The Taming
Chương 7
Liana không chắc khu nhà bếp ở chỗ nào, nhưng nàng dường như tìm thấy theo bản năng. Bản năng là điều duy nhất nàng có để dẫn lối cho đôi chân vì đầu óc nàng giờ đây đang nhức nhối với những ký ức về sự nhục nhã mà nàng phải chịu đựng kể từ đám cưới của nàng. Hắn đã không yêu cầu được gặp mặt nàng trước cuộc hôn nhân. Hắn đòi thêm tiền ngay trước cổng nhà thờ. Hắn cưỡng bức nàng sau lễ cưới – và chỉ đơn thuần là làm cho xong cuộc hôn nhân, không phải vì hắn có bất cứ sự thèm muốn nào đối với nàng. Suốt mấy ngày hắn ngó lơ nàng, tống nàng vào trong cái hầm chứa phân của lâu đài, và cũng không thèm giới thiệu nàng với tư cách là vợ của hắn cho đám gia nhân.
Nàng băng qua những bậc thang dẫn xuống khu sân lâu đài rồi leo lên cầu thang bằng đá chật hẹp mà nàng đoán là nó dẫn tới khu bếp, rồi lại leo tiếp lên một cầu thang xoắn ốc. Có cái gì đó nhớp nháp dưới chân nàng, nhưng nàng cũng không buồn để ý. Cũng như nàng chẳng để ý tới những người đang bắt đầu bật dậy khỏi giường của họ và theo chân nàng, hiếu kỳ xem cái cô nàng èo uột và nhát như thỏ đế mà chủ nhân của họ vừa mang về nhà định làm gì.
Liana leo lên rồi lên cao mãi những bậc thang, đá văng một con chuột muốn thử nhấm ngón chân nàng cho bữa khuya, cho tới khi nàng lên tầng thượng. Nàng lặng lẽ mở cánh cửa căn phòng đầu tiên bên trái và bước vào bên trong phòng. Ngay đó, được nằm dài trên bụng chàng, cơ thể đẹp đẽ để trần của chàng – cơ thể mà nàng đã từng thèm khát – là chồng nàng. Và cánh tay phải của chàng vắt ngang qua cái cơ thể trần truồng, núng nính của một ả hầu đã không tuân lời Liana.
Liana không nghĩ gì tới việc nàng định làm mà chỉ ném ngọn đuốc vào một góc tấm đệm – một trong những tấm đệm mà nàng đã mang theo – rồi đốt tiếp một góc nữa.
Rogan tỉnh dậy hầu như ngay lập tức, và anh nhanh chóng chộp lấy ả hầu đang say ngủ, rồi nhảy phóc khỏi chiếc giường đang bốc lửa đùng đùng. Cô ả thức dậy và bắt đầu la hét và vẫn la hét khi Rogan thả cô ta ở một góc xa căn phòng. Anh túm lấy cái chăn đang cháy âm ỷ khỏi chiếc giường và bắt đầu đập vào ngọn lửa đang dần lan rộng. Cánh cửa bật mở tung và Severn lao đến và giúp anh trai kiềm tỏa ngọn lửa trước khi nó lan lên phần trần gỗ. Khi ngọn lửa cuối cùng cũng được ngăn chặn, hai anh em ném phần còn lại của tấm đệm ra ngoài cửa sổ, nơi nó hạ cánh chắc chắn là cái hào bên dưới rồi.
Những tiếng la hét của ả hầu đã ngưng lại, nhưn giờ ả ta đứng nhếch nhác một đống ở góc phong, đôi mắt đầy khiếp đảm. Ả chỉ còn thút thít.
“Ngừng lại!” Rogan ra lệnh. “Chỉ là một ngọn lửa bé tí,” anh nói, rồi hướng theo ánh mắt của cô ả tới chỗ Liana đang đứng, tay vẫn cầm ngọn đuốc. Mất một lúc Rogan mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, và rồi anh không thể nào tin nổi điều anh nghĩ tới lại là sự thật. “Cô đã đốt lửa. Cô đã cố giết tôi,” anh gào lên, rồi quay sang Severn. “Cô ta móc nối với bọn Howards. Bắt cô ta lại và hỏa thiêu vào sáng mai.”
Trước khi Severn có thể trả lời, trước khi bất kỳ ai đó, gồm có cả Zared, trong cái đám đông nhốn nháo ngay ngoài cửa có thể nhúc nhích, cơn thịnh nộ của Liana đã tuôn trào.
“Phải, tôi đã muốn giết anh,” nàng nói, và tiến thẳng về phía anh với ngọn đuốc cháy rực trên tay, “và tôi ước là giá mà mình đã thành công. Anh đã làm bẽ mặt tôi, làm nhục tôi, giễu cợt tôi – ”
“Ta ư?” Rogan nói, hoàn toàn kinh ngạc. Anh có thể dễ dàng tước được ngọn đuốc khỏi tay nàng, nhưng nàng trông còn hơn cả lộng lẫy với mái tóc vàng hoe và cái áo choàng mỏng manh trong ánh đuốc bập bùng. Và khuôn mặt nàng! Đây có phải cô gái mà chàng đã nghĩ là đơn điệu? “Ta đã cho cô mọi sự tôn trọng đấy chứ. Ta đã khá khó khăn để được ở gần cô.”
