Thế Thân Của Tình Yêu

Chương 6 : Tháng Mười Một: Đến Từ Tinh Cầu Cô Đơn

【Tưởng Bách Liệt: “Dường như cô cho rằng trên thế giới này không có ai hiểu được cô, hoặc là nói cô hoàn toàn không muốn người khác hiểu, cô như là…nhốt mình trong một căn phòng, chỉ cho chính mình đi ra, không cho phép người nào tiến vào —— cũng không cho phép bản thân đi vào căn phòng của người khác. Nhưng cuộc sống không phải như thế, hoặc là nói nó không nên như vậy. Cuộc sống là dòng chảy sinh động, mỗi ngày cô sẽ được gặp rất nhiều người, các người nói chuyện với nhau, đùa giỡn, biểu đạt ý kiến của mình với nhau, mỗi người đều bằng lòng đi vào căn phòng của người khác, cũng bằng lòng để người khác tiến vào căn phòng của mình —— đây mới là cuộc sống, cô cảm thấy hiểu người khác đồng thời được người khác hiểu. Cô hãy thử xem, thử tin tưởng, trên thế giới này có người có thể hiểu cô —— hơn nữa không chỉ một người —— ví dụ như tôi, ba mẹ và bạn bè của cô, có lẽ cô sẽ phát hiện hiểu người khác và được người khác hiểu thật ra không khó, tuyệt đối không khó chút nào.”】 6.1Edit: Spring13Beta: SamTheo thời gian trôi qua, vết thương của Thế Vân đã lành hẳn, sự tích “anh dũng cứu chủ” của cô chẳng bao lâu sau liền mất hẳn vị trí trọng tâm trong đề tài nói chuyện trong công ty, cô không khỏi suy nghĩ, có một số việc ngay lúc phát sinh liền nhận được sự chú ý mà trước đây chưa từng có, nhưng sau đó, một tháng, thậm chí là mấy tuần sau, mọi người sẽ quên sạch chuyện này, như là nó chưa từng xảy ra. Cô cảm thấy rất may mắn, ít nhất hiện tại có thể trở về làm người không tiếng tăm, trải qua cuộc sống yên bình mà cô mong muốn. Sau hôm Thế Vân đến thăm Viên Tổ Vân, anh đã đi làm trở lại, trận cảm cúm này giày vò hơn một tuần, theo Thế Vân thấy, anh hoàn toàn không nhớ trong lúc mình nửa tỉnh nửa mê đã làm cái gì, chỉ là kín đáo nói mấy câu cám ơn với cô thôi. Như vậy cũng tốt, cô nghĩ đỡ phải xấu hổ. Nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện này, cô luôn bất giác liếm môi, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra. Cô thử tìm Thạch Thụ Thần vài lần, nhưng điện thoại của anh ta luôn chuyển sang hộp thư nhắn lại, sau đó khi cô đến trường dạy lái xe lấy bằng lái thì tình cờ gặp được Lý Nhược Ngu, cô mới biết anh ta nghỉ phép ra nước ngoài, nhưng không biết đi đâu, liên lạc thế nào. Thế cũng tốt, cô muốn chờ anh ta trở về rồi tự đi tìm cô. Ngày tháng của cô cứ thế mà chảy qua những kẽ tay, sau khi trở về —— hoặc là nói chính xác hơn, kể từ khi Thế Phân đi rồi —— lần đầu tiên cô cảm nhận được sự bình thản trong lòng. Sự bình thản này không giống như lúc cô sống ở Anh, khi ấy cô ép buộc bản thân quên hết cuộc sống ban đầu, làm lại chính mình lần nữa, một người không ai quen biết. Nhưng hiện tại, cô chợt hiểu được phần nào lời nói của Tưởng Bách Liệt: có thể có một ngày nào đó khi tôi quay đầu lại nhìn chính mình của trước kia, sẽ kinh ngạc khi thấy bản thân đã dành rất nhiều thời gian để làm một số việc mà hiện tại xem ra là hoàn toàn vô nghĩa, nhưng tôi không hề cảm thấy hối hận, tuyệt đối không có, bởi vì nếu không có bản thân trong quá khứ, thì sẽ không có bản thân của hiện tại, cũng sẽ không có bản thân của tương lai. Cô hy vọng có một ngày, cô có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của những lời này, hơn nữa làm được điểm này giống như Tưởng Bách Liệt đã làm. Vào tháng mười một, thời tiết tại Thượng Hải lạnh dần, Thế Vân tìm được chiếc áo khoác ngoài mua ở Anh, cô soi gương, còn làm mấy động tác tay, bỗng nhiên cô buồn cười suy nghĩ, trong sách trinh thám của Hạng Phong có loại trang phục và đạo cụ như thế này không? Cô còn chưa đọc những quyển sách đó, chúng đang lẳng lặng nằm trên giá sách, cô rất sợ ngày nào đó gặp lại Hạng Phong, nếu anh hỏi chuyện sách, cô không biết nên trả lời ra sao. Nhưng cô chưa từng gặp lại anh, cô suy nghĩ lạc quan, đợi đến ngày gặp lại rồi hẵng lo lắng. Mỗi cuối tuần cô đều đến chỗ Tưởng Bách Liệt tái khám, anh ta vẫn mời cô uống sữa, nhưng dùng lò vi sóng hâm nóng sữa, cô nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra trong phòng khám của anh ta ở đâu biến ra một cái lò vi sóng, nhưng mỗi lần cô ngồi vào chiếc ghế da màu đen, anh ta luôn đặt ly sữa ấm trên bàn kế bên tay cô, hình như đây là chuyện rất dĩ nhiên. “Gần đây cô còn mơ thấy về người xa lạ không?” Cuốn sổ thật dày của Tưởng Bách Liệt thấm thoát đã lật đến một nửa. Thế Vân lắc đầu: “Có lẽ…hai ba tháng nay chưa mơ thấy. Việc này tốt hay xấu thế?” Anh ta nhìn cô, lộ ra nụ cười ấm áp: “Tạm thời chưa thể kết luận. Nhưng ít nhất cô đang thay đổi, hơn nữa theo tôi thấy, là thay đổi theo hướng tốt.” Thế Vân cười vui vẻ, cô tựa vào lưng ghế, trước tầm mắt là trần nhà màu trắng ngà. “Dạo này công việc thuận lợi chứ?” “Ừm.” Cô gật đầu, không biết vì sao, cô chưa từng nhắc tới công việc của mình ở trước mặt anh ta, bởi vì một khi nói tới công việc, ắt hẳn không thể thiếu người đàn ông xấu xa kia. Tưởng Bách Liệt nhìn cô, trong xoang mũi phát ra âm kéo thật dài: “À…” “?” “Phạm vi cuộc sống của cô cũng nhỏ quá đi.” “…Tại sao anh nói vậy?” “Cho tới giờ, dựa vào sự hiểu biết của tôi về tình hình của cô: cô sống một mình, mặc dù thường xuyên nghĩ đến ba mẹ nhưng không hay đến thăm bọn họ, bạn bè thì chỉ có Tử Mặc, cùng với một số người đã mất liên lạc sau khi đi du học, có một người đàn ông là bạn thân nhiều năm đang theo đuổi cô, nhưng cô lại không muốn tiếp nhận anh ta, về công việc…ít khi nghe cô nói tới, cho nên tôi không biết tình huống cụ thể, nhưng dựa vào đó mà quan sát, số người mà cô tiếp xúc chỉ đếm được trên hai bàn tay. Như vậy có bình thường không?” Thế Vân ngạc nhiên lắng nghe anh ta phân tích, cuối cùng cô cào tóc nói: “Không…không bình thường ư?” “Số người cô tiếp xúc quá ít.” “…” “Cô không cảm thấy cuộc sống như vậy quá đơn điệu sao?” Cô cố gắng suy nghĩ nên trả lời vấn đề này thế nào, nhưng làm sao cũng không đáp lại được. “Tôi có một đề nghị.” Anh ta nói thêm. “?” “Cô hãy thử liên lạc với bạn bè của Thế Phân hồi đó.” “…” Cô nhìn anh ta, giống như đang phỏng đoán lý do khiến anh ta nói vậy. “Tôi hy vọng cô nỗ lực quen biết thêm một số người, cuộc sống như vậy mới có thể giúp được cô.” “Ừm.” Thế Vân gật đầu, không biết bắt đầu từ khi nào, cô thừa nhận với bản thân mình thân phận của Tưởng Bách Liệt —— một bác sĩ tâm lý, đồng thời cũng thừa nhận cô là một bệnh nhân. Có lẽ cũng không có gì là xấu, cô biết mình cần giúp đỡ, vì thế đối với mỗi một đề nghị của anh ta, cô sẽ cân nhắc hẳn hoi. “Cô biết không,” trước khi Thế Vân đi, Tưởng Bách Liệt nói, “Tôi luôn cảm thấy cô có việc giấu tôi.” Cô mím môi, vẫy tay tạm biệt, không trả lời câu nào. Tại học viện y khoa, vào mùa thu lá cây ngô đồng nửa xanh nửa vàng bay xuống lề đường, bàn chân đạp lên đó phát ra tiếng giòn tan, giống như đang nhai khoai tây chiên. Cô nhớ tới một buổi hoàng hôn nào đó, cũng đi trên con đường phủ đầy lá ngô đồng, đằng trước là bóng lưng của một nam sinh cao lớn, anh mặc áo thể thao màu trắng, toàn thân đổ mồ hôi, bóng lưng kia cứng nhắc như vậy, giống như đang che dấu sự bất an trong lòng. “Này…cậu…cuối tuần sẽ đến xem trận đấu chứ?” Anh bỗng nhiên xoay người, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Cô không biết đó là vì nóng nực…hay là e thẹn? Nhưng có phải thế không? Ác ma Viên Tổ Vân hình như…cũng biết e thẹn ư? “Cậu phải tới đó.” Thấy cô không trả lời, anh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt “hung tợn” dặn dò, sau đó biến đi nhanh như chớp. Thế Vân nhìn lá ngô đồng dưới chân, chợt cảm thấy mọi thứ vừa rồi đều như là cảnh trong mơ ở trong ký ức cô. Nhưng cô thường xuyên nhớ lại cảnh trong mơ đó, đến nỗi cô bắt đầu tin rằng, đó đều là hiện thực… Đề nghị của Tưởng Bách Liệt không bao lâu sau liền thực hiện được. Một buổi tối nọ vào tuần sau, Thế Vân nhận được điện thoại của Lương Kiến Phi, đây là lần thứ hai các cô liên lạc sau hôm Giáng Sinh năm ngoái. Lương Kiến Phi hẹn cô cùng ăn cơm, cô vui vẻ nhận lời, cho dù tên sếp xấu xa kia yêu cầu cô tăng ca lần nữa, cô cũng không hề do dự xách túi bỏ đi. “Cậu về Thượng Hải khi nào?” Ngồi trong nhà hàng, Thế Vân và Lương Kiến Phi đồng thanh hỏi. Sau đó, không hẹn mà cùng cười rộ lên. “Sau lễ Giáng Sinh năm ngoái tớ quay về Thượng Hải,” Lương Kiến Phi nói, “Hóa ra văn phòng của nhà xuất bản tại Thailand xảy ra vấn đề vì cục diện tại đó, cho nên quyết định hủy bỏ, vì thế tớ trở về, sau đó tìm một nhà xuất bản mới, đã hơn nửa năm rồi.” Thế Vân mỉm cười nhìn Lương Kiến Phi, đợi cô ấy nói xong, cô mới thong thả nói: “Tớ về hồi tháng năm, tìm được công việc thư ký…vẫn còn trong quá trình thích ứng.” “Ồ,” Lương Kiến Phi búng ngón tay, “Tớ thấy rất hợp với cậu, cậu làm việc rất có trật tự, tính tình cũng nhẫn nại.” Thế Vân uống một ngụm nước chanh trong ly, rồi mới nói tiếp: “Kỳ thật, tớ đang nghĩ tới liên lạc với cậu, không ngờ cậu lại gọi cho tớ.” “Ừm, lần trước đi thăm…Thế Phân, gặp được mẹ cậu, dì nói cậu đã trở về, tớ và Bảo Thục đã nói với nhau có thời gian hẹn cậu ra ngoài, lần này đúng lúc có một cơ hội.” Nói xong, từ trong túi xách Lương Kiến Phi lấy ra một bì thư màu đỏ đặt trước mặt Thế Vân. “?” “Là của Bảo Thục.” “À…” Thế Vân mở bì thư, là thiệp mời đám cưới, trên đó kẹp một tấm ảnh, nhất thời cô hơi kinh ngạc, nhưng dường như cũng không ngoài dự đoán, “Quả nhiên…vẫn là Dư Chính.” Lương Kiến Phi không khỏi nở nụ cười: “Sắc mặt của cậu là sao đây? Rốt cuộc là bất ngờ hay là đương nhiên?” Thế Vân nghiêng đầu, khẽ cười nói: “Cả hai đi.” “Hôn lễ tổ chức vào cuối tháng này, nhưng cô nhóc Bảo Thục kia đã bắt đầu đi làm từ tuần trước, phải tới một ngày trước hôn lễ mới trở về, cho nên nhờ tớ đưa thiệp mời cho cậu.” Thế Vân cười nhận lấy: “Cậu giúp tớ chuyển lời cho cậu ấy, tớ nhất định đi.” “Thật ra Bảo Thục đã do dự rất lâu có nên mời cậu hay không.” “Tại sao?” “Đã lâu rồi không liên lạc, vừa liên lạc thì phát thiệp cưới cho cậu, cậu ấy cảm thấy ngượng ngùng.” “…” “Nhưng tớ nói không sao, coi như là cậu giúp Thế Phân trả nhân tình này.” Lương Kiến Phi mỉm cười, hốc mắt dần đỏ lên. “?” “Bởi vì bọn tớ đã từng nói, ai kết hôn trước thì hai người kia sẽ làm phù dâu cho người đó, nhưng Thế Phân…” “À…” Thế Vân thất thần nhìn ly nước trước mắt, chuyện này đối với Lương Kiến Phi và Lâm Bảo Thục có lẽ là một sự tiếc nuối lớn lao hay không? “Tớ xin lỗi, đột ngột nói những điều này với cậu… Nhưng tớ chỉ muốn nói với cậu, có lẽ cũng là lời Bảo Thục muốn nói với cậu, rất hy vọng cậu tới tham dự hôn lễ này.” “Được,” Thế Vân lộ ra nụ cười dịu dàng, “Tớ sẽ tới…tớ sẽ thay Thế Phân chúc phúc cậu ấy.” Buổi tối về nhà, Thế Vân tựa trên sofa, nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia. Cô lấy ra thiệp mời của Lâm Bảo Thục, nhìn tỉ mỉ hai người trên tấm ảnh, cô nhớ tới câu nói kia của Lương Kiến Phi: Rốt cuộc là bất ngờ hay là đương nhiên? Nếu bọn họ không gặp nhau tại khoảnh khắc đó, thế thì mọi chuyện sau này, có lẽ nào là cảnh còn người mất từ lâu hay không? Có lẽ vậy… Nhưng cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Lâm Bảo Thục, cô không khỏi mỉm cười. Bởi vì số phận cuối cùng vẫn để bọn họ gặp nhau, hơn nữa trở thành một đôi nam nữ quyết định sống chung cả đời, có lẽ đây là định mệnh, tất cả mọi thứ đều là số phận. Di động của cô bỗng nhiên vang lên, trên đó lấp lóe một dãy số không đặt tên, nhưng cô biết đó là ai. “A lô?” Giọng nói nhận máy của cô nghe ra hơi máy móc. “Về nhà rồi?” Viên