốn thốt lời châm chọc:”Điệp Vũ Dương, nhìn một cái là biết gặp phải nàng ta sẽ không có chuyện gì tốt, nay cả đi trên đường cái bổn vương cũng phải tránh!” Nói thì nói vậy, nhưng môi hắn thản nhiên chứa đầy ý cười. Thời điểm nghe hắn nói vậy, nhìn đến con đường núi gập ghềnh phía trước, nàng chỉ mỉm cười. Nếu có thể cùng hắn bôn ba thế này cả đời, nàng tình nguyện chấp nhận để hắn giận mình, chỉ mong có thể cùng hắn nếm trải gian khổ, sẽ không có cơ nghiệp đế vương của hắn, không cần đi gánh vác trọng trách, chỉ như thế mà sống qua ngày. Nhưng là sự thật liền không phải như vậy, hắn không bỏ xuống được không chỉ có giang sơn gấm vóc mà còn có ân tình cao trọng như núi của Hương Lăng, có thị thị phi phi của vương phủ. Cho nên nàng phải cùng hắn trở về, trở lại nơi nàng đã cố rời khỏi, trở về cái lồng giam kia, ngày ngày chờ đợi chủ nhân của nó ngẫu nhiên vui vẻ sẽ ghé thăm. Dọc đường, ngoại trừ khi cần phải ăn uống và nghỉ ngơi, còn lại họ đều theo hướng rừng núi mà đi. Tuy vất vả nhưng thương thế của Thương Duật không ngờ cũng theo mấy ngày lộ trình mà dần dần khỏi hẳn. Đối với những khổ cực này Điệp Vũ Dương sớm đã làm quen, ngược lai được hấp thụ không khí hoang sơ, tự do của rừng núi, cả người nàng lại toát lên vẻ phong trần, trông càng quyến rũ đến động lòng người. Thật vất vả cuối cùng cũng đến được biên cương của lục thành, tốc độ của Thương Duật so với trước lại càng nhanh hơn. Điệp Vũ Dương biết chuyến đi ra ngoài lần này của hắn đã mất rất nhiều thời gian, nay quân tình khẩn cấp hắn không thể nào cứ tiếp tục chậm trễ thêm nữa. Ngày đêm lên đường, chuyên chọn những ngõ tắt mà đi không đầy ba ngày sau hai người đã hoàn hảo xuất hiện trước phủ Ly Vương. Nghe thấy hắn về cả đám người cùng Hương Lăng và Ngọc Tố phu nhân ra đón. Nhìn thấy bên cạnh Thương Duật còn có Điệp Vũ Dương bọn họ khó tránh khỏi giật mình, đang định mở miệng hỏi liền bị Thương Duật chặn đầu nói trước:”Có gì thì nói sau, bổn vương hiện tại còn muốn nghỉ ngơi!” Nói rồi hắn phân phó cho người đem Điệp Vũ Dương về Mặc Chí hiên, còn hắn một thân phong trần tiến tới Minh Thiên viện. Hắn thật rất mệt mỏi, dọc theo đường đi một mặt phải phòng bị quân lính do Mộ Ưu Vân phái tới, mặt khác đêm khuya lại muốn chiếu cố Vũ Dương thật tốt, dù sao giữa thâm sơn cùng cốc hắn không thể quá mức khinh thường. Cho nên về Ly Vương phủ chỉ vỏn vẹn mất có ba ngày chính là do hắn không ngừng ra roi phóng ngựa, nói không mệt là không có khả năng. Bởi vậy, đợi đến khi Thương Duật mặt mày rạng rỡ lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người thì đã là chuyện của hai ngày sau. Sau khi hỏi Lãnh Mi về Hương Diệp hiện tại thế nào, biết hắn đã an toàn trở lại Quan Thành nên Thương Duật mới yên lòng. Sau đó lại sai người tiến đến các viện thông báo đêm nay hắn muốn tất cả mọi người đến Vũ Tiên cư dùng bữa. Lần này hắn đích thân triệu tập tất cả mọi người, xem ra là có chuyện trọng đại muốn tuyên bố. Phân phó hết thảy mọi chuyện hắn liền vội tiến vào quân doanh, tìm hiểu một ít tình huống. Chính mình lúc trước khi rời khỏi Kiềm Minh Thành đã dặn dò qua với Nhạn Minh không được hành động quá lỗ mãng, bởi vậy mọi chuyện hiển nhiên hắn vẫn còn nắm vững trong lòng bàn tay. Khi thấy Điệp Vũ Dương trở lại Mặc Chí hiên, bọn tỳ nữ đều kinh ngạc. Bích Vân Hiên, sau lần đó Thương Duật tức giận qua đi, liền cho người đem tất cả đồ dùng làm lại như cũ, cho dù là hoa tươi kia nàng đã tháo xuống giờ phút này vẫn còn nằm trơ trọi yên nơi đó, hết thảy đều nguyên vẹn giống