“Đúng thế!” nàng rít lên với anh, bước thêm một bước về phía trước. “Anh bỏ tôi lại một mình trong tiệc cưới của tôi. Anh bỏ tôi lại một mình trong đêm tân hôn của tôi.”
Rogan trưng ra cái vẻ của một gã đàn ông bị kết tội một cách bất công. “Cô đã không còn là một trinh nữ rồi thôi. Tôi đã thấy rõ mà.”
“Anh đã cưỡng bức tôi!” nàng gần như hét vào mặt hắn.
Giờ thì tới lượt Rogan bắt đầu nổi giận. Theo nhìn nhận của anh, anh chưa bao giờ cưỡng bức một người đàn bà nào trong đời. Không phải vì anh là người có đạo đức mà trái lại bởi vì với khuôn mặt và hình thể của anh, anh chưa bao giờ phải hành động như thế cả. “Ta không có,” anh nói dưới hơi thở, nhìn thẳng vào ngực nàng đang phập phồng dưới làn áo choàng.
“Em có thể thấy là chúng ta không cần thiết,” Severn nói to, nhưng Rogan và Liana quá chú tâm tới nhau tới mức chẳng hề nghe thấy tiếng anh. Severn đẩy những người khác ra khỏi phòng và đóng cửa lại phía sau lưng anh.
“Nhưng cô ta phải bị trừng phạt,” Zared nói. “Cô ta gần suýt nữa đã giết Rogan.”
“Một cô nàng thú vị, chính là thế,” Severn nói một cách cẩn trọng.
“Cô ta chiếm phòng của tôi!” Cô ả Wednesday khóc thét, một cái chăn nham nhở do bị đốt đang quấn quanh cơ thể trần truồng của ả.
Severn mỉm cười. “Cô ấy có thể lấy bất cứ phòng nào cô ấy muốn. Đi ngủ nhờ chỗ Sunday đi. Còn em,” anh nói với Zared, “đi ngủ đi.”
Trong phòng, Liana và Rogan đối mặt với nhau. Rogan biết anh nên trừng phạt nàng – sau tất cả mọi chuyện, nàng hẳn đã giết anh – nhưng giờ đây anh biết hành động của nàng chỉ đơn thuần là của một phụ nữ ghen tuông, anh biết nó chẳng có gì là đáng lo hết. “Ta nên quất cho cô một trận.”
“Anh dám động một tay lên người tôi thôi, và để xem lần tới tôi sẽ đốt cháy tóc anh trước.”
“Giờ thì để xem – ” anh nói. Nàng đã đi quá xa. Anh muốn tha thứ cho những thói hư hỏng của đám đàn bà – sau tất cả, cũng chỉ là đàn bà – nhưng chuyện này thì quá lắm rồi.
Liana đâm ngọn đuốc về phía anh. Anh dường như hoàn toàn không nhận ra là anh đang trần như nhộng. “Không, lần này tới lượt anh phải lắng nghe tôi. Tôi đã chỉ đứng im lặng và nhìn khi anh tảng lờ tôi, coi thường tôi. Anh cho phép những… những cô Ngày của anh cười nhạo tôi. Tôi! Nữ chủ nhân của lâu đài. Tôi là vợ của anh, và tôi phải được đối xử xứng đáng. Thế nên xin Chúa giúp tôi, anh sẽ đối xử với tôi với sự lịch thiệp và tôn trọng – Tôi không yêu cầu tình yêu – hoặc khôn hồn thì anh đừng bao giờ ngủ khi tôi đang ở bên, vì anh sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa đâu.”
Rogan không thốt nên lời. Điều này chỉ có thể được đe dọa bởi kẻ thù, còn người đàn bà này là vợ của anh cơ mà! “Không ả đàn bà dám đe dọa ta cả,” anh nói rất khẽ.
Liana chọc ngọn đuốc về phía anh và với một động tác anh đã nhanh chóng tước nó khỏi nàng, rồi túm lấy eo nàng. Anh định lôi xềnh xệc cô ả ra khỏi phòng, đem xuống phía dưới và nhốt cô ta vào hầm chứa rượu, nhưng khi gương mặt cô ta gần lại, cơn giận dữ của anh chuyển sang thèm khát. Chưa bao giờ anh thèm khát một ả đàn bà nhiều như anh thèm khát cô nàng này. Anh sẽ chết mất nếu anh không thể có được cô nàng.
Anh đặt một tay lên vai cô ta và bắt đầu xé rách cái áo choàng của cô ta.
“Không!” nàng nói, đẩy mạnh để thoát khỏi anh.
Anh đã mụ mị bởi đam mê, đầu óc chỉ còn nghĩ tới việc muốn nàng. Anh lồng tay vào mái tóc nàng và kéo nàng về phía anh.