Tổ Vân nói năng không rõ ràng, hình như đang nhai gì đó. “Ờ.” “Tôi lại muốn ăn mì em nấu, làm giúp tôi một bát đi, cho nhiều thịt chút, bớt muối lại, đựng trong cặp lồng mang sang đây, chắc là sẽ không bỡ đâu nhỉ?” “Tôi không phải cửa hàng giao thức ăn!” Thế Vân nghiến răng nghiến lợi nói. “Ồ…” Âm cuối của anh kéo thật dài, âm thanh trầm thấp mà chứa từ tính, như là đang suy tư gì đó, “Như vậy…” “?” “Em có nhận ăn tại nhà không?” “…Không nhận!” Cô gầm nhẹ, rất muốn dùng cái đục đập vỡ đầu anh, nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì. “Em đối xử với cấp trên của mình như vậy sao?” Giọng điệu anh như là nghiêm khắc, cũng giống như làm nũng. “…” “Vứt bỏ cấp trên tăng ca một mình, bản thân thì ra ngoài ăn uống no say, còn không có chút thông cảm với nỗi khổ của cấp trên —— thật sự quá lắm rồi.” “…Thỉnh thoảng tăng ca một lần cũng có sao đâu.” Giọng điệu cô mềm xuống. “Thế thì thỉnh thoảng nấu bát mì cho tôi cũng có sao đâu nhỉ?” “Anh ——” cô rất muốn bảo anh đừng có nằm mơ, sau đó dập máy rồi tắt nguồn luôn, để anh kinh ngạc mở to ánh mắt thất bại kia. Nhưng chuông cửa bỗng vang lên, cô gào lên một câu với điện thoại: “Anh chờ một chút!” Sau đó cô đi đến trước cửa, ánh mắt tiến gần mắt mèo, cô kinh ngạc mở to mắt nhìn người tới —— bởi vì người đàn ông ở đầu dây bên kia đang đứng ngoài cửa nhà cô. “Tôi đã ngủ rồi, mời anh trở về.” Cô nhẫn nhịn hét lên, bình tĩnh nói. “Mở cửa,” anh mỉm cười, giống như nụ cười của đứa trẻ vô tội, “Nếu không tôi vừa gọi tên em vừa đá cửa, em cũng không muốn cư dân của tòa nhà này sẽ nhớ kỹ tên em chứ?” “…” Thế Vân thất bại sụp bả vai, suy nghĩ vài giây, cuối cùng bất đắc dĩ cúp máy, rồi mở cửa ra. “Chào buổi tối.” Viên Tổ Vân chèn chân vào khe cửa mở ra một chút, anh ngang nhiên lách người đi vào, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi. “Bây giờ đã khuya rồi.” Cô thấy anh tự động ngồi lên sofa mở tivi, giống như là ở trong nhà mình, vì thế cô bất giác cao giọng. “Ừ, cho nên em làm nhanh đi, tôi rất đói bụng.” Anh tìm được kênh mình muốn xem, sau đó kéo cà vạt, ngồi thư giãn trên sofa xem tivi. Thế Vân cắn răng đóng cửa lại, hung hăng nhìn chằm chằm ót anh, sau một lúc thầm mắng trong lòng, cô rốt cuộc bất đắc dĩ đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh bắt đầu lục lọi. Mì và thịt đều có, nhưng không có cải xanh, thế là cô tùy tiện lấy nguyên liệu khác, đun nước, bắt đầu nấu. Cô xắt thịt, nhớ lại cảnh anh bị ốm cách đây không lâu, cô bèn quay đầu, phát hiện anh đang nhìn cô —— giống như đêm đó, không chớp mắt, không biểu cảm, chỉ có khóe miệng mỉm cười. Cô vội vàng quay đầu lại, tâm trạng hơi hoảng hốt, cảm giác đau đớn trên tay truyền đến, cô không khỏi hít một hơi. Viên Tổ Vân đứng lên đi đến trước mặt cô, anh nắm tay cô, rất tự nhiên ngậm ngón trỏ bị thương vào trong miệng. Thế Vân cảm thấy tê dại, ngay cả đau đớn cũng không cảm thấy, chỉ là lặng lẽ ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, cô muốn rút tay về nhưng làm sao cũng không được. “Băng keo cá nhân đâu?” Qua vài giây, anh buông ngón tay cô ra, hỏi. “Ở…trên tủ lạnh.” Cô nghĩ mặt mình nhất định đỏ rần. Anh vẫn còn nắm tay cô, đến tủ lạnh lấy băng keo cá nhân, giúp cô băng bó bên ngoài vết thương, sau đó anh nâng tay cô lên, nửa thật nửa đùa nói: “Ngón trỏ của em dài hơn ngón áp út, điều này thường chứng tỏ…em là người sống theo tình cảm hơn là lý trí.” Thế Vân bối rối muốn rút tay về, nhưng lại bất đắc dĩ phát hiện, tay cô vẫn bị anh nắm chặt, ngón tay cái sần sùi của anh nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay cô, dường như không muốn buông ra. “Anh có thể…buông ra không?” Cô nhịn không được nữa hỏi. Viên Tổ Vân nhìn cô, như là muốn nhìn rõ gì đó, chốc lát sau, anh chầm chậm thả tay ra, nhướng lông mày nói: “Xem ra tôi chỉ đành tự làm thôi.” “?” Anh xắn tay áo sơ mi lên, bắt đầu xắt miếng thịt cô vẫn chưa làm xong, tay nghề rất thông thạo, cô chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, không biết nên nói gì. Không bao lâu, anh bỏ mì vào luộc, sau đó ăn ngấu nghiến ngay tại phòng bếp, như là rất đói bụng. Thế Vân nhìn Viên Tổ Vân, nhịn không được cười rộ lên. “?” Anh ngậm mì, vẻ mặt vô tội. “Không có gì…” Cô cười xua tay, xoay người sang chỗ khác bỏ thớt gỗ và dao vào trong bồn rửa. Sau khi ăn xong, Viên Tổ Vân tự giác rửa bát, rồi lấy khăn lau tay nói: “Tiễn tôi đi xuống nhé.” “Tại sao…” Cô nheo mắt nhìn anh. “Tiễn khách cũng phải hỏi lý do ư?” Anh kéo xuống tay áo xắn lên, cầm áo vét và cặp da đứng ở cửa chờ cô. Cô nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ cầm chìa khóa cùng anh ra ngoài. Lúc chờ thang máy, hai người không nói gì, đều nghĩ về tâm sự của riêng mình, nhưng không cảm thấy gượng gạo. Thế Vân lén nhìn ngón trỏ của mình đã dán băng keo cá nhân, trong lòng chợt có cảm giác khác thường. Khi đến chỗ quản lý dưới lầu, Viên Tổ Vân mỉm cười gật đầu với người quản lý, ông ta nhìn bọn họ, cũng gật đầu. Thế Vân giật mình, nói: “Sao anh lên được chứ?” Khu chưng cư cô đang sống được quản lý rất nghiêm khắc, người bên ngoài muốn tiến vào, chỉ có căn hộ bên trong ấn nút bộ đàm hoặc là do người quản lý mở cửa thì mới vào được. “Tôi nói với ông ta em đang tắm, không nghe được tiếng chuông của tôi, sau đó ông ta cho tôi vào.” Anh trả lời một cách đương nhiên. Thế Vân nghi ngờ nhìn anh, luôn cảm thấy anh giấu điều gì đó. “Tiễn đến đây thôi,” Viên Tổ Vân đứng bên đường, “Tôi ở đây đón xe.” “Ờ…” Cô xoay người muốn đi, nhưng bị anh giữ lại. “Này…” Anh nhìn cô nhưng không nói tiếp. “?” Anh lắc đầu, buông tay: “Tạm biệt.” Thế Vân cứ vậy mang theo nghi hoặc xoay người trở về, rất nhanh có taxi dừng lại, Viên Tổ Vân ngồi lên xe, xe mau chóng biến