Thế thân khí phi

Chương 116 : vũ nhục (2)

“Ngươi?”, một câu như thế đã làm cho bà chỉ hận không thể tiến đến đem nàng vò nát. Khuôn mặt già nua của Ngọc Tố phu nhân hôm nay được trang điểm rất kỹ giờ cũng bị biến dạng, không ngừng chuyển xanh chuyển trắng. Hương Diệp cảm thấy thật tán thưởng sự bình tĩnh, tự nhiên của Điệp Vũ Dương, nhưng hắn vẫn uyển chuyển mở miệng ”Nghe nói Điệp cô nương xuất thân trước đây là từ trong quân doanh, không biết đó có phải là sự thật không?” Hắn nói chuyện thật sự rất khéo léo, thái độ rất nho nhã, lễ độ nhưng đồng thời cũng làm tổn thương người khác đến mức tuyệt đối, quả không hổ danh lời đồn là Thương quốc thủ phủ, ngay cả châm chọc người khác nhưng vẫn luôn bày ra khuôn mặt tuyệt trần vô tội mà mỉm cười. Tuy rằng người ở đây sớm đã có thói quen nhìn Điệp Vũ Dương luôn biểu tình rất đạm mạc, nhưng hiện nàng vẫn bị câu hỏi kia của Hương Diệp làm cho sợ hãi. Thương Duật ngồi một bên giờ đây cũng thật sự hoảng hốt, hắn biết, đây chính là hành động sát muối lên miệng vết thương của nàng, đang định lên tiếng giải vây nhưng bị Điệp Vũ Dương nhanh miệng dành nói trước:”Đúng, là thật, nói hoa lệ là thê thiếp hầu hạ trong quân doanh, hay bằng nói trực tiếp một chút đó chính là kỹ nữ trong quân doanh!”. Chỉ biết châm chọc cùng oán hận, bọn họ đương nhiên chưa bao giờ để ý đến vết thương của người khác, cho nên mới không ngại hết lần này đến lần khác cứ nhằm vết thương của người ta mà vạch mở ra? Thói quen, dù là có đau đớn cách mấy, nhưng cũng không phải là không thể chịu nổi. Môi nàng khẽ nhếch, mang theo một chút tươi cười. Quân kỹ à? Chẳng lẽ đó là do nàng sai ư? Tấm thân trong sạch không còn cũng là do nàng sai sao? Nhưng hình như đối tất cả mọi chuyện này, nàng một cái quyền làm chủ gì cũng không có. Dù chỉ là một lần cao hứng, nhưng nàng quyết cũng không cho hậu viện thê thiếp và Ngọc Tố phu nhân dễ dàng mà thực hiện được. “Á… Hương mỗ đường đột, mong nàng đừng trách!”. Lòng hắn nhất thời chộn rộn không yên. Vì sao hắn rõ là châm chọc quá khứ hèn mọn của nàng, nhưng ngược lại lòng hắn lại thấy rất chột dạ? Hắn hung hăn lắc đầu, lần này hắn nhất quyết muốn để nàng hèn mọn đứng trước mặt mọi người mà hiến vũ:”Một khi đã thế, phải rất tinh thông múa hát mới đúng chứ, sao nàng lại từ chối? Xem ra hình như nàng không nể mặt chủ nhân của mình đi!” Không nghĩ hắn lai tiếp tục dây dưa về vấn đề này một lần nữa, không hề nhìn đến Hương Diệp dù chỉ là một cái liếc mắt, Điệp Vũ Dương hướng Thương Duật cúi người hành lễ:”Gia, nô tỳ trong người không khỏe, xin cáo lui trước!” Thương Duật muốn nói gì đó, nhưng giờ khắc này lại thấy thật khó mà mở lời, chỉ phất phất tay nói:”Đi đi!” Hương Diệp trước giờ chưa từng bị người khác coi thường như thế, mặc dù là Thương Duật cũng chưa hề đối hắn như vậy, hắn hướng phía trước tao nhã nói:”Đứng lại, Điệp Vũ Dương, nàng còn chưa trả lời vấn đề của ta !”, hắn gắt gao, đem mắt khóa chặt bóng dáng của nàng. Hương Diệp cảm thấy có chút khó hiểu, một nữ nhân trong tình trạng này còn có thể bày ra thái độ lạnh lùng thế ư?. Hương Lăng sớm nãy đã muốn lên tiếng nhưng kiềm lại, rốt cục nhịn không được nói:”Ca ca, huynh làm sao vậy?” Tuy rằng từ đầu tới giờ ca ca nàng cũng không từng biểu lộ ánh mắt ghét bỏ nhìn Vũ Dương, lời nói luôn rất ôn nhã nhưng nàng biết trong đó so với hàn băng còn lạnh lẽo hơn nhiều. Điệp Vũ Dương vừa bước đi được hai bước, nghe Hương Lăng nói lời này, nàng hơi hơi xoay người, bình tĩnh nhìn vẻ mặt bất mãn của Hương Diệp:”Ta sẽ làm, nhưng không cần phải vì nể mặt của ngươi mà làm, bởi vì ta căn bản không quen biết ngươi!”