- Cháu không ăn, mà là mua cho vợ cháu! Ông lão cố gắng nhướng mắt thật to về phía mà anh chỉ, ông liền trông thấy một chàng trai trẻ khác đang ngồi trên xe đạp. Ông lão dụi dụi mắt, hỏi lại: - Đó là vợ cháu hả? Lam Luật vô cùng tự hào đáp: - Dạ phải! Ông lão vẫn chăm chú làm kẹo nhưng khóe môi vẫn không giấu được nụ cười, dường như ông đang hoài niệm về những kí ức xa xưa, đôi mắt ông sáng lên lạ thường: - Vợ của cháu thật đáng yêu, nhưng không đáng yêu bằng vợ ông! Lam Luật lễ phép đón lấy cây kẹo bông màu hồng mà ông đưa, toan trả tiền, thế nhưng ông lão không nhận, ông vỗ vỗ vai anh: - Xem như đây là món quà nhỏ ông tặng cho 2 đứa, nhìn hai đứa bây giờ làm ông nhớ lại mình khi xưa. Ông cũng có một tình yêu với người cùng giới, ông bạn ấy hứa sống cùng ông cho đến hết đời...vậy nhưng ông ấy đã sớm qua đời vào 5 năm trước.  Lam Luật sững người tại chỗ. Anh nhìn thấy ông lão lấy từ trong túi áo nhăn nhúm đen bẩn ra một tấm hình, tấm hình được kít nhựa kĩ càng trông vẫn còn rất mới. Ông vô cùng nâng niu nhìn tấm ảnh, ngón tay gầy gầy khẽ vuốt ve gương mặt người đàn ông trong đó. Mắt ông đo đỏ: - Hôm nay vừa đúng ngày giỗ của ông bạn ấy. Ông nhớ ông ấy lắm, muốn đi cùng ông ấy, nhưng ông vẫn phải tiếp tục sống, sống thật tốt, sống thay phần của ông ấy nữa. Ha ha... Ông lão cười méo mó, nước mắt chầm chậm rơi xuống...đã bao lâu rồi ông lão đã không khóc? Năm năm ròng ông sống trong quạnh quẽ cô đơn, thiếu đi một người bạn tri kỉ, ông vẫn cho rằng mình thật mạnh mẽ nhưng sâu trong tim ông...vẫn là một góc khuất u buồn.  Lam Luật cảm thấy tim mình như lặng đi. Thì ra đâu có ai sẽ đi cùng ai đến cuối đời được, câu hứa đầu bạc răng long đến cùng cũng là một người đi trước bỏ một người chơi vơi ở lại phía sau.  Ông lão chùi hàng nước mắt, cười lên sảng khoái: - Thật xấu hổ quá, sao ông lại khóc trước mặt cháu thế này chứ. Ông nhìn thấy cháu là một chàng trai tốt, cậu kia tuy lạnh lùng nhưng là một con người sống rất nội tâm. Ông mong rằng hai cháu có thể ở bên nhau được, không cần hứa phải đi cùng nhau mãi mãi, chỉ cần khi còn sống hết mình yêu nhau, đừng bao giờ làm đối phương buồn là tốt rồi! Anh mỉm cười, nụ cười tươi rói: - Cháu rất ngưỡng mộ tình yêu của ông. Cháu hứa là bọn  cháu sẽ sống thật hạnh phúc. Cảm ơn ông vì món quà này! Lam Luật xiết chặt cây kẹo bông gòn trong tay, trái tim đập nhanh liên hồi. Phải rồi, nhân lúc còn sống phải yêu hết mình! Anh hí hửng chạy về phía bên kia vệ đường, nơi mà Trình An đang đứng.  - Nè, tặng em!  Trình An lắc đầu: - Xin lỗi, tôi không ăn được đồ ngọt! - Không ăn thật hả? Rất ngon đấy nhé. Em ngửi xem mùi hương thật quyến rũ! Lam Luật liếm liếm cây kẹo, đôi mắt nhướng lên nhìn Trình An, thấy cậu vẫn không có định ăn, anh bèn cắn lấy một ngụm kẹo bông trong khoang miệng. Nhanh chóng ôm lấy má người kia, đem môi mình ép lên môi cậu.  Lúc hai đôi môi chạm nhau, trái tim của Trình An dường như mềm nhũn như nước. Xung quanh người vẫn qua lại thật đông đúc, cậu đứng bất động để anh hôn, hương vị ngọt ngào của kẹo bông gòn khẽ tan trong miệng.  Cậu cũng không thể phân biệt được là môi của người đó ngọt hay là do kẹo ngọt nữa. Chỉ là vị ngọt này làm cậu muốn chìm đắm trong đó, nguyện trầm luân một đời! - -------- Đêm đã về khuya, vòm trời trên cao lấp lánh đầy những vì tinh tú sáng ngời. Anh từng nghe nói rằng khi một người kết thúc đi sinh mệnh thì một ngôi sao trên trời sẽ rơi.  Nhưng trước khi ngôi sao ấy rơi, nó đã từng rất sáng.  Ai rồi cũng sẽ không thoát khỏi cái chết, nhưng quan trọng là khi sống, họ đã sống một cuộc đời thật đẹp.  - Trình An, em có muốn cùng tôi sống một cuộc đời thật đẹp hay không? Anh bâng quơ hỏi một câu. Trình An bỏ tay vào túi quần thong dong đi bên cạnh Lam Luật, cậu không nói gì, hơi thở vẫn đều đều. Gió thổi nhẹ vào mái tóc mềm của cậu làm anh nhìn đến mức say lòng.  Đột nhiên Trình An đứng lại, cậu xoay người, ánh mắt như xoáy sâu vào mắt anh, đem những lời thật nhất từ trong lòng nói ra: - Chúng ta kết hôn đi! Tôi nhận ra mình rất yêu anh!  Tiếng ve mùa hạ kêu thật to lấn át mấy tiếng động xung quanh, vậy nhưng Lam Luật có thể nghe rất rõ lời nói của người ấy. Cậu nói là cậu muốn kết hôn với anh!  Lam Luật mừng quýnh cả lên, vứt luôn chiếc xe đạp sang bên đường. Anh ôm lấy cậu, ôm thật chặt, lồng ngực hai người ép vào nhau đập nhanh lạ thường. Trình An cũng không có ý định đẩy ra...cậu đã suy nghĩ thật kĩ rồi, người trước mặt cũng là người trong tim mình, hà cớ gì mà không nắm bắt lấy? Lần đầu tiên trong đời, Trình An chủ động hôn người khác. Môi cậu mềm như cánh hoa, ướt át hôn lên má anh, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn nước,  đôi mắt cậu mê ly trong suốt đẹp động lòng người. Lam Luật một tay ôm lấy eo cậu, một tay nâng cằm cậu hôn ngấu nghiến.  Trình An nhắm tịt hai mắt lại, cảm nhận đầu lưỡi mềm mại của anh càng quét trong khoang miệng, cũng lưỡi mình dây dưa qua lại. Vị nước bọt của hai người hòa lẫn cùng với những tiếng thở dốc vang lên càng mãnh liệt, Lam Luật nhịn không được, vuốt tóc cậu, nói: - Trình An, chúng ta làm tình đi!  Thả sao nhé cả nhà yêu