The Sparkling One
Chương 2
Má Colleen và hai bà nhảy bổ vào Mia như những con chim ưng lao xuống một con chuột kém may mắn. Katie bật cười trong lúc cô em út của cô luân phiên bị siết chặt, bị hôn, bị véo má và bị thủ thỉ vào tai. Mia giơ bàn tay trái của mình ra, khoe với mọi người chiếc nhẫn đơn giản có nạm một viên kim cương duy nhất.
“Rất đẹp.” Katie nói và chồm người tới liếc nhanh qua chiếc nhẫn.
“Kết hôn” Nội Tessa nói với sự sung sướng rõ ràng, “với cậu bé dễ thương David đó ư? Thằng bé không phải là người Italy nhưng vẫn rất đẹp trai. Gia đình nó có theo đạo Thiên chúa giáo không?”
“Má Tessa, má lo lắng quá nhiều rồi,” Má Colleen lên tiếng trong lúc bà hôn lên trán cô con gái út của mình và vén mái tóc nhuộm hi-light của cô bé ra khỏi mặt. “Con gái cưng của má sắp kết hôn. Má mừng quá.”
Katie chứng kiến màn trình diễn và cố đấu tranh với bản thân để những giọt nước mắt hạnh phúc không trào ra. “Tiến lên đi, em gái.” Cô kêu lên khi Mia ngẩng lên nhìn cô. “Hãy làm kỳ nghỉ cuối tuần này trở thành của riêng em.”
Mia cười toe. “Em rất háo hức, Katie.”
“Đó là tất cả những gì quan trọng.”
Francesca rời khỏi quầy bếp mà nãy giờ cô vẫn tựa vào và tham gia vào cái đám đông đang tranh nhau bày tỏ cảm xúc đó. “Chúc mừng Mia.”
“Chị đừng buồn” Mia nhìn với vẻ van nài rồi túm lấy hai tay Francesca và siết nhẹ. “Nhé, Francesca.”
“Chị không buồn.” Francesca phản đối. “Chị sướng phát điên thay cho em thôi.”
Katie biết rằng Francesca đang nói sự thật, cho dù hai bà có không tin điều đó đi chăng nữa. Tám năm về trước theo đúng kế hoạch, Francesca và Brenna - người chị sinh đôi của cô, đã lấy chồng và tổ chức một buổi lễ kết hôn kép rất dễ thương. Trong khi lúc này Brenna vẫn đang sống cuộc sống hôn nhân hạnh phúc với Jeff thì Francesca đã trở thành góa phụ từ khi cô mới hai mươi mốt tuổi. Bận rộn với việc học tập, Francesca thích cuộc sống độc thân và tự lập hơn - một phương châm sống đã phá vỡ tất cả những gì mà chị em cô đã được dạy bảo từ khi còn bé.
Ngoại M vỗ tay yêu cầu mọi người trật tự. “Lễ cưới sẽ diễn ra lúc nào?”
Một sự im lặng bao trùm cả căn nhà bếp. Francesca và Katie liếc nhìn nhau. Katie nhớ đến buổi tiệc quyên góp mà cô vừa mới nhận lời tổ chức và cố gắng để không tỏ ra hoảng sợ. Đừng có sớm quá, cô thầm nghĩ. Bữa tiệc quyên góp sẽ chiếm hết thời gian rảnh rỗi của cô cho mà xem.
Mia nhón lấy một miếng khoai tây màu anh đào và thả vào miệng nhai nhóp nhép. “Bọn con cũng chưa biết chắc.” Cô nói sau khi đã nhai xong. “Hè này. Có thể là một ngày nào đó trong tháng Bảy.”
Katie nhẩm tính. Bữa tiệc quyên góp diễn ra vào cuối tháng Năm, điều đó có nghĩa là nếu như lễ cưới diễn ra vào giữa tháng Bảy thì cô sẽ chỉ còn có sáu tuần. Có nghĩa là cô sẽ không được ngủ nhiều kể từ giờ cho tới lúc đó.
Ngoại M gật đầu. “Chúng ta sẽ phải bắt tay vào việc này ngay lập tức.”
Nội Tessa thở hắt ra. “Tháng Bảy nơi đây sẽ rất đẹp với cánh đồng nho và cây lá. Con sẽ là một cô dâu bé nhỏ vô cùng xinh đẹp cho mà xem.”
