The secret
Chương 5 : Ngõ nhỏ
Mặc dù được mệnh danh là “Phố ẩm thực” nhưng thực chất đây chỉ là một cái ngõ nối liền hai con phố với nhau mà thôi. Người dân sinh sống trong ngõ này chủ yếu làm nghề bán hàng ăn. Những hàng ăn liền kề nhau tạo thành hai dãy quán xá dọc chạy trong ngõ, từ đầu này tới đầu kia. Những hàng quán ở đây có đủ mọi đồ ăn, từ đồ ăn sáng như xôi, bánh mì, trứng lộn, cháo, phở, bún, miến, bánh cuốn tới những đồ ăn chơi như ốc, nem cuốn, phở cuốn, chè,… Hầu như không có hàng nào giống hàng nào. Khách tới ăn phải gửi xe ở hai đầu ngõ sau đó đi bộ vào ăn. Vì các quán liền kề nhau lại luôn đông khách nên mọi người thống nhất không cho khách mang xe vào trong ngõ.
Cái ngõ nhỏ nổi tiếng không chỉ bởi nhiều hàng ăn, mà những hàng ăn ở đây đều thực sự rất ngon, rất sạch sẽ. Ai ăn một lần đều muốn trở lại lần thứ hai. Có những khách thậm chí không rẽ vào vài ba quán một lần tới ăn thì không chịu rời đi. Các hàng quán hầu như mở từ sáng sớm tới tận đêm khuya. Khách vào ăn cũng có đủ các kiểu: học sinh, sinh viên, dân cư xung quanh, du khách nước ngoài, kể cả những người sống ở xa nhưng vẫn ghé vào ăn sáng, hoặc tới ăn trưa khi đi làm.
Ở cuối ngõ có một hàng ăn có biển là: “Thanh Phong quán- Bún, miến các loại”. Quán là một gian nhà rộng không đầy mười hai mét vuông, trong có kê vài ba bộ bàn ghế nhựa đã cũ, bên ngoài cũng có kê bốn cái bàn, vậy mà bàn nào lúc này cũng đầy người. Ở góc bên phải mé ngoài của quán là một cái xe đẩy, trên có bày đủ các loại thịt gà, ngan, chân giò hầm,… Một rổ miến đầy bên cạnh chồng bát cao ngất ngưởng đã được rửa sạch kĩ càng. Cách đó không xa là rổ rau sống cũng đã được sửa sạch. Ba bốn cái nồi lớn đầy nước lèo đang bốc khói nghi ngút.
Thanh Phong quán này nổi tiếng về các món miến, nhất là món miến lươn. Người nào chưa ăn miến lươn ở quán này thì coi như chưa thể biết được món ngon nhất của cả “phố ẩm thực” này. Mà người đầu bếp làm ra món ấy lúc này đang đứng ở sau cái xe đẩy. Đó là một thanh niên chừng hai bốn, hai lăm tuổi, mặt gầy, tóc tai cắt gọn gàng, ngực mang tạp dề, hai tay cũng mang bao tay bằng ni lông. Lúc này, thanh niên ấy đang thoăn thoắt thái những miếng thịt thành những lát mỏng. Sau đó lại nhanh tay bốc một ít miến, cho vào cái muôi thủng, nhúng vào nồi nước sôi đang bốc khói. Cánh tay rắn giỏi, khỏe mạnh lắc lắc mấy cái cho miến chín đều sau đó đổ ngay lên bát, cho thịt và rau thơm vào sau đó đặt lên khay. Rồi anh lại với tay lấy cái rổ con, bốc một nắm rau sống cho vào rổ, đặt lên bàn rồi thoăn thoắt mang ra bàn cho vị khách mới nhất vừa tới.
Mọi động tác của anh chàng đều vô cùng nhanh nhẹn và chuyên nghiệp, đó là kết quả của gần mười năm cùng mẹ mình mở quán kiếm kế sinh nhai ở cái ngõ này của anh.
Anh vừa trở về chỗ của mình thì một người khách lại bước vào. Người khách này vừa tới đã làm không ít người ngẩng đầu lên nhìn. Đó là một thanh niên rất đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng sọc xanh, mặc một bộ véc đen càng khiến anh ta thêm phần lịch sự. Dáng vẻ cao lớn cũng như sang trọng của anh hình như hơi lạc lõng so với cái quán bé nhỏ và hơi xập xệ này. Anh ngẩng đầu nhìn mấy hàng chữ trên biển của cửa hàng để chắc là mình không tới nhầm chỗ, sau đó lại đưa mắt về phía Phong- chính người đang đứng sau xe hàng ăn. Lúc này Phong cũng đang cau mày nhìn lại anh, không biết người khách này tới ăn hay tới để làm gì mà không thấy anh ta có vẻ gì là sẽ ngồi xuống bàn cả.
-Cho hỏi…
-Anh hỏi ai?
Hai người đồng thời cùng lên tiếng, giọng người thanh niên mặc véc có vẻ nghi ngờ, còn giọng Phong thì cao vút và lạnh lùng. Anh biết người này không phải tới để ăn sáng.
Anh nhận ra anh ta.
Vũ Tuấn Cường, con trai của ông chủ tập đoàn Tuấn Cường, một tập đoàn kinh doanh đa ngành nghề mà người này hiện tại đang điều hành một nhà hàng ăn uống rất lớn trong thành phố. Phong nhận ra anh ta bởi đã từng trông thấy anh ta mấy lần trước đây, chỉ là anh ta không nhận ra anh mà thôi.
