Thế thân khí phi
Chương 10 : Ôn tuyền
Thấy vậy nàng ta lên tiếng giải thích, chỉ thật không ngờ quân kỷ cũng có ngoại lệ, nàng đắc ý nói:”Là thế này! Vương gia từng nói, mọi người nên ngang vai vế với nhau, cho nên ngày đó chúng ta mới tự nguyện đến đây triệu tập. Cũng giống những nữ tử yên hoa khác, chúng ta đều vì hoàn cảnh bất đắc dĩ mới phải đi con đường này.” Nàng nghiêm túc lắng nghe, nữ tử hớp một ngụm khí rồi tiếp tục:”Ta gọi là Xuân Hoa, vì nam nhân của ta sớm ra đi, lại còn cho ta một đứa nhỏ, không còn biện pháp nên mới phải vào đây, còn ngươi? Ngươi tên là gì?”
“Điệp….. Mộ Tuyết Lăng” nghĩ lại giờ phút này, nàng vẫn còn là thanh nhạc quận chúa, nếu lộ ra không tránh khỏi khiêu khích thêm nhiều tai vạ lớn hơn sao.
“Tên ngươi thật đặc biệt nha, ta xem ngươi một thân cao quý sao lại bị an bài nơi dành cho hạ nhân này?”. Thấy nàng thái độ vô tình thờ ơ, Xuân Hoa tuy cho rằng có chút khó hiểu nhưng cũng không tiếp tục truy cứu” Chúng ta hiện tại chỉ có hai người, sau này cũng nên chiếu cố lẫn nhau, ngươi…”
Nãy giờ vẫn còn trầm mặc ít nói, đột nhiên lên tiếng” Ách….ta là muốn nhờ ngươi điều này? Thật ra ta đã vài ngày chưa rửa mặt chải đầu.”
“Ta mang ngươi đi là được mà”
Nói xong cứ thế băng qua hết lều lớn đến liều nhỏ trong doanh, đi vào nơi có gò đất cao phía trước, cỏ xanh nơi này đã mọc cao quá đầu, xen qua bụi cỏ, hai người tiến tới, phía trước ôn tuyền liền hiện ra trước mắt.
Ngày đã lên cao, hơi nước dần tan ra lượn lờ bay lên, mặt hồ một mảng không gợn sóng.
Mấy chú chim trú trên nhánh cây cao gần đó, thấy có người đến, kêu lên vài tiếng rồi cũng đập cánh bay đi mất dạng.
“Sao còn ngẩn ra đó? Không mau tắm rửa đi!” Xuân Hoa đẩy nhẹ Điệp Vũ Dương đang đứng sững một bên, nàng thực thích thú muốn xem Tuyết Lăng sau khi tắm rửa sạch sẽ xong là một bộ dạng thế nào.
Điệp Vũ Dương hồi phục tinh thần, nàng có hơi do dự, giữa ban ngày mà dã ngoại tắm rửa thật làm cho nàng chỉ nghĩ đến thôi đã không tránh khỏi có chút hoảng sợ.
Xuân Hoa cười cười, nghĩ nàng phút này trông như một đóa thanh liên a:”Nơi này không có ai đến, ngẫu nhiên đôi khi có Vương gia hoặc vài vị tướng lãnh mới đến đây, ngươi cứ yên tâm ta sẽ thay ngươi canh gác”. Vừa nói đã cất bước hướng phía bụi cỏ cao khi nãy :”Mau tắm đi” tiếng nàng vọng lại để chứng minh rằng mình hãy còn quanh đây.
Nhìn quanh bốn phía, Điệp Vũ Nương có vài phần ngượng ngùng, nhưng nàng cởi bỏ áo khoát, chỉ mặc trên mình mỗi áo yếm rồi bước xuống suối.
Mới xuống nước, cảm giác có phần hơi nóng không quen, nhưng chỉ một lát liền cảm nhận được dòng nước ấm áp truyền đến, theo da thịt thấm cả vào nội tâm.
Nàng thích thú tựa vào thành hồ, nhẹ nhàng xoa khắp cơ thể, lại phát hiện khắp người đầy dấu hôn lớn nhỏ bị Thương Duật lưu lại, nhẹ nhàng chạm vào, cảm thấy hơi đau.
Ngửa đầu nhìn trời xanh xa tít trên cao, xuyên qua mây trắng dường như có thể nhìn thấy tất cả, cảm giác chỉ cần nhấc tay liền chạm được vào chúng, nàng hơi giật mình,choáng váng vội thu hồi tay lại, nhận ra đây chỉ là cảm xúc nhất thời, không biết từ khi nào nàng lại bắt đầu buông lỏng cõi lòng mình đến thế?
Thảo nguyên, sa mạc, trời đất bao la, nàng chỉ là một người nhỏ bé trong thế gian này, rất nhỏ bé mà thôi; dù là một cành hoa cũng là loại không có đặc điểm gì nổi bật, không xinh đẹp, cho nên cũng không có tư cách cầu xin gì.
Nghe thấy phía sau có tiếng động, nghĩ là Xuân Hoa đang không kiên nhẫn, vội nói “Lập tức xong ngay mà”. Thật ra nàng tắm rửa bất giác quên cả giờ giấc.
Xoay người, lập tức phát hiện đôi mắt nam nhân đang thích thú nhìn mình, nàng không khỏi cả kinh, hơi ngả người về phía sau.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
51 chương
138 chương
62 chương
38 chương