Má Colleen túm lấy một tờ giấy ghi chép từ chồng giấy phía dưới chiếc máy điện thoại treo tường. “Chúng ta cần phải lập một bản danh sách. Có bao nhiêu người? Những loại thức ăn nào? Mia, con đã nghĩ đến thiếp mời chưa? Má cho rằng chúng ta sẽ cần phải có ngày cụ thể để đặt thiếp.”
“Trong trường hợp mọi người có hứng thú, David và bố anh ấy sẽ đến ăn tối cùng nhà mình tối nay.” Mia nói.
Điều đó tạo nên một cơn bão những hoạt động dồn dập diễn ra sau đó. Hai bà quay trở lại tập trung vào công việc nấu nướng. Má Colleen kêu the thé một điều gì đó về chuyện bàn ghế ở phòng ăn chưa được kê tử tế và rồi lao ra khỏi bếp. Francesca xin phép rút lui để lại còn mỗi Katie và Mia không có việc gì để làm.
Mia rụt rè nhìn lên Katie. “Chị nghĩ thế nào? Ý em là thực sự ấy.”
“Chị nhớ cái ngày mà em được sinh ra.” Katie nhẹ nhàng nói. “Ba và má mong ngóng đến tuyệt vọng có một thằng con trai, nhưng chị lại muốn em là một đứa em gái bé nhỏ. Ba má thậm chí còn để chị đặt tên cho em nữa. Và giờ em đã trưởng thành. Chị không thể tin được cô em gái bé bỏng của chị lại sắp sửa kết hôn rồi.”
Đôi mắt sẫm màu của Mia mở to. “Thế chị có cảm thấy vui cho em không?”
Katie nghĩ về chuyện Mia luôn luôn biết chắc chắn mình muốn cái gì đó như thế nào từ khi còn rất nhỏ. Con bé không chỉ đủ thông minh để được coi là một thiên tài, nó còn có một khả năng rất phi thường là luôn chọn được chính xác con đường đi đúng chắn cho bản thân mình. Mia đã tìm được chàng hoàng tử đẹp trai cho nó. Liệu còn có thể có điều gì tuyệt vời hơn nữa chứ?
“Chị thấy sướng điên lên cho em.” Katie nói. “Chị muốn em sẽ có một đám cưới hoành tráng hơn bao giờ hết, và chị muốn em được tận hưởng niềm vui trong suốt quãng đời còn lại của em.”
“Em sẽ được như thế. David rất tuyệt vời.”
“Cậu ta bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám, bằng em. Bọn em gặp nhau trong buổi định hướng chuyên ngành.” Mia nhăn nhăn sống mũi. “Anh ấy là sinh viên năm nhất, chuyện đó hơi kì cục một chút, nhưng rồi cũng ổn thôi.”
Katie nuốt khan. Mười tám ư? Vì lý do nào đó mà cô đã cho rằng vị hôn phu của em gái mình phải lớn tuổi hơn thế - có thể là một sinh viên đã tốt nghiệp. Mia bắt đầu học Đại học năm lên mười sáu tuổi, điều đó có nghĩa là con bé và David không học cùng lớp. “Nhưng em đã là sinh viên năm thứ ba rồi. Chuyện gì sẽ xảy ra khi em tốt nghiệp? Em vẫn muốn đến Georgetown để học cao học chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
“Thế còn David thì sao? Lúc đó cậu ấy chưa hoàn thành khóa học ở trường Đại học. Chuyện đó không phải sẽ rắc rối sao?”
Mia xua sự lo lắng của Katie đi bằng một cái búng tay điệu nghệ. “Bọn em sẽ giải quyết được chuyện đó.” Vẻ mặt của cô trở lại vẻ van nài. “Hãy chúc phúc cho em, Katie. Em thực sự cần điều đó.”
Katie mỉm cười chịu thua. Cô chưa bao giờ có thể từ chối Mia bất kỳ điều gì. Nếu em gái cô muốn kết hôn thì Katie sẽ đảm bảo rằng điều đó chắc chắn sẽ xảy ra.
“Em thắng rồi, nhóc con.” Cô nói.
“Chị sẽ giúp em lên kế hoạch cho buổi lễ chứ? Và giúp em khi ngoại M muốn trùm lên em một chiếc váy cưới với một đống diềm đăng ten và đuôi váy dài mười mét đã lỗi thời từ cách đây hai mươi năm rồi chứ?”