“Không,” nàng thì thầm, đôi môi nàng ép lên môi anh. “Anh không được cưỡng bức tôi lần nữa. Anh có thể ân ái với tôi cả đêm, nhưng anh không được cưỡng bức tôi.”
Rogan hơi lùi lại. Đàn bà hiến dâng bản thân cho anh, đàn bà quyến rũ anh, chứ anh chưa bao giờ thấy một ả đàn bà lại ra lệnh cho anh. Và đột nhiên, anh muốn làm hài lòng cô nàng. Chuyện này chưa từng xảy ra với anh trước đây rằng anh có làm cô ta hài lòng hay không, nhưng với cô nàng này thì anh muốn làm thỏa mãn.
Hai tay anh trên vai nàng nới lỏng sự kìm kẹp cho tới khi những ngón tay anh trở nên mềm mại vuốt ve làn da của nàng. Thật dịu dàng, anh kéo nàng lại phía anh. Anh không thường gặp vấn đề nhiều lắm khi hôn đàn bà anh đưa lên giường vì họ luôn đã sẵn sàng và hăm hở chào đón anh và chẳng phải tốn thời gian hôn hít gì. Nhưng anh muốn hôn cô nàng này.
Liana ngả đầu nàng ra sau và dâng bản thân cho nụ hôn của anh, cảm thấy sự mềm mại của đôi môi anh, hai tay nàng vươn lên để chạm vào mái tóc anh. Đôi môi anh di chuyển trên môi nàng, ôm trọn lấy chúng, rồi đầu lưỡi anh chạm vào và Liana kêu lên và ngả cơ thể vào người anh.
Rogan không thể đợi lâu hơn được vì nàng. Vòng tay anh quấn quanh nàng, rồi một tay lần vào trong đùi nàng khi anh nâng chân phải của nàng lên quấn lấy eo anh. Rồi tay kia nâng chân trái của nàng lên.
Liana, có quá ít ỏi kinh nghiệm về ân ái, đã chẳng hề hiểu chuyện gì sắp diễn ra, nhưng nàng quá mê mẩm vì được hôn và cảm giác cái mông trần của nàng chạm vào da thịt chàng. Nàng không hề chuẩn bị khi chàng ấn lưng nàng lên bức tường đá và đâm vào nàng với tất cả sức lực của một gã đàn ông dùng một phiến gỗ lớn để công phá một cái cửa bị khóa. Nàng khóc lên vì đau đớn và phản đối, nhưng khuôn mặt nàng lại dụi vào bộ ngực săn chắc của chàng và nàng không còn nghe thấy gì nữa.
Dường như anh đã giữ nguyên những cú đâm mạnh mẽ và sâu hàng giờ rồi và lúc đầu Liana ghét hành động này, đúng là đàn ông, mọi thứ đang xảy ra với nàng, nhưng sau một lúc, đôi mắt nàng mở lớn hơn, vì nàng cảm thấy một khoái cảm sâu thẳm bên trong đang dần lan ra khắp cơ thể nàng.
Nàng khóc lên vì kinh ngạc, rồi chộp lấy mái tóc Rogan trong hai tay, kéo nó xuống trong khi nàng đưa miệng xuống gặp miệng chàng.
Đam mê đột ngột của nàng là đủ để kết thúc Rogan và với một cú thúc cuối, anh dần lả vào người nàng, đẩy lưng nàng sát hơn vào bức tường đá khi anh ngả lên nàng, trái tim anh đập thình thịch.
Liana muốn nữa. Nàng không chắc chính xác nàng muốn gì, nhưng nàng nhận được chưa đủ. Móng tay nàng cắm vào hai vai anh.
Rogan nhấc đàu ra khỏi vai nàng và nhìn nàng, chăm chú. Anh có thể thấy anh vẫn chưa làm nàng thỏa mãn. Ngay lập tức, anh thả hai chân nàng xuống và bước ra xa khỏi nàng và bắt đầu tìm kiếm mấy tiếng kêu inh ỏi của anh trong đám gạch vụn trên sàn nhà. “Có nên đi ngay bây giờ đi,” anh lẩm bẩm, cảm thấy cơn giận dữ đang bốc cao.
Lianan như vừa được tiếp thêm sức lực bởi cuộc làm tình chóng vánh. “Em có một phòng ngủ riêng ở khu nhà kính chuẩn bị riêng cho chúng ta.”
“Vậy cô có thể tới đó và ngủ đi,” anh nói cáu kỉnh, nhưng khi anh quay lại nhìn nàng, cơn giận của anh phai nhạt. Đôi mắt nàng long lanh và sống động và mái tóc nàng rối tung, lộn xộn trên đầu nàng. Anh suýt nữa thì lại túm lấy nàng, nhưng anh kiềm chế đôi tay ở nguyên vị trí. Đàn bà mới luôn khiến anh hứng khởi, anh tự nhủ.
Liana không có gắng kìm nén cơn giận mà nàng cảm thấy. Hình ảnh anh trên giường với ả đàn bà khác vẫn còn quá mới và quá đau đớn. “Để anh có thể đến bên một ả khác à?” nàng rít lên với anh.