mất. Trong lòng cô bỗng nhiên nảy sinh nỗi thê lương, dường như trong mấy giây ngắn ngủi lúc nãy anh nắm tay cô, cô có thể cảm nhận được sự cô đơn dưới đáy lòng anh, sự cô đơn mà anh chưa từng thể hiện ra. Nhưng cô không khỏi cười khổ, ai mà không cô đơn chứ? Đây là một tinh cầu cô đơn. Cô đi ngang qua phòng quản lý, bác quản lý ló đầu ra, hiền hậu nói: “Cô à, bạn trai cô rất quan tâm săn sóc.” “Bạn trai…” Cô sửng sốt một chút mới phản ứng lại, biết “bạn trai” này là ai. “Cậu ấy nói cô đang tắm, không muốn gọi cô từ phòng tắm chạy ra mở cửa cho cậu ấy, ban đầu tôi cũng hơi nghi ngờ, nhưng nhìn bộ dạng của cậu ấy, chắc là một thằng bé thật thà, cho nên tôi cho cậu ấy vào.” Thế Vân cười ngượng ngùng, tạm biệt với bác quản lý, thang máy nhanh chóng tới, phát ra âm thanh “đinh” trong trẻo, cô đi vào, ấn nút, chợt ngơ ngác nhìn ngón trỏ của mình. Người có ngón trỏ dài hơn ngón út thực sự sống theo tình cảm hơn là lý trí ư? Sáng hôm sau, Thế Vân gặp được Viên Tổ Vân ở thang máy công ty, anh lặng lẽ liếc nhìn cô, không nói gì. Cô đã gỡ ra miếng băng keo cá nhân kia, miệng vết thương kết một lớp mày hơi mỏng, còn chút sưng đỏ. Thang máy nhanh chóng tới nơi, cô theo phía sau anh đi vào, xoay người, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh phản chiếu trên tấm kính. Đó thật sự có thể gọi là lạnh lùng, không có biểu tình gì, ngay cả ánh mắt giấu sau gọng kính đen cũng tỏ ra lạnh lùng —— rất khác biệt với Viên Tổ Vân thích trò đùa dai. Cô bỗng nhiên nhíu mày, kinh ngạc phát hiện hôm nay anh lại đeo mắt kính, vì thế cô đối diện tấm kính đồng thời thấy anh đang nhướng mày nhìn mình, cô giống như đang nói: sao lại đeo kính, làm ra vẻ lịch sự ư? Lông mày Viên Tổ Vân dựng thẳng, con ngươi dạo một vòng, khuôn mặt vốn lạnh lùng chợt sinh ra biểu cảm gọi là “ngả ngớn”, giống như đang nói: không được sao, ai cần em lo. Thế Vân trừng mắt liếc anh, lén vươn chân trái ra, dùng gót giày giẫm mạnh lên chân anh ở phía sau, khuôn mặt cô tươi cười khả ái. Viên Tổ Vân trợn mắt, cắn răng, không phát ra âm thanh, mày nhăn nhíu lại, như là hơi đau đớn. Thế Vân cố gắng mím môi im lặng, không để mình cười ra tiếng, vừa đến tầng 30, cô lập tức lao ra ngoài. Đến khi Viên Tổ Vân thong thả tiến vào văn phòng, cô đã nghiêm trang ngồi trước máy tính, như làm ra vẻ bắt đầu làm việc. “Viên Thế Vân,” anh gọi cả tên lẫn họ của cô, sắc mặt giận dữ nói, “Đi pha cho tôi tách cà phê, đừng nóng quá, cám ơn.” Cô đành đứng dậy, đến phòng trà nước hoàn thành căn dặn của sếp, kể từ lần trước bị phỏng, cô không dám đùa dai pha cà phê nóng hổi cho anh, nhưng đôi khi anh vẫn cố ý nhắc nhở cô. “Cà phê của anh.” Cô đặt tách lên bàn làm việc của anh, định ra ngoài. “Khoan đã,” anh nói, “Đóng cửa.” “?” Cô chần chừ nhìn anh. “Tôi nói đóng cửa.” Anh ngồi sau bàn làm việc, mặt không biểu cảm. Thế Vân nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng đẩy cửa khép hờ. Anh cười lạnh một cái, bỗng dưng đặt một đôi giày da màu đen kiểu nam lên bàn. Thế Vân cảm thấy đôi giày này tốt lắm, đường vân tinh tế cũng rất bóng loáng, nhưng đáng tiếc là, trên một chiếc giày có vết lõm xuống bằng cỡ đồng xu, hình dạng của vết lõm hình như ăn khớp với gót giày của cô. Thế nhưng, cô mở to hai mắt, phát hiện xung quanh vết lõm lại có một vòng vết bẩn, mặc dù bề mặt màu đen nhìn không rõ lắm, nhưng cô vẫn nhận ra đó là màu đỏ thẫm —— “Anh chảy máu?” Cô kinh ngạc, niềm vui sau trò đùa dai ban đầu bỗng nhiên không còn sót lại gì, mà đổi thành một cảm giác…khó mà diễn tả, hình như mình làm ra chuyện quá đáng, ít nhất là rất quá đáng đối với anh. Viên Tổ Vân vẫn nhìn cô, mặt không chút thay đổi. Thế Vân nảy sinh áy náy, cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết sẽ làm anh bị thương…có muốn đến bệnh viện không?” Cô cười khổ trong lòng: xem ra, cô thật sự là người không thích hợp với trò đùa dai… Anh không nói gì, chỉ là xuyên qua mắt kính gọng đen mà nhìn cô, thấy da đầu cô run lên. Bỗng nhiên anh mỉm cười, là nụ cười vui vẻ của cậu thiếu niên sau khi thực hiện được trò đùa dai, sáng lạn và hồn nhiên như vậy, dường như tất cả lạnh lùng trước đó hoàn toàn không tồn tại. Thế Vân còn chưa phục hồi tinh thần, anh đã gác hai chân lên bàn, trên đó mang một đôi giày da tốt, mặc dù không nhìn thấy rõ kiểu giày, nhưng Thế Vân gần như khẳng định đôi giày này chính là đôi đã bị cô giẫm lên sáng nay —— nói cách khác, chiếc giày mang theo vệt đỏ chỉ là trò đùa dai của Viên Tổ Vân mà thôi. “Tôi chưa nói chữ nào cả.” Anh vừa cười, vừa trưng ra vẻ mặt vô tội. Thế Vân nheo mắt, cắn môi: “Viên Tổ Vân…” “Nói mới nhớ, chỗ kia bị em giẫm trúng thật sự rất đau, buổi trưa em mời tôi bữa cơm coi như bồi thường.” Anh cười nâng kính mắt trên mũi. Thế Vân trừng anh một lúc rồi xoay người đẩy cửa ra ngoài. Cô có phần tức giận, tức tối nhưng không biết làm sao. Người đàn ông tính tình xấu xa kia, lần nào cũng có cách khiến cô mắc mưu, nhưng tức nhất là, lần nào cô cũng ngây ngốc mắc mưu của anh. A…Viên Tổ Vân, rốt cuộc anh muốn sao đây?! Tối thứ sáu, Tử Mặc vốn hẹn tới đón Thế Vân tan tầm, nhưng Tử Mặc gọi điện đến báo công việc còn chưa hoàn thành, nhờ Thế Vân đến studio chờ cô. Thế Vân theo địa chỉ mà Tử Mặc nhắn qua tìm được chỗ đó, trong hành lang có rất nhiều người qua lại, đa số đều cầm quần áo giày dép hoặc là túi xách trang sức, cô đoán lần này Tử Mặc làm việc cho một tạp chí thời thượng. Đi vào studio chân chính, Thế Vân phát hiện nó nhỏ hơn trong tưởng tượng của cô, người đứng đằng sau máy ảnh ấn nút chụp liên tiếp chính là Tử Mặc. Từ trước tới nay cô chưa từng thấy Tử Mặc như vậy, cô ấy không chút do dự chỉ thị người mẫu dưới đèn pha tạo dáng đủ kiểu, trò chuyện với người mẫu, thậm chí nói đùa chút