Katie làm một dấu X phía bên trên ngực trái của mình. “Chị thề. Chị sẽ bảo vệ em chống lại những chiếc váy cưới kinh hoàng. Chúng ta sẽ chọn ra một mẫu nào đó thực sự đặc biệt và tất cả mọi người sẽ may váy cho em. Đây sẽ là một đám cưới tuyệt vời nhất từ trước đến nay.”
“Cảm ơn chị.” Mia ôm chầm lấy cô. “Chỉ còn một chuyện nữa thôi.”
Katie bật cười. “Tại sao chị lại không ngạc nhiên chút nào nhỉ?”
“Bởi vì chị và em có một mối liên hệ đặc biệt và nó luôn luôn tồn tại ở đó.” Mia liếc nhìn xung quanh để đảm bảo là họ chỉ có một mình, rồi ghé sát lại gần Katie. “Chị có thể tiếp bố David hộ em tối nay không? Em đã gặp ông ấy và ông ấy thực sự rất tuyệt vời, nhưng ông ấy, chị biết đấy, là một người cha.”
“Và?”
Mia thở dài. “Katie, thôi nào. Đó là về chúng ta - về nhà Marcelli. Chúng ta không bình thường chút nào. Hai bà sẽ rối rít nhặng xị lên, ba má có thể sẽ muốn kiểm tra răng của ông ấy hay cái gì đó tương tự. Em không muốn nghĩ đến những gì ông nội Lorenzo sẽ nói về chuyện em phải tính đến kế hoạch có con ngay lập tức. Chị là một người rất chuẩn mực, chị chỉ cần tử tế với ông ấy thôi. Chị biết đấy, hãy tỏ ra duyên dáng.”
Katie nhớ lại chuyện bố David vẫn còn độc thân. “Tuyệt lắm. Vậy là em định sử dụng chị làm mồi nhử chứ gì?”
“Chỉ là một cách để làm mất tập trung thôi. Nhớ không, chị là người luôn rất tốt với mọi người. Vì thế hãy làm cho ông ấy bận rộn để những người còn lại trong nhà mình không làm ông ấy phát điên lên.” Cô nhíu mày lại. “Ông ấy không đến nỗi quá già và thực sự rất dễ thương. Ừm, trên phương diện là một người cha, có thể chị sẽ thực lòng thích ông ấy.”
“Có thể lắm.”
Dĩ nhiên, chuyện này sẽ có chút rắc rối đối với vấn đề thuyết phục những người phụ nữ trong gia đình cô tin chuyện cô đã gặp một anh chàng hoàn hảo dưới hình thức là Zach Stryker. Tuy vậy, cô cũng không thể phản đối lại chuyện giúp đỡ cô em gái của mình.
“Chị sẽ xem chị có thể làm được gì.” Cô nói.
“Tuyệt. Chị là người cừ nhất.” Mia xoay tròn tại chỗ. “Tối nay sẽ trở nên không thể tin được cho mà xem.”
***
Zach cố gắng thả lỏng bàn tay mình trên vô lăng. Trong lúc đang đều đều lái xe về phía bắc cùng với cậu con trai của mình, anh phải đấu tranh để tìm ra những từ ngữ thích hợp và làm thế nào để nói ra những từ ngữ đó một cách hợp lý.
“Con nghĩ là con đang làm cái chết tiệt gì thế?” xuất hiên trong đầu anh, đi kèm với “Con có thể thành công hơn trong chuyện xới tung cuộc sống của mình lên không?”
Anh tự nhắc nhở mình rằng sự tức giận và những lời mỉa mai sẽ chỉ làm cho David thêm quyết tâm không chịu lùi bước. Con trai của anh đã được kế thừa rất nhiều những phẩm chất tốt từ bố nó, nhưng nó cũng thừa hưởng cái tính bướng bỉnh ngoan cố của dòng họ Stryker. Về phương diện luật pháp Mia và David đều đã trưởng thành, không có cớ gì để ngăn cản chúng bỏ nhà trốn đi cùng với nhau cả. Zach đã quyết tâm sẽ chặn đứng lại chuyện này ngay từ ban đầu, điều đó có nghĩa là anh sẽ phải đối phó với vụ đính hôn này... ngay từ bây giờ.