“Tại sao, không,” anh nói, ngạc nhiên. “Vì tôi cần ngủ. Không có chiếc giường nào ở đây cả.”
Tình huống này, được thừa nhận khá là trang trọng, khiến Liana mỉm cười. “Đi với em nào,” nàng nói dịu dàng, đưa tay ra cho anh. “Em có một cái giường sạch sẽ, thơm tho cho hai ta.”
Rogan không muốn nắm lấy tay nàng và chàng biết chàng không nên ngủ với nàng, bởi vì chàng đã học được từ kinh nghiệm rằng khi ngủ cả đêm với đàn bà, họ sẽ bắt đầu nghĩ là họ sở hữu bạn. Chàng đã từng bị sở hữu bởi một người đàn bà trước đây và – Mặc cho những suy nghĩ lý trí của chàng, chàng nắm lấy tay nàng, và nàng mỉm cười với chàng rất nồng nàn.
“Đi nào,” nàng thì thầm, và chàng bước theo nàng như một chú cún nhỏ được buộc xích khi nàng dẫn chàng xuống cầu thang tới bếp, rồi ra ngoài khu sân. Không gian thật tĩnh lặng và nàng ngừng lại để ngắm những vì sao. “Chúng thật là đẹp, phải không?”
Lúc đầu Rogan không hiểu là nàng có ý gì.
“Những ngôi sao sẽ dẫn lối cho ta lúc đêm đen.”
“Ta đoán vậy,” chàng nói dịu dàng. Ánh trăng phủ một tấm voan bạc lên mái tóc nàng.
Nàng lùi lại, lưng tựa vào ngực chàng. Đây là điều nàng đã tưởng tượng về hôn nhân, chồng nàng ôm nàng dưới ánh trăng. Nhưng Rogan chẳng quàng tay quanh người nàng, thế nên Liana cầm lấy cổ tay chàng và quàng cánh tay chàng lên vai nàng.
Rogan bất động một lúc. Thật là lãng phí thời gian đứng ngoài trời giữa đêm hôm thế này, ôm ấp một cô gái và ngắm sao trời. Ngày mai chàng có rẩt nhiều việc phải làm. Nhưng khi chàng dụi mũi lên mái tóc nàng, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào tươi mát của nó, và thế là chàng chẳng thể nhớ ra ngày mai phải làm những gì. “Tên nàng là gì?” chàng thì thầm qua làn tóc. Chàng gặp rắc rối với những cái tên của đám phụ nữ và từ nhiều năm rồi gán cho chúng theo một ngày nào đó thay vì nhớ một cái tên.
Liana không trưng cái cục nghẹn nhỏ xíu đó ra mặt. “Em là Lady Liana, vợ của chàng,” nàng nói, rồi quay lại trong vòng tay chàng và nâng khuôn mặt lên để được hôn. Khi anh không hôn nàng, nàng hôn chàng, đôi tay nàng vuốt ve gáy chàng khi nàng hôn. Rồi nàng tựa đầu lên vai chàng và nép cơ thể nàng sát lại chàng.
Rogan thấy bản thân đang ôm nàng, chỉ đứng đó và ôm sát lấy nàng. Chàng chưa bao giờ làm việc này trước đây. Đàn bà chỉ là để thỏa mãn, để quyến rũ thứ mà đàn ông cần, làm bất cứ gì mà đàn ông muốn. Họ không phải là để đứng ôm ấp giữa sân thế này. Chẳng có mục đích gì đằng sau hành động kiểu này, vậy mà chàng lại cảm thấy chẳng có sức để nhúc nhích.
Liana nghe thấy tiếng động bên dưới nàng, ai đó không ngủ được, có lẽ vậy. Nàng chưa từng kết hôn vậy nên ngay lập tức cảm thấy không đúng đắn khi đụng chạm một người đàn ông thân mật như vậy. “Đi nào, trước khi họ tìm thấy chúng ta.”
Lần nữa, Rogan lại theo sau nàng khi nàng dẫn anh lên gác, băng qua phòng lớn và lên hành lang dẫn tới khu nhà kính. Ở đây là phòng ngủ từng thuộc về cha chàng và những bà vợ của ông. Chàng đã không đặt chân tới đây nhiều năm rồi. Cô gái này, cô nàng Liana này, đã treo một thấm thảm lên một bức tường. Có những cây nến lớn đang cháy sáng.
Một chiếc giường kê sát tường, một cây thánh giá đặt đầu giường.
Rogan lùi lại một bước, nhưng cô gái kéo tay chàng.
“Đi nào, em có rượu, loại hảo hạng của Ý, và em sẽ rót cho anh một ly.”
Rogan không rõ nàng làm thế nào nhưng lát sau chàng đã trần truồng và nằm trong chiếc giường sạch sẽ, êm ái của nàng, một ly rượu trong tay và nàng gối lên vai, cánh tay chàng đang ôm nàng, những ngón tay chàng đang đùa nghịch mái tóc nàng.