ít —— Tử Mặc thế này, như là có được vầng sáng quanh người. Cô đứng ở một góc lẳng lặng nhìn Tử Mặc, cho đến khi buổi chụp ảnh kết thúc. “Ồ,” Tử Mặc vừa dọn dẹp vừa chào hỏi, “Cậu tới khi nào vậy?” “Mới đây thôi.” Thế Vân mỉm cười đi qua. “Ờ, tớ sắp xong rồi.” Lúc này Tử Mặc trở về cô gái chất phác kia, tựa như vầng sáng vừa rồi đã tan biến mất. Thế Vân gật đầu, không khỏi hâm mộ một Tử Mặc như vậy, có phải chỉ khi một người làm chuyện mình thích thì mới có thể phát ra ánh sáng như vậy không? Các cô đến một nhà hàng buffet gần đó rất đông người, tối thứ sáu khách khứa rất nhiều, Thế Vân nghĩ đến phải đợi chỗ, không ngờ Tử Mặc nói Hạng Tự và Hạng Phong đã tới rồi. “Cậu không phải lại muốn làm mối cho tớ với anh ấy nữa chứ…” Thế Vân ngại ngùng, do dự không biết nên vào hay không. Tử Mặc vội vàng lắc đầu, cười nói: “Hạng Phong đã nói với tớ, hai người không có khả năng…” “Thế tại sao cậu còn gọi anh ấy đến…” “À,” trên khuôn mặt tươi tắn chất phác kia có biểu cảm gian xảo, “Là bởi vì bữa này là do Hạng Phong mời khách, không đến thì uổng.” “…” Thế Vân cười khổ, đôi khi cô không hiểu trong đầu óc Tử Mặc rốt cuộc chứa đựng gì. Nhưng cô không cảm thấy ngại, coi mình là một em gái hoặc là độc giả đi ăn cơm chùa thôi. Nhưng khi nghĩ đến độc giả, cô lại do dự nữa, ngộ nhỡ Hạng Phong hỏi chuyện sách, cô nên trả lời thế nào đây? Nếu nói thẳng còn chưa đọc thì hình như rất có lỗi với anh, nhưng cô không thể nói dối là đã đọc rồi, dù trả lời thế nào cũng sẽ xấu hổ. “Đi thôi.” Tử Mặc không nói gì kéo cô vào, hơn nữa nhanh chóng tìm được hai anh em Hạng Tự và Hạng Phong trong đám đông. “May quá,” Hạng Phong tỏ vẻ gặp may nói với Tử Mặc, “Em chỉ dẫn một người tới, nếu không anh đoán chừng cuối tháng này anh không còn tiền ăn cơm.” “Sao lại thế được,” Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh Hạng Tự, ra hiệu Thế Vân ngồi đối diện, “Lần này chúng ta chúc mừng sách anh bán chạy, thế thì chắc là nhận được nhiều tiền nhuận bút rồi.” Hạng Phong cười khổ, Thế Vân ngồi đối diện bên cạnh nói: “Cậu đó lần nào biết tớ mời khách cũng sẽ không khách sáo mà ‘công phu sư tử ngoạm*’.” (*) chặt giá, đưa ra giá cắt cổ. “Bởi vì cậu ấy vốn gọi là ‘sư tử’ mà.” Hạng Tự mỉm cười nhắc nhở. “Ồ,” Hạng Phong bĩu môi bất đắc dĩ, nhìn Tử Mặc, “Em thật là không phụ danh tiếng.” Trên khuôn mặt chất phác của Tử Mặc lộ ra nụ cười thật thà, Hạng Tự trông thấy nhịn không được mà vươn tay véo hai má cô, nói: “Khuôn mặt tươi cười của cậu nhìn qua rất đáng ghét.” Sau khi bốn người thay phiên nhau lấy món ăn xong thì cùng nâng lên ly rượu ở trên bàn đầy thức ăn. “Chúc mừng sách mới của Hạng Phong tiên sinh bán chạy!” Tử Mặc hưng phấn nói. “Đó không phải sách mới…” Hạng Phong sờ mũi, sửa lại. “Không sao, trọng điểm em muốn nói là, hy vọng sau này có càng nhiều cơ hội chúc mừng sách bán chạy, xin hết.” Ba người còn lại bật cười nhìn Tử Mặc, sau đó mọi người bắt đầu cụng ly, tất cả đều uống cạn, bắt đầu chuyển sang tấn công thức ăn ngon trước mặt. “Nhưng anh à,” Hạng Tự nói, “Em đã sớm biết quyển sách này của anh sẽ bán chạy.” “?” “Bởi vì chỉ có quyển này em đọc từ đầu đến cuối mà không buồn ngủ, lúc ấy em nghĩ rằng ‘quyển này thế nào cũng bán chạy cho xem’.” Thế Vân và Tử Mặc cùng cười ha ha, chỉ có Hạng Phong như là bị đả kích mà nhìn cậu em trai: “Chẳng lẽ mấy quyển khác của anh đều khiến em buồn ngủ lắm sao, anh viết tiểu thuyết trinh thám chứ không phải sách triết học!” “Không gạt anh đâu, mỗi lần em ra ngoài thi đấu đều phải mang theo sách của anh.” Hạng Tự tỏ vẻ thành khẩn. “?” “Bình thường tới khách sạn rồi, chuyện đầu tiên là lấy sách ra đặt ở đầu giường.” Hạng Phong nheo mắt nhìn em trai, như là hoàn toàn không tin lời anh ta. “Bởi vì lúc không ngủ được, lấy ra lật một trang là lập tức ngủ ngay.” Nói xong, Hạng Tự cười ha hả, khiến cho Hạng Phong hung hăng ném cái bánh Roti prata lên mặt anh ta. (*) Roti prata bắt nguồn từ cách làm bánh kếp từ xa xưa của người Pakistan và Ấn Độ, là một món ăn rất được ưa chuộng ở Singapore. Roti có nghĩa là “bánh mì” và prata có nghĩa là “phẳng, bẹt”, nhưng thực ra nó giống bánh kếp hơn vì bột có vị thơm nhẹ và ngọt khi ăn sẽ làm bạn hài lòng, đặc biệt là vào các buổi sáng. Thế Vân mỉm cười nhìn hai anh em, giống như bọn họ không phải ba mươi tuổi, mà là thiếu niên mới mười sáu mười bảy thôi, cho dù cười nhạo chế giễu lẫn nhau, nhưng cả hai đều biết đối phương không hề có ác ý. Cô nhớ đến Thế Phân, nếu chị ấy còn sống, hai cô…nói không chừng cũng sẽ vậy. Người chị tinh nghịch của cô cũng thường xuyên giống Hạng Tự vậy, bày ra trò đùa không ác ý, cô sẽ làm bộ tức giận, sau đó chị ấy sẽ cười hì hì “xin lỗi”. Cô không khỏi cười khổ suy nghĩ, có lẽ thật ra cũng không thể gọi là “xin lỗi”, chỉ là dỗ dành cô thôi, thậm chí…còn là một loại làm nũng, đến cuối cùng người phải nhượng bộ chính là cô. Song, cô hoài niệm, rất tưởng nhớ những trò đùa không ác ý này, cho dù người cuối cùng nhượng bộ là cô, cô cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng cô đã không còn nhìn thấy khuôn mặt kia, lắng nghe âm thanh kia được nữa. Lúc ăn xong đi ra thì đã mười giờ, Hạng Tự không lái xe, vì thế anh ta cùng Thế Vân miễn cưỡng chen chúc trong chiếc xe nhỏ của Tử Mặc, chìm ngập trong dòng xe cộ của buổi tối cuối tuần, bọn họ chạy về phía khu chung cư. Thế Vân nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, cô vui mừng suy nghĩ, may mà Hạng Phong không hỏi chuyện về tiểu thuyết, nếu không cô thật chẳng biết trả lời ra sao. Hạng Tự uống hơi nhiều, dọc đường đi anh ta nhắm mắt lại, không biết có ngủ không. “Cậu biết không,” Thế Vân bỗng nhiên nói với Tử Mặc, “Lúc ở cùng với cậu, lúc nào tớ cũng cảm thấy thời gian không trôi qua.” “?” “Giống