Sau khi hai người cùng lên tiếng và cùng im lặng một lúc, Cường mới lại nói tiếp:
-Tôi tới tìm Linh? Cô ấy ở đây phải không?
Mặc dù vẻ bề ngoài có chút lạnh lùng nhưng người này lại không tỏ vẻ cao ngạo khi nói chuyện với anh, điều này làm Phong có chút ngạc nhiên. Anh biết con người của vị giám đốc trẻ này không đơn giản như thế, cũng có thể anh ta giữ thái độ lịch sự nhã nhặn là vì Linh chăng?
-Đi rồi.
Phong cúi xuống với đám thịt trên thớt, giả vờ tập trung thái thịt. Nhưng thật ra, anh cảm thấy có chút ngượng ngùng về bộ dáng của mình so với vẻ nam tính và hấp dẫn của người đàn ông đối diện kia. Sự xấu hổ vì yếu thế trước tình địch đã làm cho anh cảm thấy không thể thẳng thắn nhìn vào người đó được.
Phải, đó chính là người đã cướp đi người mà anh thầm yêu bấy lâu nay. Anh ghen, nhưng không hận, vì anh biết Linh xứng đáng với người đó hơn anh.
-Đi rồi?- Cường sửng sốt hỏi lại- Cô ấy cho tôi địa chỉ của anh, nói là sẽ ở nhờ ở nhà anh mà.
-Phải, nhưng đi được mấy hôm rồi.- Phong cố giữ giọng lạnh lùng đáp.
-Anh biết cô ấy đi đâu không?
Phong nghĩ tới Linh, nghĩ tới nơi mà cô đang làm việc, câu trả lời định nói ra cuối cùng lại nuốt trở lại, anh lắc đầu:
-Không.
-Thật sao? Hay cô ấy về quê?
-Không biết.
-Vậy tôi không làm phiền anh nữa. Nếu cô ấy có quay lại đây thì anh làm ơn nhắn dùm, có người tên Cường tới tìm cô ấy, mong cô ấy hãy gọi điện lại cho tôi.
-Ừm…
-Cảm ơn anh!
Cường cũng không chần chừ nữa mà quay người đi thẳng ra khỏi ngõ. Phong ngẩng đầu nhìn theo dáng anh ta cho tới khi anh ta hoàn toàn đi mất. Không nói gì, anh lẳng lặng quay trở lại với công việc của mình.
***
Tuấn Cường vừa lái xe vừa nhìn điện thoại để xem giờ,
Anh đã tìm Linh ngay sau khi trở về nước, nhưng cô đã biến mất, hoàn toàn biến mất. Anh không biết cô ở đâu, địa chỉ cuối cùng anh có thể tìm được về cô cũng chính là ở con phố nhỏ ấy. Anh biết người thanh niên bán quán kia còn có gì đó giấu anh, nhưng anh không muốn gặng hỏi. Nếu người này không phải người rất thân quen của Linh thì cô đã không ở đây với họ một thời gian. Và anh không muốn làm những người thân quen của cô có ác cảm với mình. Anh tôn trọng cô, và anh tôn trọng cả những người quen của cô.
Nhưng Linh đang ở đâu trong cái thành phố mấy triệu dân này? Tại sao cô lại một mực trốn tránh anh? Là tình cảm của anh không rõ ràng hay vì anh đã không toàn tâm toàn ý yêu cô? Có phải là do cô đã biết mục đích tiếp cận cô lúc ban đầu của anh, và giờ cô chạy trốn điều đó? Chẳng lẽ bao nhiêu ngày tháng quen anh như vậy, cô lại không hiểu anh chút nào sao? Chẳng lẽ cô không biết là chính cô đã đập tan mọi tính toán thực dụng trước đây của anh? Chẳng lẽ cô không biết được từ đầu tới cuối là anh rất thật lòng với cô? Anh đã hoàn toàn từ bỏ ý định lợi dụng cô để đánh gục một đối thủ khác trong làm ăn từ khi anh nhận ra anh yêu cô.
Nhưng có lẽ tất cả đều quá muộn!
Vì anh chưa bao giờ nói, anh chưa bao giờ giải thích, ngay cả khi cô nghe được những gì từ miệng của Thùy nói ra, rằng anh đã có vợ chưa cưới, rằng anh chỉ lợi dụng cô, coi cô như một quân cờ để hạ gục đối thủ trong làm ăn. Anh đã rất giận Thùy, nhưng anh còn giận mình hơn, vì ngay từ đầu anh đã không nói thật. Thùy ghen, còn Linh thì sao? Cô có ghen hay không? Cô bỏ đi vì biết anh đã có vợ chưa cưới, hay vì biết chuyện anh đã tính toán lợi dụng cô?
Cho tới tận bây giờ, hình như anh chưa hề lợi dụng cô bất kỳ cái gì. Mọi thứ đều mãi chỉ là tính toán, và mọi tính toán đều sai, từ khi trái tim anh lỗi nhịp trước cô.
“Dù có phải lục tung cả thành phố này, anh cũng phải tìm ra em.”- Cường nắm chặt tay vào vô lăng, chỉ tiếc là không thể nghiền nát nó ra trong tay mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
217 chương
556 chương
88 chương
115 chương