Liana nép cơ thể nàng vào chàng như thể nàng đang cố gắng trở thành một phần của làn da chàng. Có quá nhiều điều nàng muốn hỏi chàng về lâu đài, về mọi người. Ai là vị Phu nhân mà nàng đã thấy đang xe sợi? Nàng muốn biết thêm về Iolanthe của Severn. Và tại sao Zared không được chăm nom bởi một hiệp sỹ khác và được huấn luyện?
Nhưng vì nàng bùng phát quá nhiều cảm xúc tối nay rồi và giờ thì quá mệt để nói chuyện. Nàng đặt tay lên đám lông ngực của chàng, cảm nhận cơ thể mạnh mẽ, to lớn ngay bên cạnh nàng và, hài lòng, nàng trượt vào trong giấc ngủ.
Rogan nghe tiếng thở nhè nhẹ của nàng và nghĩ chàng nên đi. Chàng nên rời nàng ngay lúc này và tìm nơi nào đó khác để ngủ. Chàng nhớ lại cái cách nàng đã đốt cháy chiếc giường. Nếu chàng không tỉnh ngủ, chàng có thể đã bị thiêu chết. Theo luật thì nàng đã bị giam trong ngục tối rồi và lúc bình minh chàng sẽ trói nàng vào một cái cọc và hỏa thiêu nàng – chỉ là giống như nàng đã định thiêu chàng. Nhưng chàng lại chẳng nhúc nhích. Thay vào đó, chàng nâng bàn tay nàng đang đặt trên ngực lên và ngắm nghía nó đầy tò mò. Nó thật nhỏ nhắn, mảnh mai và chẳng hữu dụng, chàng nghĩ thế ngay trước khi rơi vào giấc ngủ, vẫn ôm nàng trong vòng tay.
Khi chàng tỉnh dậy, trời đã sáng rõ và chàng có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới sân. Với một ngày nắng ráo, các giác quan của chàng đã trở lại. Chàng đã ôm ấp cô gái như thể họ bện dính vào nhau . Chàng đẩy nàng ra và lăn khỏi giường, rồi nhìn phòng ngủ. Có một cái bô tiểu trong khu nhỏ trước căn phòng với chỗ ngồi và chàng ngừng lại để giải phóng bản thân.
Liana tỉnh dây và duỗi dài người trên giường. Nàng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt hơn thế trong đời. Đây là kiểu hôn nhân mà nàng cho là thế: đứng trên sân giữa đêm trong vòng tay của chồng và ngắm nhìn những vì sao, ngủ trong vòng tay anh, tỉnh dậy và biết anh đang ở gần, lắng nghe sự hiện diện của một người đàn ông trong phòng ngủ. Anh bước ra khỏi nhà xí, gãi sột soạt bộ ngực trần và ngáp.
“Buổi sáng tốt lành,” nàng nói, di chuyển đôi chân nàng bên dưới tấm chăn.
Tâm trí của Rogan đang mải về công việc trong ngày. Giờ anh đã có vàng của nhà Neville, anh có thể bắt đầu thuê những hiệp sỹ giúp anh đánh lại bọn Howard. Tất nhiên là anh phải huấn luyện họ thêm. Hầu hết đám đàn ông là những kẻ cục mịch, lười biếng với sức lực của đám trẻ ranh. Và nói đến lười biếng, anh tốt hơn là nên lôi Severn ra khỏi chiếc giường của ả đàn bà rù quyến đó hoặc là cậu em trai đã chẳng còn chút hơi sức nào. Anh rời khỏi phòng mà không thèm nhìn lại một lần, hay nhớ ra, vợ của anh.
Liana ngồi dậy trên giường với một cú sốc khi anh rời đi à không nhận thấy nàng. Nàng xém chút đã chạy theo sau anh và – Cái gì chứ? Nàng tự hỏi. Nàng nằm phịch xuống gối và mỉm cười. Nàng đã im lặng, ngoan ngoãn và phục tùng còn anh thì lờ nàng đi. Nàng đã cố hỏa thiêu anh đến chết và anh đã dành cả đêm với nàng. Vị Phu nhân xe sợi đã nói đàn ông không bao giờ chiến đấu những trận chiến vì đàn bà ngoan hiền. Rogan có lẽ sẽ chiến đấu một trận vì cô vợ đã cố hỏa thiêu anh chăng?
“Thưa tiểu thư!” Joice nói hớt hải khi chị ta lao vào phòng và bắt đầu líu lo.
Những ý nghĩ của Liana đang mải miết về chồng nàng nên thoạt tiên nàng đã không nghe thấy tiếng Joice. “Cái gì thế? Hỏa Phu nhân? Chị đang nói về chuyện gì thế?” Rồi khi Liana bắt đầu hiểu ra, nàng cười vang. Dường như câu chuyện Liana đốt cháy chiếc giường của Rogan đã được đồn đãi rộng rãi cả vùng, và nàng được gán cái danh Hỏa Phu nhân.
“Hai cái cô Ngày ấy đã trở lại với gia đình ở trong làng,” Joice nói, “và những người khác thì sợ hãi tiểu thư.”