như là…năm đó tớ chưa từng rời khỏi, bọn mình vẫn còn mười mấy hai mươi tuổi, mọi thứ đều đơn giản như vậy.” Tử Mặc nhìn cô trong kính hậu, sắc mặt nghi vấn, hình như không hiểu cô muốn nói gì. Thế Vân cười khổ, có lẽ bản thân cô cũng chẳng biết mình muốn nói gì. “Tưởng Bách Liệt nói với tớ ——” cô vừa muốn nói tiếp, Tử Mặc chợt quay đầu ra hiệu đừng lên tiếng, sắc mặt khẩn trương nhìn Hạng Tự ngồi ở ghế lái phụ, Tử Mặc trông thấy anh ta vẫn nhắm mắt, hình như có vẻ ngủ rồi cô mới nhẹ nhàng thở ra. “Bề ngoài chúng ta thay đổi theo tuổi tác, nhưng trong lòng vẫn đình trệ,” Thế Vân nói tiếp, “Cậu có cảm thấy thế không?” Tử Mặc nghĩ nghĩ, rồi nói: “Có lẽ vậy…” “…” “Nhưng không sao.” “?” “Bởi vì tớ nghĩ rằng một ngày nào đó bọn mình sẽ phải trưởng thành.” Khi Tử Mặc nói câu này, Thế Vân ngồi ghế sau không nhìn thấy biểu tình của cô, nhưng có thể cảm nhận được một Tử Mặc kiên nhẫn lạc quan. “Hồi bé, bọn mình không phải luôn suy nghĩ mau chóng lớn lên, lớn lên thì tốt rồi.” Âm thanh chất phác nói tiếp. “Ừm…các bạn nhỏ đều có ý tưởng buồn cười này.” “Nhưng lúc ấy tớ không hề thấy buồn cười đâu.” “…” “Lúc ấy tớ rất hâm mộ chị gái lầu trên có bộ ngực rất to.” Thế Vân cười rộ lên, hình như chính mình cũng từng nghĩ thế. “Nhưng giờ tớ cảm thấy, có bộ ngực to cũng chẳng hay ho gì.” “…” “Cho nên chúng ta vĩnh viễn không có cách nào biết được, sau này chính mình sẽ biến thành bộ dạng gì nữa, thế thì không cần thiết làm phức tạp vấn đề.” Thế Vân ngơ ngác nhìn một bên mặt Tử Mặc, cô chợt phát hiện, sự chất phác của Tử Mặc không như mọi người nghĩ, hoặc là…các cô nghĩ rằng nội tâm không thay đổi, thật ra nó đã thay đổi rồi, chỉ là bản thân các cô không nhận ra mà thôi. Hai người không nói gì nữa, Tử Mặc nghiêm túc lái xe, Hạng Tự vẫn nhắm mắt, nhất thời trong xe rất im lặng, chỉ nghe được một ca khúc tiếng Anh trong sóng điện từ, Thế Vân thất thần lắng nghe. I’ve made up my mind, No need to think it over, If I’m wrong I aint right, No need to look no further, This ain’t lust, I know this is love But, if I tell the world, I’ll never say enough, Cause it was not said to you, And thats exactly what i need to do, If I’m in love with you, Should I give up, Or should I just keep chasing pavements? Even if it leads nowhere, Or would it be a waste? Even If I knew my place should I leave it there? Should i give up, Or should I just keep chasing pavements? Even if it leads nowhere …… Thế Vân và Tử Mặc không khỏi ngâm nga theo, hai cô không biết là ai đang hát, nhưng không hẹn mà cùng nhau ngâm nga, có lẽ, Thế Vân suy nghĩ, hai cô đã cảm động bởi lời bài hát này. Giọng hát nữ nhẹ nhàng mà đầy từ tính cứ thế trầm thấp ngân nga cho đến khi bài hát kết thúc. Sau đó trong xe tĩnh lặng, đến khi bài hát khác vang lên. Thế Vân không thể xác định, nhưng cô thật sự cảm thấy mình nghe được một tiếng thở dài khe khẽ. Đó là tiếng thở dài của Tử Mặc. Thế Vân vẫn thỉnh thoảng gọi điện cho Thạch Thụ Thần, nhưng trả lời cô luôn là tắt máy, cô có phần bất an, rốt cuộc anh ta đi đâu rồi, còn nữa…rốt cuộc anh ta muốn nói gì với cô? Điều cô có thể làm chỉ là chờ đợi. Tuần cuối cùng của tháng mười một, Thế Vân đến phòng khám của Tưởng Bách Liệt, điều khiến cô sửng sốt chính là anh ta bị thương. “Anh không phải…cũng bị phỏng chứ.” Cô nghĩ đến bộ dạng của mình một tháng trước, còn cảm nhận được nỗi đau loáng thoáng vẫn ở trên làn da. “Không phải,” anh ta nâng lên bàn tay trái bị băng bó, không ngại nói, “Là đánh nhau với người ta.” “Đánh nhau?” Thế Vân ngạc nhiên. Tưởng Bách Liệt lịch sự tao nhã cũng sẽ đánh nhau với người khác ư? “Ừm,” anh ta đặt ly sữa ấm trên bàn trà kế bên tay cô, “Hôm nay chỉ có thể làm phiền cô tự mình rửa ly.” “Ờ, được.” Cô ngơ ngẩn gật đầu, chờ anh ta nói tiếp. “Kỳ lạ lắm sao,” anh ta lại quơ quơ bàn tay, “Miễn là đàn ông thì sẽ đánh nhau nhỉ?” “…Đã xảy ra chuyện gì?” “Mấy hôm trước tôi đến quán bar, có một người đàn ông xa lạ đi qua gây hấn với tôi, sau đó thì đánh nhau.” “…Anh có uống rượu không?” “Mới vừa ngồi xuống, đang định uống đấy,” anh ta nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, sắc mặt ngờ vực, “Có một người đàn ông đi tới, hỏi tôi có phải tên là ‘Tưởng Bách Liệt’ không, tôi nói ‘Phải’, anh ta rất không thân thiện bắt đầu vặn hỏi chuyện của tôi, sau đó tôi mặc kệ anh ta, rồi cả hai đánh nhau.” Thế Vân cào tóc, theo tường thuật ngắn gọn của Tưởng Bách Liệt thì thật sự rất khó đoán được rốt cuộc vì sao anh ta đắc tội người khác —— nếu lời anh ta nói là thật. Nhưng không loại trừ khả năng sau khi anh ta say, làm ra bất cứ hành động khiếm nhã, khiến người ta tới khiêu khích. “Tôi tuyệt đối không say.” Tưởng Bách Liệt không đợi cô hỏi, trả lời như đinh đóng cột. “Thế thì,” cô có kết luận, “Tôi chỉ có thể nói rằng, anh rất xui xẻo.” “Không biết nữa,” sắc mặt anh ta như là bất đắc dĩ, “Hình như tôi rất dễ dàng bị người cùng giới xa lánh.” “?” “Chẳng lẽ,” anh ta khựng lại, nhìn thấy ánh mắt Thế Vân mang theo vẻ mù tịt, “Là bởi vì tôi rất được lòng phụ nữ sao?” “…” Thế Vân cười gượng hai tiếng, “Có lẽ vậy…nhưng anh cũng đừng nghĩ nhiều quá…” Bởi vì nói không chừng, người đàn ông xa lạ kia chỉ là tâm trạng không tốt, hoặc là nhìn anh ta không vừa mắt mà thôi. Tưởng Bách Liệt mỉm cười, nụ cười của anh ta rất dịu dàng, khiến người ta khó mà tưởng tượng khi anh ta ẩu đả có bộ dạng gì nữa. “Ngại quá, dạo này cô đổi khách thành chủ lắng nghe chuyện của tôi.” “Ồ, không sao, tôi cảm thấy tốt lắm,” cô vội xua tay, “Tôi thấy khoảng cách giữa chúng ta đã được kéo gần lại, không phải mối quan hệ cứng nhắc giữa bác sĩ và bệnh nhân, thế này…tôi sẽ không cảm thấy căng thẳng.” “Lúc nói chuyện với tôi, cô rất căng thẳng ư?” Tưởng Bách Liệt đột