“Con đã từng gặp gia đình Mia chưa?” Anh hỏi.
“Chắc chắn rồi.”
“Bố mẹ con bé có biết về cuộc đính hôn này không?”
Sự tự tin tuổi teen của David như thể bị lung lay một chút. “Con, à, con không biết. Mia nói rằng hôm nay cô ấy sẽ nói với mọi người, bố biết đấy, trước khi chúng ta đến đó.” Cậu bé cựa quậy vẻ không thoải mái trên ghế ngồi.
Sự căng thẳng của Zach được xoa dịu đi phần nào. Nếu bố mẹ Mia không biết về cuộc đính hôn ngu ngốc này thì vẫn còn có cơ hội họ sẽ phản đối. Những cặp cha mẹ bình thường sẽ mong muốn điều gì khi đứa con gái mười tám tuổi của họ kết hôn với một cậu bé không có một chút kinh nghiệm sống nào và cũng không có nghề ngỗng gì chứ? Mia là người bạn gái đầu tiên của David, vì Chúa. Thằng bé biết về việc trở thành một người chồng trong gia đình nhiều như là nó biết về chuyện giải quyết vấn đề nóng lên trên toàn cầu vậy.
“Chúng ta sẽ phải xem xem chuyện này sẽ diễn biến thế nào.” Zach nói, cố gắng để không cam kết điều gì. “Hãy kể về gia đình đó cho bố nghe xem nào.”
David vén mái tóc quá dài ra khỏi trán và lún người sâu vào trong ghế ngồi. “Mia là em út trong số bốn chị em gái. Katie là chị cả. Brenna và Francesca nhỏ hơn chị ấy một tuổi, họ là chị em sinh đôi nhưng họ không giống nhau chút nào.”
“Đã có ai trong số họ kết hôn chưa?”
“Brenna. Chồng chị ấy là bác sĩ. Con không biết nhiều về Francesca ngoại trừ việc chị ấy rất nóng bỏng. Mia nói là chị ấy đáng lẽ đã có thể tham gia vào lĩnh vực người mẫu, nhưng chị ấy không đến nỗi nông cạn thế.”
David tiếp tục kể về ba má và ông bà của Mia nhưng Zach không để tâm lắng nghe. Không có thông tin nào mới đối với anh cả. Khi David lần đầu tiên thú nhận là nó đang có ý định nghiêm túc đối với một ai đó, Zach đã không quan tâm - không hề cho đến khi cậu con trai mười tám tuổi của anh hỏi xin tiền từ phần tài sản ủy thác của mình để mua cho cô bé kia một chiếc nhẫn đính hôn.
Vì lý do đó mà Zach đã rất muốn nhốt David ở trong phòng trong vòng năm năm tới hoặc cho đến khi nó nhận thức ra được vấn đề, tuỳ thuộc vào trường hợp nào xảy ra trước. Tuy nhiên thực tế đã thắng thế, thay vì tìm ra một nơi nào đó an toàn, anh đã điều tra nhiều nhất thông tin về gia đình Mia trong khả năng của mình và nghĩ ra một vài kế hoạch để ngăn chặn đôi uyên ương hạnh phúc kia không trói buộc đời mình vào với nhau. Một trong những kế hoạch đó đã được tiến hành - Katie Marcelli không phải được thuê một cách ngẫu nhiên. Cô sẽ phải dành cho anh một lượng lớn thời gian để thực hiện hợp đồng mới của mình, và anh có ý định sẽ tận dụng ưu thế của chuyện đó cho mục đích của bản thân anh.
Zach quyết tâm ngăn cản David không xới tung cuộc đời của nó lên. Nếu cậu bé muốn kết hôn trong vài năm nữa... như mười hay mười hai năm... khi nó đã xây dựng được sự nghiệp và chắc chắn được điều mà nó mong muốn thì thật là tuyệt. Chứ không phải bây giờ. Không phải như thế này.
“Đó là lối ra.” David nói và chỉ vào bảng hiệu phía trên con đường cao tốc. Cậu rút một tờ giấy ra khỏi túi trước của chiếc quần bằng vải ka ki và đọc to những chỉ dẫn.