Có một niềm kiêu hãnh trong giọng Joice, và Liana nghĩ có chút mỉa mai với người phụ nữ đã luôn khuyên bảo về sự ngoan ngoãn này. Nếu nàng tiếp tục nghe theo lời khuyên của Joice, chuyện tối qua sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
“Tốt!” Liana nói chắc nịch, vất tấm chăn ra sau và bước ra khỏi giường. “Chúng ta sẽ sử dụng nỗi sợ hãi này khi vẫn còn nóng hổi. Có lẽ chị và mấy người kia nên chuẩn bị một ít độc dược và… rắn nữa – đúng rồi, cứ như thế đi. Nếu có ả hầu nào không chịu làm việc, tôi sẽ thả rắn vào giường ả ta.”
“Tiểu thư ơi, tôi không nghĩ – ”
Liana vòng quanh chị hầu. “Chị không nghĩ sao hả, Joice? Rằng em nên sử dụng quyền phán quyết của chính mình? Chị có nghĩ là em nên tiếp tục tin vào lời khuyên của chị không?”
Joice biết là chị đã mất quyền lực đối với nữ chủ nhân của mình rồi. “Không, thưa tiểu thư,” chị thì thầm. “Ý tôi là…” Chị ta không thể nói nốt.
“Tìm cho em bộ váy lụa màu xanh lá, rồi làm tóc cho em đi,” Liana nói. “Hôm nay em sẽ bắt tay vào dọn dẹp nhà của mình.”
Mọi người trong Lâu đài Moray thấy rằng Thỏ đế xanh lét đã lột xác thành Hỏa Phu nhân.
Họ đã từng làm việc cho anh em nhà Peregrine, những người yêu cầu năm phần công việc, nhưng cô nàng bé nhỏ này, trong chiếc váy xanh rực rỡ, mái tóc vàng tết lại phía sau, yêu cầu gấp mười lần đối với công việc so với những ông chủ. Cô ta trưng dụng tất cả số trai tráng và hiệp sỹ khỏi công việc thường ngày của họ và giao cho việc thu dọn rác. Bếp lò được dọn sạch sẽ. Hết thùng này đến thùng khác chất đầy xương xẩu và rác rưởi được chất lên những chiếc xe kéo từ Neville trống rỗng để đem đi vất. Liana giao cho Zared tìm thêm ba cậu bé khác và cả bốn đứa có nhiệm vụ diệt chuột. Nàng cử người vào làng để thuê thêm người cọ rửa các bức tường, sàn nhà và đồ đạc. Nàng cũng đã thuê những người đàn ông dùng những tấm lưới cỡ lớn để nạo vét con hào và khi lưới không chìm xuống đống dơ bẩn mà nổi lều phều, nàng đã ra lệnh đào một cái mương nhỏ để dẫn chất bẩn ra hướng khác – nó hẳn sẽ có tác dụng, nàng nghĩ. Đám người không dám làm, sợ hãi thanh kiếm của Lord Rogan còn hơn cả nỗi sợ hãi bị nàng hỏa thiêu.
“Chồng ta sẽ cho phép,” nàng nói với hai người đứng trước mặt nàng, cả hai đều quá sợ hãi cho mạng sống của mình.
“Nhưng, thưa lệnh bà,” một gã nói, “cái hào là để phòng thủ và – ”
“Phòng thủ ư!” Liana gắt. “Kẻ thù có thể đi bộ qua khi nó như thế này.” Nhưng mặc cho nàng có nói thế nào, đám người cũng sẽ không đào. Nàng nghiến chặt răng. “Được rồi, chồng ta đang ở đâu? Ta sẽ gặp chàng và chúng ta sẽ giải quyết chuyện này.”
“Ông ấy đang đánh đòn những gã nông dân, thưa phu nhân.”
Mất một lúc Liana mới hiểu chuyện. “Cái gì?” nàng thì thào.
“Có kẻ đã ăn trộm, và Lord Rogan đánh đòn cho tới khi có người tố cáo những kẻ trộm là ai.”
Liana nâng váy lên và chạy về phía những bức tường thành. Trong khi chờ thắng yên ngựa, nàng tiếp nhận những chỉ dẫn tới chỗ của Rogan và em trai anh đang có mặt và vài phút sau nàng cưỡi ngựa như bay băng qua khu đồng cỏ, sáu hiệp sỹ giáp trụ theo sát sau nàng.
Cảnh tượng trước mắt nàng thật kinh khủng. Một người đàn ông bị trói vào gốc cây, lưng ông ta máu me đầm đìa tứa ra từ những vết roi cắt. Ba người khác đang đứng cạnh nhau, run rẩy vì khiếp đảm khi một người đàn ông vung cái roi đẫm máu lên cao. Bốn phụ nữ và sáu đứa trẻ đứng kêu khóc, hai người đàn bà đang quỳ gối và cầu xin Rogan rủ lòng thương xót. Sáu hiệp sỹ Peregrine đứng thành hàng bên cạnh Rogan và Severn, đang mải mê trò chuyện gì đó, dường như quên hết mọi sự xung quanh.
“Ngừng tay!” Liana hét lên, và trượt khỏi ngựa trong khi nó vẫn đang chạy. Nàng bổ nhào bản thân chắn trước những người nông dân đang khúm núm. “Không được giết họ,” nàng nói, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sắt đá của Rogan.
