Thế thân khí phi

Chương 108 : Ấm áp của hắn.

Lúc Thương Duật đến Mặc Chí hiên, trong phòng bấy giờ chỉ còn lại chút áng sáng nhu hòa, yếu ớt càng làm nơi đây càng có vẻ đơn độc hơn. Lạnh lạnh thanh thanh không như những hậu viện khác, trước cửa bọn họ đều có người hầu đứng canh, còn nàng nơi này từ trong ra ngoài chỉ là một mảnh cô liêu, tịch mịch. Thương Duật khẽ nhíu mày, sau đó bước vào. Toàn bộ đại sảnh đều không một bóng người, chỉ có ngọn đèn loe lói trên bàn vẫn còn đang tỏa sáng. Hắn nhẹ nhàng cất bước đi vào tẩm phòng, Điệp Vũ Dương đang ngồi đó chăm chú đọc sách phút chốc liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, ánh mắt nàng hơi lơ đãng mỉm cười:”Gia, sao người lại đến đây?” Nàng không hề phát hiện bản thân mình đang tươi cười, tay buông nhẹ quyển sách đang đọc dở xuống. “Như thế nào? Không muốn bổn vương đến à?”. Hắn cởi bỏ áo choàng bước đến gần nàng, nhìn đến quyển sách nàng đang xem hỏi:”Nàng khi nào thì thích xem mấy cái này?”. Cánh tay lạnh lẽo của hắn cố ý vòng qua ôm ngang chiếc eo thon nhỏ, ấm áp của nàng, bị hơi lạnh của hắn đột nhập nàng thoáng cái hơi rùng mình. “Giết thời gian thôi!”, nàng để mặc cho hắn nắm lấy bàn tay mình mà sưởi ấm, lẳng lặng tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của hắn. Hắn dư biết nàng sợ lạnh nhưng vẫn cố ý đùa dai. Lại thấy nàng một cái nhăn mày cũng không có, Thương Duật không khỏi cảm thấy có chút mất hứng:”Vũ Dương, nàng thật không giống nữ nhân chút nào!”. Nàng chưa từng dù chỉ một lần bày ra bộ dạng nhu nhược ở trước mặt hắn, chỉ khi chọc cho hắn thật tức giận mà đem nàng ra giày vò thì nàng mới miễn cưỡng lộ ra một tia đáng thương mà thôi. Thấy hắn mỉm cười nhìn mình, Điệp Vũ Dương nói:”Nô tỳ vốn là nữ nhân!” nàng không hiểu vì sao nam nhân luôn thích nhìn thấy nữ nhân bày ra bộ dạng nhu nhược, riêng nàng thì không biết từ bao giờ mà hai chữ “nhu nhược” này đã thật xa lạ:”Gia thích nữ nhân nhu nhược sao?” Chân mày hắn hơi nhếch lên:”Thế nào? Muốn lấy lòng bổn vương à?” “Đương nhiên không phải, chỉ là thấy hơi kỳ quái.” Điệp Vũ Dương không e dè phủ nhận lời hắn, giọng nàng nhỏ nhẹ:”Chuyện đó nô tỳ làm không tới, nô tỳ cũng sẽ không muốn cố ý mà đi lấy lòng ai. Cho dù người đó là Vương gia đi nữa, nô tỳ cũng chưa từng nghĩ qua sẽ cố gắng mà đi lấy lòng người.” “Nàng…” cho tới bây giờ người khác luôn đối với hắn nịnh nọt, lấy lòng hắn. Nhưng đây lại là lần đầu tiên nghe được một người không thèm để ý đến hắn, hắn sao mà không giận được chứ:”Điệp Vũ Dương, nàng thật lớn mật!” Tuy rằng trong lòng tức giận nhưng bàn tay hắn đang nắm chặt nàng vẫn chưa hề buông ra. “Nô tỳ biết sai!” A nam nhân này, trời sinh vốn chính là người rất kiêu ngạo, hắn luôn cao cao tại thượng, tỏa sáng trên cao, làm sao có thể chấp nhận chuyện người khác bỏ qua mà không nhìn thấy hắn cơ chứ. “Thôi đi, nàng nếu như có thể lấy lòng bổn vương thì nàng cũng sẽ không phải là Điệp vũ Dương!” Hắn cười cười, không nói thêm nữa. Cho đến khi bàn tay lạnh lẽo của nàng và hắn dần dần ấm lên, hắn mới buông tay nàng ra:”Mau đi đem chút đồ ăn mang đến đây!” Nếu đợi cho nàng mở miệng, sợ là hắn sẽ bị đói chết đi. “Ân, được, nô tỳ sẽ dặn các nàng đem cháo hâm cho nóng lại!” nói xong nàng hơi cúi chào rồi đi ra ngoài. Nghe được những lời này tâm tình Thương Duật đột nhiên tốt hẳn lên. Theo như hắn biết Điệp Vũ Dương không phải là người có thói quen ăn khuya, nếu nàng bảo bọn họ làm sẵn thức ăn có nghĩa nàng đóan chừng tối nay hắn sẽ đến, bởi vậy mới cho người hầu cố ý chuẩn bị trước. Còn nói hôm nay đã trễ thế này nàng vẫn chưa ngủ, chẳng lẽ là đang đợi hắn đến đây sao? Hắn nghĩ như thế nên trong lòng càng thêm đắc ý, ánh mắt bất giác cũng trở nên yêu thương, nhu tình rất nhiều nhìn theo thân ảnh nàng rời đi. Cháo cá nóng hổi được bưng lên là lúc Thương Duật đang rất đói, hắn không nói hai lời liền bưng lên ăn. Điệp Vũ Dương lẳng lặng ngồi một bên, nhìn hắn khẩu vị rất tốt, cảm giác trong lòng cũng thật thỏa mãn. Nhìn qua nàng chẳng khác nào như một thê tử, đợi chờ trượng phu trở về, càng thật hạnh phúc khi nhìn thấy hắn đang hưởng dụng thức ăn do nàng chuẩn bị, cảm giác hạnh phúc như thế thật không có gì sánh bằng. Nhìn hắn đem một chén cháo to như thế ăn hết, Điệp vũ Dương thản nhiên mà nở nụ cười càng ấm áp. Ăn cháo xong, nhìn đến hắn vẻ mặt hơi ủ rũ, nàng không nói, chủ động hầu hạ hắn chải đầu rửa mặt một phen liền sau đó cùng nhau lên giường nghỉ ngơi. Đêm đó, hắn không chạm nàng, chỉ là thuần túy ôm chặt lấy thân thể nàng, đem nàng đặt vào trong lòng, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Bên tai truyền đến tiếng tim đập trầm ổn cùng với hơi thở đều đều cùa hắn, từng nhịp từng nhịp đập kia, chính là muốn nói cho nàng biết đây là nhịp sống của hắn. Nâng mắt ngước lên nhìn đến hắn đang an ổn chìm vào giấc ngủ, nhưng chỗ mi tâm lại vẫn đang nhíu chặt, dường như ngay cả trong giấc ngủ hắn cũng có rất nhiều ưu tư lo lắng:”Ngủ mê như vậy mà cũng không thể bỏ xuống được sao?”, rồi nàng nhẹ nhàng nâng tay xoa nhẹ lên đó.