nhiên hỏi. “Ừm…” Cô không khỏi khẩn trương nói, “Thỉnh thoảng có một chút.” Anh ta vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén nói: “Đó là bởi vì cô đang sợ hãi, sợ cho tôi biết một chuyện, hoặc là sợ tôi hỏi cô một số vấn đề mà cô không thể thản nhiên trả lời —— không phải sao?” “…” Cô không nói nên lời. “Tôi nghĩ, có lẽ là thời gian làm cho mối quan hệ giữa chúng ta tiến thêm một bước.” “?” “Bắt đầu từ lúc này, tôi sẽ lờ đi cảm xúc của cô, không ngần ngại hỏi cô một số vấn đề mà tôi luôn muốn biết…được chứ?” Khóe miệng anh ta kéo ra nụ cười, khiến người ta cảm thấy chói mắt, như là một bé mèo con dịu dàng bỗng nhiên biến thành con cọp hung ác. Thế Vân ngơ ngác gật đầu, quên đi tại sao mình không phản bác anh ta, có lẽ là vì không thể làm được. “Được rồi,” Tưởng Bách Liệt biến trở lại con mèo dịu dàng, “Thế thì lần này chúng ta nói đến chuyện thoải mái trước, chẳng hạn như gần đây cô còn mơ thấy người đẹp tóc vàng không?” Thế Vân rửa ly xong, lúc từ phòng khám đi ra, cô có chút ngẩn ngơ. Cô một mực nghĩ tới lời nói của Tưởng Bách Liệt, trong lòng vô cớ dâng lên căng thẳng, rốt cuộc anh ta sẽ hỏi những gì, vấn đề anh ta luôn muốn hỏi lại là cái gì? Cô theo trực giác muốn trốn tránh, có lẽ tùy tiện nói lấy lệ là được, nhưng cô biết mình không thể —— hoặc là nói, như vậy không được. Bởi vì Tưởng Bách Liệt là một bác sĩ thông minh có thể phát hiện ra cô đang nói dối, vả lại cô cũng không muốn nói dối, bởi vì cô là người tìm kiếm sự giúp đỡ, nếu bệnh nhân giấu diếm với bác sĩ của mình, có lẽ vĩnh viễn không còn cách để giúp đỡ. Gió thu dần nổi lên, hai bên con đường tại học viện y khoa trải đầy lá cây khô vàng, giẫm lên liền phát ra âm thanh lanh lảnh, cô rất thích âm thanh này, có chút đau lòng. Di động vang lên, cô phục hồi tinh thần, dãy số hiện trên màn hình khiến cô không khỏi thở dài một hơi. “A lô?” “Em ở đâu?” Anh luôn không khách khí như vậy, ngay cả một câu chào hỏi lịch sự cũng chẳng có. “Chuyện gì?” Cô trả lời cứng ngắc. “Xem phim không,” anh dừng một chút, không cho cô cơ hội trả lời, “Tôi mua vé rồi.” Cô bắt đầu hơi nghi ngờ, anh không phải sắp xếp tai mắt xung quanh cô chứ, nếu không thì tại sao mỗi lần cô có thời gian rảnh, anh sẽ đúng lúc gọi điện rủ cô đi xem phim… “Nội trong nửa tiếng phải đến đó.” Anh tự động căn dặn một câu rồi cúp máy. Thế Vân bất đắc dĩ nhíu mày, ghét bản thân mình vì sao không từ chối —— trên thực tế, cô nên từ chối chứ? Cô bỏ di động vào túi xách, nâng tay xem đồng hồ, cô nhanh chân ra khỏi cổng học viện. Cô bước đi bước đi, sau đó chạy nhanh như bay, nửa tiếng…có kịp không nhỉ, nhưng tại sao cô vừa oán hận gã xấu xa kia, vừa lại có chút vui mừng chứ? Lúc Thế Vân từ taxi bước xuống, vừa vặn nửa tiếng, cô thở phào nhẹ nhõm, đi vào rạp chiếu phim, từ xa đã trông thấy Viên Tổ Vân đang tựa ở một góc ngây người. Hôm nay anh có chút không giống ngày thường, vạt áo sơ mi trắng nằm ngoài quần bò, đôi chân mang giày đá bóng màu trắng cố ý làm cũ, trên cánh tay vắt chiếc áo khoác dài màu đen, trên mũi vẫn là mắt kính gọng đen kia, ánh mắt lộ ra một chút u buồn. U buồn? Cô nhìn anh, người luôn thích đùa dai cũng sẽ u buồn sao? “Này!” Anh bỗng nhiên nhìn thấy cô, bèn đứng thẳng người, chờ cô đi qua. “Tại sao lần nào anh cũng tự tin tôi sẽ đến kịp trong thời gian quy định?” Cô cầm lấy bỏng ngô mà anh nhét vào tay cô, hậm hực nói. “Không có,” anh mù tịt lắc đầu, “Tôi chỉ là quên khi nào mới nên vào, vì thế nói thời gian với em, nếu em không đến kịp cũng hết cách, cùng lắm mua vé lượt sau.” “…” Nhưng cô luôn bắt kịp thời gian anh định, chạy đến hết hơi. “Vào thôi, sắp chiếu rồi.” Anh rất tự nhiên đẩy cô đi soát vé. Lúc bọn họ vào rạp đèn còn chưa tắt, hai người tìm được chỗ ngồi, Thế Vân nhìn cuống vé hỏi: “Là phim gì thế?” “Xem thì biết.” Một tay anh chống cằm, thừa nước đục thả câu nói. Cô không hỏi lại, chỉ là mím môi, cầm bỏng ngô bỏ vào miệng ăn. Khuôn mặt đeo mắt kính của anh khiến cô có phần không quen: “Sao dạo này anh hay đeo mắt kính vậy?” Anh hơi nghiêng đầu, nhìn cô: “Bởi vì giác mạc của tôi nhiễm trùng, bác sĩ nói tạm thời không thể đeo kính sát tròng.” “Ồ,” cô ngạc nhiên, “Hóa ra anh đeo kính sát tròng à…” “Kỳ lắm sao?” Anh nhếch khóe miệng. “Không có…” Thế Vân quay đầu lại, ấp a ấp úng trả lời, giả vờ nghiêm túc ăn bỏng ngô. “Như vậy,” anh còn nói, khóe miệng mang theo nụ cười, “Em thấy tôi đeo mắt kính đẹp, hay là không đeo đẹp hơn?” “Có khác nhau sao?” Cô cười giả dối, nhớ tới một câu Tử Mặc từng nói, lúc ấy khi cô nghe được quả thật sửng sốt một hồi, vì thế hôm nay cô cũng rất muốn vị “tiên sinh tính cách xấu xa” này sửng sốt. “Đàn ông trong mắt tôi, bộ dạng đều như nhau.” Nhưng Viên Tổ Vân không có phản ứng như cô mong muốn, mà là thoáng nheo mắt nhìn cô, anh dùng ngữ khí rất chân thành hỏi: “Em chỉ…bộ phận nào?” “…” Thế Vân há hốc mồm, không nói nên lời. May mà lúc này đèn bỗng nhiên tắt đi, trên màn ảnh bắt đầu phát quảng cáo, nếu không cô thật chẳng biết nên tiếp lời anh thế nào. Đợi đến khi cảnh đầu tiên của phim xuất hiện, Thế Vân ngờ ngợ nhận ra, hình như là bộ phim về luân lý, một đôi vợ chồng trải qua cuộc sống bình thường, không có con cái, không có mâu thuẫn, không có cãi vãi, cho đến một ngày gặp chút chuyện quái lạ. Cô quay đầu nhìn Viên Tổ Vân, anh đầy hứng thú nhìn màn ảnh, trên mắt kính của anh phản chiếu tia sáng trắng. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy khóe miệng anh đang giấu trong bóng đêm mang theo một nụ cười, một nụ cười gian ác. Thế Vân không thể không quay đầu xem tiếp, thế nhưng sắc thái của bộ phim ngày càng âm u, cô ngỡ ngàng xem, suy nghĩ, cho đến khi đột nhiên ý thức được đây là một…bộ phim ma? Cô bất giác nuốt bỏng ngô nghẹn ngay cổ họng, toàn thân co lại, trong lòng bắt đầu khẩn trương. “Này…” Cô lấy khuỷu tay chọc chọc Viên Tổ Vân ở bên cạnh, anh sáp lại gần, ánh mắt vẫn nhìn màn ảnh, cô phải kề sát tai anh nhỏ giọng hỏi: “Đây là phim ma…” “Tôi biết…” Anh cũng kề sát tai cô nói nhỏ, ánh mắt vẫn không nhìn cô. “Tại sao dẫn tôi xem loại phim này?” Cô nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục “kề tai nói nhỏ” với anh. “Bởi vì nghe nói hay lắm.” Đối với vấn đề mà cô nêu ra, anh luôn luôn ung dung trả lời. Thế Vân nhíu mày, ôm chặt bỏng ngô trong lòng, rốt cuộc hiểu được mình đã ngồi lên thuyền trộm. “Em sợ à?” Một lát sau, Viên Tổ Vân kề sát nhỏ giọng hỏi. “…Có, có một chút.” Cô trả lời không được tự nhiên. Anh quay sang nhìn cô, như là muốn xem cô sợ hãi bao nhiêu, “có một chút” theo lời cô nói là sao, hay là cực kỳ sợ hãi. Thế Vân không biết biểu cảm trên mặt mình là gì, nhưng tóm lại nhất định là rất xấu hổ, lúc con người muốn che giấu gì đó, tất nhiên là rất xấu hổ rồi. Anh bỗng nhiên vươn cánh tay quàng qua cổ cô, Thế Vân sửng sốt nói không nên lời, bởi vì động tác này của anh như là rất thân mật, nhưng cũng giống như chỉ muốn đùa với cô, trái tim cô đập loạn, thậm chí quên mất giãy dụa. Trên màn ảnh xuất hiện một con ma, cô theo bản năng nhắm mắt co người hướng về phía anh, tiếng kêu sợ hãi của người xung quanh càng khiến bầu không khí thêm kinh khủng. Viên Tổ Vân khẽ cười một tiếng, bàn tay to vòng qua cổ cô rồi che trước mắt cô, lòng bàn tay ấm áp mà thô ráp, nhưng khiến cô cảm giác an toàn. Một lát sau, anh buông tay xuống, thấp giọng nói trên đỉnh đầu cô: “Đoạn sau chắc là không có gì đáng sợ.” Thế Vân ngọ nguậy một chút, muốn ngồi thẳng người, nhưng bị cánh tay anh kẹp không thể nhúc nhích. Cô quay đầu trừng anh, sắc mặt phẫn nộ, anh lại vỗ đầu cô: “Được rồi đừng quậy nữa, đoạn đáng sợ sắp tới rồi.” Cô nhìn màn ảnh, lòng bàn tay to lớn chợt che trước mắt cô, đợi đến khi buông ra, đại chiến giữa nam nữ chính và yêu ma quỷ quái đã kết thúc. Thế Vân nghi hoặc nhíu mày, trong phút chốc bừng tỉnh hiểu ra: chẳng lẽ, anh đã xem bộ phim này rồi?! Khi cảnh mặt trời mọc xuất hiện, Viên Tổ Vân rút cánh tay về, đèn sáng lên, bộ phim kết thúc. Đi ra rạp chiếu phim, cô rất muốn hỏi ra nghi vấn trong lòng, nhưng cuối cùng cô vẫn gục đầu, không nói gì. Có lẽ có một số câu hỏi, không biết đáp án thì sẽ tốt hơn. Lúc ăn bữa tối, lòng cô ngổn ngang tâm sự, luôn cảm thấy trái tim mình có gì đó, nhưng không biết cảm xúc khó hiểu này rốt cuộc là như thế nào. Viên Tổ Vân vẫn đang bàn về tình tiết của bộ phim ban nãy, cô càng tin rằng anh đã xem rồi, nếu không sao lại phân tích rõ ràng từng chi tiết một. Cô chợt cảm thấy anh rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn ma quỷ! Ăn xong, Thế Vân vẫn không thể từ chối sự kiên trì của anh muốn đưa cô về nhà. Ngồi trên taxi cô nhìn bầu trời dần u tối, nhớ tới bàn tay ấm áp mà thô ráp của anh, không khỏi có chút thẫn thờ. “Mùa đông sắp đến rồi…” Anh bỗng nhiên nói. Cô nhìn một bên mặt anh, còn có chiếc mắt kính gọng đen kia, cô thình lình cảm thấy, nỗi u buồn mà anh thỉnh thoảng biểu lộ ra…có phải là vì cô đơn không? Bọn họ vậy mà có một điểm giống nhau: đó chính là cam chịu với nỗi cô đơn này, có lẽ có oán hận nhưng cũng có chút hưởng thụ. Nói không chừng, bọn họ chính là hai tinh cầu cô đơn bé nhỏ nằm trong hệ ngân hà khổng lồ này. Thế Vân khăng khăng đưa tới trước cổng là được rồi, cô gật đầu với Viên Tổ Vân ngồi trong taxi, coi như tạm biệt, chiếc xe màu da cam nhanh chóng biến mất tại góc ngã tư đường. Cô xoay người cúi đầu đi vào khu chung cư, trong lòng cô có cảm giác khó mà diễn tả, giống như lén làm một số việc mình không nên làm, cảm thấy vui vẻ lại có chút tự trách. Cô đến dưới lầu, ngẩng đầu lên cô kinh ngạc dừng bước. “Thế Vân…” Thạch Thụ Thần từ trong xe bước ra, khóa cửa, hai tay đút túi. “…” Cô nhìn anh ta, cắn môi, không nói ra lời. Anh ta hình như cũng hơi lúng túng, mím môi mất tự nhiên: “Lý Nhược Ngu nói…lúc tớ không ở đây, cậu đi tìm tớ.” “Ừm,” cô gật đầu, “Nhưng cô ấy nói cậu đi nghỉ phép.” “Ừm,” anh ta cũng gật đầu, trải qua hai lần tan rã chẳng vui gì, bọn họ dường như có chút xa lạ, “Tớ vừa về hôm qua.” “À.” “Chúng ta nhất định phải đứng đây nói chuyện sao?” Thạch Thụ Thần rụt bả vai, cô mới để ý nhiệt độ đã giảm xuống. Cô vội vàng mời anh ta đi lên, trên tủ giầy tại lối vào có áo vét đặt bên trong túi giấy, đó là bởi lần trước anh ta bỏ quên, cô vẫn đặt ở đó, nhắc nhở mình phải trả lại cho anh ta. “Tùy tiện ngồi đi.” Cô đi vào phòng bếp đun nước, muốn pha trà cho anh ta uống. “Vừa rồi người đưa cậu về…” Anh ta chợt nói, “Là Viên Tổ Vân à?” Thế Vân giật mình, gật đầu. “Tớ có thể biết hiện tại quan hệ của hai người là gì không?” Thạch Thụ Thần mím môi, ánh mắt như là mang theo tức giận và lo lắng. “Chỉ là đồng nghiệp bình thường,” cô xoay người sang chỗ khác, làm bộ nhìn ấm nước trên bếp, không cho anh ta nhìn thấy biểu cảm của mình, “Thậm chí ngay cả gọi là bạn bè cũng không hơn…” Có ai bằng lòng làm bạn với một người có tính cách xấu xa chứ? “Thế tại sao anh ta đưa cậu về?” Thạch Thụ Thần thẳng thắn. “…” “Còn lần trước, tại sao anh ta ở trong nhà cậu?” Thế Vân theo bản năng vươn tay mở nắp ấm ra, muốn tận mắt thấy nước sôi lên: “Trùng hợp mà thôi…” “Trùng hợp?” Anh ta hừ lạnh một tiếng, như là không chấp nhận đáp án của cô. “…” “…” Hai người cứ trầm lặng mà căng thẳng như vậy, dường như không ai muốn nhượng bộ. Cuối cùng, Thế Vân thấy nước sôi lên, cô ấp úng nói: “Tớ và anh ta…không có gì cả.” “Thế Vân,” Âm thanh của Thạch Thụ Thần bình tĩnh khác thường, thậm chí còn có thể gọi là lạnh lùng, “Cậu đừng ngốc nghếch nữa.” “…” “Người anh ta thích không phải là cậu.”