Rogan và người của anh bị sốc, gã hiệp sỹ lơi mất cây roi trên tay trong một lúc. “Severn, giữ lấy cô ta,” Rogan ra lệnh.
“Em sẽ tìm ra kẻ trộm,” nàng quát, xoay ngoắt người trước khi Severn có thể chộp được nàng. “Em sẽ dẫn trình những kẻ trộm tới cho anh và anh có thể trừng phạt chúng, chứ không phải đánh đập bừa bãi những người này.”
Những hành động và lời lẽ của nàng khiến mọi người im phăng phắc, kể từ Rogan đến bọn nhóc có cha đang bị trói vào gốc cây.
“Cô ư?” Rogan nói, quá kinh ngạc.
“Cho em thời gian hai tuần,” Liana hổn hển nói, “và em sẽ tìm ra kẻ trộm. Nông dân bị đàn áp sẽ không thể cấy hái được những vụ mùa bội thu.”
“Bị đàn áp…” Rogan bắt đầu, nhưng rồi sự bối rối của anh cũng biến mất. “Mang cô ta ra khỏi đây ngay,” anh ra lệnh cho em trai.
Cánh tay to lớn của Severn túm lấy eo Liana và kéo nàng nàng tới trước mặt ba người lính đã sẵn sàng. Liana nghĩ thật nhanh. “Em sẽ cược với anh rằng em có thể tìm ra kẻ trộm trong vòng hai tuần,” nàng quát lên. “Em có một hòm đầy trang sức mà anh chưa thấy.
Ngọc lục bảo, hồng ngọc, kim cương. Em sẽ đưa chúng cho anh nếu em không trình được bọn trộm trong vòng hai tuần ngắn ngủi.”
Lại một lần nữa, Rogan và đám người im lặng như tờ và nhìn nàng chằm chằm. Họ đều kinh ngạc với xử sự của người phụ nữ này, nhất là Rogan.
Gọng kiềm của Severn ở eo nàng lỏng dần, Liana tới bên chồng nàng và nhìn thẳng vào anh khi nàng đặt bàn tay lên ngực anh. “Em thấy rằng khiếp sợ sản sinh khiếp sợ. Em đã đối mặt với bọn trộm trước đây. Hãy để em làm việc này. Nếu em không đúng, trong thời hạn hai tuần anh có thể giết tất cả bọn họ và anh sẽ có đống trang sức.”
Rogan chỉ có thể há hốc miệng nhìn nàng. Cô ta đã suýt chút nữa thì thiêu chết anh đêm qua và giờ thì cô ta đang ngã giá với anh như một tay đàn ông và gây phiền phức cho công việc của anh. Anh đã nửa nghĩ tới chuyện sẽ giam cô ả vào ngục tối.
“Ta sẽ lấy số trang sức,” anh nghe thấy bản thân đang nói khi anh nhìn cô ta và nhớ lại cô nàng đã sống động biết bao vào đêm qua. Một cơn sóng thèm khát bất chợt bao trùm lấy anh, và anh quay đi trước khi anh tóm lấy cô ta trước mặt người của anh.
“Chúng được giấu rất kỹ,” nàng nói nhẹ nhàng, và đặt tay nàng lên cánh tay anh. Cũng cơn sóng thèm khát ấy đang ngập tràn trong nàng.
Rogan hất tay nàng ra. “Hãy tóm lũ khốn trộm cắp ấy,” anh nói cộc cằn, chỉ muốn tránh xa khỏi cô nàng. “Trong hai tuần, không thì ta sẽ có số trang sức và ta sẽ dạy cho cô một bài học,” anh nói, cố gắng tỏ ra coi thường chuyện này và bản thân không có vẻ nhu nhược trước người của anh. Vì liếc nhìn em trai và người của anh thì thấy họ gần như cười phá lên rồi. Bọn họ đang nhìn Liana đầy thích thú.
Rogan nguyền rủa dưới hơi thở. “Chúng ta đi,” anh gầm lên, di chuyển đến chỗ con ngựa.
“Đợi đã,” Liana nói, chạy đuổi theo anh. Tai nàng đập thình thình vì biết rằng những gì nàng nói thật quá sức bạo gan. “Vậy em sẽ được gì nếu em thắng vụ cược?”
“Cái gì?” Rogan nói, nhìn xuống nàng. “Cô tóm được lũ trộm khốn khiếp. Vậy cô còn muốn gì khác nữa?”
“Anh,” nàng nói, hai tay chống hông, mỉm cười với anh. “Nếu em thắng vụ cược, em muốn anh trở thành nô lệ của em suốt một ngày.”
Rogan nghẹn lời. Anh sẽ phải lôi cổ ả đàn bà này tới chỗ khuất nào đó và dạy cho cô ta làm vợ là thế nào mới được. Anh không nói lời nào mà đặt chân lên bàn đạp ngựa bằng gỗ.