. Một câu nói rất đơn giản, Điệp Vũ Dương nói xong lại xoay người, thoát ly khỏi cục diện trước mắt. Mọi người ở đây đều bị câu trả lời rất tự nhiên của Điệp Vũ Dương làm cho giật mình chết lặng. Nàng quả là người rất gan dạ thẳng thắn. Chỉ có Thương Duật đang nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, lơ đãng mà lộ ra một chút tươi cười. Nữ nhân này, đối mặt với nam tử tuấn mỹ như Hương Diệp, thái độ lại có thể tuyệt tình đến như vậy, nghĩ đến xưa nay nàng đôi khi chỉ là chọc hắn tức giận đến nổi trận lôi đình mà thôi thì đã coi như rất nể tình rồi. “Hương Diệp, ngươi so đo với nàng ta làm chi? Dù gì thì nàng ta múa cũng không thể đẹp như lời Hương Lăng nói, làm cho người kinh ngạc mất hồn đi!” Thương Duật ngay sau đó liền bưng lên chun rượu, nhìn đến Hương Diệp nổi giận không ít, bên cạnh còn có Ngọc Tố phu nhân:” Tam nương, Hương Diệp, bổn vương kính các người một chun.” Thương Duật đã lên tiếng, hai người cũng khó nói gì nữa, chỉ đành bỏ qua. Tiệc tối cũng cứ thế mà tiếp diễn, đêm nay hắn đơn giản chính là muốn rắp tâm cảnh cáo đồng thời làm khó Điệp Vũ Dương một chút, nhưng ngàn lần vạn lần cũng không thể dự đoán được chuyện lại xảy ra thế này, đã ăn trộm gà không thành còn bị mất thêm nắm gạo, ngược lại còn trở thành trò cười trước mặt mọi người. Trên đường trở về, Tiểu Hồng cảm thấy thật bất bình, tức giận lên tiếng:”Bọn họ có ý tứ gì? Cảm tình thân thiết lại ra sao, lại đến khi dễ tiểu thư, thật là rất quá đáng!” Càng nghĩ lại càng thêm giận, những trường hợp như vậy, chưa nói đến đám hậu viện thê thiếp đương nhiên rất vui sướng khi thấy người gặp họa, còn có Ngọc Tố phu nhân cùng công tử mặt người dạ thú kia, rõ là cố ý muốn tổn thương tôn nghiêm tiểu thư của nàng mà. Điệp Vũ Dương cười cười không nói. Từ sau khi rời khỏi Mộ Vương Phủ gả sang Khiết Đan thành đến nay, nàng liền có thể đoán trước những ngày sau này nàng sẽ không thể nào mà sống được yên ổn cả. Đối nàng mà nói, so với cuộc sống trước kia nàng sống không bằng chết, tình trạng hiện nay thật ra đã tốt hơn rất nhiều. Trong lúc nàng ở cùng với Thương Duật một chỗ, cảm nhận thứ tình cảm gọi là tình yêu, nhưng nàng lại thấy nó thật quá sức đối với nàng. Dù gì cũng có thể coi như cuộc sống trước mắt đã là thanh thản một chút, mặc dù đôi khi bị người châm chọc, bị họ cố ý nói này nói nọ gì đó nhưng nàng một chút lại không thèm đi để ý làm chi. “Tiểu thư vừa rồi thật sự là rất cứng cỏi, chỉ một câu người nói đã làm cho Hương công tử kia cùng Ngọc Tố phu nhân tức giận đến muốn phát hỏa” Cho tới tận hôm nay nàng luôn nói, tiểu thư luôn trước mặt mọi người mà giả ngu, bình thường không hề đi so đo với người khác, không quan tâm việc họ đối nàng vui cười hay tức giận, dù cho kẻ đó mắng nàng đi nữa, nhưng chỉ vào trong trường hợp trọng yếu mới có thể nhìn thấy trí tuệ và quyết đoán của tiểu thư:”Nhưng tiểu thư, người đắc tội với Hương công tử, Vương gia ngài sẽ không tức giận chứ?