như nàng chưa từng rời khỏi. Cảm động vì hai thị nữ đã rất chu đáo, càng là cảm kích sự chiếu cố của Hương Lăng đối với nàng. Nay chính mình trở về chỉ sợ sẽ làm cho vui mừng của Hương Lăng lại một lần nữa biến thành ưu thương đi! Nghỉ ngơi hai ngày, Tiểu Hồng cùng Hinh Nhi cũng không đánh thức nàng dậy dùng bữa, nhưng chỉ cần là nàng tỉnh, liền sẽ có thức ăn nóng hổi đưa tới. Bọn họ quả nhiên đã chuẩn bị rất tỉ mỉ mới có thể tùy thời mà dâng thức ăn lên cho nàng như thế. Nghe nói Thương Duật bảo mọi người đến Vũ Tiên cư dùng bữa thì nàng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn để Tiểu Hồng giúp mình chải đầu rửa mặt một phen. Yến tiệc rất bình thường, đơn giản vì Ngọc Tố phu nhân đau lòng muốn Thương Duật nhanh chóng bồi bổ thân thể, không ngừng ân cần hỏi thăm hắn trên đường thế nào? Khi nghe tới Thương Duật đánh bại Kiềm Minh thành, ánh mắt bà hiện rõ sự kiêu ngạo nhìn đứa nhỏ trứơc mặt, rất tán thưởng sự anh minh của hắn. Nhưng khi nghe đến cảnh màn trời chiếu đất mà Thương Duật phải chịu, bà lại đau lòng không thôi, ánh mắt ngấn đầy lệ, nhìn về phía xa xôi. Hương Lăng từ khi Thương Duật trở về thì vẻ mặt luôn là ý cười trong suốt. Từ đầu tới cuối nàng thật không hề biết Điệp Vũ Dương rời khỏi chính là do ca ca mình giúp đỡ mang đi. Nhìn thấy Điệp Vũ Dương vẻ mặt trầm tĩnh, Hương Lăng nở nụ cừơi thỏa mãn. Nhiều ngày không gặp trông Điệp Vũ Dương lại càng thêm phần thanh tú, đuôi mày đầy nét xuân phong làm cho lòng Hương Lăng thoáng hơi ảm đạm. Tinh tế hỏi thăm xong thân thế Thương Duật, ánh mắt Ngọc Tố phu nhân không chút rụt rè liền chuyển hướng đến Điệp Vũ Dương đang trầm mặc ngồi một bên:”Vương gia, Điệp Vũ Dương bị người cướp đi, không biết bên trong trắng đen, thị phi thế nào, nay sao người còn đem nàng hồi phủ?” Nghĩ đến rốt cục mình có thể bình yên, không nghĩ Vũ Dương thế nhưng còn quay trở lại. “Tam nương, người tựa hồ quá mức kích động rồi.” Thương Duật ôn nhu lên tiếng. “Vương gia, ta không có kích động.” Ngọc Tố lo lắng nhìn hắn, khuôn mặt ủ đột:”Nay Vương Gia thù còn chưa trả, sao có thể để nàng ta mê hoặc. Lần trước chính nàng hướng Trục Nguyệt mật báo quân tình, đó đã là tử tội a.!” “Chuyện lần đó cùng nàng rõ ràng là không quan hệ, bổn vương đã điều tra xong, huống chi….” Hắn hơi tạm dừng một chút nhìn quanh những thê thiếp đang ngồi nơi đây:”Huống hồ tình cảnh lúc đó chỉ sợ ngay cả bổn vương cũng bị làm cho hồ đồ, thần trí không rõ, cũng bởi vì thế mà hiểu lầm.” Trước đây tam nuong trong vương phủ tác quái, hắn là cố tình mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nay hắn không muốn tiếp tục vờ như không thấy:”Tam nương tựa hồ đối Vũ Dương bất mãn thì phải?” “Á…làm sao có thể chứ?” Thương Duật nhún vai cũng không tiếp tục kiên trì nói tiếp, chỉ là cười nhìn xem Điệp Vũ Dương:” Nay bổn vương triệu tập mọi người đến đây là cũng vì có chuyện muốn nói.” Sắc mặt Hương Lăng khẽ biến, dường như có chút lo sợ. Còn những người khác cũng nhìn hắn với ánh mắt tò mò hiếu kỳ, rốt cuộc là chuyện gì mà hắn phải tỏ ra trịnh trọng thế này. Nắm lấy tay Điệp Vũ Dương, Thương Duật dõng dạc lên tiếng:”Điệp Vũ Dương chính là vị thanh nhạc quận chúa do Trục nguyệt hoàng đã phái tới hòa thân trước đây, Mộ Tuyết Lăng, nói cách khác nàng___ là Vương Phi của vương phủ!” Giọng hắn vang lên khắp Vũ Tiên cư, thanh âm mạnh mẽ chưa hề tiêu tán. Một câu nói kia chứa bao nhiêu phần khí thế trong đó. Âm thanh kiên định của nó đã vô tình đánh tan giấc mộng của mọi người nơi này, đem họ đánh thức hoàn toàn.