Zach lái xe dọc theo con đường hai làn. Trời đã tối và rất khó để đọc được những tấm bảng chỉ đường nho nhỏ. Một cục đá bắn vào sườn xe của anh nghe một tiếng ‘cách’, anh nhăn mặt với ý nghĩ về một viết xước mà anh sẽ phải sơn lại. Anh không có nhiều sở thích cá nhân trong cuộc sống lắm, nhưng chiếc BMW 540i màu xanh thẫm mới được một năm tuổi này là một trong số những sở thích ít ỏi đó. Họ rẽ trái sau vạch phân cách với đường ray xe lửa, rồi đi thêm ba dặm nữa. Cuối cùng David cũng chỉ vào một chiếc cổng vòm làm bằng kim loại được chiếu sáng và một con đường nhỏ được đề tên là Đường Pleasure.
“Đây rồi.”
Zach đi chậm lại. Ánh đèn xe của anh chiếu sáng một cánh đồng nho trải dài tít tắp. Anh nhớ lại vô số những đơn chào hàng của Nhà máy rượu vang Marcelli tại các cửa hàng bán rượu vang trong khu anh ở. Thậm chí loại rượu rẻ nhất cũng bán với giá hơn mười đô la. Không có một cuộc điều tra nào anh đã tiến hành về gia đình này và nhà máy rượu vang cho thấy họ gặp bất cứ rắc rối nào về tài chính. Với khoản tài sản thừa kế của nhà Marcelli và quỹ tài sản ủy thác của David thì có lẽ sẽ phải có một hợp đồng tiền hôn nhân cực kỳ rắc rối đây.
Năm phút sau anh đỗ chiếc xe của mình cạnh một vài chiếc xe khác. Cánh cửa bên hông nhà bật mở toang ra và Mia Marcelli lao ra trong đêm tối.
“Hai người đây rồi. Em đã nói với mọi người về chuyện đính hôn và họ đang rất háo hức. Chào chú Stryker.”
Đó là tất cả những gì Zach nghe được. David đã lao ra khỏi xe và chạy về phía vị hôn thê của mình. Đôi uyên ương tuổi teen ôm chầm lấy nhau, rồi hôn nhau. Ruột gan Zach quặn thắt lại với cảm giác giận dữ hòa lẫn với thất vọng.
Anh chậm rãi bước ra ngoài vào trong bóng đêm lành lạnh của một ngày tháng Hai. Ánh sáng hắt ra từ phía bên trong ngôi nhà. Anh nhìn thấy vài người đang đứng cạnh cánh cửa đang mở toang, rõ ràng là họ đang cố gắng nhìn thấy mặt người đàn ông đã sinh ra một cậu nhóc điên rồ như thế. Anh muốn bảo vệ con trai mình và cả bản thân anh, nhưng điều đó sẽ không đạt được bất cứ điều gì có ích cho anh cả. Thay vào đó anh sẽ phải tỏ ra tử tế, cư xử thật thân thiện, và thúc đẩy những mâu thuẫn. Một khi anh phát hiện ra ai là người đứng về phía anh, anh sẽ đề nghị người đó cùng anh nghĩ ra một kế hoạch để phá vỡ cuộc đính hôn này.
***
Katie nghe thấy Mia chạy ra bên ngoài. Những người còn lại trong gia đình tập trung quanh cửa hậu trong lúc cô bắt đầu mở nắp những chai vang đã được chọn để dùng trong bữa ăn tối nay.
“Chuyện đó sẽ làm cho David và bố cậu ta phải hét toáng lên trong bóng đêm” Francesca nói khi cô tỳ người tựa vào quầy bếp. “Những gia đình như gia đình mình chỉ nên được phép đón khách theo từng nhóm hai người một thôi.”
Katie bật cười. “Mia cũng đã toát mồ hôi về chuyện đó. Nó nhờ chị tỏ ra tử tế với bố của David. Thực ra thì chị nghĩ rằng chị là một vật hi sinh nhằm gây ra sự sao nhãng để hai bà không dọa cho ông ta sợ chết khiếp lên.”
Francesca nhướn mày lên. “Không phải điều đó sẽ gây khó khăn đối với sự quan tâm vô cùng kiên định của chị đối với bản hợp đồng mới và anh chàng lực lưỡng đóng hộp mà chị đang làm việc cùng hay sao?”
Katie biết là Francesca chỉ đang đùa bỡn, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ. “Chị biết, chị không nên nói dối, nhưng họ làm chị phát điên lên. Nếu chị nói với họ là chị đang không gặp gỡ ai cả, họ sẽ không ngừng tra tấn chị. Hơn nữa, anh chàng đã thuê chị đúng như tất cả những gì mà chị đã mô tả, và còn hơn thế nữa.”