“Đợi chút đã nào, anh trai,” Severn nói, cười nhăn nhở. Anh hồi phục lại sau cú sốc nhanh hơn những người khác. Không ai, bao gồm anh, từng chứng kiến ngoài một vài gã đàn ông chứ đừng nói là phụ nữ dám thách thức Rogan. “Em nghĩ anh nên chấp nhận vụ cá cược với phu nhân. Sau cùng, anh có gì để mất chứ. Chị ấy sẽ chẳng bao giờ tìm thấy bọn trộm. Chúng ta đã mất nhiều tháng trời mà có ăn thua đâu. Anh mất mát gì đâu chứ?”
Rogan, cằm cứng lại, đôi mắt lạnh giá, nhìn chằm chằm vào đám hiệp sỹ của anh và rồi tới đám nông dân. Anh sẽ thắng trò cá cược ngu ngốc này và anh sẽ đưa cô ta đi thật xa trước khi cô ta lại gây ra được những phiền phức. “Được,” anh nói, và không thèm nhìn Liana, anh lên ngựa và bắt đầu phi nước kiệu. Những ý nghĩ của anh là một cơn thịnh nộ đen tối. Con ranh hỗn xược, ả đã biến anh thành tên ngốc trước người của anh!
Cơn giận dữ của anh đã chẳng hề nguội bớt khi về tới lâu đài. Và khi đi qua cánh cổng, anh ngồi trân trân trên lưng ngựa mà hoài nghi nhìn lính của anh, công nhân của anh, đàn bà của anh, tất cả đều đang xúc rác, quét dọn, và cọ rửa.
“Em sẽ điên mất,” Severn lẩm bẩm đằng sau Rogan khi anh nhìn chằm chằm vào một hiệp sỹ già đang chọc một cái đinh ba vào đống phân rác cao tới bốn foot.
Rogan cảm thấy như thể toàn bộ người của anh đang phản bội lại anh. Anh ngửa đầu ra và hét lên một tiếng long trời – và những người trên sân đều ngừng cả lại. “Làm việc!” anh gầm lên với lính của mình. “Các người không phải là đàn bà! Công việc!”
Anh không đợi để thấy liệu anh có được tuân lệnh, mà xuống ngựa và hầm hầm sải bước lên gác tới căn phòng chính, rồi tới căn phòng riêng bên cạnh nó. Căn phòng này là của anh và chỉ mình anh. Anh đóng sầm cửa và ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ sồi cũ kỹ thuộc về người đứng đầu gia tộc Peregrine đã ba đời nay rồi.
Anh ngồi, rồi lại đứng bật dậy và nhìn chằm chằm vào cái ghế. Có một vũng nước lạnh toát ngay chỗ mặt ghế, ai đó vừa mới cọ rửa nó. Vì quá giận dữ anh đã không nhìn thấy chuyện hiển hiện ấy, anh nhìn quanh phòng và thấy là nó thật sạch sẽ. Những mẩu vụn dưới gầm ghế đã biến mất, mạng nhện vốn chăng đầy các ngóc ngách trên tường đã biến mất, lũ chuột cũng không còn, bàn ghế không còn vết dầu mỡ đóng cặn.
“Ta sẽ giết ả,” anh nói kèn kẹt giữa hai hàm răng. “Ta sẽ túm lấy cô ta và chém ra làm tư.
Ta sẽ dạy cho cô ta biết ai mới là chủ lãnh địa Peregrine, ai mới là người cai quản những người Peregrine.”
Nhưng khi anh đặt tay lên cánh cửa, anh nhận thấy một cái bàn nhỏ áp sát tường. Anh nhớ là đã thấy mẹ của Zared dùng chiếc bàn đó, nhưng anh đã không thấy nó nhiều năm rồi. Trên mặt bàn, được sắp xếp ngăn nắp, là một tập giấy đắt tiền, trắng tinh, quý giá, bên cạnh là một lọ lọ mực bằng bạc và nửa tá bút lông, đã được chuốt nhọn và sẵn sàng để dùng. Thấy giấy và bút khiến Rogan cứ như thiêu thân lao vào lửa. Đã hàng tháng trời anh có ý tưởng về cái máy bắn đá, một cỗ máy chiến tranh bằng gỗ, thứ có thể bắn những tảng đá cỡ lớn với một lực khủng khiếp. Anh đang nghĩ xem liệu có thể lắp hai trục quay thay vì một không, anh có thể chế tạo phần tay ném có lực mạnh hơn để bắn những tảng đá tới mục tiêu có độ cao hơn. Vài lần anh đã thử vẽ lại những ý tưởng trên lớp bụi, nhưng anh đã chẳng thể chuẩn hóa được đường bắn.
“Ả có thể đợi được,” anh lẩm bẩm, và đi tới cái bàn và từ từ và vụng về bắt đầu phác họa lại những ý tưởng của anh. Anh không quen với việc cầm bút như đối với việc cầm kiếm.
Khi mặt trời lặn, anh đánh đá lửa và thắp sáng một ngọn nến, rồi tiếp tục công việc phác họa thiết kế của anh cho cỗ máy bắn đá.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
28 chương
106 chương
30 chương
13 chương
306 chương
48 chương