Mắt của Trình An trừng lên hết cỡ: - Nhưng chủ tịch, tôi không thích đàn ông. Tôi thích phụ nữ! Trình An không biết mình đang nói gì luôn, cậu chỉ là theo bản năng, phủ nhận mọi thứ. Nếu nói cậu thích phụ nữ thì chính là nói dối, bởi vì từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng có hứng thú với phụ nữ. Lam Triệt đã nhìn ra điểm này, hắn nheo mắt: - Cậu không có chút tình cảm nào với Luật Luật sao? Trình An khẽ nhíu mày đấu tranh tư tưởng, Nửa muốn nói có, nửa lại nói không. Cuối cùng cậu lắc đầu. Lam Triệt cười, kéo dài câu nói trong miệng: - Vậy cớ sao tôi lại thấy cậu âm thầm lưu ảnh của Luật Luật về máy tính thế? Còn đặt số di động của nó lên làm số đặc biệt trong danh bạ. Chậc chậc. Gương mặt vốn dĩ lạnh lùng của Trình An bỗng nhiên ửng hồng. Cái đó cậu lưu bí mật làm sao mà hắn biết vậy? Bị hắn nói trúng tâm tư rồi cậu ấp úng đáp lại: - Cái đó...tôi lưu ảnh chỉ để...để... Trình An vắt óc suy nghĩ tìm ra cái lí do chính đáng một chút..nhưng làm gì có cái lí do nào ngoài việc là Cậu đã thích Lam Luật chứ? Đúng vậy, cậu không biết là mình có phải yêu hay không nhưng mỗi lần thấy anh cậu đều muốn trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt. Mỗi khi anh gọi tên cậu, Trình An đều cảm thấy tim mình đập nhanh một cách phi thường. Thấy Trình An cứng miệng không thể nói thêm, Lam Triệt cười cười vỗ vai cậu: - Nếu bản thân mình đã thích thì tại sao không cho mình một cơ hội chứ? Cậu đừng vội phủ định mọi thứ, cuộc sống mỗi người thật sự vô lường, nhân lúc còn sống hãy chân thành với cảm xúc của mình. Yêu thì nói yêu, thích thì cứ theo đuổi lấy! Cuối cùng hắn bồi thêm một câu: - Tôi và cha đều mong tin vui từ 2 cậu, Lam gia không ngại tổ chức một cái đám cưới thật lớn cho 2 người đâu! Dường như trong giọng nói của hắn còn mang chút ấm áp vui vẻ...pha thêm sự chờ mong. - -------- Sáng hôm sau... Sau 5 tiếng đồng hồ, Lam Triệt và Châu Giang cuối cùng cũng đã đến nơi ở của vị thầy thuốc trẻ tuổi kia. Nơi này cách xa thành phố xoa hoa tráng lệ, bốn bề là những cánh đồng lúa vàng ươm đang chờ gặt hái. Châu Giang hít một hơi thật đầy không khí vào trong lồng ngực, cô cảm nhận được tinh thần mình trở nên sảng khoái rất nhiều. Nếu lần chữa trị này thành công thì cô có thể nói chuyện lại được rồi...suốt 20 năm cô nghe qua rất nhiều âm thanh nhưng chưa từng nghe được giọng nói của chính mình...trong lòng cô có chút chờ mong. Vị thầy thuốc này tên là Lục Lam Thần, nghe nói anh đã từng chữa bệnh câm điếc thành công cho rất nhiều bệnh nhân. Phương thuốc của anh kê hoàn toàn là thảo dược tự nhiên, anh không chữa bệnh bằng máy móc mà là bấm huyệt đạo. Căn nhà của anh được bao quanh bởi một rừng thảo dược quý hiếm, phía trước là ao sen rộng rãi, hương hoa chầm chậm lan trong không khí một mùi hương thuần khiết. - Hai người đến chữa bệnh à? - Vâng, cô ấy cần khám, cô ấy bị câm bẩm sinh! Anh quan sát cô một lượt rồi không nhanh không chậm nói: - Theo tôi vào đây! Lục Lam Thần từ trong vườn bước ra, trên cơ thể anh còn vương hương vị của mấy loại thảo dược quý. Phong thái quả thật giống những vị y nhân trong phim cổ trang, băng thanh ngọc khiết, không vướng chút bụi trần. Hai người theo anh vào trong phòng khám, nơi đây được bày trí đơn giản, một tủ thuốc lớn và một cái buồng nhỏ được che màn, người đến khám bệnh đều phải vào trong đó. Lục Lam Thần kéo màn che nhẹ nhàng bước vào trong, sau đó là Châu Giang và Lam Triệt bước vào theo. Đột nhiên thấy Lục Lam Thần nhìn mình chăm chăm, Lam Triệt vội vã sờ lên mặt. Mặt hắn có dính gì hay sao mà người kia lại để mắt mãi thế. Cuối cùng anh mới mở miệng, nơi khóe mắt đọng lại ý cười: - Vị tiên sinh này, anh không được vào đây, nơi này chỉ có bệnh nhân cần khám mới vào thôi. - Không phải chứ? vậy là chỉ có mình anh và vợ tôi ở trong này? Một nam một nữ? Đầu hắn bỗng dưng bốc hỏa. Thả sao nhé mọi người