“Như cái gì?”
“Như là một tay chơi hạng nhất. Anh ta hẹn hò những ngôi sao, người mẫu và những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Từ những gì mà chị đọc được, không có mối quan hệ nào kéo dài được quá ba mươi lăm giây.”
“Có vẻ như không phải là thể loại người có thể làm cho trái tim lãng mạn của chị đập điên cuồng.”
Katie ước sao điều đó là sự thật. “Tin xấu là anh ta cực kỳ sexy. Chị không thể giải thích được phản ứng hóc môn của chị trước anh ta, nhưng nó thực sự mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên. Làm thế quái nào mà chị lại có thể khao khát một người mà thậm chí là chị còn không thích cơ chứ?”
“Chị đã biết anh ta đủ nhiều để đưa ra những lời phán xét như thế chưa đấy?”
Katie nhún vai. “Chị hoàn toàn có lý do để tự tin là chị sẽ không thích anh ta cho dù bọn chị có biết về nhau nhiều đến mức nào đi chăng nữa.”
“Miễn là chị không vội vàng phán xét trước các tình huống.”
Katie bật cười. “Ý hay. Chị sẽ cố gắng duy trì một cái đầu cởi mở, trong lúc kiềm chế cái mong muốn xé tan quần áo trước mặt anh ta.”
Ở bên ngoài có tiếng cửa xe dập mạnh. “Họ đến rồi kìa.” Francesca nói rồi rời khỏi quầy bếp. “Em sẽ để chị ở lại để xoa dịu bố David. Em phải gọi điện cho thầy hướng dẫn của em.”
“Đồ con gà.”
Francesca liếc lại qua vai mình. “Không hề. Chỉ là một sự đúng lúc ngẫu nhiên thôi.”
“Em là người muốn cứu giúp mọi người mà,” Katie kêu lên phía sau cô. “vậy hãy cứu chị đi.”
“Đây dứt khoát là giây phút phải-tự-cứu-bản-thân-mình-trước. Em ra khỏi đây đây.”
***
“Vào đi, vào đi.” Ông nội Lorenzo kêu lên từ chỗ ông đang đứng trên ngưỡng cửa ra vào. Katie vẫn ở lại trong nhà bếp, ở đó cô tiếp tục mở nắp những chai vang dành cho bữa ăn tối của họ. Nhà bếp của nhà Marcelli thông thường là một nơi ấm cúng hạnh phúc, nhưng hôm nay nó mang không khí tiệc tùng. Như thể rượu vang cùng với bữa tối vẫn là chưa đủ, ba của các cô gái còn đặt thêm vài chai champagne hảo hạng nhất của họ vào trong chiếc tủ lạnh con con chứa rượu vang được đặt phía dưới quầy bếp ở phía trong góc nhà.
Cô liếc nhìn lên và nhìn thấy ba má mình đang vây quanh Mia và David khi đôi trẻ nhỏ bước vào trong nhà. Bố David vẫn chưa xuất hiện. Katie nhìn mái tóc vàng hoe và làn da nhợt nhạt của David và cố gắng tưởng tượng ra người đàn ông đó. Có lẽ sẽ là bản sao già hơn của cậu con trai, cô nghĩ. Nếu Mia cảm thấy lo lắng về ông ta thì hẳn là ông ta phải khá bẽn lẽn và ít nói. Cô cau mày khi chợt nhận ra là cô không biết ông ta làm nghề gì. Có thể là một giáo sư chăng? Cô sẽ thích điều đó. Họ có thể nói chuyện về sách và...
Một người đàn ông bước vào trong nhà bếp và dường như nhìn thẳng trực tiếp vào cô. Ngay lập tức dạ dày cô trôi tuột xuống tận đầu ngón chân. Cô đã đọc về tình trạng này trong sách và không bao giờ tin nó có thể xảy ra, nhưng vào giây phút đó tất cả những cơ quan nội tạng của cô đã trôi tuột xuống theo cẳng chân và chất thành đống trên bàn chân cô.
