Thế thân khí phi

Chương 102 : Bồ câu đưa tin

Tiểu Hồng khó hiểu nhìn nàng:”Tiểu thư, đây là cái gì vậy?” Đọc xong nội dung lá thư kia, lòng Điệp Vũ Dương cũng chậm rãi thả lỏng, sau đó mới cười giải thích:”Là thư tín của một bằng hữu!” rồi sau đó tươi cười bước vào phòng. Từ khi biết thương thế của Thương Duật không còn gì nghiêm trọng nữa, trong lòng Điệp Vũ Dương cũng không còn thấp thởm lo sợ không yên, thỉnh thoảng nàng lại một mình mỉm cười vu vơ. Nàng biết hắn đang vẫn đợi nàng ghé qua, nhưng dù có biết nàng đương nhiên cũng không muốn đáp ứng mong muốn của hắn, nàng càng muốn trân trọng, hưởng thụ sự tự do tự tại của mình hơn đi. Còn nhớ rõ từ ngày trời đổ bão tuyết đến nay, hôm nay coi như là ngày đầu tiên thời tiết trông thật tốt, ánh mặt trời cũng vô cùng sáng lạn, Điệp Vũ Dương liền bảo Tiểu Hồng đi lấy cho mình một ống trúc khô nhỏ. Khó thấy Điệp Vũ Dương tâm tình tốt thế này, hai người Tiểu Hồng hứng trí bừng bừng đi theo sau nàng hỏi:”Tiểu thư, tiểu thư, người muốn làm gì vậy?” “Ta muốn chuẩn bị một ít lương thực cho bồ câu” Nàng sớm đã suy nghĩ làm chỗ trú đông thật tốt cho chúng cũng thêm vào đó ít thức ăn. Điều này càng làm Tiểu Hồng thêm khó hiểu:”Không phải nô tỳ mỗi ngày đều cho nó ăn uống đầy đủ rồi sao? Tại sao còn phải cần đến ống trúc khô kia làm gì chứ?” Chẳng lẽ tiểu thư cho rằng nàng ta chăm sóc bọn chúng chưa tốt? “Ta không phải trách ngươi” Vừa nhìn thấy Tiểu Hồng mặt đầy nghi hoặc, Vũ Dương liền đoán được nàng ta đang suy nghĩ cái gì:”Ta chỉ muốn dùng những ống trúc này, bỏ tuyết vào bên trong, sau lại để những hạt thóc phía trên nó, còn bên dưới dùng lửa nướng lên, cái này bồ câu ăn vào rất tốt.” “A thì ra là như vậy!” Vẻ mặt Hinh Nhi càng sùng bái nhìn nàng nói:”Tiểu thư, người hiểu biết rất nhiều thứ nha.” Điệp Vũ Dương cười cười, không nói gì thêm, chỉ bước đến tìm một đám tuyết thật sạch, vừa làm vừa nói:”Thật là lạnh!”. Lần cuối cùng nàng nhớ mình đi nghịch tuyết dường như đã là chuyện rất lâu trước đây đi. Khi đầu ngón tay vừa chạm vào, khối tuyết trắng bên dưới liền bị hơi ấm làm cho tan chảy. Hỗn hơp nóng lạnh kia từ từ thâm nhập đầu ngón tay, lạnh lẽo cũng theo đó mà lan đến toàn thân, thấm cả vào ruột gan. Bất thình lình bị cái lạnh thâm nhập cơ thể nàng cũng vì thế hơi run lên. “Đang làm cái gì?” Một đôi cánh tay rắn chắc từ phiá sau vòng qua ngang hông, đem nàng bao bọc kín mít không để gió lạnh thổi tới :”Không lạnh sao?”. Nàng thể chất luôn sợ lạnh, sống tại biên cương miền Bắc quanh năm luôn lạnh lẽo thế này, nàng đương nhiên làm sao mà chịu nổi a. Vẫn còn chưa có thói quen với sự thân mật bất ngờ của hắn, Điệp Vũ Dương hơi lách mình rồi ngẩn ngơ nhìn hắn:” Á…. Nô tỳ tốt lắm, không có bị lạnh!”. Nói xong nàng bất động thanh sắc, hơi lách người tránh né. “Điệp Vũ Dương, nàng nhúc nhích một chút nữa thử xem, bổn vương sẽ làm cho nàng cảm giác cái gì gọi là lạnh ngay lập tức!” Một câu kia làm cho Vũ Dương sợ đến mức không dám động đậy nữa, nam nhân điên cuồng như hắn nàng không phải là không biết, vả lại vòm ngực của hắn quả thật rất ấm nên nàng cũng không chút ngại ngùng, tự ý tựa vào. Nàng định vươn tay ra muốn đi đào tuyết liền bị Thương Duật nhanh chóng bắt lại rồi sau đó đem nhét vào bên trong áo choàng. “Để ta!” Bàn tay to của hắn không ngừng nắm từng nắm tuyết cho vào bên trong ống trúc kia. Bên này Điệp Vũ Dương cũng rất phối hợp đưa ống trúc đến gần một chút, tiếp lấy tuyết trong tay hắn, cả hai cứ thế mà phối hợp rất hài hòa, ăn ý. Vành tai không ngừng truyền đến hơi thở nóng rực của hắn, Điệp Vũ Dương giờ mới phát hiện hai người họ đang ngồi rất gần nhau, cảm giác ấm áp bất thình lình này làm cho cơ thể nàng cũng dần bị nóng lên. “Được rồi!” Sao khi đã đổ đầy tuyết vào trong ống , Thương Duật mới khó hiểu quay qua nàng hỏi:”Nàng muốn làm cái gì?” “Cho bồ câu dùng…”. Vừa thốt ra miệng xong nàng mới phát hiện mình đã phản ứng quá nhanh, liền nói thêm vào:” Chỉ là muốn nuôi một vài con chim nhỏ mà thôi” Thương Duật nghi hoặc nhìn nàng, khó hiểu hỏi:”Nàng nuôi chim nhỏ à?”