Cô không thể thở, không thể suy nghĩ, điều đó có lẽ lại là một điều tốt. Nỗi hoảng sợ như bao trùm lấy cô. Trong khi cô đang sẵn sàng chấp nhận bị trừng phạt vì đã dối trá, cô lại cảm thấy phẫn nộ vì sự trừng phạt đó không tương xứng với tội lỗi mà cô đã gây ra. Chuyện này quá là bất công.
Zach Stryker - một kẻ ngụy biện bóng mượt, một luật sư quyền lực, và là khách hàng mới nhất của cô - đang đứng giữa căn nhà bếp của gia đình Marcelli.
Sự khiếp đảm gia tăng cùng với nỗi hoảng hốt khi cô nhớ lại tất cả những gì mà cô đã nói với má và hai bà của cô về anh. Cô muốn hét lên. Cô muốn bỏ chạy. Cô muốn biến mất trong một làn khói màu đen.
Thay vì thế cô ép mình đứng nguyên tại chỗ, bất động với những bắp thịt đông cứng, trong khi Zach nhướn một bên mày lên với vẻ ngạc nhiên rõ ràng.
“Katie?”
Má Colleen nhìn cô. “Hai người biết nhau à?”
Trước khi Katie có thể nghĩ ra được một lời nói dối hay ho nào đó để lấp liếm đi lời nói dối mà cô đã nói trước đó thì Zach đã lên tiếng. “Hãng luật của tôi vừa mới thuê Katie lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc từ thiện lớn cho chúng tôi.”
Katie chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng điều đó cũng không có tác dụng gì. Không hề khi mà nội Tessa lút cút chạy ào tới và túm chặt lấy cánh tay Zach. “Ôi, thế ra cậu là anh chàng đẹp trai mà con bé đã nói với chúng tôi đấy à?”
Zach nhướn nốt bên mày còn lại, Katie thầm rên rỉ trong khi hơi nóng bốc ngùn ngụt từ má lên đến chân tóc cô. Ôi, Chúa ơi, giờ thì sao đây?
Đó, cuộc sống của cô đó, càng ngày càng tồi tệ hơn.
Ngoại M túm lấy cánh tay còn lại của Zach. “Katie của chúng tôi nói rằng cậu là một người rất đặc biệt.”
“Tôi...”. Cô nuốt khan và cố gắng lên tiếng. “Không hẳn là thế.”
Zach nhếch mép lên với một vẻ châm biếm. “Cô không nghĩ là tôi đặc biệt sao?”
“Không. Ý tôi là...”
“Katie.” Ánh mắt của ngoại M có vẻ quở trách. “Đừng có xúc phạm vị khách của chúng ta chứ.”
Cô chỉ muốn chết thôi.
Để làm cho hoàn hảo cái giây phút đáng sợ đó, cả hai bà cùng thả Zach ra và để lại cô ở đó một mình với anh. Cô ôm chặt chai Cabernet cuối cùng vào ngực và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô dùng chai rượu đó tự đập vào đầu mình. Zach đút tay vào trong túi chiếc quần thụng. “Thế giới thật nhỏ bé.” Anh nói với vẻ thoải mái.
Dĩ nhiên, anh ta thì thoải mái rồi, cô nghĩ với vẻ cay đắng. Anh ta được mời đến tham gia một màn trình diễn sống động và hoàn toàn miễn phí cơ mà.
“Chỉ là vận may của tôi thôi,” cô lẩm bẩm rồi thở dài. Hành động khôn ngoan nhất lúc này là phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. “Thế ra anh là bố của David?”
“Chính xác.”
“Nhưng anh quá...” Cô ngập ngừng, không biết làm thế nào để nói lên cái điều hiển nhiên đó.
“Tôi mới mười bảy tuổi khi David được sinh ra.” Anh nói với cô, trả lời thắc mắc của cô mà không cần cô phải nói ra. Rồi anh chồm tới gần cô. “Cô nói với gia đình là cô cho rằng tôi rất hot, hử?”
Cô nhăn mặt trong khi hơi nóng trên mặt cô bắt đầu quay trở lại. “Những từ ngữ đó chưa bao giờ phát ra từ miệng tôi.”
“Nhưng tương tự như thế?”
Rõ ràng là anh chàng này quá đề cao cái tôi của mình. Nhưng thật không may lúc này cô gần như không được ở cái thế để có thể quăng anh ta về đúng vị trí của mình. Trong một giây cô đã nghĩ đến chuyện giải thích cho anh ta lý do vì sao cô đã nói ra những điều mà cô đã nói, nhưng không có vẻ gì là anh ta sẽ tin cô cả. Đàn bà cứ tự nguyện xông vào Zach, tại sao anh ta lại phải nghĩ về cô khác đi chứ?
“Tôi sẽ hồi phục thôi.” Cô nói, cố gắng đấu tranh để có thể có được giọng điệu vui vẻ, thoải mái. “Đừng có toát mồ hôi.”
“Có lẽ tôi lại muốn thế.”
Giọng anh khàn khàn lướt qua da cô tựa như nhung. Đàn ông ơi là đàn ông, anh ta có lẽ không phải là kiểu của cô, nhưng rõ ràng là anh ta biết cách sử dụng những gì anh ta có để chiếm được ưu thế lớn nhất về phía mình.
“Giữa chúng ta có mối quan hệ công việc,” cô nói với anh. “Tôi định sẽ tôn trọng điều đó.”
“Tất cả chỉ là công việc và không có chơi bời...”
“Sẽ có nguy cơ tôi trở thành kẻ đần độn.”
“Có muốn cá là tôi sẽ làm cô thay đổi ý định không?”
Có! Hóc môn của cô đã biểu quyết và đưa ra ý kiến của chúng. Một phần trong cô không thể tin được là anh lại có ý định quyến rũ cô. Và trong khi cô chưa bao giờ bị thu hút vào một mối quan hệ chỉ có sex mà không có tình cảm thì đột nhiên lúc này cô lại hoàn toàn run rẩy tự hỏi liệu chuyện đó có chút tích cực nào bù đắp lại hay không?
Cô được cứu thoát khỏi câu trả lời khi ba cô xuất hiện và kéo Zach đi. “Hãy để công việc bếp núc cho các cô các bà.” Ông nói. Ông nội Lorenzo cũng tham gia cùng con trai mình, nội vỗ vào lưng Zach rồi dẫn anh vào trong phòng làm việc.
Katie đặt chai rượu xuống và thở hắt ra nhẹ nhõm. Cô vừa mới sống sót và trải qua một nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời và lúc này cô xứng đáng được hưởng một phần thưởng bù đắp nào đó. Thay vào đó, ngoại M nháy mắt với cô. “Bố David dường như rất tử tế. Một anh chàng khỏe mạnh.”
Nội Tessa hát tiếp đoạn điệp khúc. “Thông minh nữa. Một luật sư. Nội có thể thấy được vì sao con thích cậu ta.”
Katie muốn phản đối lại rằng từ ‘thích’ đó không phải là từ đúng để miêu tả những gì cô cảm thấy, nhưng không thể làm điều đó vào giây phút muộn màng này nữa. Thôi được - nếu Chúa đang cố gắng muốn chỉ cho cô biết vì sao dối trá là ngu ngốc thì cô đã học được bài học cho bản thân mình rồi.
Má Colleen tỳ vào phía đối diện bên kia quầy. “Mia kể là David nói với nó rằng Zach chưa bao giờ tái hôn sau khi vợ anh ta bỏ đi. Có khi nào anh ta có một trái tim tan vỡ không?”
“Thời gian sẽ hàn gắn vết thương.” Ngoại M nói.
“Một người đàn ông đã từng một lần yêu rất có khả năng sẽ yêu lần nữa.” Nội Tessa tuyên bố.
“Một cuộc hôn nhân kéo theo một cuộc hôn nhân khác.” Má cô cười rạng rỡ với cô.
Katie tỳ khuỷu tay lên quầy bếp và hai tay ôm lấy mặt. “Dừng lại, con cầu xin mọi người đấy.”
Ngoại M vỗ vỗ vào cánh tay cô. “Ngoại sẽ sắp chỗ cho cậu ta ngồi đối diện với con trong bữa tối. Cậu ta sẽ trải qua cả buổi tối ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp của con, và đến lúc ăn tráng miệng thì cậu ta sẽ là của con.”
Không biết nên khóc hay nên cười, Katie tự làm mình hài lòng bằng một tiếng rên nghèn nghẹt. “Không có từ ngữ nào có thể miêu tả sự vui sướng của con.” Cô thì thầm.
Ngoại M hôn lên má cô. “Ta biết, bé con.”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
109 chương
41 chương
114 chương
15 chương
62 chương
55 chương
25 chương